[Việt Nam] Phong Khởi Đấu La Đại Lục

Chương 5 : Ngọc Thanh Côn Luân Phiến tái hiện

Người đăng: Hayden Tran

Ngày đăng: 12:56 27-07-2018

Lúc này, Kiệt Khắc đã khôi phục lại tinh thần, cúi đầu nhìn về phía Đường Tam, kinh ngạc nói: "Tiểu Tam, ngươi có phải hay không là cái tiểu tử kia mà Đại sư nói là có tiên thiên mãn hồn lực, vũ hồn Lam ngân thảo?" Đường Tam gật gật đầu, nói: "Là ta. Còn có cái còn lại là tiểu Phong, vũ hồn Nhài Hoa.” Đường Thanh Phong gật đầu bảo phải “Ân.” Lão Kiệt Khắc ngồi xổm xuống, mặt đối mặt nhìn Đường Tam cùng Đường Thanh Phong : "Tiểu Tam, Tiểu Phong không nghĩ tới thiên phú của huynh để các ngươi lại xuất sắc như vậy, đáng tiếc, các ngươi có một ba ba như vậy, không có vũ hồn tốt truyền thừa cho các ngươi. Nếu không, nói không chừng ngươi có thể trở thành Hồn Thánh thứ hai của thôn chúng ta. Các ngươi nói cho gia gia, các ngươi có nguyện ý đi tới trường chuyên môn để học tập phương pháp tu luyện của Hồn sư? Chỉ có nơi đó mới có các loại tri thức chuẩn xác nhất về vũ hồn." Đường Tam nhìn qua Đường Thanh Phong, thấy mắt đệ đệ sáng rực nhìn qua, gật đầu, hắn còn là nói: "Kiệt Khắc gia gia, cái này hỏi ba ba ta mới được." Khiệt Khắc chợt tỉnh ngộ lại, dù đứa nhỏ có hiểu truyện thì cuối cùng vẫn là một đứa nhỏ, nói như thế nào cũng phải tuân theo ý kiến của Đường Hạo mới được. Trong mắt toát ra vài phần quang mang kiên định, mặc dù hắn không muốn đi gặp cái tên quỷ bẩn thỉu kia, nhưng vì thôn có thể lại xuất ra hai gã Hồn sư ưu tú, hắn cũng bất chấp. "Đi thôi, Tiểu Tam,Tiểu Phong, gia gia đưa các ngươi về nhà." Lão Kiệt Khắc trước đem những đứa trẻ để cho cha mẹ chúng đón về , sau mới mang theo Đường Tam huynh đệ về tiệm rèn. Buổi sáng, theo lệ là thời gian ngủ của Đường Hạo, tiệm rèn rất yên tĩnh. "Đường Hạo, Đường Hạo." Lão Kiệt Khắc mặt kệ Đường Hạo có đang ngủ hay không, đối với tên thợ rèn lạp tháp này, hắn thật sự là rất không ưa. Nếu không phải hắn chế tạo nông cụ với giá rất rẻ thì hắn đã mang Đường Hạo đá ra khỏi thôn rồi. Một bên gọi Đường Hạo, ánh mắt lão Kiệt Khắc xẹt qua chung quanh, vốn muốn tìm cái ghế để ngồi xuống, nhưng nhìn mọi thứ rách rách nát nát, hắn thật sự không có dũng khí để kéo qua. Tuổi hắn đã không còn nhỏ nữa, cũng không muốn ở chỗ này gân đứt xương gãy. "Ai đang hô to gọi nhỏ vậy?" Thanh âm của Đường Hạo thoáng mang theo chút tức giận, vén rèm cửa lên, chậm rãi đi ra. Đầu tiên hắn thấy được nhi tử của mình, sau mới chuyển ánh mắt qua người lão Kiệt Khắc: "Lão Kiệt Khắc, làm gì?" Kiệt Khắc không tức giận nói: "Hôm nay là ngày nhi tử của ngươi giác tỉnh vũ hồn, ngươi không biết có bao nhiêu trọng yếu? Người khác đều là cha mẹ cùng nhau đưa đi, nhưng mà ngươi có thể đi không, hay vẫn là cái bộ dạng như cũ." Đường Hạo phảng phất như không nghe được lão Kiệt Khắc châm chọc, ánh mắt lại nhìn về phía nhi tử: "Tiểu Tam,Tiểu Phong vũ hồn giác tỉnh của các ngươi thế nào? Là cái gì?" Đường Tam nói: "Ba ba, là Lam ngân thảo." “Là Hoa Nhài, ba ba.” – Tiểu Phong nói. "Lam ngân thảo?" Khồn biết tại sao, Đường Hạo luôn luôn không cảm thấy hứng thú gì với ngoại vật, nhưng trong khi nghe đến ba chữ này thì thân thể đột nhiên run lên một chút, trong mắt cũng toát ra một tia quang mang đặc thù. - Ở đây chỉ có Đường Thanh Phong rõ ràng ba chữ này có ý nghĩa thế nào đối với cái ba ba tiện nghi này. Hắn hơi tiếc nuối không kế thừa mẫu thân Lam Ngân Thảo. Aizzz nói thế nào cũng có khả năng tiến hóa tới hình thức mẫu thân, hắn đây Hoa Nhài làm sao đây?. Lão Kiệt Khắc tự nhiên sẽ không quản vẻ mặt của một lạp tháp thợ rèn, trực tiếp nói: "Mặc dù là Lam Ngân Thảo,và Nhài Hoa nhưng Tiểu Tam cùng Tiểu Phong chính là tiên thiên mãn hồn lực. Đường Hạo, ta đã quyết định, thôn năm nay sẽ cấp cho Tiểu Tam huynh đệ công độc sanh danh ngạch. Để cho hắn tới sơ cấp Hồn sư học viện tại Nặc Đinh Thành học tập. Thôn sẽ bao cấp lộ phí." "Lam ngân thảo, Lam ngân thảo." Đường Hạo thì thài hai câu, mạnh mẽ ngước đầu lên, trong mắt toát ra quang mang kiên định mà Đường Tam chưa bao giờ gặp, trầm giọng nói: "Không được." "Ngươi nói cái gì? Ta không nghe lầm chứ?" Kiệt Khắc ngoáy ngoáy cái lỗ tai của mình, giật mình nhìn Đường Hạo: "Ngươi hẳn là biết cơ hội này quý giá như thế nào? Thánh Hồn thôn chúng ta sợ là đã từng xuất ra một Hồn Thánh, một năm cũng chỉ có một danh nghạch, các thôn khác, phải hai, ba thôn mới được hưởng một cái danh nghạch, ngươi có biết hay không? Đây chính là cơ hội tốt. Nói không chừng, sau này Tiểu Tam, Tiểu Phong có thể trở thành người thượng nhân.” Đường Hạo lạnh lùng nhìn lão Kiệt Khắc một cái: "Người ở tầng lớp trên có tác dụng gì? Ta chỉ biết là, nếu nó đi, sẽ không có ai nấu cơm cho ta ăn. Lam ngân thảo, Nhài Hoa ngươi cho rằng đám này hoa thảo vũ hồn có thể tu luyện thành cái gì? Nó chỉ là một cái phế vũ hồn." Lão Kiệt Khắc tức giận nói: "Nhưng bọn hắn là tiên thiên mãn hồn lực, chỉ cần có được một cái Hồn hoàn, kể cả một cái Hồn hoàn kém cỏi nhất, cũng lập tức trở thành một gã Hồn sư. Hồn sư, ngươi biết không? Thôn chúng ta đã rất nhiều năm chưa xuất hiện một cái Hồn sư rồi." Đường Hạo lạnh nhạt nói: "Đây mới là mục đích chính thức của ngươi. Nói không được là không được. Ngươi có thể đi rồi." "Đường...Hạo..." Lửa giận trong lồng ngực lão Kiệt Khắc đã thiêu đốt tới cực hạn. Đường Hạo vẫn một bộ dáng biếng nhác như trước: "Không cần lớn tiếng như vậy, ta không có điếc. Ta nói rồi, ngươi có thể đi." "Kiệt Khắc gia gia, ngài đừng nóng giận. Ta không đi học tập năng lực của Hồn sư nữa. Ba ba nói đúng, Lam ngân thảo cùng Nhài hoa chỉ là phế vũ hồn, cảm ơn ý tốt của ngài." Kiệt Khắc mặc dù chán ghét Đường Hạo cực độ, nhưng phi thường thích sự hiểu chuyện của Đường Thanh Phong huynh đệ, lửa giận dần dần bình phục, thở dài một tiếng: "Hảo hài tử, gia gia không tức giận. Được rồi, gia gia phải đi rồi." Nói xong xoay người hướng ra phía ngoài mà đi. Đường Tam cùng Đường Thanh Phong ra tiễn. Ba ba có thể không để ý tới, nhưng Kiệt Khắc là thôn trưởng, hắn lại rất tốt, lễ nghĩa hắn tuyệt đối không thể thiếu. Kiệt Khắc đi tới cửa tiệm rèn dừng chân lại, xoay người nhìn về phía Đường Hạo, ngữ khí trầm trọng nói: "Đường Hạo, ngươi khi còn sống cứ như vậy là xong, nhưng Tiểu Tam cùng Tiểu Phong còn nhỏ, chẳng lẽ ngươi không nghĩ cấp cho nó một loại nghề mưu sinh ư? Không nên làm chậm trễ hắn trở thành Hồn sư, ít nhất sau này cũng sẽ không lạc phách giống ngươi. Nếu ngươi thay đổi chủ ý hãy tới tìm ta. Thời gian báo danh của Nặc Đinh hồn sư sơ cấp học viện còn có ba tháng." Đường Tam cùng Đường Thanh Phong tiễn Lão Kiệt Khắc đi. Hai huynh đệ nhìn nhau có chút mất mát, nắm tay an ủi đi vào nhà. Chậm rãi đi về tiệm rèn, bất ngờ là Đường Hạo không có trở về phòng tiếp tục ngủ, mà là ngồi ở trên ghế nhắm mắt dưỡng thần. "Ba ba, ngài trở về phòng ngủ tiếp đi, ta cùng đệ đệ đi chuẩn bị cơm trưa." Đường Hạo vẫn nhắm mắt như trước, nhàn nhạt nói: "Có phải các ngươi cũng cảm thấy rất thất vọng.? Cũng muốn trở thành Hồn sư sao?" Đường Tam sửng sốt một chút: "Không có việc gì, ba ba, trở thành một người thợ rèn cũng tốt lắm a, cũng có thể nuôi sống chúng ta. Người không phải đã đáp ứng ta là dạy ta chế tạo nông cụ sao?" Đường Thanh Phong nhìn nhìn vẫn nói: “Ta ở đâu cũng được chỉ cần có các ngươi thôi.” Đường Hạo chậm rãi mở to mắt, trong lúc bất tri bất giác, tay phải của Đường Hạo đã nắm chặt, trên vẻ mặt già nua hiện lên một tia khí tức băng lãnh: "Hồn sư? Hồn sư có tác dụng gì? Đừng nói chỉ là một cái phế vũ hồn, sợ là vũ hồn lợi hại nhất, Hồn sư cường đại nhất có thể có cái tác dụng gì? Bất quá vẫn còn là một phế vật mà thôi. " Tâm tình của Đường Hạo rất kích động, cả thân thể hắn đều run rẩy, mơ hồ trong lúc đó, Đường Tam nhìn thấy trong mắt phụ thân một điểm trong suốt gì đó. Đường Tam chạy tới cầm lấy tay Đường Hạo: "Ba ba, ngài đừng nóng giận, bọn ta không làm Hồn sư là được. Chúng ta sẽ luôn luôn ở cùng ngươi, nấu cơm cho ngươi." Hít sâu một hơi, sự kích động của Đường Hạo tới cũng nhanh mà lui cũng nhanh, nhàn nhạt nói: "Mang vũ hồn của các ngươi phóng thích ra cho ta nhìn xem." "Vâng." Đường Tam gật gật đầu, ngửa tay phải lên,vận chuyển Huyền Thiên Công, quang mang màu lam nhạt xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, trong khoảnh khắc, một nhánh màu lam tiểu thảo đã xuất hiện. Kinh ngạc nhìn Lam ngân thảo trong tay Đường Tam, Đường Hạo thất thần một trận, một lúc lâu mới dần dần khôi phục lại, quang mang trong mắt phun ra nuốt vào bất định, thì thào nói: "Lam ngân thảo, cũng quả nhiên là Lam ngân thảo. Cùng nàng giống nhau." Ức chế trong lòng cảm xúc, hắn quay đầu ý bảo Đường Thanh Phong phóng thích vũ hồn, tiểu Phong đồng dạng vận chuyển Huyền Thiên Công một lát, bạch khí nhộn nhạo hương thơm khắp phòng trên tay xuất hiện một đóa nho nhỏ tiểu hoa nhài. Đây lại là... trong lòng như kênh đào hải lãng, chỉ có hắn biết đây là Lam Ngân Thảo kết hoa, tất nhiên bình thường Lam Ngân Thảo chẳng có năng lực đó. Chỉ có Lam Ngân Hoàng mới có thể kết ra Bạch Nhài Vương Hoa. Lúc này chưa thức tỉnh Nhài Hoa vẫn là Nhài Hoa thôi. Đột nhiên, Đường Hạo đứng lên, xoay người hướng trong phòng đi đến. "Ba ba." Đường Hạo nhịn không được phất phất tay: "Đừng làm phiền ta." Nói xong đã mở rèm cửa đi vào phòng trong. "Chính là, ta còn có một vũ hồn."Đường Tam nói. “ Ca, ba ta cũng còn một vũ hồn.” Rèm cửa mạnh mẽ vén lên, Đường Hạo lại xuất hiện gian ngoài, lúc này, trên mặt hắn đã lộ vẻ khiếp sợ, có thể thấy, hai con mắt của hắn đã đỏ bừng, vừa rồi tựa hồ là đã khóc. Như trong nguyên tác một võ hồn khác của Đường Tam xuất hiện. Đó là cái búa màu đen, cán búa ước chừng dài nửa thước, đầu búa hình trụ, nhìn qua giống như là dạng thu nhỏ của cái búa rèn, nhưng là, tại mặt ngoài của cái búa đen có một cỗ quang mang đặc thù, trên đầu búa, một vòng hoa văn nhàn nhạt vây quanh. "Này, đây là...." Đường Hạo cơ hồ bước một bước đã đi tới trước mặt Đường Tam, tay hắn mạnh mẽ nắm cái chuy tử, đưa nó tới trước mặt mình, tay Đường Hạo rất có lực, ít nhất bây giờ Đường Tam không hề cảm giác được chuy tử đối với tay mình nặng nhiều nữa. Khi tay Đường Hạo đang cầm tay hắn thì một loại cảm giác ấm áp của huyết mạch tương liên làm cho trong lòng Đường Tam cảm thấy hết sức thoải mái: "Ba ba, có cái gì không đúng sao?" Nhìn hắc sắc tiểu chuy tử (cây búa màu đen), quang mang kích động trước biến mất nay lại xuất hiện trong mắt Đường Hạo: "Song sinh vũ hồn. Cũng là song sinh võ hồn. Nhi tử, nhi tử của ta." Cảm giác mình bị quạnh quẽ, Đường Thanh Phong cũng vận chuyển Huyền Thiên Công sang tay phải, lúc này một màn kì diệu đã xảy ra. Đối lập với không khí đầy áp lực khi Hạo Thiên Chuy của Đường Tam xuất hiện là khí chất siêu thoát, hư vô mờ mịt, áp lực cảm còn nhiều hơn gấp đôi Hạo Thiên Chuy, một mặt quạt phía trên họa hình ngọn núi, có ngọc kết hoa sen trắng bằng ngọc thạch hai mép quạt đồng dạng đính ngọc thạch uốn lượn, cùng mặt trên ba chữ Côn Luân Hư tựa như cao sơn vạn trượng trấn áp nhân gian. Chính là Ngọc Thanh Côn Luân Phiến của bạn học Thanh Phong mua làm kỉ niệm treo trong phòng trọ lúc trước biến mất cùng với hắn. Chỉ khác là này có thêm những đường viền màu vàng giống hệt như trên cán chùy Hạo Thiên. “Ba đây là ta Hạo Thiên Côn Luân Phiến.” – ( Ân, ta hai cái ráp lại đọc hơi sai nhỉ). Một cách bất ngờ, Đường Hạo mở ra hai tay khỏa mạnh, ôm chặt Đường Tam lẫn Đường Thanh Phong vào trong ngực của mình. Ngực của Đường Hạo rất rộng, có lẽ nguyên nhân bởi vì làm thợ rèn trong thời gian dài, mặc dù mặt ngoài nhìn qua thì hắn rất biếng nhác, nhưng cơ bắp trên người hắn không năm tháng mà giảm bớt, ngực hắn rất ấm áp. Cái loại phụ ái (tình yêu của người cha) này mang đến cảm giác an toàn mà bất kì vật gì cũng đều không thể thay thế. "Ba ba." Đường Tam có chút bất ngờ, trong trí nhớ của hắn, đây tựa hồ là lần đầu tiên Đường Hạo ôm bọn hắn. Đường Hạo buông hai tay ra: "Thu trở về." Bạch cùng hắc quang chợt lóe, hai huynh đệ thu võ hồn về. Một lúc lâu,Đường Hạo nhìn Đường Tam mới từ từ nói ra một câu: "Nhớ kỹ, trong tương lai các ngươi nhất định phải dùng chùy trong tay trái bảo vệ cho tốt thảo bên tay phải. Vĩnh viễn." Sau đó lại quay sang Đường Thanh Phong, hắn này con trai đệ nhị võ hồn rất thần bí, thậm chí mang cho hắn cảm giáp áp bách như là thần vương trên cao nhìn xuống hèn mọn phàm nhân vậy. Nghĩ nghĩ vẫn là khuyên: “Tiểu Phong, nên nhớ không được để người khác thấy của ngươi quạt võ hồn, nghe chưa?” Tiểu Phong gật gật đầu tỏ vẻ chính mình rõ ràng. Đường Tam còn không rõ chỉ là gật gật đầu. Đường Hạo đứng lên, đi vào phòng trong cũng không quay đầu lại. Một bên nấu cơm trưa, Đường Thanh Phong hồi tưởng lại cảm xúc khi triệu hồi võ hồn Hạo Thiên Côn Luân Phiến. Hắn biết đây chính xác là cái quạt trong phòng hắn, chẳng lẽ vì là đồ phỏng chế thần khí nên trong lúc vô tình có một tia thần vận của Ngọc Thanh Côn Luân Phiến chăng? Càng làm hắn cả kinh chính là lúc ấy trong đầu hắn xuất hiện một ít tin tức. Ngọc Thanh Chính Quyết, nghe nói là thượng cổ tiên thần công pháp, Tam Thanh một trong Ngọc Thanh – Nguyên Thủy Thiên Tôn sáng tạo ra. Kích động, quá phấn khích, như vậy chẳng phải nói hắn cũng có thể tu tiên sao? Bữa trưa, Đường Hạo có vẻ rất trầm mặc, ngay cả cơm cũng ăn ít hơn trước rất nhiều, ánh mắt thỉnh thoảng rơi trên người Đường Tam cùng Đường Thanh Phong, phảng phất đang do dự cái gì đó. Ăn xong cơm trưa, Đường Tam theo thói quen chuẩn bị thu dọn lại bị Đường hạo gọi lại. "Đợi lát nữa hãy thu thập lại đi. Tiểu Tam,Tiểu Phong, ta hỏi các ngươi, các ngươi có muốn trở thành một gã Hồn sư?" Đường Tam sửng sốt một chút, nhìn về phía Đường Hạo, do dự một lát, vẫn còn gật gật đầu. Đường Thanh Phong chẳng do dự, gật đầu hơi mang mong chờ nhìn về phía Đường Hạo. Đường Hạo thở dài một tiếng, vẻ mặt nhìn qua càng them vài phần già nua: " Các ngươi cuối cùng vẫn chọn đi hướng con đường này." Hắn chỉ nói them một câu này, rồi lại về phòng mình. Thu thập xong, Đường Tam trở lại phòng mình tiếp tục công việc của hắn, búa rèn và sắt va chạm tạo nên âm thanh "đinh đương" có tiết tấu vang lên. Đường Thanh Phong đắm mình trong tâm pháp vừa mới nhận được. “Thiên địa vạn vật khởi nguồn từ hỗn độn, hỗn độn sinh nhị khí. Thanh khí bay lên thành trời, trọc khí trầm xuống tạo thành đất. Lưỡng khí vi âm dương, âm dương hóa thái cực lại tạo thành ngũ hành. Ngũ hành đâu đâu cũng ở, ngũ hành chính là vạn vật... Mà hồng mông thanh khí lại phân hóa làm ba: danh vì Thượng Thanh, Thái Thanh và Ngọc Thanh.” Đấu La Đại Lục bên trên tu luyện chính là Hồn Lực, chưa từng ai khám phá ra cách sử dụng những lực lượng khác. Ngọc Thanh Chính Quyết là một trong Đạo gia chính tông bảo điển, chỉ truyền cho Ngọc Thanh nhất mạch. Ngọc Thanh hay Nguyên Thủy Thiên Tôn tinh ở Nhân quả đạo thuật, cũng Nguyên Thủy Ấn Pháp bao hàm thiên địa diễn biến. Mà Ngọc Thanh Côn Luân Phiến ra đời từ Côn Luân Hư, Ngọc Hư Cung – chịu tải đạo vận của Đạo gia thành địa sinh thành Tiên Thiên Linh Bảo, bản thân mang theo khí chất trầm trọng và thần thông Phiên Thiên Ấn, nhất ấn xuất ra ngay cả thiên cũng có thể phiên ngược, lợi hại vô cùng. "Đương, đương, đương, đương, đương...." Âm thanh va đập không ngừng vang lên, thân thể nhỏ bé của Đường Tam và thiết chùy trong tay hắn chẳng hề tương xứng, nhưng mỗi lần thiết chùy gõ xuống đều vang lên những tiếng gió vù vù. Nhìn Đường Tam mồ hôi như mưa, Đường Hạo rút cục cũng hạ quyết tâm. "Dừng một chút." Đường Hạo mở miệng nói. Đường Thanh Phong mở mắt ra nhìn thoáng qua Đường Hạo đây là chuẩn bị truyền bản lĩnh tuyệt học Loạn Phi Phong Chuy Pháp cho Đường Tam liền không bận tâm nữa. Tiếp tục bế mắt, lẳng lặng vận chuyển công pháp Ngọc Thanh Chính Quyết, hắn mới không thèm học mấy cái trò thô lỗ như vậy. Đường Hạo biết hắn này đứa con thứ hai rất lười những việc tay chân nặng nề, liền bỏ mặc không quản nữa. Quay về chỉ dẫn Đường Tam cách phát lực và vận dụng tâm lực. Những ngày này, Đường Tam cùng Đường Thanh Phong hoạt động lại trở về quỹ đạo. Buổi sáng huynh đệ dắt tay nhau lên núi luyện Tử Cực Ma Đồng. Sau đó quay về nhà, Đường Thanh Phong nấu buổi sáng, giúp Đường Tam thổi lửa xong lại không quản hắn. Chuyên chú luyện tập công pháp sớm ngày đạt mộng thành tiên của hắn. Ba tháng thời gian trôi qua rất nhanh, khi Đường Tam đã có thể huy động mười ba búa thì Đường Hạo bắt đầu dạy hắn như thế nào tiến hành chế tạo khí cụ. Còn tiểu Phong lúc này cũng tu luyện tân công pháp đến đệ nhất trọng bình cảnh. Cũng cần phải mượn hồn hoàn để tấn chức tu luyện, ân có vẻ giống nội lực Huyền Thiên Công của Đường Tam. Chỉ là Đường Thanh Phong cảm thấy nội lực không thích hợp với bản thân bằng linh lực của công pháp Ngọc Thanh Chính Quyết, nên quyết định bỏ lui Huyền Thiên Công. Chỉ là vẫn tu luyện Tử Cực Ma Đồng cũng Huyền Ngọc Thủ. Về Quỷ Ảnh Mê Tung, mặc dù tinh diệu tuyệt luân sao lại sánh bằng Thanh Vân Bộ trong Ngọc Thanh Chính Quyết. Nghe nói Thanh Vân Bộ tu đến đỉnh phong sẽ không kém hơn Cân Đẩu Vân của Tôn Ngộ Không chút nào, hơn nữa đẹp mắt gấp chấp lần so với con khỉ lộn ngược đó. Thấy Đường Tam rèn thuật có thành, Tiểu Phong mặt dày hướng ca ca đòi bộ tinh châm, dùng tinh thép luyện thành cây kim. Đường Tam ái đệ có hơn, xoa xoa hắn đầu đáp ứng rồi. Dù sao ba ba yêu cầu luyện thép, đòi hỏi luyện thép thành kim. Hắn chỉ cần gia công thêm một chút Đường Môn kỹ thuật nữa là thành. Đối với đệ đệ chịu học Đường Môn tuyệt học hắn cũng mừng vì ở thế giới này có thể mở mang Đường Môn danh khí. Đường Thanh Phong nghĩ nghĩ, sau này dùng tế châm dấu ở trong quạt, âm người sẽ đệ nhất. Há há, hắn liên tưởng đến Hoắc Đô - sử dụng thiết phiến và phi châm trong Thần Điêu Hiệp Lữ, bỗng lắc đầu xóa tan đi. Ta làm sao lại so với thứ đó. Ta sau này sẽ là Tiên Nhân nha.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang