[Việt Nam] Phong Khởi Đấu La Đại Lục

Chương 25 : Ngươi là ai lão tử?

Người đăng: Hayden Tran

Ngày đăng: 19:39 10-08-2018

Sau khi dặn dò xong, Đường Hạo liền chớp nhoáng biến mất, nhưng Đường Thanh Phong biết hắn ba ba vẫn âm thầm canh giữ bên huynh đệ bọn họ. Nắm chặt nắm tay, hắn muốn biến cường, muốn trả thù, muốn phục sinh mẫu thân cả nhà cùng đoàn tụ. Bấm quyết tu luyện pháp thuật đến khi trời tờ mờ sáng, vội vàng quay về ký túc xá, vào phòng thấy Áo Tư Tạp còn đang ngủ vùi, tên này vốn dĩ chính là một cái ngủ nướng không đáng lo lắng. Trở về bản thân trên giường nằm dưỡng thần, hắn căn bản không cần ngủ nghỉ thậm chí cả ăn uống, bởi vì từ khi hắn tu chân đạt đến đệ nhị cảnh Trúc Cơ (20 cấp – Đại hồn sư) đã có thể tích cốc, chẳng quả trước giờ làm trạch nam lười quen rồi thôi. Hiện tại, mục tiêu của bản thân đã minh xác, thực lực lại còn quá thấp, nguy cơ cảm khiến hắn tự giác không thể nhẹ nhàng buông lõng như trước được nữa. Sáng sớm. Đường Thanh Phong mở mắt tỉnh dậy, hắn từ nhỏ theo ca ca Đường Tam tu luyện Tử Cực Ma Đồng đã trở thành thói quen. Đi ra khỏi kí túc xá của hắn và Áo Tư Tạp, trời bên ngoài còn chưa sáng. Bên cạnh phòng ở cùng lúc mở ra, đồng thời Đường Tam thân ảnh xuất hiện, thấy hắn Tiểu Phong cười nói:”Ca ca,sớm.” Đường Tam nhìn hắn cười đáp :”Tiểu Phong sớm. Cùng ta đi thu dọn ám khí chứ?” Hắn rất hài lòng này đệ đệ, hôm qua đệ đệ thủ pháp phóng ám khí tiến bộ vượt bậc so với hắn cái này “sư phụ” truyền đạo còn giỏi, nhất là phi châm. Sau khi nhặt hết ám khí, Đường Tam cùng Đường Thanh Phong cùng nhảy lên nóc nhà của một gian phòng, quay về phía đông, tiếp tục tu luyện. Khi mặt trời bắt đầu mọc, Đường Thanh Phong huynh đệ trở về kí túc xá. Lúc này, Áo Tư tạp vẫn như trước ôm chăn ngủ mê man. "Tiểu Áo, dậy đi!" Đường Thanh Phong đẩy đẩy Áo Tư Tạp. "Làm cái gì thế, để ta ngủ thêm một lát." Áo Tư tạp lè nhè nói. Đường Tam nhíu mày nói: "Còn không mau dậy đi. Đã chẳng còn sớm nữa đâu. Ngươi không thể nằm mãi như vậy được. Không luyện tập gì sao?" Áo Tư Tạp bất đắc dĩ mở mắt nhìn bọn họ : "Ta và các ngươi không có giống nhau. Các ngươi là chiến hồn sư, ta là khí hồn sư, thực vật hệ. Không cần giống các ngươi tập luyện phiền toái. Đại ca, làm phiền ngươi không nên làm ầm ĩ, để ta ngủ thêm một lát." Đường Tam đành nói: "Vậy ngươi trước tiên nói cho ta biết Tiểu Vũ giờ đang ở nơi nào, ta muốn đi xem nàng có tốt không?" Áo Tư tạp nói: "Ngươi đi về phía bên trái kí túc xá của ta, đại khái ba mươi thước. Bên kia có một tòa nhà gỗ. Tiểu Vũ và Trữ Vinh Vinh đang ở đó. Tuy vậy, ta nhắc nhở ngươi, học viện cũng có qui định, nam đệ tử không thể tùy tiện quấy rầy nữ đệ tử. Nói cách khác, nội qui là rất nghiêm khắc. Sử Lai Khắc học viện của chúng ta chiếm một phần ba diện tích của thôn. Bình thường không nên đi sang bên đó." Sử Lai Khắc học viện quả thật không có tiền. Cả học viện là thuê một phần ba diện tích của thôn, sau đó xây dựng đơn giản mà lập nên. Cả trường học cùng với các phòng học đều chỉ là nhà gỗ trước kia của thôn mà thôi. May là cự li chia cắt cũng tương đối gần nên khi mua đồ cũng tương đối thuận lợi. Đường Tam quay về phòng rửa mặt sửa sang lại quần áo giây lát rồi mới rời kí túc xá, kêu lên Đường Thanh Phong cùng đi tìm Tiểu Vũ. “Ca ngươi yên tâm đi, hôm qua ta giúp nàng liệu thương, nàng chỉ là mệt quá ngủ thiếp đi mà thôi, hiện tại nên không có việc gì, không lẽ ngươi không tin tưởng ta năng lực sao?” Đường Thanh Phong thấy Đường Tam có vẻ nôn nóng, cười nói khuyên hắn yên tâm. Rất nhanh, bọn họ đến kí túc xá của Tiểu Vũ và Trữ Vinh Vinh. Đường Tam do dự một lát. Không đi vào mà khẽ gọi: "Tiểu Vũ..." Không phải đợi lâu, cửa mở, Tiểu Vũ từ bên trong đi ra. Nàng vẫn mặc y nguyên phục của ngày hôm qua. Trừ sắc mặt còn lộ vẻ trắng bệch, mọi thứ cũng không có gì không ổn. Thấy nàng xuất hiện, Đường Tam tức khắc thở phào nhẹ nhõm." Tiểu Vũ , ngươi tốt chứ?" Tiểu Vũ hướng về phía Đường Tam ra hiệu một cái, nói: "Vinh Vinh còn đang tu luyện, không nên làm ầm ĩ kẻo ảnh hưởng đến cô ấy. Chúng ta qua bên kia nói chuyện đi." Không biết tại sao, Đường Tam nghĩ hôm nay ánh mắt Tiểu Vũ có chút bất đồng. Biến hóa này hắn cũng không biết nói chính xác như thế nào. Nguyên lai, Tiểu Vũ nửa đêm đã từ hôn mê mà tỉnh lại. Trữ Vinh Vinh sợ nàng có việc, vẫn canh giữ bên người nàng. Chờ nàng tỉnh lại bèn đem chuyện hôm qua phát sinh nói cho nàng nghe. Nàng nghe nói Đường Tam huynh đệ vì nàng mà quyết liệt chiến đấu đến vậy, không khỏi hạnh phúc, đây là nàng gia nhân. Đường Tam xoa đầu Tiểu Vũ nói: "Ngày hôm qua đều là ta không tốt, không bảo vệ được ngươi." Tiểu Vũ lắc lắc đầu, lè cái lưỡi đáng yêu nói: "Không phải, đó là do vị sư phụ kia quá lợi hại. Sao có thể trách ngươi được. Nơi này và Nặc Đinh thật là không giống nhau. Dường như mỗi người đều rất cường đại. May mà không có xuất hiện hồn sư cấp bậc đấu la.” Thanh Phong biết nàng đang nói điều gì, Đấu La cấp bậc đã có thể nhìn thấu nàng chân thân, lỡ như có dục vọng e sợ. Đường Tam có chút hiếu kì nói: "Ngươi sao biết học viện không có hồn sư cấp bậc hồn đấu la? Triệu sư phụ chỉ là phó viện trưởng, có lẽ viện trưởng là hồn đấu la cũng không chừng." Tiểu Vũ sửng sốt một chút, có chút giấu diếm nói: "Có lẽ ta đoán sai. Nhưng dù sao hồn đấu la chắc cũng không chịu cam tâm tình nguyện xuất hiện ở một địa phương nho nhỏ như thế này chứ." Đường Tam không nghi ngờ, cũng không hỏi nhiều, kéo cánh tay mềm mại của Tiểu Vũ , qua qua Đường Thanh Phong nói: "Chúng ta tìm chút gì đó ăn đi. Ngươi có vẻ cũng đói bụng." "Được, ta cũng đói bụng rồi." Tiểu Vũ gật đầu, lúc này nàng đã khôi phục lại vẻ hoạt bát như xưa, chủ động kéo cánh tay của Đường Tam. Ba người vừa mới đến ngày hôm qua, cũng bởi vì chiến đấu đến hôn mê nên đối với Sử Lai Khắc học viện không biết tí gì. Cuối cùng cũng chỉ có thể xem nơi nào có khói bếp bay lên mà tìm kiếm thức ăn. Thôn cũng không lớn, đi tới đi lui, bọn họ bất giác đã đi ra ngoài phạm vi của Sử Lai Khắc học viện. Bên này Sử Lai Khắc học viện rất yên tĩnh, nhưng bên kia thôn dân đã lu bù trong công việc. Mặt trời mọc là đã ra đồng. Đây là thói quen bình thường của nhà nông. Bọn họ dựa vào nông nghiệp mà tạm duy trì được cuộc sống. Nhà ăn của học viện cũng không biết ở nơi nào. Đường Tam quyết dịnh đi vào trong thôn mua ít đồ ăn để ba người lót dạ. Cả ba đang chuẩn bị tìm một nông gia nào đó mua chút đồ ăn thì đã thấy phía trước không xa có hai người, một nam một nữ đang tranh cãi điều gì đó. Nhìn qua, đôi nam nữ đó tuổi tác cũng không lớn lắm. Nữ hài tử dường như chỉ mười bốn mười lăm, tướng mạo bình thường nhưng tràn ngập vẻ thanh xuân. Cô ta mặc trang phục của nhà nông, hẳn là con của một gia đình nông dân nào đó. Đang tranh cãi cùng cô gái là một thiếu niên có vẻ còn nhỏ hơn cô gái một chút, dường như cùng với Đường Tam và Tiểu Vũ không sai biệt lắm. Vóc người không cao , cả người mập mạp nhưng toát ra vẻ khỏe khoắn. Tóc hắn cắt ngắn, đôi mắt nhỏ, trên mặt thịt béo hở ra, trông cũng có vài phần đáng yêu. Trên môi có hai hàng ria mép, dường như là dậy thì sớm. Tới tới, Đường Thanh Phong mắt sáng mang ý xem kịch nhìn trước mắt này tên mập, ân Sử Lai Khắc thất quái hắn đã gặp đủ bộ rồi. Cô gái nhìn gã béo, trong mắt lộ ra vài phần sợ hãi: "Mã Hồng Tuấn, ngươi từ nay về sau đừng đến tìm ta nữa. Ta muốn chia tay với ngươi!" Gã mập mạp giọng nói quái dị: "Thúy Hoa, ta đối với nàng có gì không tốt sao? Tại sao lại muốn chia tay với ta?" Thấy Đường Thanh Phong đột nhiên đứng im nhìn về phía hai người kia, Đường Tam cùng Tiểu Vũ hai người không khỏi dừng chân, hứng thú nhìn theo. Khuôn mặt Thúy Hoa chợt lộ sắc hồng: "Đúng là ngươi đối với ta rất tốt, nhưng ta không chịu nổi nữa. Chúng ta không thích hợp đâu. Ngươi tìm người khác đi. Ta dù gì so với ngươi vẫn là hơn vài tuổi. Van ngươi, từ nay về sau đừng có tìm ta nữa!" Mã Hồng Tuấn giận dữ nói: "Cái gì làm người không chịu nổi ta? Ta thật không rõ đàn bà các người suy nghĩ cái gì. Chia tay cũng được, nhưng phải cùng ta một lần nữa. Nếu không thì đừng hòng ta chia tay." Vừa nói, gã béo vung tay kéo lấy Thúy Hoa. Thúy Hoa như một con thỏ, kinh hoàng gấp rút luy về phía sau, nhưng gã béo này tốc độ rất nhanh, như trước không phân biệt nặng nhẹ kéo lấy tay nàng. Thúy Hoa cầu khẩn van xin: "Không, bỏ ta ra. Ngươi hãy bỏ ta ra. Ngươi không phải là người!" Đường Thanh Phong nói thật đọc truyện Đấu La Đại Lục hắn có ác cảm lớn nhất chính là trước mắt vị này Tà Hỏa Phượng Hoàng Mã Hồng Tuấn, mặc dù có thể cảm thông hắn võ hồn biến dị khiến tà hỏa một thời gian phải phát tiết đi ra ngoài, những cũng không cần ép buộc người khác đi, còn nữa Đường Gia Tam Thiếu nghĩ sao lại tạo ra cái này kì ba võ hồn kì ba nhân cách mập mạp. Tiểu Vũ tình tính vốn chính là thẳng thắng,đứng bên ngoài không chịu nổi nữa, bước ra ngoài: "Dừng tay!" Gã béo cùng Thúy Hoa đồng thời sửng sốt, nhìn về hướng nàng. Đôi mắt mập mạp không ngừng đảo qua đảo lại, môi run rẩy, trong ánh mắt toát ra vẻ phóng đãng: "Thật là xinh đẹp! Sao? Ngươi muốn thế chỗ cho cô ấy, trở thành bạn gái của ta hay sao? Được, không thành vấn đề, ta đồng ý." "Thối lắm." Tiểu Vũ giận dữ, một cước đá văng tay hắn vốn đang nắm chặt tay Thúy Hoa: "Ngươi là một tên tiểu lưu manh, nhỏ như vậy mà không lo học. Ban ngày ban mặt còn muốn cưỡng đoạt dân nữ có phải không?" Nghe Tiểu Vũ nói như vậy, sắc mặt gã béo lập tức trầm xuống: "Đây là chuyện của chúng ta, đừng chõ mũi vào chuyện của người khác. Đã không phải muốn làm đàn bà của ta thì cút ngay!" "Ngươi..." Tiểu Vũ trừng mắt lên muốn động thủ, nhưng Đường Tam lại xuất hiện trước mặt nàng "Ngươi tên là Mã Hồng Tuấn phải không? Ta nghĩ ngươi không nên trêu chọc vị cô nương này nữa!" Bị giáo huấn hôm qua, Đường Tam cũng không muốn Tiểu Vũ ra tay. Với lại, trong mắt hắn, có lẽ tên béo kia cũng không đơn giản. Mã Hồng Tuấn xem thường hừ một tiếng: "Ngươi tính làm gì đây? Chuyện của lão tử cũng dám quản. Không thoải mái thì sao chứ?" Đường Tam sắc mặt trầm xuống., bên cạnh Đường Thanh Phong cũng tức khắc nghiêm mặt hỏi "Ngươi là lão tử với ai?" Mã Hồng Tuấn vuốt vuốt tí ria mép nói: "Tên nào xen vào việc của người khác, ta chính là lão tử của tên đó." Đường Tam tức giận định ra tay giáo huấn, nhưng có người còn nhanh hơn, Đường Thanh Phong chân đạp Quỷ Ảnh Mê Tung, trong tay phi châm bí mật mang thêm phấn hoa phóng vào hắn trên người, không cho hắn có cơ hội triệu hoán võ hồn, thực lực Mã Hồng Tuấn vào được Sử Lai Khắc học viện đương nhiên không quá kém, hắn trực tiếp hạ thủ. Phi châm bắn vào người mập mạp, hắn trực tiếp ô hô la lên, sau đó ở trên mặt đất lăn lộn, điên cuồng gãi khắp cơ thể. Tiểu Vũ thấy vậy lại bồi hắn đạp thêm vài đạp hả giận, bên đánh một bên mắng: “Cho ngươi ăn hiếp con gái nhà lành, cho ngươi mắng chúng ta,..” Mã Hồng Tuấn bị dính phấn, chính là lúc trước Đường Thanh Phong sử dụng thủ đọan đối phó Triệu Vô Cực, chỉnh nhân tuyệt kĩ Xương Rồng Cộ Thụ phấn hoa. "Đừng đánh, các người đừng đánh nữa." Thúy Hoa cô nương đứng bên đột nhiên mở miệng nói. Nàng chạy nhanh về phía Mã Hồng Tuấn. Thúy Hoa bên cạnh giúp Mã Hồng Tuấn phủi bụi đất dính trên người, lại thay hắn gãi gãi: "Ngươi thế nào rồi?" Mã Hồng Tuấn một bên chịu đựng ngứa ngáy,hừ một tiếng: "Vẫn còn chưa chết được. Ngứa chết ta rồi." "Thúy Hoa cô nương, cô đang làm gì vậy?" Tiểu Vũ nhìn Thúy Hoa đối với Mã Hồng Tuấn ân cần chăm sóc, không khỏi có chút sững sờ. Vừa rồi không phải tên béo này khi dễ cô ấy sao, như thế nào mà bây giờ lại .... Thúy Hoa cầu khẩn: "Các người đừng đánh nữa. Kì thực Hồng Tuấn là người tốt. Chỉ là chúng ta không hợp nhau mà thồi. Cho nên ta mới chia tay hắn. Các người đi đi. Chuyện của ta đã nói rõ ràng với hắn rồi." Mã Hồng Tuấn cả giận nói: "Ngươi đừng quản đến chuyện của ta, tránh ra." Dứt lời vừa muốn xông ra, cơn ngứa khó chịu khiến hắn không thể không khuất phục nằm xuống đất lăn lộn ý đồ nhờ cọ xát với mặt đất để bớt ngứa. Đúng lúc này, một giọng nói bất ngờ vang lên: "Đường Thanh Phong, béo, các ngươi đang làm gì vậy?" Đường Thanh Phong bọn cùng với Mã Hồng Tuấn cùng nhìn về phía phát ra giọng nói, chỉ thấy Đái Mộc Bạch một thân bạch y, tóc chải chuốt chỉnh tề đang hướng phía bọn họ mà đi tới. Tiểu Vũ hừ một tiếng: "Sao lại thế này? Ngươi hỏi hắn đi, tên béo này ban ngày ban mặt dám khi phụ nữ hài tử. Chúng ta thấy thế mới giáo huấn hắn một chút." Khuôn mặt Đái Mộc Bạch đang lạnh lùng bỗng nhiên phì cười: "Tiểu Vũ , ta nghĩ là cô hiểu lầm rồi. Thúy Hoa cô nương, ngươi cũng không chịu nổi hắn sao?" Thúy Hoa đỏ mặt, gật gật đầu, xoay người bỏ chạy. Lầy này Mã Hồng Tuấn cũng không giữ nàng ta nữa, chỉ là vẻ mặt trở nên hơi bạc nhược. Đường Tam đi tới bên cạnh Đái Mộc Bạch, nghi hoặc hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì vậy?" Đái Mộc Bạch nhìn về phía tên béo nói: "Tự ngươi nói hay là muốn ta nói thay?" Mã Hồng Tuấn liếc nhìn Đái Mộc Bạch một cái, sau đó ở trên mặt đất gãi gãi, cả người đỏ bừng nóng rát: "Ngươi nói đi!" Đái Mộc Bạch cười ha ha nói: "Sao? Tên béo chết tiệt nhà ngươi mà cũng biết thẹn thùng à? Thôi được, ta thay ngươi nói." Rồi hắn quay sang Đường Thanh Phong ba người nói: "Còn nhớ lời ta đã từng nói không? Trong học viện kể cả ta cũng chỉ có ba học viên." Đường Tam lập tức hiểu ra: "Ngươi nói hắn chính là ..." Đái Mộc Bạch vuốt cằm nói: "Đúng vậy, tên béo này chính là người thứ ba. Hắn đến học viện sớm hơn các ngươi. Chuyện vừa rồi dù ta không tận mắt thấy, nhưng đại khái cũng đoán được. Kì thật cũng không thể trách tên béo , có trách cũng chỉ trách cái võ hồn như con gà mái kia thôi." "Đánh rắm, võ hồn của ngươi là con gà mái thì có, võ hồn của lão tử đây chính là phượng hoàng. Cho dù võ hồn của trưởng bối ta đều là gà, nhưng của ta là phượng hoàng. Ngươi chưa từng nghe qua trong ổ gà mái cũng có phượng hoàng vàng hay sao?" Mã Hồng Tuấn tức giận nói. Nụ cười trên mặt Đái Mộc Bạch cũng không có giảm: " Phượng hoàng, được thôi, coi như là phượng hoàng cũng được. Đường Tam, tên béo này có võ hồn rất quái dị. Viện trưởng nói, võ hồn của hắn chính là một loại võ hồn biến dị" "Võ hồn biến dị? Biến dị do võ hồn nào và võ hồn nào sinh ra?" Đường Tam hỏi. Đái Mộc Bạch giải thích: "Đừng nói là ta, e rằng ngay cả chính Mã Hồng Tuấn cũng không rõ. Võ hồn của mọi người trong cái thôn kia đều chủ yếu đều là các loại gia cầm không có lực công kích. Cũng không biết là có chuyện gì, khi tới hắn thì võ hồn lại sinh biến dị, đến Tiên thiên kỳ đã có năng lực về hỏa diệm. Hắn ta cũng không phải là tự vào học viện mà là trước đây được viện trưởng phát hiện rồi mang hắn về đây. Tuổi của hắn so với các ngươi cũng xấp xỉ." "Bởi vì võ hồn biến dị nên tên béo có năng lực về hỏa diệm rất mạnh. Loại hỏa diệm này vô cùng quái dị. Chẳng những nhiệt độ cực cao, hơn nữa còn rất khó dập tắt. Viện trưởng nói, võ hồn của hắn sau khi biến dị, thực sự có thể biến thành phượng hoàng. Nhưng, võ hồn của hắn cũng có khuyết điểm rất lớn. Biến dị mặc dù mang đến hồn lực cường đại, nhưng đồng thời cũng ảnh hưởng nhất định đến thân thể hắn. Khiến cho năng lực về phương diện nam nữ của hắn rất mạnh, hơn nữa dục vọng còn lớn hơn người thường gấp bộ. Nếu không thể áp chế dục vọng này, lúc nào cũng có thể bị ngọn tà hỏa phá tan thân thể mà chết." Mã Hồng Tuấn vội vàng bổ sung một câu: "Khi tà hỏa nổi lên thì không áp chế nổi đâu!" Đường Tam quay đầu nhìn về phía tiểu Phong: “A Phong, nếu hắn là chúng ta đồng học ngươi thay hắn trước giải phấn ngứa như thế nào?” hắn biết đối với đệ đệ tới nói gia đình rất quan trọng, mặc dù không rõ kiếp trước đệ đệ trải qua những gì, nhưng từ những điều đệ ấy từng nói khi muốn nấu cơm cho hắn ăn hắn có thể minh bạch. Đường Thanh Phong mắt liếc xéo, Mã Hồng Tuấn đang đáng thương lăn lộn trên mặt đất, cười khẽ, nụ cười khiến Mã Hồng Tuấn sống lưng bất chợt lạnh. “Vô giải, không thích, hắn gãi đủ một tiếng sẽ hết ngứa, sau đó đi tìm cây xương rồng lấy mủ mà tắm như vậy vết thương do gãi thương cũng sẽ lành lại.” Đường Thanh Phong giọng nói lạnh nhạt bảo, sau đó không thèm để ý hắn. --------------------------------
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang