[Việt Nam] Phong Khởi Đấu La Đại Lục

Chương 39 : Đại Sư đến rồi

Người đăng: Hayden Tran

Ngày đăng: 14:16 25-08-2018

Phất Lan Đức hướng Triệu Vô Cực nói :" Vô Cực, ngươi đi cả ngày cũng đã mệt mỏi rồi, mau mau nghỉ ngơi, lần này khổ cực cho ngươi quá rồi." Triệu Vô Cực mỉm cười nói:" Học viện không chỉ có một mình ngươi, chúng ta nếu không phải tràn ngập hi vọng với nơi này, hơn nữa cũng thích với loại cuộc sống thoải mái này, làm gì có ai ở chỗ này nhiều năm đến như vậy chứ? Nơi này chính là tâm huyết của chúng ta cùng mọi người. Những lời khách khí như vậy không cần nhắc lại nữa, Đại sư, Phất Lan Đức, ta đi trước đây." Nói xong, Triệu Vô Cực đứng lên rời khỏi phòng của Phất Lan Đức. Phất Lan Đức vẫn đưa mắt nhìn theo Triệu Vô Cực đang rời đi, trong mắt toát ra vài phần vui mừng," Mấy năm nay, nếu không phải có lão huynh đệ trợ giúp, có lẽ học viện của ta đã sớm chống đỡ không nổi nữa. Sau khi đám đệ tử này tốt nghiệp, ta cũng muốn buông lỏng một chút,đi thăm các nơi trong đại lục, cho tinh thần thoải mái. Tiểu Cương, đến lúc đó ngươi có đi cùng ta không ?" Đại sư sửng sốt một chút, lắc đầu nói :" Ta không biết !" Phất Lan Đức thở dài một tiếng," Mặc dù ta biết ngươi không muốn nhớ về quá khứ, nhưng là ta không nhịn được có điều muốn nói, năm đó chúng ta cùng chung sống một chỗ, cả đời ta cũng không thể quên được. Đoạn trí nhớ đó trong cuộc đời ta chính là quãng thời gian vui sướng nhất. Nếu vẫn có thể tiếp tục như vậy, không lo không nghĩ mà sống, thật là tốt biết bao." Nghe Phất Lan Đức nói, Đại sư trong mắt tựa hồ có chút biến đổi, nhàn nhạt nói :" Con người, ai cũng phải già đi,rồi dần dần trưởng thành lên, quá khứ nếu đã trôi qua, nhắc lại còn có ý nghĩa gì? Nhân sinh mãi mãi như ban đầu. Nói thì dễ dàng như vậy nhưng có khả năng thực hiện được hay không ?" Phất Lan Đức thở dài lắc đầu :" Tiểu Cương, tính cách của ngươi rất ương ngạnh, nếu như ngươi mềm dẻo hơn một chút nữa, có lẽ bây giờ cũng không biến thành bộ dạng này. Ngươi thực sự không thể tiếp nhận nàng hay sao? Dù sao cũng không phải là nàng nhờ cậy ta. Huống chi, có thực là ngươi quan tâm đến ánh mắt của thế tục hay không?" " Câm miệng !" Tâm tình của Đại sư đột nhiên trở nên kích động, lăng lệ quát một tiếng, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Phất Lan Đức:" Không nên ở trước mặt ta nhắc lại về nàng. Ngươi ở đâu? Ngươi làm gì? Nhiều năm như vậy trôi qua, tại sao ngươi lại không ở cùng một chỗ với nàng. Nói thật cho ta biết, ngươi không thích nàng. Vậy tại sao ngươi vẫn còn độc thân, vẫn kiên trì ở lại Sử Lai Khắc học viện này?Chẳng qua, đó chỉ là một câu nói đùa lúc trước của nàng mà thôi." Ánh mắt Phất Lan Đức dần trở nên lạnh lẽo," Tiểu Cương, ngươi vẫn còn mãi cố chấp như vậy, nhiều năm qua như vậy cũng không có thay đổi. Không sai, ta thừa nhận, ta có thích nàng nhưng người mà nàng chính thức yêu chính là ngươi. Quân tử không đoạt vợ bạn, càng huống chi trong lòng ta, ngươi chính là huynh đệ tốt nhất. Ta không quên được nàng nhưng ta cũng tuyệt đối không có hành động gì với nàng, thực chất ta chỉ nhớ lại về nàng mà thôi. Đâu như một người đang tự tại ở đây chứ ?" Đại sư mạnh mẽ đứng thẳng lên tại vị trí của mình," Tự tại? Chó má cái tự tại ấy. Nguyện vọng của ta chính là ngươi đem lại hạnh phúc cho nàng, không nghĩ tới nhiều năm trôi qua như vậy, sau khi gặp lại ngươi, ngươi lại nói cho ta rằng ngươi chỉ có nhớ lại. Nếu ta có năng lực, ta phải giết ngươi ngay bây giờ!" Phất Lan Đức thở dài một tiếng, " Tiểu Cương, ngươi không nên kích động. Ta biết lúc trước ngươi lựa chọn rời đi, là vì ba người chúng ta. Nhiều năm trôi qua ngươi vẫn hoàn toàn bặt vô âm tín,là do không muốn quấy rầy cuộc sống của chúng ta. Chỉ là nàng chỉ có thích một mình ngươi, mặc dù quan hệ lúc đó của các ngươi có như thế nào,nhưng nàng vẫn thích chỉ mình ngươi. Chúng ta đều có người mình yêu, chẳng lẽ ngươi lại bắt ta phải miễn cưỡng nàng, hỏi nàng tại sao không đón nhận tình yêu của ta? Có thể nói,nếu ta làm như vậy, nàng cũng sẽ đáp ứng nhưng rồi cả đời nàng sẽ không được vui sướng. Mấy năm nay ta một mực tìm ngươi, nàng cũng vậy, trước khi nàng đi, ta có nói thẳng với nàng, ta vĩnh viễn là đại ca của nàng và cũng vĩnh viễn nguyện ý làm đại ca của nàng. Nàng cho tới tận bây giờ cũng không quên được ngươi, cũng không có quên đi cái chí hướng thực sự trong lòng, chẳng lẽ ngươi vẫn không thể ...?" Đại sư nở nụ cười, trên khuôn mặt cứng ngắc của hắn nở nụ cười khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo," Ta cùng nàng có thể yêu sao? Nếu có thể, ta phải chờ đến bây giờ sao? Nếu như không phải trong lúc đó,giữa chúng ta có tồn tại mối quan hệ đặc thù, ngươi nghĩ rằng ta có thể nhường nàng cho ngươi sao? Ta sẽ không làm vậy. Ta có thể không để ý đến cái nhìn của trần tục, nhưng...là ta không thể khiến cho ta và nàng đồng thời thừa nhận. Phất Lan Đức, nếu ngươi thật sự coi ta là huynh đệ, thì không nên nói cho ta tin tức của nàng, nếu không...ngươi cứ nói ra, ta sẽ lập tức rời khỏi nơi này, vĩnh viễn cũng không gặp các ngươi." Phất Lan Đức tựa hồ cũng rất tức giận, " Như vậy ngươi nhẫn tâm nhìn nàng một mực tìm kiếm ngươi, nhìn nàng phải cô độc cả đời hay sao?" Ánh mắt Đại sư có chút ngây dại," Hai mươi năm qua, suốt hai mươi năm qua, tất cả đều đã muộn rồi. Ta bây giờ chỉ hi vọng bồi dưỡng Tiểu Tam thành tài, còn tình cảm kia, ta thực sự không dám hi vọng xa vời. Lúc trước ta rời đi như vậy, chẳng lẽ ngươi còn cho rằng, nàng còn có thể tha thứ cho ta hay sao? Cả đời này của ta cho tới bây giờ chưa từng sợ cái gì, nhưng ta bây giờ thật sự sợ, ta sợ phải đối mặt với nàng. Thẳng thắn mà nói, lần này ta tìm ngươi, cũng là khi thấy không có nàng ở bên cạnh ngươi, trong lòng ta cũng có chút vui vẻ, nhưng trong khi ta tỉnh táo lại, lại phát hiện nội tâm hoàn toàn trống rỗng. Ta đã thiếu nàng quá nhiều, không cách nào bồi hoàn lại hết được, ta....ta không có dũng khí đối mặt với nàng." " Ngươi ...." Phất Lan Đức trừng trừng nhìn Đại sư, cả nửa ngày không nói được một câu: "Quên đi, đây là việc riêng của hai người các ngươi, ta sẽ không nói tin tức ngươi xuất hiện cho nàng, nhưng nếu một ngày nàng tìm được ngươi, Tiểu Cương, nghe ta khuyên một câu, đừng trốn tránh nữa, nếu ngươi vẫn muốn là huynh đệ của ta." Đại sư cũng không có đáp ứng, nhưng Phất Lan Đức lại thấy nhãn tình của hắn đỏ rực lên, hắn hiểu lúc này Đại sư vô cùng thống khổ, nên cũng không nói thêm gì nữa. " Ngươi đã về qua nhà chưa ?" Phất Lan Đức thay đổi chủ đề. Đại sư lắc đầu :" Ta đã không còn gia đình." Phất Lan Đức thở dài một tiếng," Dù sao đó cũng là nhà của ngươi, mặc dù bọn họ không chào đón ngươi, nhưng mà ..." Đại sư khoát tay áo, ý bảo Phất Lan Đức không nên nói thêm gì nữa: " Cho dù phải đi về, ta cũng sẽ không trở về với bộ dạng như bây giờ. Ta sẽ chứng minh ta không giống như trước nữa, ta sẽ không để những người đó đùa cợt nữa." Phất Lan Đức trên mặt đột nhiên xuất hiện vẻ tươi cười: "Ngươi thật sự đã đem toàn bộ tâm tư đặt lên người Tiểu Tam .Ngươi biết không?Vì Tiểu Tam,Vô Cực còn bị đánh một trận" Đại sư cũng cười, lần này nụ cười của hắn không có chút lạnh lẽo nào, "Ta mặc dù không biết, nhưng ta có thể đoán được. Người đó không phải là người dễ đắc tội chút nào." "Ngươi đoán được?" Phất Lan Đức cả kinh, ánh mắt nhìn đại sư nhất thời có chút quái dị. Đại sư lấy trong lòng ra một khối lệnh bài ném cho Phất Lan Đức, mặt sau có sáu dấu hiệu rõ ràng, ngay lập tức đập vào mắt hắn. "Cái này là người đó đưa cho ta. Phất Lan Đức, ngươi có biết, tất cả những gì ngươi đã chứng kiến trên người Tiểu Tam không phải là toàn bộ thực lực của hắn. Tiềm lực chánh thức của hắn còn xa mới có thể hiển lộ. Chẳng lẽ ngươi cho rằng, vũ hồn thực sự của hắn chỉ là Lam ngân thảo hay sao? Nếu là như thế, hắn làm sao trở thành đệ tử của ta được." Phất Lan Đức trong lòng cả kinh, "Chẳng lẽ vũ hồn của hắn là biến dị?" Đại sư lắc đầu, "Không, không phải biến dị, chỉ là song sinh mà thôi." "Cái gì?" Đại sư tiếp tục thả một quả bom, "Tiểu Tam thân đệ đệ, Đường Thanh Phong bản thân là biến dị võ hồn, cũng còn một võ hồn khác, tiểu Tam nói hắn võ hồn gặp Thanh Phong đệ nhị võ hồn đều có chút lép vế.." Hắn rất muốn trông thấy cái này tiểu Tam yêu nghiệt đệ đệ có cỡ nào thiên tài đâu. Bóng đêm tràn ngập, đêm nay bầu trời đêm mang theo vài tia sáng nhàn nhạt, phảng phất khiến cho bóng tối xuất hiện vài tầng sương mỏng, tạo cho con người một cảm giác mông lung huyền ảo. Bóng đêm dần tan, xa xa trên bầu trời những tia sáng đầu tiên xoá đi màn đêm, cánh cửa túc xá bật mở. Bi thương sẽ không làm ngươi yếu đuối ngược lại càng khiến ngươi trở nên mạnh mẽ. Đường Thanh Phong lặng lẽ không một tiếng động ra khỏi túc xá, mặc dù bên ngoài trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng đây là thời điểm mà hắn thích nhất trong ngày. Bởi vì bình minh đã bắt đầu, một sự mới tinh bắt đầu. Sau những lúc như thế này, hắn tự cảm thấy, mọi thứ trong hắn đều sống lại, một cảm giác thực sự hạnh phúc. Bên cạnh cửa phòng cũng cùng lúc mở ra, là Đường Tam. "Ca ca sớm." Đường Thanh Phong chào hỏi. "Ân, tiểu Phong sớm." Phía sau lưng một thiên tài là cả một sự cố gắng, nếu không cố gắng khắc khổ tu luyện thì cho dù là thiên tài hồn sư cũng không thể có thành tựu. Phía sau sự cường đại của Đường Thanh Phong huynh đệ, là cả mười năm cố gắng. Thuần thục định nhảy lên nóc nhà, Đường Tam suýt nữa té xuống, bởi vì lúc hắn vừa mới nhảy lên, hắn nhìn thấy một người đang ngồi, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn. Bình minh, tinh thần mọi người thường buông lỏng, Đường Tam cũng không ngoại lệ, cho nên trước đó hắn không cẩn thận nghe ngóng hết thảy xung quanh, cho nên khi nhìn thấy hắn lại càng hoảng sợ. Người ngồi trên nóc nhà nắm lấy bả vai hắn, kéo hắn ngồi xuống bên cạnh mình, tay kia ra hiệu cho hắn, chớ có lên tiếng. Sau sự giật mình là mừng rỡ, Đường Tam lập tức nhận ra, người ngồi trên nóc nhà này chính là đại sư. "Sư phụ, ngài đến đây lúc nào?" Đường Tam vui mừng lẫn sợ hãi hỏi. Xoa xoa đầu Đường Tam, đây là thói quen của đại sư, "Ta đã nói là sẽ đến đây tìm ngươi mà. Ta đến vài ngày rồi, biết ngươi đi Tinh Đấu đại sâm lâm. Bất quá, ngươi làm cho ta vui mừng lẫn sợ hãi, không nghĩ rằng ngươi đột phá cửa ải ba mươi cấp nhanh như vậy." Đường Tam cười nói: "Đó cũng là nhờ người dạy dỗ tốt mà thôi." Sắc mặt đại sư chợt trầm xuống, "Ta có dạy ngươi hấp thu hồn hoàn không xác định được số năm tu vi hay không?" Đường Tam sửng sốt một chút, ngay lập tức hiểu rằng đại sư đã biết rõ mọi chuyện, xấu hổ lắc đầu: "Không có." Đại sư hừ lạnh một tiếng, "Thế tại sao ngươi lại dám tuỳ tiện như vậy? Ngươi đã quên ta từng nói với ngươi, Nhân Diện ma chu nguy hiểm như thế nào sao? Nếu lần này ngươi xảy ra chuyện gì, ta làm sao trả lời với ba ba của ngươi đây? Ngươi là đệ tử duy nhất, cũng là niềm hy vọng duy nhất của ta, không được ta cho phép, ngươi không được chết. Ngươi có hiểu không?" Mặc dù lời đại sư nói ra rất khó nghe, nhưng Đường Tam vốn quen thuộc Đại sư tính cách, biết hắn là quan tâm mình. Hai hốc mắt nóng bừng, cung kính cúi đầu, "Sư phụ, con sai rồi." Đại sư trừng mắt nhìn Đương Tam một lúc không nói gì, sau đó thở dài một hơi, nói: "Tiểu Tam, ngươi có một khuyết điểm cực kỳ lớn, cái khuyết điểm này e rằng tương lai sẽ gây cho ngươi không ít nguy hiểm." "Là cái gì? Người nói nhanh đi, ta nhất định sẽ sửa đổi ." Đường Tam vội vàng nói. Đại sư lắc đầu cười khổ nói: "Cái này có thể nói là khuyết điểm, nhưng cũng có thể nói là ưu điểm của ngươi. Lần này nếu không phải Tiểu Vũ bị bắt đi, có lẽ suy nghĩ của ngươi cũng sẽ không rối loạn, để rồi hấp thu một cách cưỡng ép như vậy." Đường Tam lúc này mới hiểu rõ ý tứ của đại sư, nhất thời không biết nói gì. Lại xoa xoa đầu Đường Tam, ánh mắt đại sư lại một lần nữa trở nên ôn hoà,"Ta hôm nay giáo huấn ngươi, là hy vọng ngươi nhớ kỹ, lúc nào cũng phải bảo trì sự tỉnh táo. Cho dù là người quan trọng nhất đối với ngươi gặp nguy hiểm, ngươi lại càng phải tỉnh táo hơn. Chỉ có ... trước tiên bảo vệ được bản thân mình, thì mới có cơ hội cứu người. Có rất nhiều việc, không phải cứ xúc động là có thể giải quyết được. Ngươi có rõ hay không?" Đường Tam vội vàng gật đầu, "Sư phụ, ta nhớ kỹ." Đại sư mỉm cười, đối với đứa đệ tử rất biết nghe lời này thập phần hài lòng, sau đó quay sang đánh giá Đường Thanh Phong, này đôi huynh đệ nói tốt song sinh tử đâu... Một cái chỉ tính toán tuấn tú, một cái lại tuấn mỹ phi phàm. "Ngươi chính là Đường Thanh Phong đi, ta nghe tiểu Tam nhắc đến ngươi." Đường Thanh Phong thi lễ cúi chào, sau đó mỉm cười nói: "Tiểu tử chính là Đường Thanh Phong, ra mắt tôn kính Đại Sư." Vị này Đại Sư trong nguyên tác đóng vai trò rất quan trọng, hơn nữa hắn tri thức cùng lí luận quả thật uyên bác vô cùng, càng đáng Đường Thanh Phong tôn trọng chính là hắn cho Tam ca tình "cha", cũng giống như bà bà đối hắn như vậy tốt đẹp. "Nghe nói ngươi sớm đã tấn chức Hồn tôn, hiện tại càng là 36 cấp Hồn tôn? Ngươi là ta từ trước đến nay, biết đến một cái tuyệt đỉnh thiên tài quả thật tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả, so ngươi ca ca còn mạnh. Không biết sư thừa nơi nào?" Hắn rất tò mò, dạng gì sư phụ có thể đào tạo ra như vậy yêu nghiệt thiên tài, người sư vậy không thể là vô danh hạng người, là vị nào ẩn thế cao nhân đâu chứ. "Không dám không dám, Đại sư nói vậy chỉ khiến tiểu tử kiêu ngạo, ta sư thừa Vạn Hương Lâu, lâu chủ - Quỳ Hoa Đấu La, nhân thường gọi Thánh Thủ Đấu La." Đường Thanh Phong khiêm tốn trả lời, mà nhắc đến sư phụ hắn càng là tự hào, càng là ấm áp. Sư phụ, kể từ hôm nay bắt đầu ta mang ngươi uy danh khiến cả Đại lục này sôi trào. Đại Sư kinh ngạc, lại càng là chấn động: "Quỳ Hoa Đấu La – Âu Dương Tình?!!! Là năm đó được người người tôn kính Thánh Thủ sao? Nàng hiện tại ở đâu, ta có thể hay không bái phỏng?" Đại Sư trước giờ chìm đắm trong lịch sử, cùng tri thức hồn sư, mặc dù năm đó Võ Hồn Điện đã tiêu hủy mọi vết tích tồn tại của nàng, âm thầm hạ lệnh phong khẩu người biết tin, cùng với bên ngoài tuyên bố Quỳ Hoa Đấu La dùng tà thuật gây ra bệnh dịch khắp nơi rồi mua danh chuộc tiếng, đủ loại bêu danh. Nhưng Đại Sư là ai nha, hắn đọc khắp thư tịch, cùng nhờ có chút quen biết với Võ Hồn Điện Giáo Hoàng hiện giờ mà đọc các tin mật đó, hắn luôn tìm nàng, nhờ nàng giúp hắn xem bệnh, liệu có thể hay không biên độ nhỏ cải tạo vũ hồn. "Đại Sư tới chậm, gia sư ít hôm trước đã giá hạc quy thiên." Tiểu Phong giọng nói nặng trĩu. "Đáng tiếc, đáng tiếc thay." Đại Sư tiếc hận, cũng là vì bản thân ưu thương, vì Quỳ Hoa Đấu La đau thương. Mà Đường Tam biết được hắn đệ đệ được một vị Phong Hào Đấu La nhận làm đồ đệ truyền thừa y bát có chút vui mừng, nghe nói nàng đã qua đời cũng buồn bã thay, hắn hiện tại rốt cuộc biết đệ đệ tâm sự mấy hôm nay rốt cuộc vì cái gì. Yên lặng một lúc, Đại Sư đề nghị Đường Tam đi theo hắn ra ngoài. Hai thày trò cùng từ trên nóc nhà lặng lẽ nhảy xuống, không gây kinh động đến ai, đi ra khỏi thôn, đến một mảng rừng cây nho nhỏ thì dừng lại. Lưu lại Đường Thanh Phong tiếp tục tu luyện Tử Cực Linh Đồng. Đường Thanh Phong tu luyện một hồi, thu dọn một chút, liền hướng nhà ăn đi đến. Đối với một người sành ăn, hơn nữa yêu thích nấu ăn như hắn tới nói, ẩm thực là một biện pháp rất tốt để giải tỏa tâm tình. Hiện đại có câu thế này, buồn ăn, thất tình ăn, vui ăn, rớt môn ăn, qua môn cũng ăn. Haha. Khi thầy trò Đường Tam hai người đi tới phòng ăn của học viện. Lúc này điểm tâm trong phòng ăn mặc dù đã được Tiểu Phong chuẩn bị tốt, hương thơm ngào ngạt sắc hương câu toàn. Đường Thanh Phong thấy bọn tới vội vã bưng thức ăn lên bàn, Đường Tam tới góp phụ một tay. Lúc này trên bàn bày biện một buổi ăn gia đình no ấm, vì là buổi sáng Đường Thanh Phong chọn nấu những món thanh đạm ít dầu mỡ, có Cháo Bát Bảo, Canh Đậu Phụ Rong Biển, Cơm Dương Châu, các loại thành phần không chỉ là các loại thực phẩm thông thường mà còn có cả thảo dược các loại, gọi là dược thiện, dùng để bồi bổ đám bọn họ. Đại sư đánh giá một chút, hết sức ngạc nhiên. "Phất Lan Đức cũng biết cách chăm sóc đệ tử đi." Đại Sư có chút hài lòng. Đường Tam nói: "Này thật ra là do tiểu Phong đôi khi rảnh mới xuống bếp, tài liệu cũng là hắn một người móc túi lấy ra, chúng ta cũng chỉ là hưởng ké mà thôi, thật sự ngày thường thanh đạm hơn rất nhiều, cháo trắng và trứng luộc các kiểu như vậy." "Hồ đồ." Đại sư đũa trong tay xuống , tức giận dâng lên,tính tình của hắn luôn luôn kiên cường. "Đây là thời khắc quan trọng nhất để cho các hài tử như các ngươi phát triển'. Thân thể chính là tiền vốn của vũ hồn. Một người không có thân thể tốt. Như thế nào có thể kiên trì,nhẫn nại tu luyện,như thế này đối với ta và Phất Lan Đức thì không sao, nhưng đối với các hài tử các ngươi còn xa mới đủ." Đang lúc Đại sư phát hỏa.Thanh âm lười biếng của Phất Lan Đức từ bên ngoài truyền đến. "Đại sư, ngươi đứng nói chuyện mà không đau thắt lưng hả, ngươi cũng biết bây giờ là lúc các hài tử này phát triển. Ngươi biết bọn họ một ngày muốn ăn bao nhiêu thức ăn sao? Sơn hào hải vị tại Tác Thác thành có bán đó, nhưng điều kiện kinh tế học viện như thế nào có thể cho phép bọn hắn ăn sơn hào hải vị.À mà ....nếu ngươi nguyện ý tài trợ , ta không ý kiến." Theo thanh âm, Phất Lan Đức từ bên ngoài đi tới. Nhìn hắn. Sắc mặt Đại sư thoáng hoà hoãn vài phần,"Học viện có cái gì khó khăn ta mặc kệ, nhưng nếu ta quyết định lưu lại làm một gã sư phụ ở nơi này, sẽ tuyệt không để bọn nhỏ phải khổ. Càng không thể để hài tử tự mình bỏ tiền ra nấu cơm. Chuyện này ta lo chắc rồi." Đường Thanh Phong thấy Đại Sư động khí liền giải thích nói: "Đại sư ngươi yên tâm đi, chút này tiền đối với ta không sao cả. Quan trọng là mọi người đều khỏe mạnh là được, hơn nữa nấu ăn chữa bệnh là ta tu hành chi pháp, cùng các ngươi bất đồng vì vậy thời gian của ta so các ngươi có thật nhiều sẽ không ảnh hưởng ta tu luyện." Mà Phất Lan Đức nghe Đại Sư nói, trong lòng nhất thời mừng rỡ:."Như thế nào, tiểu Cương, ngươi đã quyết định lưu lại ?" Đại sư gật đầu."Bất luận là vì Đường Tam, hay là vì tên quái vật ngươi mời chào, ta quyết định sẽ ở lại chỗ này một thời gian. Hai ngày qua, ta cũng đơn giản hiểu rõ một chút về phương pháp giảng dạy của các ngươi,ta có rất nhiều cái muốn cải thiện.Ngươi cũng đã từng nói với ta, chỉ cần ta nguyện ý lưu lại. Ngươi có thể giao hết quyền hành cho ta. Có phải hay không?" Phất Lan Đức hiểu rất rõ đại sư . Nhìn bộ dáng của hắn, hắn hiểu được,vị lão huynh đệ đã phải quyết tâm. Mặc dù biểu hiện của Phất Lan Đức không có gì lộ ra, nhưng trong lòng như đã sớm nở hoa. Tri thức lý luận của Đại sư chính là độc bộ thiên hạ . Lập tức, hắn e sợ đại sư hối hận, liền thống khoái nói:"Không thành vấn đề, ngươi muốn làm gì chỉ cần cho ta biết trước một chút là được. Các sư phụ của học viện này tùy theo ngươi điều phối, đương nhiên. Chỗ nào muốn động đến tiền, ngươi cần phải nói cho ta trước. Tình trạng kinh tế của học viện, khẳng định, nếu so với ngươi tưởng tượng còn kém hơn." Đại sư khẽ nhíu mày nói: "Ta biết các ngươi đều là những hạng người cao ngạo. Nhưng tại sao mà đến nỗi không thể tuỳ cơ gia tăng một ít thu nhập chứ?" Phất Lan Đức sửng sốt một chút, bật cười nói:"Kiên cường như ngươi cũng biết tuỳ cơ ứng biến ư ?" Đại sư ánh mắt nhu hòa liếc mắt một cái nhìn Đường Tam cùng Đường Thanh Phong, "Vì các hài tử . Biến đổi một chút thì có là cái gì ?" Phất Lan Đức a a cười, "Được. Chỉ cần không đi ngược lại nguyên tắc làm người của ta. Tùy tiện ngươi muốn làm thế nào thì làm." Sau bữa sáng, tiếng chuông đúng lúc vang lên.Triệu tập toàn bộ đệ tử đến thao trường của học viện. Hôm nay có vẻ đặc biệt náo nhiệt, chẳng những chính, phó hai vị viện trưởng Phất Lan Đức cùng Triệu Vô Cực tới. Còn có đại sư cùng mấy vị sư phụ khác của học viện cũng đều có mặt ở thao trường. Ngoại trừ hai vị viện trưởng, nguyên bổn học viện còn có ba vị sư phụ khác. Cũng là ba vị sư phụ phụ trách các cửa quan khi các thí sinh nhập học. "Hảo. Tất cả mọi người đều đã đến đông đủ .Sau đây ta có vài điều muốn tuyên bố." Phất Lan Đức đi tới trước mặt bảy tên đệ tử . Ánh mắt nghiêm túc đảo qua cả bảy người. "Đầu tiên. Ta giới thiệu cho bốn đệ tử mới tới về các vị sư phụ của học viện." Vừa nói, Phất Lan Đức chỉ hướng vị lão giả mà Đường Tam từng gặp qua-Trường côn vũ hồn lão giả. "Vị này là Lý Úc Tùng sư phụ, vũ hồn Long Vân côn. Sáu mươi ba cấp hồn đế." Chỉ hướng vị lão giả thứ hai tuổi lớn hơn một chút, tựa hồ đã ngoài bảy mươi, nói tiếp:"Vị này là Lô Kì Bân sư phụ, vũ hồn Tinh La kì, sáu mươi sáu cấp hồn đế." Vị sư phụ cuối cùng tuổi tác so với hai vị trước như còn trẻ một chút. Bộ dáng không sai biệt lắm gần giống bộ dáng của Phất Lan Đức. "Vị này là Thiệu Hâm, Thiệu sư phụ. Vũ hồn Đường Đậu. Bảy mươi mốt cấp hồn thánh. Thực vật hệ hồn sư, Thiệu sư phụ là người mà ta biết,trong thực vật hệ hồn sư, tuyệt đối bài danh một trong năm vị cường giả đứng đầu." Nếu như hai vị sư phụ trước còn chưa đủ làm cho người ta rung động. Vậy mà khi nói đến vị bảy mươi mốt cấp thực vật hệ hồn thánh, liền làm cho bốn gã đệ tử mới tới cơ hồ đồng thời khiếp sợ. Vị Thiệu sư phụ kia nhìn qua vóc dáng không cao. So ra cùng với Tiểu Vũ mới mười hai tuổi thì không sai biệt lắm. Thậm chí còn lùn hơn một chút, mắt nhỏ, mũi to, vẻ ngoài cũng không có gì đặc biệt, nhưng ai có thể nghĩ đến, hắn lại là một vị cao cấp thực vật hệ hồn sư đây chứ? Bảy mươi mốt cấp thực vật hệ hồn thánh. Bất luận là ở Vũ hồn điện hay là bất cứ hồn sư gia tộc nào. Đều tuyệt đối là cấp cung phụng . Ba gã sư phụ trong khi Phất Lan Đức giới thiệu, đều hướng tới các đệ tử gật đầu.Chỉ có điều khác nhau là. Vị thứ nhất, Lý lão sư mặt không chút thay đổi, vị thứ hai Lô sư phụ mặt có chút mỉm cười.Còn lại vị Thiệu sư phụ. Trên vẻ mặt có chút long trọng kì dị . Ánh mắt của hắn thủy chung rơi vào trên người Áo Tư Tạp. Ánh mắt thậm chí mang theo vài phần si mê. Cuối cùng, Phất Lan Đức đi tới bên người Đại sư, ôm bả vai của đại sư, nói: "Vị cuối cùng này, ta xin long trọng giới thiệu với mọi người. Hắn, chính là bằng vào tự mình nghiên cứu. Đã cho ra Thập đại vũ hồn cạnh tranh lực, được vinh dự là người đứng đầu của Vũ hồn lý luận. Là một vị hồn sư trí tuệ, đồng thời cũng là sư phụ của Đường Tam-Ngọc Tiểu Cương tiên sinh. Đương nhiên. Hắn cũng là lão huynh đệ của ta. Chúng ta đã quen biết nhau vài chục năm. Có lẽ nhắc tới tên của hắn các ngươi không rõ lắm. Nhưng danh hiệu của hắn, ta nghĩ các ngươi đều hẳn là đã nghe qua. Sau này, các ngươi cứ gọi hắn là Đại sư là được." Nghe được hai chữ "Đại sư", tinh thần mọi người đều không khỏi rung lên, ánh mắt sôi nổi quay về hướng Đường Tam, mặc dù bọn họ đối với đại sư không hiểu rõ nhiều lắm. Nhưng có thể dạy dỗ ra Đường Tam,đệ tử xuất sắc đến như vậy , sư phụ như thế nào không ưu tú đây chứ? Đường Tam cũng có chút kinh ngạc. Bởi vì bây giờ hắn mới biết tên của Đại sư, trước kia đại sư cũng chưa từng nói, hắn tự nhiên cũng không dám hỏi, nguyên lai tên sư phụ mình là Ngọc Tiểu Cương. Phất Lan Đức nói:"Bắt đầu từ hôm nay. Quá trình dạy các ngươi sẽ do đại sư toàn quyền phụ trách. Chúng ta sẽ phối hợp với đại sư, các ngươi hôm qua vừa trở về, ta nghĩ mọi người cũng xem như tương đối uể oải . Hôm nay sẽ cho các ngươi buông lỏng một ngày. Ngày mai bắt đầu đi học như cũ. Lần này hành trình đến Tinh Đấu đại sâm lâm, có bốn người đạt tới Hồn tôn cảnh giới, chưa đột phá ba mươi cấp còn Trữ Vinh Vinh, Mã Hồng Tuấn. Chu Trúc Thanh, các ngươi cũng phải cố gắng , tranh thủ sớm đuổi theo mấy người kia. Đại sư. Ngươi có cái gì cần nói không?" Cuối cùng hướng tới đại sư hỏi một câu. Đại sư gật đầu. Gương mặt cứng ngắc trước sau như một. Nhìn bảy tên đệ tử trước mặt, nhàn nhạt nói:"Học viện chỉ có bảy đệ tử các ngươi. Trong mắt của ta. Các ngươi cũng là một chỉnh thể, ta đã xem qua lai lịch đơn giản của các ngươi. Ta đã có sẵn các phương pháp phù hợp dành cho mỗi người. Có thể là tách ra,có thể là phối hợp. Ta không hy vọng nghe được bất cứ thanh âm dị nghị gì. Bất luận là ai. Ta đều đối xử như nhau. Các ngươi nếu đã là đệ tử của quái vật học viện,chắc chắn có sự quái dị so với các hồn sư bình thường. Sau này để cho mọi người nhắc tới các ngươi, chỉ có thể nghĩ đến hai chữ "Quái vật". Bắt đầu từ bây giờ. Các ngươi tám người, những gì trước kia hãy coi như chưa biết, quá trình học sẽ được phân ra hai phần là sơ cấp và cao cấp, hoàn toàn tiến hành thống nhất giáo trình, dựa theo số tuổi ta sắp xếp vị trí tiến hành cho các ngươi. Số 1 - Đái Mộc Bạch, số 2 - Áo Tư Tạp, số 3 – Đường Tam, số 4 - Đường Thanh Phong, số 5 - Mã Hồng Tuấn, số 6 - Tiểu Vũ, số 7 - Trữ Vinh Vinh. Số 8 - Chu Trúc Thanh." Đại Sư ánh mắt đảo qua tất cả bẩy người,nói tiếp: "Tốt lắm. Hiện tại các ngươi có thể giải tán, ngày mai sáng sớm ở chỗ này tập hợp. Hãy nhớ khi điểm tâm, ta không hy vọng chứng kiến bất luận kẻ nào vắng mặt. Nếu không, sẽ bị đem ra đặc biệt huấn luyện." Nghỉ ngơi một ngày đương nhiên là chuyện tốt, bất quá Đại Sư đến, cũng làm cho các đệ tử có chút tò mò không yên. Đưa mắt nhìn các sư phụ lần lượt rời đi, Áo Tư Tạp đứng cạnh Đường Tam , thấp giọng nói:"Tiểu Tam. Nhìn qua vị sư phụ này của ngươi tựa hồ so với Phất Lan Đức viện trưởng còn lợi hại hơn a!" Đường Tam mỉm cười, nói:"Sư phụ làm việc luôn cẩn thận tỉ mỉ, chỉ cần nghiêm khắc dựa theo phân phó của người mà làm, cũng sẽ không có bất cứ vấn đề gì cả." Đái Mộc Bạch cười nói: "Ngoại trừ ta cùng Tiểu Áo, các ngươi sáu người đều là cùng tuổi." Mập mạp cười hắc hắc, nói:"Tam vị muội muội. Gọi thử "ngũ ca" cho ta nghe một tiếng chút nào." Tiểu Vũ lém mắt , vươn tay, nói:"Không thành vấn đề,cho ta hồng bao(lì xì), ta sẽ gọi." Mập mạp sửng sốt."Cái này......" Trữ Vinh Vinh càng dứt khoát,"Mập mạp. Chỉ cần thực lực của ngươi có thể cùng phân cao thấp được với tam ca hay tứ ca, ta liền gọi ngươi một tiếng." Chu Trúc Thanh trả lời càng ngắn gọn. Ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Mã Hồng Tuấn. Chỉ nói ba chữ:"Đánh thắng ta." "Quên đi. Ta nhịn." Mập mạp có chút buồn bực,khoát khoát tay."Các ngươi có ai vào thành không? Được nghỉ ngơi một ngày, ta đi Tác Thác thành dạo đây." Đái Mộc Bạch mấy ngày này cũng có chút khổ cực, bất quá thông qua hành trình Tinh Đấu đại sâm lâm. Quan hệ của hắn cùng Chu Trúc Thanh thật vất vả mới hoà hoãn một ít, lúc này tự nhiên sẽ không phá hư hình tượng chính mình vừa mới thành lập. Ngẩng đầu nhìn trời,bộ dáng như việc không liên quan đến mình. Áo Tư Tạp ngáp một cái."Không đi , ta trở về ngủ một giấc. Rốt cuộc cũng đạt ba mươi cấp . Sau này có thể thanh nhàn một chút ." Ba nữ hài tử đều trừng mắt nhìn Mã Hồng Tuấn. Các nàng hiển nhiên là biết tên Mập mạp này vào thành là không có chuyện gì tốt đẹp. Đúng lúc này, Đường Tam đột nhiên mở miệng nói: "Ta cùng đi với ngươi." "Ân ta cũng đi nữa." Thanh Phong nói. Mập mạp nhãn tình sáng lên. Len lén liếc một cái nhìn Tiểu Vũ mặt đang khẽ biến sắc,: "Lão tam lão tứ, các ngươi cũng thông suốt rồi hả ?" Đường Tam sửng sốt một chút."Thông cái gì mà thông? Ta muốn tìm một cửa hàng rèn. Xem có thể thuê được hai vị thợ rèn có thể chế tạo một ít đồ vật hay không, nếu không,lực lượng một mình ta,nếu muốn cấp cho các ngươi mỗi người một trang bị,vậy phải chờ tới lúc nào a!" "Ngươi muốn chết à mập mạp? Ta cần cùng Vương chưởng quầy bàn bạc một chút kinh doanh chiến lược, kinh phí để chi tiêu ở thời gian sắp tới sẽ rất rất nhiều." Đường Thanh Phong trích tiên khí chất luôn đến chỗ mập mạp nơi đó liền biến đổi, tính bôi đen hắn à? Cửa sổ đều không có! Trữ Vinh Vinh buột miệng cười,"Ta biết tứ ca sẽ không giống như loại người xấu xa ngươi." Hình như có gì đó sai sai, Đường Thanh Phong nghĩ nhưng nhất thời không nhớ sai ở chỗ nào. Sắc mặt Tiểu Vũ cũng lặng lẽ khôi phục bình thường,"Ta và các ngươi cùng đi." Đường Tam mỉm cười lắc đầu, nói:"Quên đi.Để ta tự đi. Lần này ngươi cũng trải qua không ít kinh hiểm. Tại học viện nghỉ ngơi một chút đi. Ta rất nhanh sẽ trở lại." Tiểu Vũ cũng không kiên trì, gật đầu đáp ứng. Mập mạp tức giận nhìn Trữ Vinh Vinh,"Cái gì gọi là xấu xa? Ta giải quyết vấn đề về tà hoả, đây chính là được viện trưởng đặc biệt phê chuẩn mà, Tiểu Tam Tiểu Phong. Chúng ta đi thôi." Đường Tam cười khổ nói:"Ngươi chốc lát là lão tam, chốc lát lại Tiểu Tam , có thể thống nhất xưng hô đựơc hay không hả?" Mập mạp cười hắc hắc, nói:"Ta vẫn gọi ngươi là Tiểu Tam , ngươi cũng bất quá so với ta lớn hơn một hai tháng mà thôi.Đi ....Đi thôi." Hắn tựa hồ sớm đã có chút không thể chờ đợi được . Dắt Đường Tam hướng phía ngoài cổng học viện đi ra. Đường Thanh Phong bước chân tiêu sái theo sau. Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Trữ Vinh Vinh lại bên tai Tiểu Vũ hạ giọng nói: "Ngươi không sợ Tiểu Tam nhà ngươi bị mập mạp mang phá hủy sao? Nếu là ta,ta khẳng định sẽ đi theo." Tiểu Vũ mỉm cười nói: "Nam nhân phải nên có một chút không gian tự do, hơn nữa. Ta không tin Tiểu Tam sẽ bị mập mạp làm hỏng." Trữ Vinh Vinh cười nói:"Nhìn bộ dáng đắc ý của ngươi kìa... trông như một đôi tình chàng ý thiếp...a." Tiểu Vũ khuôn mặt đỏ lên. Nâng tay luồn dưới nách Trữ Vinh Vinh,"Không nên nói lung tung. Ta cùng Tiểu Tam là quan hệ huynh muội." Trữ Vinh Vinh ha ha cười. Một đằng hướng túc xá chạy đi, một đằng cười trêu nói:"Được rồi, không cần phải phân bua như thế đâu.Ta biết các ngươi là huynh muội. So với thân huynh muội còn hơn nữa là khác ấy chứ." "Chán ghét." Tiểu Vũ tựa như đứa trẻ, nhất thời cười đùa đuổi theo, nhị nữ đều ở cùng túc xá, tự nhiên cũng là cùng hướng chạy về. Áo Tư Tạp ngáp ngáp đi về phía túc xá.Ánh mắt Đái Mộc Bạch thì rơi trên người Chu Trúc Thanh. "Trúc Thanh." Chu Trúc Thanh ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái,"Ta đi tu luyện ." Nói xong,liền xoay người rời đi. Đái Mộc Bạch một bước chắn trước người Chu Trúc Thanh."Chúng ta có thể hay không nói chuyện một chút? Ta còn nhớ kỹ. Khi còn bé ngươi đâu phải như thế." Chu Trúc Thanh trên mặt toát ra một tia cười lạnh."Vậy còn ngươi? Khi còn bé ngươi cũng như bây giờ sao? Song sinh tỷ muội......... hừ." Hừ lạnh một tiếng,liền xoay người rời đi. Mặc dù lời nàng so với mấy ngày hôm trước hơn nhiều một ít. Nhưng kiểu nói lạnh như băng này, vẫn là vững vàng cự tuyệt Đái Mộng Bạch. Nhìn Chu Trúc Thanh bước nhanh rời đi. Đái Mộc Bạch không có đuổi theo . Trên mặt lộ nụ cười khổ."Chẳng lẽ đây là báo ứng của ta? Nghĩ ra phong lưu có một ngày như vậy, ai dè. Báo ứng. Có lẽ thật là báo ứng ." Đái Mộc Bạch chưa từng cùng người khác nói về mối quan hệ thủa bé của hắn với Chu Trúc Thanh. Nếu quả như bọn họ thủa bé không có bất cứ quan hệ gì, cho dù Chu Trúc Thanh có xinh đẹp đến mức nào, thì với Tà Mâu Bạch Hổ luôn luôn cao ngạo như thế nào lại ăn nói khép nép đến vậy chứ? Tác Thác thành. Vừa vào thành, Mập mạp lập tức cùng Đường Thanh Phong hai người chia tay,rồi vội vàng đi giải quyết tà hỏa vấn đề của mình. Trên đường hắn mấy lần dụ dỗ Đường Tam. Hy vọng có thể kéo hắn xuống nước, bất quá Đường Tam rõ ràng ý chí kiên định không có bị hắn mê hoặc, đồng dạng là mười hai tuổi,nhưng tâm chí chênh lệch vẫn như trước rất lớn. Tác Thác thành vẫn luôn là nơi chốn phồn hoa, lúc này là giữa trưa, các cửa hàng đều đã mở cửa buôn bán, đám người rộn ràng nhốn nháo thật là cùng sự thanh tịnh của Sử Lai Khắc học viện hoàn toàn bất đồng. Đường Tam nói hắn muốn đi thợ rèn phô, hai huynh đệ cũng liền chia tay. Mục đích chuyến này của Đường Thanh Phong chính là Mân Côi Khách Sạn, nơi ở của lão Vương chưởng quầy. Hắn cần áp dụng ý tưởng kinh doanh ở kiếp trước, cùng với các loại món ăn mới mẻ, như là Trà Sữa Trân Châu chẳng hạn. Hắn muốn tích tụ tiền tài, trước hết là nâng cao điều kiện ăn uống của cả Sử Lai Khắc Bát Quái, đồng thời sẽ phải tốn một khoản lớn mua dược vật làm thuốc tắm sau mỗi lần rèn luyện cực hạn, có như vậy mới ở biên độ lớn nâng cao toàn đội thể chất cùng giới hạn. ------------------------------------
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang