Phong Kiếm
Chương 33 : Sự trở về
Người đăng: phamtoan07101
Ngày đăng: 16:01 30-05-2021
.
Chương 33. Sự trở về
Một vài tiếng gà gáy lác đác vang lên báo hiệu ngày mới. Một đêm đã trôi qua, không biết nó dài bao lâu nhưng có lẽ vô cùng khó chịu. Trong ánh mờ sương, hai người thanh niên đang nằm sõng soài trên nền đất lạnh, những cơn mưa rả rích đêm qua làm cho nền đất ẩm ướt đến nỗi như thể nó đang mềm nhũn và chỉ chực nhão nhoét. Hơi lạnh vẫn còn luẩn quẩn hòa vào làn khói cùng với mùi khét. Căn nhà tranh đã bốc cháy âm ỉ từ đêm qua, nó không tài nào phát ra một thứ lửa hồng nóng rực mà chỉ râm ran trong chính nội tại của nó. Bề mặt thì ẩm ướt nhưng bên trong lại đang bén lên những ngọn lửa ẩn tàng.
Mùi khét quả là nồng nặc! Đâu đó là tiếng hắt hơi của con người. Một gã thanh niên đã dần hồi tỉnh. Tiểu Trụ mở mắt mà cứ ngỡ mình đang chìm trong cõi mộng huyền ảo nào đó. Sẽ rất nhanh thôi, hắn ngay lập tức cảm nhận cái mùi ẩm mốc của rơm rạ và mùi khói khét lẹt bốc lên. Điều đó làm cho hai mũi Tiểu Trụ dường như ngạt thở. Cảm giác thật khó chịu, hắn nhoài người ngồi dậy và cố mở mắt thật to. Xung quanh là một cảnh tiêu điều hoang vắng, căn nhà đã bị đốt, tường rào cũng sụp đổ. Có lẽ như vậy sẽ giống khu vực Kỳ Mộc hơn. Chẳng ai dám lại gần cánh rừng này cả. Cũng chính vì lí do này, Nguyệt chủ mới chọn để làm nơi cất giữ Đằng Long. Vừa an toàn lại chẳng có ai hay để mắt tới.
Tiểu Trụ đi lại xung quanh, tiện chân hắn đá lăn lóc vài cọc gỗ một nửa thì ướt, nửa kia hóa than đen vì đang cháy dở. Hắn cũng day day mấy cái xác áo trắng, bọn chúng chẳng có tí phản ứng nào, đích thị là chết cả rồi. Thêm một gã đàn ông không còn nhận ra hình dạng, khuôn mặt của gã thật giống với que củi kia, không khác là mấy. Cuối cùng đã tìm được, Tiểu Trụ tìm ra người mà hắn muốn tìm. Đằng Long vẫn đang nằm bất động dưới đất. Khuôn mặt lấm lem vài vết bẩn, cùng với vài sợi râu đâm lởm chởm trên da mặt. Kì thực Tiểu Trụ hắn đang nghĩ gì không biết? Hắn cố tìm xem khuôn mặt này có giống Hùng Vũ quân hay không. Cho dù chỉ được nhìn từ xa nhưng Hùng Vũ quân thì không người Tiên tộc nào là không nhớ mặt. Một người nhân hậu và khoan dung, cũng là người nhân từ bậc nhất. Kể ra gương mặt Đằng Long cũng có phần giống đấy chứ?
Pặc!
Bất chợt một cánh tay nhoài lên tóm gọn cổ họng Tiểu Trụ khiến hắn chỉ kịp ú ớ vài câu:
“Là… là tôi. Quan lang!”
Cánh tay Đằng Long vận lực rất mạnh cộng thêm sự bất ngờ từ lúc ra đòn khiến cho Tiểu Trụ không thể phản ứng lại. Ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm vào hắn, cảm giác Đằng Long có nét giống Hùng Vũ quân lập tức bay mất. Chính ánh mắt đáng sợ của y đã làm mọi chuyện đảo lộn.
“Đằng… Đằng Long!” Tiểu Trụ dùng hai tay nắm lấy cổ tay Đằng Long, hắn cố gắng kéo nó ra nhưng không thể nào làm nổi. “Khốn… kiếp! Là ta… Tiểu Trụ đây!”
“Ta… xin lỗi!” Đằng Long lúc này như bừng tỉnh sau câu nói có phần cáu gắt của đối phương. Y chợt ngồi thẳng dậy và quan sát.
Tiểu Trụ hai tay chống xuống mặt đất và thở dốc, hắn không để ý đến lời xin lỗi. Hắn đang nghĩ…
“Ngươi là người hay… là quỷ?” Cứ nhìn vào ánh mắt ấy, Tiểu Trụ lại không ngừng nhớ về hình ảnh con quỷ khát máu khi xưa. Thật khiến người ta lạnh gáy.
“Ta không cố ý!” Đằng Long phân trần.
Không cố ý, vậy thì hành động bóp cổ của y là gì kia chứ? Nói dối cũng chẳng biết đường, đối với kẻ liều mạng cứu mình hôm qua y còn làm vậy, liệu rằng đối với người lạ thì sao? Tất cả chỉ nói lên một điều, dường như Đằng Long chưa thể tin tưởng bất kì một ai.
“Quan lang, bây giờ chúng ta phải làm gì?” Tiểu Trụ nhìn đối phương với ánh mắt dò xét, hắn chưa thể nào xác định người mà mình đang nói chuyện là ai. Là một quan lang mang dòng máu tôn quý hay là một kẻ giết người không ghê tay? Tiểu Trụ chỉ biết hôm qua ra tay tương cứu vì một lí do duy nhất, đó là trước đây người này đã từng có ơn với mình, dù là cái ơn rất nhỏ.
“Chúng ta quay về!”
Câu nói khiến chính Đằng Long cũng mơ hồ, quay về ư nhưng về đâu? Trước đây chính y còn chẳng có ý định này khi gặp Phụng Dương, hiện tại thì khác. Có lẽ Đằng Long đã nghĩ thông phần nào rồi! Rằng y mang trong mình dòng máu linh thiêng, y có một thân phận rõ ràng. Kéo theo, y cũng có trách nhiệm cao cả. Nếu như y không lầm, hoặc không có gì thay đổi, Hùng Việt vẫn đang hôn mê, Tiên tộc sau khi Hùng Vũ qua đời vẫn đang là mớ hỗn độn không người làm chủ. Phải chăng lá cờ cuối cùng sẽ do Đằng Long nắm giữ?
…
“Cầu xin ngài…” Tiếng nói vang lên bất chợt khiến cho Đằng Long và Tiểu Trụ bất ngờ. Còn ai trong đám khói này nữa?
“Đừng giết tôi… xin đừng… xin đừng giết tôi!”
Cạch!
Một cái chống kiếm nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng sắc lạnh, cho dù rất nhỏ thế nhưng Đằng Long vẫn cản nhận được một luồng kiếm khí hỗn mang vừa được toát ra.
“Ngươi tỉnh rồi?” Nguyệt chủ lên tiếng hỏi.
Đằng Long những tưởng người này đã bỏ đi rồi thế nhưng ngược lại, dường như trưởng bối của y đã phải kiên nhẫn chờ y rất lâu.
“Người vẫn còn ở đây sao?” Đằng Long lên tiếng hỏi.
“Không quan trọng! Ta mang cho ngươi một chút manh mối, dù sao nó cũng giúp ích cho ngươi đấy!”
“Manh mối ư?” Đằng Long dè chừng.
Hiện tại y không còn cảm giác Nguyệt chủ có thể hại mình, người này có lẽ muốn giúp y thật thì phải.
“Quan lang nên hỏi người này là ai thì hơn?”
Vẫn là Tiểu Trụ sáng suốt. Hắn tuyệt nhiên không có ý dò hỏi thân phận của Nguyệt chủ, người mà Tiểu Trụ hướng đến chính là…
“Cầu xin… cầu xin các người, các người mau tha cho tôi đi!”
Đằng Long lúc này mới để ý đến, thì ra tiếng kêu phát ra từ một gã trung niên. Hắn ta đang mặc trên người bộ y phục màu vàng đã lấm bẩn và rách rưới. Người này đang quỳ xuống trước mặt Đằng Long tuy nhiên hai mắt của hắn lại bị bịt chặt. Thật không hiểu Nguyệt chủ định giở trò gì nữa đây?
“Tha mạng cho ngươi…” Nguyệt chủ lạnh lùng. “Cũng được! Nếu như ngươi nói ra toàn bộ sự thật.”
Tiểu Trụ cảm thấy hơi lạ, gã kia kêu khóc xin tha chứng tỏ Nguyệt chủ đã có ý định giết hắn. Mà người này một khi quyết ý xuống tay có lẽ sẽ chẳng bao giờ cho đối phương cơ hội.
“Sự… sự thật… sự thật gì chứ? Tôi… tôi không biết!” Gã đàn ông ấp úng, hắn cố quay người về phía tiếng nói của Nguyệt chủ mà lạy. Vừa lạy lại vừa van xin tha mạng.
“Sự thật! Ngươi là ai? Ngươi đã làm gì…” Nguyệt chủ đanh thép.
Đằng Long lúc này im lặng quan sát, gã kia đang rất sợ hãi, cho dù chỉ bị trói hai tay ngược ra sau lưng bằng sợi dây thừng nhưng hắn không hề có ý định tẩu thoát. Đúng hơn là hắn không dám. Điều này chứng tỏ, Nguyệt chủ tra tấn hắn ta rất nặng, đồng thời đe dọa tính mạng của hắn.
Cũng giống như tên người hầu hôm qua, khi tính mạng bị đe dọa bọn chúng đều quay ra sợ chết. Con người… đều sợ chết?
“Ngươi đã làm gì? Tại sao bây giờ lại không nói?”
Nguyệt chủ có vẻ hết kiên nhẫn, người này tiến lại bóp chặt hai thái dương của gã đàn ông, hắn ta lập tức gào lên thảm thiết. Chân khí phát ra từ tay Nguyệt chủ màu đỏ lừ truyền xuống đỉnh đầu nạn nhân. Hắn ta cả người như thể co giật với đôi mắt trợn tròn và cái miệng há hốc.
“Xin ngài… xin ngài hãy tha cho tôi…”
Gã đàn ông nói trong đau đớn, lúc này nước mắt nước mũi của hắn đã dàn dụa. Nguyệt chủ hình như không có ý định dừng lại.
“Nói!”
Nguyệt chủ thêm một lần nữa vận lực, chân khí màu đỏ tràn xuống toàn bộ thân thể của kẻ đang quỳ gối. Da mặt của hắn bắt đầu xuất hiện những tiếng “xèo xèo” không ngớt. Dù không được đích thân cảm nhận nhưng Đằng Long biết chắc gã kia đang đau rát, như thể da thịt của hắn sắp bị thiêu cháy.
“Tôi nói… tôi nói… tôi nói!”
Đã không chịu đựng được nữa, gã đàn ông cuối cùng phải cầu xin Nguyệt chủ dừng tay, đổi lại hắn ta sẽ nói những gì Nguyệt chủ muốn nghe.
Liệu có phải Nguyệt chủ muốn nghe hay không? Hoặc là dành cho kẻ khác.
“Tên tôi là Hà Khiêm. Là tinh anh… tinh anh của Hoàng kì trung đẳng!”
“Cái gì…” Tiểu Trụ hoảng hốt. Đằng Long cũng theo thế mà xung động.
Một tinh anh hoàng kì đang bị Nguyệt chủ bắt giữ, lại còn tra tấn đe dọa đến tính mạng, điều này không thể là một chuyện nhỏ.
“Nguyệt chủ… à không, trưởng bối!” Đằng Long bước lên phía trước. “Giết chết một tinh anh là chuyện không hay, mong người suy xét.”
“Sao? Ngươi nghĩ ta sẽ giết hắn ư?” Nguyệt chủ lạnh lùng. “Ngươi bắt đầu quan tâm đến Tiên tộc rồi à?”
“Còn không phải?” Tiểu Trụ lẩm bẩm trong đầu, hành động của Nguyệt chủ đúng là muốn giết Hà Khiêm rồi còn gì. Người này xem chừng rất thích đem Đằng Long ra làm thú tiêu khiển.
Một tinh anh sẽ có năng lực thế nào vậy mà lại bị Nguyệt chủ bắt giữ? Đằng Long cứ thầm so sánh với Hà Phương thì đương nhiên người kia cũng không hề đơn giản. Mục đích của Nguyệt chủ là gì đây?
“Ngươi…” Đằng Long đang định mở miệng thì Nguyệt chủ chặn lại. Người này giơ ngón tay trỏ chỉ thẳng vào ngực Đằng Long rồi nói. “Ngươi nên nghe xem tên này đã làm gì rồi hãy quyết định có giết hắn hay không? Chỉ cần ngươi nói không giết, ta nhất định sẽ không động thủ!”
Lời nói của Nguyệt chủ vô cùng nghiêm túc, Đằng Long cảm thấy đây là cơ hội để ý có thể cứu được Hà Khiêm. Dù biết đó là trưởng bối của mình nhưng Đằng Long vẫn thầm phản bác cách ra tay có phần tàn độc đó.
Hừ! Trưởng bối ư? Y thậm chí còn chẳng biết mặt, biết tên chứ chưa nói gì đến thân phận của Nguyệt chủ. Ấy vậy chỉ vì một lần cứu chữa, Đằng Long đã sớm nhìn nhận người thân rồi sao? Trưởng bối là ai đây, thế gian thiếu gì những kẻ mạo danh cơ chứ?
“Được! Vậy thì xin trưởng bối hãy để hắn nói!” Đằng Long lên tiếng.
Như bắt được thời cơ, vì chỉ cần người thanh niên này nói không giết, Hà Khiêm chắc chắn được tha. Hà Khiêm lại quay đầu về phía tiếng nói, cho dù không biết là ai nhưng hắn biết rõ Nguyệt chủ, người đang tra tấn hắn đau đớn vô cùng lại rất nể trọng lời nói của người thanh niên.
“Tôi… tôi…” Hà Khiêm ấp úng.
“Tại sao ngươi không nói tiếp?” Nguyệt chủ thúc giục và bàn tay lại khẽ dùng lực ấn xuống đầu Hà Khiêm.
“Hà Lạc hầu…” Đôi môi mấp máy, xem chừng vô cùng run rẩy. Cả Đằng Long và Tiểu Trụ đều đang chờ đợi những điều mà Hà Khiên sắp sửa nói ra.
“Tôi… tôi đã mưu sát Hà Lạc hầu!”
“Nói lại lần nữa!” Nguyệt chủ lên tiếng.
“Tôi… Hà Lạc hầu… chúng tôi đã mưu sát ông ấy!”
Tiểu Trụ nghe xong thì giật mình vì ít nhiều hắn cũng biết đây là chuyện động trời. Phải vất vả lắm mới có được thiết bài, rồi thì ngân bài của tinh anh. Một Lạc hầu oai chấn cỡ nào, võ công cao siêu cỡ nào, ấy vậy mà bọn người dưới dám mưu đồ sát hại?
“Chúng tôi?” Đằng Long lên tiếng. Chất giọng của y đột nhiên trầm hẳn xuống làm cho Tiểu Trụ lấy làm lạ.
“Xem ra ngươi bắt đầu quan tâm hơn rồi đấy!” Nguyệt chủ nói.
“Tôi… tôi và…” Hà Khiêm lắp bắp. “Hà Khuông ra lệnh cho tôi, hai chúng tôi cùng mưa sát Hà Lạc hầu. Sau đó đoạt lấy lệnh bài giao cho chủ nhân, như vậy… như vậy có thể khống chế Hoàng kì trong tay.”
Âm mưu quả thực đã rõ ràng, có kẻ muốn khống chế một trong bốn tòa thành của Tiên tộc. Dã tâm lần này không phải là nhỏ, ngặt nỗi Đằng Long không hiểu biết nhiều về Tiên tộc. Bốn người được Hùng Vũ quân phong hầu là những ai còn chưa biết rõ. Đằng Long chỉ biết mình đã từng giết một tên Lạc hầu định cướp ngôi là Ngưu Quảng, bây giờ có thêm một người là Hà Lạc hầu bị giết. Kẻ nào muốn thôn tính các Lạc hầu? Bàn tay ai đang đứng sau điều khiển bố cục này của Tiên tộc vẫn là một dấu hỏi lớn đối với Đằng Long.
“Lệnh bài gì?” Đằng Long tiếp tục hỏi.
“Quan lang!” Điều này thì Tiểu Trụ biết, chẳng cần Hà Khiêm phải lên tiếng. “Là Tinh Hỏa lệnh bài. Người nào chiếm được Tinh Hỏa cũng có nghĩa sở hữu toàn bộ những gì thuộc về một Lạc hầu.”
“Những gì thuộc về một Lạc hầu?”
“Chính là đất đai, thành trì, người dân và cả binh lính nữa! Nói cách khác người đó nghiễm nhiên trở thành một Lạc hầu.” Tiểu Trụ giải thích.
Đằng Long lúc này dễ dàng nhận ra vì sao Ngưu Quảng khi xưa lại có quyền lực lớn đến như vậy. Bởi lẽ chỉ có Hùng Vũ cha mình mới có quyền cao hơn hắn, còn lại nếu như trở về Tây thành, toàn bộ đều nằm trong tay Ngưu Quảng, cũng có nghĩa là nằm trong tay một Lạc hầu. Có đất đai tất có lương thực, có dân chúng tất có của cải và rồi mộ binh sẽ chẳng là vấn đề gì quá khó đối với Lạc hầu. Xem ra ngoài ngôi vị chí tôn của Hùng Việt, Lạc hầu cũng là vị trí đáng để mơ ước.
“Tinh Hỏa! Tinh Hỏa! Màu đỏ rực cháy, đúng là Tiên tộc vẫn luôn giữ cho mình truyền thống gắn bó với lửa.” Nguyệt chủ trầm ngâm.
“Quan lang?” Hà Khiêm xung động. Hắn đang nói chuyện với một vị quan lang ư? Không phải Hùng Việt đã trở thành tộc trưởng đời thứ mười ba từ lâu rồi sao, vậy mà có người vẫn gọi là quan lang? “Xin ngài…” Hà Khiêm tiếp tục van xin. “Xin ngài tha mạng cho thuộc hạ, thuộc hạ… thuộc hạ chỉ làm theo lệnh mà thôi!”
Đằng Long thấy vẻ hoảng hốt của đối phương thì không có chút cảm xúc gì cả, thứ duy nhất mà y quan tâm lúc này…
“Chủ nhân các ngươi là ai? Ai đã hạ lệnh cho các ngươi giết Hà lạc hầu?”
Dường như cảm nhận được ánh mắt nào đó đang nhìn chằm chằm vào mình, Hà Khiêm bỗng hớt hải cầu cứu, hắn chỉ xác định được hướng tiếng nói chứ không tài nào biết người đang đứng ở đâu. Kì thực… Đằng Long đang ghé sát mặt vào hắn.
“Ta hỏi… ai là chủ nhân của ngươi?” Đằng Long lạnh lùng.
“Thuộc hạ… thuộc hạ không biết!” Hà Khiêm lúng túng. “Tất cả những gì thuộc hạ làm đều là nghe theo người chú Hà Khuông mà thôi. Thuộc hạ thực sự không biết gì cả.”
Đằng Long đứng thẳng người dậy và thất vọng. Y vốn nghĩ có thể moi được thông tin quan trọng từ Hà Khiêm nhưng tất cả chỉ gói gọn vào việc Hà Lạc hầu bị giết. Đó chỉ là một manh mối mở ra tình hình hỗn loạn hiện nay mà thôi. Nhớ khi xưa lúc Ngưu gia làm loạn, tất thảy các Lạc hầu dường như đều hưởng ứng. Vậy thì chẳng loại trừ khả năng bất kể ai trong số các Lạc hầu hiện nay đều có tham vọng bá chủ. Toàn bộ sự việc vẫn rất mơ hồ và khó đoán.
“Ngươi nghĩ mình sẽ thu được điều gì từ một kẻ mà chủ nhân hắn còn không màng đến tính mạng hay muốn diệt trừ đầu mối?”
Nguyệt chủ thức tỉnh Đằng Long, Hà Khiêm khi bị bắt giữ không có ai đuổi theo, hoặc là để giải cứu hoặc là để thủ tiêu. Có lẽ hắn cũng chỉ là nhân vật tầm thường trong mạng lưới của kẻ chủ mưu đằng sau.
“Nguyệt chủ người võ công cao như vậy, kẻ nào dám tiếp cận đây?” Đằng Long thầm nghĩ.
Ngửa mặt lên trời và nghĩ ngợi hồi lâu. Trên miệng khẽ thở ra một làn khói bạc, Đằng Long khiến cho tất cả phải chờ đợi. Nguyệt chủ kiên nhẫn để xem hậu bối của mình năng lực đến đâu, Tiểu Trụ thì khó hiểu, vị quan lang mới này lúc thì ngu ngơ lúc thì tỏ ra trầm mặc khó lường. Còn Hà Khiêm, hắn đang vô cùng run sợ, hắn không biết được tính mạng của mình sẽ nằm trong tay ai. Người khống chế hắn bằng một nội lực âm hàn cực độ hay là vị quan lang trước mặt?
“Nguyệt chủ… người có thể…” Đằng Long chưa kịp nói hết câu thì bị Nguyệt chủ chẹn họng. Dường như người này luôn biết trước được suy nghĩ của y.
“Trước khi quyết định thì ngươi nên biết, Đằng Long, ngoại trừ ngươi ra thì bất kì ai biết được sự hiện diện của ta đều phải chết. Bao gồm cả hắn!”
Cho dù rất nhanh, Nguyệt chủ cũng bắt gặp ánh mắt lo sợ của Tiểu Trụ. Đó là điều dễ hiểu bởi vì Nguyệt Hồn đang chĩa thẳng đến hắn. Ngoài Đằng Long, Nguyệt chủ không muốn kẻ nào biết về sự tồn tại của mình ở Tiên tộc. Mà nếu muốn chúng không biết, tốt nhất nên biến chúng thành người chết.
“Nguyệt chủ… người…” Đằng Long không nói nên lời. Lời đe dọa này của Nguyệt chủ chẳng phải chuyện chơi, tất cả những gì trưởng bối của y đã làm đều hết mực tuân theo lời nói. Lời đã nói ra tất sẽ thực hiện, muốn người phải chết ắt sẽ chết.
Làm cách nào để cứu Tiểu Trụ đây?
Chỉ vì muốn bảo toàn tính bí mật của bản thân, Nguyệt chủ sẵn sàng giết bất kì ai, kể cả thuộc hạ cũng không chừa. Đứng trước lựa chọn hoặc cứu Hà Khiêm hoặc cứu Tiểu Trụ, Đằng Long quả thực khó xử, y đang chẳng biết giải quyết thế nào cho phải. Cứu Tiểu Trụ vì tình nghĩa đã xả thân với y, cứu Hà Khiêm để có nhân chứng buộc tội chủ nhân của hắn.
Kì thực Đằng Long đang nhầm lẫn một điểm:
“Ngươi nghĩ lí do gì mà ta không giết cả hai bọn chúng?” Nguyệt chủ lạnh lùng.
Nói xong, kiếm khí xuất ra đánh bật cả một làn sương, khoảng không xung quanh bỗng chốc trở lên thoáng đãng, Nguyệt chủ tiến lên hai bước với anh mắt vô hồn nhìn về Tiểu Trụ.
“Xong rồi, xong rồi… xong tôi rồi!” Tiểu Trụ lo lắng, chân tay của hắn bắt đầu bủn rủn và không nghe lệnh. “Không cái ngu nào giống cái ngu nào, ai khiến nhà ngươi nhảy xuống cứu tên Đằng Long chết tiệt kia chứ?” Tiểu Trụ đang thực sự hối hận vì những gì mình đã làm một cách bồng bột. “Tổ tiên ơi, ông bà bố mẹ ơi, làm phúc phải tội… làm phúc phải tội là như thế này đây hả?”
Ý nghĩ nhảy múa liên tục trong đầu, giờ đây Tiểu Trụ cũng chẳng còn thời gian mà nghĩ nhiều như thế. Hắn đánh mắt liên tục ra xung quanh để tìm đường thoát thân. May thay xung quanh vẫn còn chút khói bao trùm, nếu đủ nhanh, Tiểu Trụ sẽ có cơ hội.
Chỉ ba bước nữa là đủ tầm cho kiếm chiêu xuất hiện, lúc này đột nhiên biến cố lại xảy đến. Hà Khiêm là sao bỏ lỡ thời cơ chạy trốn? Hắn gồng mình dùng hai bàn chân đạp mạnh xuống đất sau đó cất bước chạy nhanh. Nguyệt chủ bận tấn công kẻ khác sẽ chẳng để mắt đến hắn đâu…
“A…”
Một luông chân khí âm hàn quấn quanh cơ thể của Hà Khiêm, hắn chẳng tài này cất bước nổi nữa. Hà Khiêm làm sao qua mắt được Nguyệt chủ? Thân hình Hà Khiêm bay ngược về phía sau, chiêu thức Nguyệt chủ sử dụng giống ý hệt Chấn Thân mà những tân binh được học ở khóa huấn luyện.
Bốp!
Một cước Nguyệt chủ tung ra đạp thẳng vào ngực Hà Khiêm. Thân hình của hắn khi gặp kình lực lại ngay lập tức bay về hướng ngược lại. Khuôn miệng méo mó phun ra một ngụm máu thẫm chứng tỏ không chỉ là ngoại thương, có khi tạng phủ của hắn cũng bị tổn thương nghiêm trọng sau đòn đánh ấy. Nguyệt chủ xuống tay không thương tiếc cốt là để kiểm soát cái kẻ đang định chạy trốn. Hắn ta không thể chạy nữa sẽ giúp Nguyệt chủ rảnh tay đối phó với hai gã thanh niên còn lại.
Một lần nữa Đằng Long lại được chứng kiến thân pháp ảo diệu của Nguyệt chủ, bàn chân người này chỉ trượt nhẹ trên mặt đất, tuy thế cũng đã đủ nhanh để khiến đối phương chẳng kịp trở tay.
Phập!
Mũi kiếm đâm vào ngực trái của Tiểu Trụ một cách chóng vánh. Hai mắt bắt đầu hằn lên những thứ hoa mây mờ ảo. Tiểu Trụ thực sự choáng váng, ngay cả chạy trốn trước khi đối thủ ra tay cũng không kịp nữa.
“Dừng tay!” Đằng Long cất tiếng nhưng tiếng nói của y còn quá chậm so với đường kiếm Nguyệt chủ tạo ra.
“Tại sao ta phải dừng tay?” Nguyệt chủ vẫn giữ tư thế và quay sang hỏi Đằng Long.
“Ta nói… ngừng tay!” Sự gằn giọng của Đằng Long chẳng làm xoay chuyển được tình thế. Y đang ước mình có đủ hai tay để quyết sống chết với người này một trận. Ánh mắt Đằng Long nhìn vào Nguyệt chủ ở cự li gần cho thấy bản thân ý quyết tâm cao độ thế nào.
Dường như nhìn thấy ánh mắt đó Nguyệt chủ lại cảm thấy thích thú, giống như việc trêu tức kẻ khác vậy. Lúc này thanh kiếm đã thôi đâm tiếp vào ngực Tiểu Trụ. Vết thương không sâu nhưng đủ hiểm, thậm chí chỉ cần dấn thêm chút nữa lưỡi kiếm sẽ đâm thẳng vào tim. Tiểu Trụ lúc này trên trán vã mồ hôi hột, khuôn miệng của hắn đã không còn hồng hào mà bắt đầu nhạt đi, da mặt cũng tái nhợt.
Ngay lúc Nguyệt chủ định vận lực đẩy thanh kiếm về trước thì đã có hành động lập tức của Đằng Long mà người này đoán được.
Pặc!
Đằng Long dùng tay nắm chặt lưỡi kiếm Nguyệt Hồn, không cho nó nhúc nhích. Kì thực muốn Đằng Long buông tay cũng chẳng có gì khó, chỉ cần cho chân khí màu đỏ lan tỏa ra, cái thứ âm hồn kinh liệt ấy nhất định sẽ làm Đằng Long bỏng nặng. Nghĩ vậy nhưng không làm, Nguyệt chủ vẫn niệm tình hậu bối mà tha cho y, ít nhất thì kim loại sắc lạnh cũng làm y đang chảy máu.
“Vì sao ngươi nhất định phải giết hắn?” Đằng Long gằn giọng hỏi.
“Ta thích!”
Một câu trả lời nhởn nhơ làm cho cả Đằng Long và Tiểu Trụ ớn lạnh. Nguyệt chủ dường như chẳng có cảm xúc gì hết, giết người cũng chỉ là một thú vui, một ý muốn bộc phát.
“Ngươi… quá tàn nhẫn!” Đằng Long đánh giá trưởng bối của mình, y chưa bao giờ phán xét người khác nhưng hôm nay chính miệng y buộc phải nói ra những lời như vậy.
“Có bằng Đằng Long ngươi không? Hả?”
Muốn đấu tâm thuật với Nguyệt chủ ư, Đằng Long quá dễ để đánh bại. Giết người không ghê tay à? Chỉ cần nhắc lại sự kiện Huyết Nguyệt khi xưa, chẳng ai biết chắc Đằng Long có giết người ít hơn Nguyệt chủ đâu.
Đằng Long tay run lên, khóe miệng dần dần mở ra để lộ một chút về chiếc răng khểnh. Y đang dần kích động thì phải, nhưng dù kích động thì con quỷ khi xưa sẽ chẳng bao giờ trở lại, bởi vì y biết rõ thần trí của mình chưa hề bị rối loạn. Y và ma ảnh không thể gặp nhau cũng không đổi chỗ cho nhau được. Chỉ đơn giản là kích động mà thôi.
“Ta có thể không giết Tiểu Trụ, nếu như hắn là thuộc hạ của ngươi!”
Nguyệt chủ rút kiếm ra khỏi ngực đối phương tránh cho vết thương trầm trọng, có lẽ cũng là để hậu bối của mình không chảy máu thêm nữa. Ý định của người này đột nhiên thay đổi làm cho Đằng Long và Tiểu Trụ bất ngờ. Tiểu Trụ sau đó ngồi bết xuống đất, hay tay ấn nhẹ vào chỗ vết thương để cầm máu.
“Tiểu Trụ chính là thuộc hạ của ta!” Đằng Long lớn giọng.
Chỉ có như thế mới làm Nguyệt chủ ngừng tay, người này một khi đã nói thì sẽ tuân thủ lời nói của mình. Đằng Long cũng chỉ tát nước theo mưa, y chưa từng nhận Tiểu Trụ làm thuộc hạ nhưng nếu không nói khoác như vậy, có thể tính mạng của hắn sẽ không giữ được.
“Ta thì lại không thấy như vậy đâu!” Nguyệt chủ lạnh lùng và liếc mắt nhìn sang Tiểu Trụ. Có lẽ tất cả những hành động cợt nhả của hắn đối với Đằng Long đã làm Nguyệt chủ nghi ngờ về mối quan hệ giữ hai người. Kì thực Tiểu Trụ cũng chưa bao giờ coi y là chủ nhân.
“Ta có thể thề!” Tiểu Trụ gắng gượng quỳ gối mặc dù vết thương là khá nặng. “Từ nay về sau, Tiểu Trụ ta nguyện trung thành với người và chỉ với một người duy nhất mà thôi. Đằng Long quan lang! Việc của người cũng là của Tiểu Trụ, mạng của Tiểu Trụ vĩnh viễn thuộc về người. Tiểu Trụ ta… chết không hối hận.”
Nói xong thì quỳ rạp xuống đất mà không chịu ngẩng lên. Tiểu Trụ là người nhanh trí, nếu hắn không làm như vậy chắc chắn Nguyệt chủ sẽ không tin. Đằng Long lúc này cảm thấy bối rối, không những vì hành động xả thân cứu y ngày hôm qua của hắn mà còn vì những lời nói này như thể một lời tuyên thệ vậy, như một lời thề của thuộc hạ đối với chủ nhân.
“Được! Ta tạm tin nhà ngươi!” Nguyệt chủ tra kiếm vào bao rồi lại nháy mắt với Đằng Long.
Một cách kì quặc! Y chẳng thể hiểu được người trước mắt nghĩ gì và muốn gì nữa. Đằng Long cúi xuống đỡ Tiểu Trụ đứng dậy.
“Đằng Long, còn một việc nữa ta muốn ngươi làm cho ta.” Nguyệt chủ lạnh lùng trở lại. “Một mạng đổi một mạng!”
Câu nói khiến cho Tiểu Trụ hoảng hốt, đổi mạng, không lẽ nào là… Đằng Long cứu được mạng của hắn thì phải trả lại một mạng cho Nguyệt chủ. Người này chẳng lẽ độc ác đến vậy?
“Ngươi…” Nguyệt chủ chỉ tay về phía Đằng Long. “Giết chết Hà Khiêm cho ta!”
Rốt cuộc thì không phải là quan lang, Tiểu Trụ thở phàm nhẹ nhõm. Suýt nữa thì hắn lại nghĩ xấu về người vừa mới tha mạng cho mình.
“Ta…” Đằng Long ấp úng.
“Ta cho ngươi một mạng của Tiểu Trụ, vậy thì người phải chính tay lấy đi mạng của Hà Khiêm. Đó là một cuộc trao đổi! Ngươi… không thể chối từ!”
Nguyệt chủ nói rồi đưa cho y một thanh kiếm lạ, một mảnh kinh loại đơn thuần đang nằm im lìm trong tấm vỏ bọc thô sơ kia. Đằng Long biết nó và cũng cảm nhận được nó. Tàn kiếm ơi là Tàn kiếm, ngươi có muốn quay về với chủ nhân ngươi hay không?
Cảm giác thật lẫn lộn! Đằng Long không biết mình sẽ phải làm gì đây? Cái thứ do dự lại được nước lấn tới. Y vô thức cần lấy đốc kiếm, cảm nhận hơi lạnh len lỏi vào kẽ hở của vết thương, chẳng thấy đau, chỉ thấy lạnh toát.
“Giết người… giết người…”
Hai câu nói vang lên ở hai bên tai một cách mạch lạc, sau đó là trăm ngàn lần những âm thanh như thế cất lên trong đầu Đằng Long.
Sự trở về của Tàn kiếm sẽ là…
Giết người, giết người,… giết người! Giết… người!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện