Phong Kiếm
Chương 30 : Gió lặng
Người đăng: phamtoan07101
Ngày đăng: 16:01 30-05-2021
.
Chương 30. Gió lặng
Bồm bộp!
Dường như vài ba ngày ấm đã hết đối với Tiên tộc. Buổi đêm hôm nay trời trở gió bấc. Cái lạnh cũng ngay lập tức tràn về, khác với giữa đông, hơi lạnh đầu xuân mang theo một chút mưa phùn rả rích. Những giọt nước mưa không ngừng tích tụ trên cành tre cho tới một lúc chúng biến trở thành đủ lớn để rơi xuống đất. Âm thanh xào xạc của hai khóm tre đầu ngõ là thứ duy nhất người ta có thể nghe thấy trong buổi đên này. Cành tre rũ rượi phất phơ ngả nghiêng bên trên chiếc cổng lợp bằng cỏ khô.
Cộc cộc!
Một bàn tay nhỏ đưa lên gõ nhẹ vào tấm phản gỗ lạnh ngắt. Nước mưa làm họ có phần lạnh lẽo. Bốn người áo trắng đang đợi người ra mở cổng để trở vào nhà.
“Ngọc bội!” Tiếng nói vang lên từ bên trong sau đó một miếng gỗ nhỏ được gỡ xuống để lộ khoảng không cho một bàn tay chìa ra phía ngoài.
Bốn người nữ nhân lần lượt đặt lên bàn tay những tấm ngọc bội của bản thân mình. Căn nhà mà họ đang đứng nằm tại một nơi hoàn toàn vắng vẻ. Là một khuôn viên khép kín khi mà bao quanh là những ao hồ dày đặc cùng với những bụi tre ngà được trồng liên tiếp. Bao quanh khuôn viên là những bức tường đắp đất, nếu như mưa phùn liên tục có lẽ chúng sẽ chẳng còn đứng vững được nữa. Mưa dầm thấm lâu, bùn đất cho dù khô ráo cỡ nào khi gặp nước lạnh cũng sẽ trở thành nhão nhoét.
“Ngươi mau mở cửa nhanh lên, bọn ta thấy lạnh!”
Đó là cảm giác của bốn nữ nhân đang đứng ngoài cổng. Vậy người mở cổng thì không lạnh chắc? Đối nghịch với vẻ đơn sơ bên ngoài thì dường như ngay phía bên kia chiếc cổng đã là không gian hoàn toàn khác biệt. Ba thanh ngang bằng gỗ khối cài chặt hai bên cánh cổng làm cho người đàn ông phải tháo từng cái theo thứ tự. Mỗi thanh thanh tuy nhỏ nhưng lại có một trọng lượng đáng nể. Người đàn ông khỏe mạnh phải gồng cánh tay rồi vận lực thật mạnh mới có thể rút thanh chốt ra khỏi khe cài. Tiếp đó là đến hai chiếc xích sắt buộc chéo hai bên.
Bao quanh chỉ toàn tường đất, ấy vậy có cần làm cánh cổng chắc chắn thế không? Thật là lố bịch!
“Nhanh lên! Không thì muộn mất!”
Bốn người bảo nhau bước vào bên trong sau khi cánh cổng mở ra. Vừa nãy đi đường còn luôn cười nói vui vẻ vậy mà giờ đây bọn họ có phần rụt rè sợ sệt. Không phải vì lần suýt mất ngọc bội đấy chứ? Chung quy ngọc mất cũng tìm được rồi, chỉ tiếc không thể ra tay giết tên đạo tặc ấy thôi. Có gì mà còn sợ nữa?
Không biết!
Cứ mỗi lần bước vào khoảng sân nhỏ mênh mông này bốn người đều cảm thấy sợ. Dường như cái lạnh không thể lan tỏa vào đây, trước sau họ vẫn thấy lạnh? Những bàn tay liên tục xoa nhẹ vào nhau, thậm chí là xoa lên cả cánh tay nữa. Rõ ràng không phải vì thời tiết, hơi lạnh đến tức một cái gì đó khác biệt.
“Các ngươi về rồi?”
“Bái kiến Nguyệt chủ!”
Bốn người áo trắng chống kiếm trước mặt rồi quỳ gối xuống, thì ra bọn họ cũng chỉ là thị nữ cho vị Nguyệt chủ mà thôi.
Bùng, bùng!
Từng chảo lửa bắt đầu rực cháy tạo thành hàng dài ánh sáng chiếu rọi khắp sân, đứng trước mặt họ là vị chủ nhân chưa từng một lần thấy mặt. Nguyệt chủ mặc chiếc áo màu đen bên ngoài, bên trong lác chiếc áo đệm màu trắng.
Hôm nay có vẻ…
Nguyệt chủ vừa mới quay lại bốn người đã ngay lập tức kinh hãi vô cùng. Phải chăng đó là nguồn cơn của sự sợ hãi? Con ngươi căng ra sau đó toàn thân sở hết gai ốc. Tất thảy toàn bộ các con mắt đều ngay lập tức cúi nhìn xuống đất. Không ai cả gan dám nhìn thẳng vào người sừng sững trước mặt. Gấu quần được cho vào trong đôi giày cao cổ đến nửa non bắp chân. Đúng thể, quả thực bốn người con gái kia không dám ngẩng cao thêm chút nào nữa. Tầm nhìn của họ chỉ đang vỏn vẹn từ mặt đất cho đến đôi chân Nguyệt chủ mà thôi.
Ban nãy bọn chúng thất kinh có lẽ là vì nhìn thẳng vào mặt chủ nhân. Hoặc cũng có thể là do…
“Sao… chưa từng thấy ta thế này phải không?”
Giọng nói quỷ dị phát ra lúc thanh lúc trầm. Thật khó phân biệt đây là nam hay nữ, dường như Nguyệt chủ cố tình làm méo thanh âm của mình để cho mọi người không thể nhận ra mà thôi. Thứ làm cho bọn thị nữ thất kinh là việc cách ăn mặc của Nguyệt chủ hôm nay khác với mọi hôm. Dù chỉ là đôi chút nhưng cũng đã khác lắm rồi.
Nguyệt chủ mái tóc để xõa chứ không búi gọn bằng trâm ngọc màu xanh. Trên mặt cũng không còn tấm mặt nạ quỷ quái nhe nanh thè lưỡi. Thay vào đó là một tấm khác với hình dạng khó hiểu vô cùng. Nhìn sơ thì nó giống hình mặt trăng cách điệu, tuy nhiên nếu để ý kĩ, với một góc nghiêng nghệ thuật thì chiếc mặt nạ còn đang thể hiện gương mặt của một ai đó. Vả lại, hàng ngày Nguyệt chủ luôn kín như bưng, tại sao hôm nay có thể để cho thuộc hạ thấy được gương mặt?
Chiếc mặt nạ mới thật kì quái, nó không thể nào che hết toàn bộ gương mặt Nguyệt chủ, chính vì lẽ đó sau khi nhìn thấy khuôn miệng hồng hào cùng con mắt phải có phần sâu thẳm, bọn thị nữ đã ngay lập tức hoảng hồn.
“Nô tì… nô tì không dám!”
“Không dám!”
Bốn người lúc này tay đã run run, bản thân cũng không tài nào thốt lên những tiếng trôi chảy.
“Ha ha… xem ra lần này thu hoạch không ít rồi!”
Ý nghĩ của một ai đó! Cảm xúc dâng lên trong đầu làm bụng của hắn co thắt sau đó đẩy mạnh luồng khí trong người ra ngoài nhờ đường hô hấp. Một hơi thở mạnh! Tiểu Trụ nãy giờ quan sát, cuối cùng điều hắn mong đợi đã đến.
“Mặt nạ bằng bạc trạm khắc vô cùng tinh xảo! Thảo nào mấy người nô tì còn đeo ngọc bội quý giá. Thì ra chủ nhân bọn họ là một nhân vật không hề tầm thường.”
Tiểu Trụ nằm trên mái rơm chắc mẩm, lần này thì hắn vớ được biết bao món hời rồi. Ban sáng chẳng qua chỉ là giả bộ thua chạy mà thôi. Một tên đạo tặc sao không hiểu rõ nếu như nô tì đem theo ngọc bội thì chắc hẳn chủ nhân bọn họ giàu có cỡ nào? Tham gì vài miếng ngọc bội kia chứ, đã tham thì phải tham thứ tuyệt phẩm thiên hạ. Đó là lí do Tiểu Trụ cố tình trả lại ngọc bội cho chúng sau đó âm thầm lần được đến đây. Thi thoảng nhoài người ngó xuống phía sân, trước mặt Tiểu Trụ thì chiếc mặt nạ đúng là đáng giá nhất. Tuy nhiên còn phải quan sát kĩ đã, đồ vật trên người luôn khó động thủ hơn là những thứ cố định trong phòng.
“Không biết trong nhà có những gì nhỉ?”
Chắc chắn là có rồi, quan trọng có phải là thứ hắn trộm được không?
Mỗi lần nhoài người là một lần thở mạnh, Tiểu Trụ vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi. Nửa đêm, có lẽ nửa đêm sẽ là thời điểm thích hợp để hắn ra tay.
…
Uỳnh!
Một luồng kính khí phát ra chấn động không gian, không rõ nó đến từ đâu tuy nhiên có một bóng người bị đánh bật ra từ trong nhà. Hắn ngã nhoài xuống đất ngay trước bước chân của vị Nguyệt chủ.
“Chủ nhân! Cẩn thận!”
Người đàn ông vừa ngã cùng là người lúc nãy đã ra mở cửa cho bốn thị nữ. Hắn ta hốt hoảng nhìn theo cái bóng áo đen phi tới rồi lại nhìn đến chủ nhân của mình.
Gió ở đâu bỗng chốc nổi lên cuồn cuộn, toàn bộ ánh lửa đều bị gió đánh xao động vô cùng. Kình khí bay đến nóc nhà làm cho một vài sợi rơm bay tới đập thẳng vào mặt của Tiểu Trụ. Mùi mốc của rơm xộc thẳng vào mũi, Tiểu Trụ buộc phải nheo mắt trong lúc cơn gió thổi qua.
Vút!
Nguyệt chủ bước lùi một bước như thể tránh đòn, kì thực không phải như vậy. Thân hình Nguyệt chủ cứ thế bay về phía sau. Tiểu Trụ không biết người này thi triển môn võ công gì thế nhưng chẳng cần chạm đất, đôi chân Nguyệt chủ lơ lửng trên không, đồng thời toàn thân bay về phía sau.
Hai tay Nguyệt chủ chắp ra sau lưng, người bay đến đâu thì ánh sáng đuổi theo đến đó. Con dao của kẻ áo đen ngày một phi tới về phía Nguyệt chủ. Càng phi tới Nguyệt chủ lại càng lùi về phía sau, thành ra mục đích đánh lén của tên áo đen chẳng thể hoàn thành.
Người đàn ông đang nằm ôm ngực trong khi khóe môi chảy ra tia máu. Hắn ta không thể động đậy tuy nhiên bốn người con gái thì khác. Bọn chúng lập tức tuốt kiếm mà đuổi theo cái bóng áo đen. Bốn kiếm nhằm thẳng sau lưng kẻ địch mà đâm tới.
“Hừ!”
Xoẹt xoẹt!
Lưỡi dao trên tay trái người kia liên tục chém qua chém lại tuy nhiên chẳng thể trúng được mục tiêu, Nguyệt chủ đơn giản chỉ là nghiêng người tránh né. Chấp luôn kẻ địch hai cánh tay không thèm động thủ.
“Ngươi lại dám tấn công trưởng bối của mình?”
Nguyệt chủ lạnh lùng. Ngay vừa kết thúc câu nói, một chân của Nguyệt chủ chạm đất sau đó nhanh chóng, Nguyệt chủ tung ngay một cước vào ngực đối phương. Kẻ địch trúng đòn bị đánh bay xa một đoạn. Thân hình của hắn vẫn còn lơ lửng trên không thì bỗng…
“Cái gì?” Tiểu Trụ thất kinh.
Hắn ta liên tục lấy tay dụi đi con mắt của mình. Trên thế gian này có người di chuyển nhanh đến vậy sao?
Vừa mới chớp mắt mà Nguyệt chủ đã lại phi thân ngay sát khuôn mặt của kẻ địch đáng thương. Mở mắt rồi nhắm mắt, ấy vậy khoảng cách vài trượng đã tan biến mất đối với Nguyệt chủ.
Pặc!
Tay phải phát ra một trảo kinh người để kẹp chặt cổ họng đối phương. Dường như không muốn đả thương người này, Nguyệt chủ ra tay rất có chừng mực. Chỉ cần vận lực đủ để nâng bổng thân hình kẻ địch mà thôi. Nguyệt chủ không hề có ý làm tổn hại đối thủ.
Vút!
Tay trái co quắp rồi đưa ra sau lưng đối phương. Nguyệt chủ dùng nội lực hút vật gì đó từ phía trong nhà. Thì ra đó là chiếc ghế bằng sắt.
Bịch! Nguyệt chủ vật mạnh một cái khiến cho đối thủ trong tay phải ngồi xuống ghế. Phải chẳng trong tay không phải con người mà là một thứ đồ chơi?
Đối phương hoàn toàn chịu trận mà không thể có chiêu nào đáp trả, đơn giải là vì Nguyệt chủ nội lực phi phàm. Chỉ cần vài thành đã đủ áp chế bất kì kẻ nào dám đến tấn công, huống chi kẻ này…
Là một phế nhân!
Ánh mắt đen láy nhìn về phía trước. Ban nãy khi bị Nguyệt chủ đánh bay, kẻ mặc áo đen có đến va chạm với bốn thị nữ. Trong khi bản thân đã yên vị trên chiếc ghế sắt thì bây giờ bọn họ mới rơi xuống đất. Sau một loạt hành động của Nguyệt chủ? Đáng lẽ bọn họ cùng với người áo đen chỉ rơi cách nhau có vài tích tắc mà thôi.
Điều đó chỉ càng nói lên… rốt cuộc Nguyệt chủ nhanh đến cỡ nào?
…
“Nguyệt chủ! Nô tì không kịp hộ giá! Mong người trách tội!”
Bốn người thị nữ sau khi sõng xoài xuống đất đã ngay lập tức quỳ gối để tạ lỗi. Kì thực bọn họ không tài nào theo kịp kẻ địch, ngay cả đến người đàn ông kia cũng bị đánh cho trọng thương còn gì? Vậy nên Nguyệt chủ biết rõ bọn thị nữ này không thể ngăn cản hậu bối của mình được đâu.
Chủ nhân gặp họa mà dám cả gan đứng nhìn, đấy mới là tội chết!
Nguyệt chủ sau khi áp chế kẻ địch liền ngay lập tức kích hoạt cơ quan. Hai chân và cánh tay trái của kẻ đó bị khóa chặt vào thành ghế không thể cử động. Nhẹ nhàng đôi tay, Nguyệt chủ gỡ dần mái tóc còn ướt của người trên ghế, vuốt cho thẳng nếp để nó không còn che đi đôi mắt người này nữa. Một đôi mắt đen và sâu thẳm. Đôi mắt khi thì nhíu lại đau thương, khi thì căng tròn giận dữ. Trên hết là một đôi mắt hết sức u buồn, trầm lắng và vô cảm. Trừ ngón trỏ và ngón cái, ba ngón còn lại trên bàn tay trái của Nguyệt chủ đeo ống bao ngón tay bằng bạc, phía đầu uốn thành hìn nhọn tựa như móng tay của Nguyệt chủ vậy.
Cho dù cách nhau một lớp kim loại, phải chăng người ngồi trên ghế vẫn đang cảm nhận được hơi ấm, cảm nhận làn da mịn màng của Nguyệt chủ đang khẽ vuốt ve lông mày của mình.
“Đằng Long…”
Đôi môi hồng hào của Nguyệt chủ khẽ mở và tên người đó được cất lên.
“Phải rồi! Đó là… tên của ta!”
Không biết đã bao lâu rồi, bị bắt đến nỗi quên cả danh tính của mình? Hoặc giả, Đằng Long đã sớm quên đi từ lâu rồi.
Ánh mặt vô hồn vẫn đang lặng nhìn Nguyệt chủ trước mặt, Đằng Long không biết đây là thực hay đây là mơ? Thậm chí, người ngồi trên ghế là Đằng Long hay là ma ảnh. Bất luận thế nào cũng là một người mà thôi, phải chăng là hai trạng thái của một con người? Lúc thế nọ, lúc thế kia! Ma ảnh xuất hiện thì Đằng Long biến mất, Đằng Long xuất hiện thì ma ảnh ẩn thân?
Cả hai cùng tồn tại, vĩnh viễn sẽ không bao giờ mất đi!
Bốp!
“Hỗn xược!”
Một cái tát thẳng tay từ Nguyệt chủ khiến khuôn mặt Đằng Long lệch sang một bên. Hỗn xược ở đây là vì dám nhìn chằm chằm vào bậc trưởng bối hay vì cả gan ám sát trưởng bối?
Dù là gì đi nữa thì Đằng Long cũng quen rồi, trong lúc lẫn lộn giữ thực và ảo. giữa bản thân y và Hắc khí, Đằng Long đã không biết bao nhiêu lần bị Nguyệt chủ tát. Cũng không biết được là y hay là Hắc khí khi đó mạo phạm Nguyệt chủ? Người này tự xưng là bậc bề trên, chính vì lẽ đó ra tay trừng trị mỗi khi Đằng Long hỗn xược với mình.
“Đừng có giả bộ nữa! Nhà ngươi… tỉnh rồi!” Nguyệt chủ lạnh lùng.
Tim đập thật mạnh, người trên mái nhà bấy giờ mới biết người kia là ai.
“Đằng Long? Không ngờ lại là tên quỷ giết người Đằng Long?” Tiểu Trụ không muốn nhìn nữa, hắn nằm ngửa lên mái rơm mặc cho giọt mưa cứ thế nhỏ vào mặt. Lồng ngực Tiểu Trụ phập phồng lên xuống một cách loạn xạ.
Suốt thời gian qua Tiểu Trụ cứ nghĩ Đằng Long đã chết bởi vì sau khi thảm sát nhiều người có một cấm giới màu đỏ mở ra khiến cho Đằng Long phải ngừng. Con quỷ khi ấy bị bắt vào tròng để rồi biệt tăm biệt tích. Những tưởng quãng đời còn lại mình sẽ không phải gặp kẻ giết người mà không ghê tay. Rốt cuộc ma xui quỷ khiến thế nào, Tiểu Trụ lại tìm đến đây. Hắn đang bắt gặp con quỷ khi xưa ngồi lặng trên ghế.
“Ta phải rời khỏi đây! Phúc đức tổ tiên may sao lại nhìn ra sớm. Thế này thì không trộm cắp gì hết!”
Tiểu Trụ thầm nhủ và định bụng bỏ đi. Hắn biết rất rõ cho dù ở khoảng cách xa Đằng Long cũng cảm nhận được. Chả thế mà dù ở trong Hắc khí tối tăm, y vẫn tìm được con người để giết?
Đối với Tiểu Trụ, con người dưới kia đã không còn là Đằng Long mà hắn từng quen. Tiểu Trụ sắp sửa đứng dậy để chuồn khỏi đây, tuy nhiên âm thanh lại vang lên.
“Ngươi… là ai?”
Là giọng trầm mặc của Đằng Long khi đó! Hình như con người thật sự của y đang dần trở lại? Rốt cuộc sự hiếu kì vẫn đánh chết ý định bỏ chạy thoát thân của Tiểu Trụ. Hắn muốn biết xem Nguyệt chủ là ai, Đằng Long vì sao phải giết người này. Và hình như… y đang bị bắt thì phải?
Tiểu Trụ quyết định liều mình nằm lại mái nhà để nghe câu chuyện.
“Tại sao ngươi không hỏi ngươi là ai?”
Đúng kiểu nói chuyện với kẻ tinh thần bất định. Nguyệt chủ chẳng thèm trả lời câu hỏi của Đằng Long mà thay vào đó đặt ra câu hỏi cho y. Câu hỏi đến chính bản thân của y chẳng thể trả lời.
“Bỏ đi! Thực ra ngươi đã sớm có câu trả lời rồi! Chỉ là không muốn nói ra mà thôi. Ta đây cũng chẳng muốn biết.” Nguyệt chủ lại có cách nghĩ của riêng mình. “Ta chỉ muốn biết… tại sao đang tắm mà ngươi lại xông ra ngoài?”
“Như ngươi đã nói! Ta… tỉnh rồi!”
Đằng Long nói rồi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Nguyệt chủ một cách vô lẽ khiến bốn thị nữ vô cùng tức giận.
“Đằng Long… hỗn xược!”
Bốn người chĩa kiếm ra trước nhưng Nguyệt chủ giơ tay ngăn lại.
“Không sao! Một khi tỉnh táo y sẽ không còn thất lễ với ta nữa đâu!”
Nguyệt chủ nói như thể hiểu rõ con người Đằng Long lắm ấy. Như vậy có nghĩa khi không tỉnh táo Đằng Long đã làm vài chuyện khiến cho Nguyệt chủ không được vừa ý. Giả như lần đầu y bị trói chặt lên ghế, Đằng Long đã giơ cánh tay bóp chặt yết hầu của Nguyệt chủ. Có lẽ đối với người này, chạm vào thân thể đã là một tội vô cùng nặng nề.
“Đúng vậy! Bất kể một ai dám nhìn chằm chằm vào ta sẽ đều phải chết. Huống hồ nhà ngươi lại còn tấn công bổn tọa.”
Tại sao? Tại sao suy nghĩ vừa mới nảy ra trong đầu Đằng Long mà Nguyệt chủ đã lại biết được. Hay chăng người này chỉ là thuận miệng nói ra thế thôi.
“Đằng Long… xưa nay chưa từng biết đến ai là trưởng bối của mình. Cho nên… Nguyệt chủ, ngươi rốt cuộc là ai?”
“Vậy ngươi nghĩ ta là ai?”
Vẫn là câu hỏi dành cho Đằng Long. Lúc này y đã bắt đầu cảm thấy khó hiểu và khó chịu. Người trước mặt rất khó nắm bắt đồng thời có thứ gì đó khiến y mộng mị. Nguyệt chủ đúng là trưởng bối của y? Nếu vậy thì cũng tầm tuổi Tuệ cơ hay Hùng Vũ rồi. Một kẻ trung niên chắc hẳn sẽ biết về những sự việc khi mà Đằng Long vẫn còn tấm bé. Nhưng liệu đây có thực sự là trưởng bối hay chỉ là người lừa gạt mà thôi?
Đằng Long… y biết tin ai bây giờ?
“Ngươi… đã làm gì với ta?” Đằng Long lạnh lùng.
Nguyệt chủ nghe thấy câu hỏi thì liên nhoẻn cười một cái. Cuối cùng đối phương cũng chịu đi vào vấn đề chính.
“Ta có thể nói cho ngươi biết. Ngươi bị ta… trưởng bối của ngươi khống chế đến nay vừa đủ một trăm ngày. Còn ngươi muốn biết ta đã làm gì với ngươi? Cũng có thể được…”
Nguyệt chủ ngập ngừng làm cho Đằng Long tò mò. Đã bao lâu rồi y mới có được cái cảm giác này? Tò mò về bản thân, tò mò về người đối diện? Suốt ba năm qua dường như Đằng Long không muốn tiếp nhận bất kì thông tin nào cả. Y chỉ như gã chẻ củi cô độc làm việc dưới trướng lão Vương mà thôi. Nói là dưới trướng thế nhưng chưa bao giờ người ta dám sai bảo y điều gì. Có lẽ là do lão Vương cũng biết câu chuyện đáng sợ về y. Người người trong quán trọ đều biết thì phải? Tại sao bọn họ lại còn chào y?
“Chúc ngươi một ngày phong bạo phá thiên!”
Đằng Long vẫn nghe văng vẳng đâu đây câu nói đó. Giống như mới vừa hôm qua vậy. Một trăm ngày đêm Nguyệt chủ vừa nói chẳng có ý nghĩa gì hết.
“Ta ban cho ngươi một thứ mà ngươi xứng đáng được hưởng. Đúng hơn, thứ đó vốn dĩ đã thuộc về ngươi.” Nguyệt chủ tiếp tục.
Đằng Long không biết thứ đó. Y chẳng thấy mình thay đổi điều gì? Đừng quên mới chỉ thức tỉnh hôm nay mà thôi. Những ngày vừa qua Đằng Long luôn chìm vào trong bóng tối, luôn bị ám ảnh bởi cái thứ bên trong của mình. Lúc tỉnh lúc mê, Đằng Long không hề nhận thức được mình vẫn còn tồn tại. Vậy nên thay đổi của y chỉ có một mình Nguyệt chủ biết được mà thôi.
“Ngươi không hề tắm! Là ta bắt ngươi ngâm thuốc!”
Nguyệt chủ khẳng định. Cái thứ dịch lỏng quấn quanh thân thể Đằng Long hầu hết không phải là nước mà là trăm ngàn thứ thuốc được Nguyệt chủ bảo chế và tôi luyện. Mùi vị mỗi lúc lại khác nhau tại mỗi thời điểm trong ngày, chứng tỏ Đằng Long đã ngâm rất nhiều loại thuốc.
Thảo dược hay là độc dược?
Đằng Long không thể phân biệt nổi nữa. Tất cả y bác Sơn thần từng dạy cho y cuối cùng tan theo làn khói.
“Sư phụ… ngài còn đó không?”
Đằng Long bất giác cất lên tiếng gọi vô vọng trong đầu. Không có Sơn thần y cũng không biết mình sẽ phải làm gì nữa? Đối với Nguyệt chủ trước mặt cũng không có nổi chính kiến của bản thân.
Cay mắt!
Không có khói cũng chẳng do thuốc, Đằng Long đơn giản chỉ là cảm thấy cay mắt mà thôi. Hai mí mắt vô thức cụp xuống che phủ con ngươi đen nhánh của y. Phải chăng nó cần bao bọc mỗi khi sắp bị tổn thương? Mở mắt nhìn lâu đến lúc nào đó cũng sẽ gây mỏi mà thôi.
Vù!
Đằng Long nghe rõ cơn gió thổi qua mang tai. Không phải hơi thở của y, cũng không phải của Nguyệt chủ. Trong đầu nảy ra hình ảnh tất cả đốm lửa nghiêng về phía trước vì một con gió thổi mạnh. Hàn khí từ ghế truyền đến sống lưng. Còn một hơi thở nghịch chiều từ trên mái nhà? Gió nhạy cảm lắm, bất kể thứ gì không có được sự thuần khiết cũng không tài nào hòa cùng vào gió.
Hắn ta đang lạnh hay đang nóng? Kẻ nằm trên mái rơm ấy? Hơi thở của y bị gió phát giác bởi vì nó không đồng điệu với tự nhiên. Một hơi thở gấp! Tiểu Trụ bất chợt thấy lạnh khắp người, có lẽ nước mưa đã ngấm qua áo mất rồi. Đôi lúc có thứ còn lạnh hơn cả nước mưa, Tiểu Trụ hiểu rõ.
Muốn hiểu rõ được? Bắt buộc phải bắt gió ngừng!
Đằng Long hai tai tự nhiên điếc trặt, ngay cả một tiếng ù ù thường nghe cũng không còn thấy. Đôi mắt vốn đã nhắm nghiền, vậy nên mọi thứ xung quanh bắt đầu mờ nhạt với y. Mọi thứ đang dần tan biến.
Gió lặng rồi!
Vì người điều khiển được gió không muốn cuồng phong tái khởi. Chờ ngày phong bạo phá thiên e rằng chờ đến kiếp sau?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện