[Việt Nam] Phong Khởi Đấu La Đại Lục

Chương 17 : Long Tu Châm, gặp lại ca ca

Người đăng: Hayden Tran

Ngày đăng: 20:05 03-08-2018

Ba Lạp Khắc vương quốc, phía nam Thiên Đấu đế quốc, cùng Pháp Tư Nặc hành tỉnh tiếp nhưỡng, có một tòa Tác Thác thành được xưng là vựa lúa của Ba Lạp Khắc. Này tòa thành thị này có trọng binh đóng, là trọng trung chi trọng của cả Ba Lạp Khắc vương quốc. Lúc này vừa mới sáng, không khí vẫn còn trong lành mát mẻ, từ cử thành ngoài đi vào một chiếc xe ngựa kiểu cách quý trọng. Bọn hộ vệ nhìn thấy bên hông xe đồ án liền kính cẩn cho qua không nhiều kiểm tra, đó hình biểu tượng một vầng trăng khuyết điểm xuyết thêm vài bông hoa, là đồ án của Nguyệt Hiên – là Thiên Đấu Đế quốc học viện lễ nghi, đa số các quý tộc, hoàng thân quốc thích chính là được đào tạo tại đây. Là Thiên Đấu đế quốc trị vì 4 vương quốc một trong, Ba Lạp Khắc Vương quốc đương nhiên cũng biết đến sự tồn tại của Nguyệt Hiên. Tác Thác thành so với Thiên Đấu hoàng thành thì nhỏ hơn rất nhiều, nhưng lại náo nhiệt hơn nhiều, trên ngã tư đường, tùy ý có thể thấy được binh lính tuần tra, dòng người hối hả xuyên qua không ngừng. Có lẽ vì ở đây tụ tập đủ loại người mà không đơn thuần là quý tộc cùng thương nhân học đòi văn vẻ nhưng hoàng thành đi. Xe ngựa không dừng bước đi thẳng đến một tòa tửa điếm ba tầng, quy mô nhìn qua mặc dù không tính quá lớn, nhưng trang sức bên ngoài lại hoàn toàn đều là hoa hồng màu đỏ, phong cách kiến trúc của cả tòa tửu điếm cũng như là một đóa hoa hồng thật lớn, rất dễ dàng có thể gây cho người trước mặt cảm giác rực rỡ. Thiếu niên bạch y, nhẹ nhàng bước xuống xe ngựa, nhìn nhìn trước mặt cái này lòe loẹt khách sạn, khóe mắt rút gân. Khí chất thanh nhã của hắn cùng nơi này phong thủy không hợp a. Mân Côi tửu điếm, đây chính là một trong những sản nghiệp còn sót lại của Vạn Hương Lâu, biết hắn chuẩn bị đến Tác Thác Thành, Vương Nguyên Bảo – cũng chính là tiểu nhị tiểu Bảo, lúc này đã được lên chức Vương tổng quản của Vạn Hương Điếm, giúp hắn chuẩn bị thông tin và giấy tờ nhà đất các sản nghiệp ở đây, một trong đó chính là Mân Côi tửu điếm. Ngươi nói tại sao một con độc thân cẩu lại đến tửu điếm này, nhìn bề ngoài chính là nơi trai gái hò hẹn nha. Nhạ, đây chính là nơi gặp mặt đầu tiên của Đường Tam Tiểu Vũ với Sử Lai Khắc Thất Quái lão đại Đái Mộc Bạch. Hắn trước tiên tới, bảo giám đốc nơi đây chuẩn bị 2 căn phòng tránh cho bọn họ tranh chấp, tất nhiên có câu đánh mới quen biết, đợi bọn hắn đánh xong hắn mới ra giải hòa. Hắn cảm thấy bản thân ngày càng tốt bụng. Đi vào mân côi tửu điếm, cảm nhận đầu tiên chính là một mùi thơm của hoa hồng đón chào, mùi thơm thấm lòng người mang theo vài phần cảm giác mập mờ, làm thân tâm con người thoải mái. Bên trong của tửu điếm chỉ có ba loại màu sắc, trắng, bạc và hoa hồng hồng, dị thường ấm áp, hoàn cảnh tao nhã rất dễ dàng làm cho người ta có hảo cảm. “Tiểu nhị khai cho ta 2 gian phòng.” Đường Thanh Phong thanh đạm nói. Phục vụ phòng nhanh chóng đứng lên, nhìn Đường Thanh Phong một thân quý khí, lại thấy hắn đến đây một mình, hơi nghi hoặc lễ phép hỏi: "Tiên sinh, ngài xác định đúng là phải hai gian phòng sao?" Đường Thanh Phong: "Ân? Ta muốn thuê bao nhiêu gian ta có tiền là được, ngươi không cảm thấy bản thân khá nhiều chuyện à" Lúc này một trung niên mập mạp từ lâu trên vội vàng đi xuống, lễ phép hỏi: “Xin hỏi ngài chính là Phong thiếu gia?” “Ta chính là.” Đường Thanh Phong gật đầu nhìn hắn. Biết tiểu Bảo đã sớm thông tri bên đây người hắn nhân dạng, để tránh vô lễ với vị này thiếu chủ nhân. “Ta là tiểu Bảo hắn cha. Ngài gọi ta là Vương quản lí là được. Còn chờ cái gì, mau cho Phong thiếu khai phòng.” Hắn nịnh bợ cười giới thiệu lúc sau quay qua quát gã phục vụ còn đang đứng sững sờ. “Xin hỏi công tử ngài đã dùng bữa chưa? Để ta sai người mang lên phòng cho người.” Quát xong gã nhân viên, hắn lại tiếp quay sang nịnh nọt Đường Thanh Phong, khuôn mặt mỉm cười đôi mắt híp lại, gian thương. Tối hôm đó Đường Thanh Phong, đi ra ngoài dạo dạo Tác Thác Thành. Hắn vừa đi vừa tìm kiếm tiệm đồ cổ của Phất Lan Đức, viện trưởng Sử Lai Khắc Học Viện, Hoàng Kim Thiết Tam giác một trong. Sở dĩ đi tìm này tên gian thương mua đồ là vì Long Tu Châm. Đường Thanh đi một hồi rốt cuộc từ một cái hẻm nhỏ tìm thấy một cái cửa hàng, chỉ thấy một cửa hàng mặt tiền cũng không lớn, nhưng biển quảng cáo của hàng này lại bất đồng với những cửa hiệu chung quanh. Trên biển có khắc một dấu hiệu hình tròn, trên đó có mấy ký hiệu đặc thù. Người thường có thể không hiểu hàm nghĩa mấy dấu hiệu này, nhưng Đường Thanh Phong có chết cũng sẽ không quên hắn. Bởi bì dấu hiệu này chính là biểu tượng của Vũ Hồn điện. Phân biệt là một thanh kiếm, một thanh chuy tử cùng một lam điện phách vương long. Ba dấu hiệu này hợp cùng một chỗ, chính là cái này cửa hàng không sai. Cửa hàng đang mở cửa, nhìn qua bên trong có chút hôn ám, hắn đi vào bên trong, một cổ năng lượng ba động đặc thù nhất thời lập tức hấp dẫn chú ý hắn, loại năng lượng ba động này rất giống khí tức phát ra từ hắn Ngân Vũ Hồng Mai, đó là khí tức của hồn đạo khí. Trong hồn đạo khí đều là hồn lực của chính nó ba động, nếu không bị người sử dụng và liên kết chặt chẽ với hồn lực của bản thân, thì sẽ xuất hiện tình huống hồn lực phóng thích ra ngoài. Đa phần hồn đạo khí không có tác dụng công kích, chỉ có thể làm một ít phụ trợ đơn giản, mặc dù như thế, hồn đạo khí cũng cực kỳ hiếm thấy. Tất cả hồn đạo khí truyền xuống tới giờ có thể nói là rất cổ, bởi vì phương pháp chế tác chúng đã bị thất truyền rồi. Bên trong cửa hàng chỉ có một người, cũng không thấy quầy hàng, trên ba mặt tường treo một ít vật phẩm, nhìn qua đều đã rất cũ rồi, bộ dáng một chút cũng không giống là có giá trị cả. Người duy nhất nọ ngồi trên một cái ghế tựa bằng gỗ, mắt nhắm lại đu đưa theo nhịp chiếc ghế. Bộ dáng người này nhìn qua ước chừng khoảng năm mươi tuổi, mặc dù tuổi không nhỏ, nhưng vóc người khá to lớn, chiếc ghế nhìn có vẻ vững chắc theo nhịp lay động, dưới tác dụng thể trọng của y phát ra tiếng dát dát. Người này có khuôn mặt dài khá đặc biệt, cằm nhô ra phía trước, xương gò má rất rộng, khuôn mặt rất phẳng, còn có điểm mũi ưng. Nếu cần một thứ để hình dung thì chỉ có thể nói khuôn mặt hắn giống như cái đế giày. Mặc dù nhắm mắt lại nhưng thoạt nhìn lại cảm giác có vài phần gian hoạt. Trên mặt mang theo một bộ kính mắt thủy tinh gọng đen, gọng kính này là loại gọng vuông bình thường, nhưng nhìn thế nào cũng có loại cảm giác quái dị. Cho dù có khách bước vào cũng không thấy hắn động đậy, hô hấp của hắn đều đều như trước theo nhịp đu đưa của chiếc ghế. Đường Thanh Phong đánh giá một chút Phất Lan Đức, rồi mới chuyển sang các vật phẩm treo trên tường. Hắn vừa quan sát vừa tựa hồ có mục đích mà tìm kiếm, lúc này ánh mắt dồn vào một khối đầu người lớn nhỏ bằng thủy tinh treo bên trên. Nhãn thần chớp động, chính là cái này, nhưng vẫn tỏ vẻ bình tĩnh hơi đánh giá. Hắn nếu lộ quá mục đích tính với thứ này dám chừng tên gian thương kia sẽ không chút nào do dự chặt chém hắn. Khối thủy tinh nọ nhìn qua cũng rất bình thường, có thể nhìn xuyên qua được, bên trong có một tảng lớn tạp chất màu vàng xám, được đặt gần cửa ra vào nhất. Đường Thanh Phong sử dụng bản thân tuyệt kỹ lĩnh vực Vương Hoa Nhạc Viên cùng Tự Hương, lúc này không gian căn phòng bao trùm một mùi hương nhàn nhạt khiến tinh thần thoải mái, Phất Lan Đức hơi giật mình tỉnh dậy đánh giá hắn. Đường Thanh Phong nhẹ nhàng nói một câu: "Ta thấy thích khối thủy tinh này, chỉ là không biết bao nhiêu tiền. Thúc thúc có thể bán nó cho ta sao" "Không đắt, chỉ một trăm kim hồn tệ." Giọng nói uể oải, mang theo chút khàn khàn vang lên. Không biết có phải là chủ nhân của giọng nói này bị ngọng hay không mà có một số âm không rõ ràng. Đường Thanh Phong cười nhạt nói: "Được, ta mua." Mấy năm gần đây, từ cô cô nơi đó đánh đàn thuê, hiện tại lại là Vạn Hương Điếm chủ nhân, chút tiền đó còn không tính là bao. Hắn tay nhẹ chạm vào Ngân Vũ Hồng Mai từ bên trong lấy ra một trăm kim hồn tệ, lễ phép đưa về phía trung niên nhân. Trung niên nhân mắt cũng không mở ra cầm lấy túi tiền để trên bàn. Không nói gì thêm. Đường Thanh Phong xoay người bước ra khỏi cửa hàng, lúc này trung niên nhân mới thoáng hồi thần lại nhìn hắn bóng lưng. Xem ra năm nay lại náo nhiệt, mới đến thêm tên tiểu quái vật, bất tri bất giác ảnh hưởng hắn tinh thần. Hắn là ai chứ, hơn 80 cấp Hồn Đấu La. Hiện tại bị một tên ôn con, tuổi mới 12 hơi lung lay tinh thần, làm hắn không phát huy được bản lĩnh của bản thân. Aizzz. Lại nói lúc này Đường Thanh Phong gấp không chờ được chở về phòng, lại vội chạy xuống hỏi mượn phục vụ nhất cây búa mang về phòng. Nhìn trên bàn tay này khối Bản Tinh Phát Tinh, chính là vật mà Đường Tam tốn công sức cũng phải mua bằng được. Hắn đặt khối thủy tinh trên mặt đất, bạch quang nhàn nhạt chậm rãi tỏa ra, từ trong hai tay hắn rót vào cái búa, nghiêm túc vận chuyển Hạo Thiên Chính Quyết gõ thật mạnh vào khối thủy tinh. Thanh búa bạch quang đại thịnh, trong không khí truyền ra liên tiếp tiếng nổ vang. Đầu búa lớn nặng nề hướng về khối bản tinh nện xuống. 'Phanh - ', trong âm thanh vang dội, cả tửu điểm đều chấn động, âm thanh vỡ tan thanh thúy vang lên dưới thiết chùy, dưới sự oanh kích toàn lực của Đường Thanh Phong, khối bản tinh nhất thời bị đập vỡ thành bụi phấn. Nhưng đồng thời ngay lúc bản tinh hóa thành bụi phấn, một màn kỳ dị xuất hiện, vô số quang điểm kim quang từ bên trong bản tinh bắn ra, tại bên trong phòng ngủ có chiếc giường lớn hình trái tim bay tứ tán. Phảng phất cả phòng đều bị che phủ một tầng kim quang sáng bóng nhàn nhạt. Vô số kim quang huyễn lệ làm cho người ta một loại cảm giác mục huyễn thần mê, thanh âm 'đinh đinh đương đương' thanh thúy dễ nghe, có đánh vào trên vách tường, có đánh trên cửa sổ, cũng có chút trực tiếp rơi vào giường trái tim, bên trong cả phòng ngủ, đều bị một tầng quang mang kim quang bao phủ. Thủy tinh biến thành một đám bụi phấn, nhưng khi kim quang trong không trung dần dần rơi xuống, mặt đất và trên giường bên trong phòng đều phủ một tầng quang điểm kim quang. Hoặc nói là một tầng viên tròn kim quang. Kích thước mỗi một viên đều phi thường bằng nhau, so với hạt gạo cũng không sai biệt lắm, toàn thân tròn đều, lóe ra kim quang nhàn nhạt, Tiểu Vũ cầm lấy một viên vào tay bóp bóp, nàng phát hiện viên kim sắc này có chút dẻo, nhưng mười phần đàn hồi, với hồn lực của nàng cũng không có biên pháp mang nó niết phẳng. Đường Thanh Phong rất hưng phấn, thật sự rất hưng phấn. Đây chính là một kiện bài danh thập đại ám khí đứng đầu trong Huyền thiên bảo lục bách giải. Hơn nữa, phẩm chất lại cao như thế. Có nó hắn phi châm thuật lại có thể trọng dụng, từ lúc tiến giai Hồn tôn, số lần sử dụng cửu tinh phi châm cùng tinh châm ngày càng ít, chỉ bởi vì sát thương không theo kịp hắn tiến độ chiến đấu. Trong nguyên tác Long Tu Châm chính là có khả năng thương đến Bất Động Minh Vương – khi sử dụng võ hồn chân thân. Một vị hồn thành hàng thiệt giá thiệt phát động võ hồn chân thân còn là một vị chuyên về phòng ngự đấy. Vừa ảo tưởng trong đầu, Đường Thanh Phong đã đứng lên dùng linh lực xuất ra Khống Hạc Cầm Long xoay vòng quanh vòng, chỗ xoay qua, những viên kim sắc này toàn bộ bị hắn hút vào trong tay, sau đó một nửa để lại, một nửa để vào Ngân Vũ Hồng Mai. Hắn vẫn tính mang một nửa tặng lại cho ca ca đi, ân cơ duyên của nhân vật chính nếu cướp quá tuyệt không biết sẽ xảy ra chuyện gì không hay. Không lâu sau, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa. "Tôn kính Phong thiếu, làm phiền ngài một chút" Đường Thanh Phong biết, đây là chính là hậu quả của một chuy vừa rồi, hoàn hảo, hắn phát lực trên bản tinh, dùng chính là chấn lực, cũng không có cấp cho sàn tạo thành hư hỏng gì. "Chuyện gì?" Người phục vụ bên ngoài nói: "Vừa rồi trong tửu điếm có tiếng động lạ, xin hỏi Phong thiếu, ngài có nghe thấy không?" Người phục vụ là Vương quản lý phân phó đến hỏi một chút, dù sao, vừa rồi động tĩnh lớn như vậy, không có thể là người thường có thể làm ra như vậy được. Hắn cũng không có ý gì khác, chỉ là hắn sợ thiếu chủ xảy ra chuyện tại hắn địa bàn để bốn vị trưởng quầy biết được hắn sẽ đẹp mặt. Đường Thanh Phong lạnh nhạt nói: "Ta nghe được, chỉ là không biết là chuyện gì xảy ra." Vì bảo bối trong tay, hắn cũng không thể không nói dối. Người phục vụ cũng không nói thêm gì, hắn không có quyền tiến vào trong kiểm tra. Hô rốt cuộc thu thập xong, hơn hai vạn khỏa kim cầu, một vạn cho Tam ca, còn lại là của hắn. Chỉ là ném cũng có thể ném mỏi tay. Thỏa mãn vỗ vỗ tay hoàn công, lại dùng Thanh Khiết Thuật tẩy đi một thân bụi bẩn cùng, phòng ở. Lúc này bên dưới truyền đến tiếng gây gổ. Tới. Biết khả năng là Đường Tam gặp mặt Đái lão đại, hắn hơi thu thập lại tư dung, phong độ nhẹ nhàng khoan thai bước xuống lầu. Đường Tam, so với một năm trước càng có vẻ thuần thục, khí chất thân cận, trầm ổn. Còn Tiểu Vũ 5 năm qua đi càng lược hiện phong thái tiểu mỹ nhân, bạch y quần dài bó sát, đường cong non nớt ẩn hiện. Mà ba người khác là một nam hai nữ, hai người nữ hài tử trang điểm xinh đẹp, bộ dáng nhìn qua đều có mười bảy, mười tám tuổi, vóc người cao cao, so với Tiểu Vũ còn muốn cao hơn một chút, làm kẻ khác ngạc nhiên nhất chính là dung mạo của các nàng giống nhau như đúc, cư nhiên là một đôi song bào thai. Nam tử ở giữa cao khoảng một thước tám, so với Đường Tam phải cao hơn nửa cái đầu, nhìn qua tuổi không lớn, thậm chí so với hai cô gái sau lưng hắn còn muốn nhỏ một chút, bả vai rộng lớn, trong tướng mạo anh tuấn mang theo vài phần cương nghị, tóc dài màu vàng phi tán tại sau lưng, dài gần tới eo. Tóc hắn tóc cũng không buộc, mà là gọn gàng nằm ở đó. Hấp dẫn người chú ý nhất là đôi mắt của hắn, đó là một đôi mắt tà dị, hai con mắt cư nhiên đều là con ngươi kép, đồng tử bên trong là màu lam thâm, ánh mắt rất lãnh, đó là một loại băng lãnh phát ra từ sâu trong nội tâm, trong lúc nửa khép nửa mở lóe ra tà quang, bị hắn liếc mắt thì trên người giống như bị lưỡi dao sắc bén cắt. Nam nhân có tướng mạo cực kỳ anh tuấn phối hợp với một đôi mắt như vậy, bất luận ở chỗ nào đều sẽ trở thành tiêu điểm hấp dẫn ánh mắt mọi người. Soái ca, nam thần ân chính là những từ này Thanh Phong hình dung về Đái Lão đại. Lúc này chiến đấu có vẻ như sắp bắt đầu rồi, Đường Thanh Phong vẻ mặt háo hức mong đợi nhìn về hai nam nhân chuẩn bị nhào vào nhau. Ân từ ngữ nghe có vẻ gay gay? Chỉ thấy lúc này Đường Tam nắm bả vai của Tiểu Vũ nói với nàng: "Để cho ta tới đi." Tiểu Vũ bất mãn nói: "Tại sao? Ta tự mình tới, ta muốn đánh cho ngay cả mẹ hắn đều cũng không nhận ra hắn." Đường Tam nhíu nhíu mày, nói: "Ngươi một cái nữ hài tử, nói chuyện phải cẩn thận một chút. Đã quên trước kia ta nói thế nào sao, ta sẽ vĩnh viễn bảo vệ ngươi. Đây là việc giữa nam nhân." Nghe xong câu 'ta sẽ vĩnh viễn bảo vệ ngươi', vẻ mặt phẫn nộ của Tiểu Vũ mới hòa hoãn xuống, nhìn Đường Tam một cái, nói: "Vậy ngươi cẩn thận." "Không cần tranh tới tranh lui, ta nói rồi, hai người các ngươi cùng tiến lên là được." Đái thiếu gia không kiên nhẫn nói. Đường Tam không kiêu ngạo không vội vàng, tiến lên hai bước: "Xin chỉ giáo." Đường Thanh Phong cũng nghiêm túc đánh giá hai người chiến đấu, chỉ thấy lúc này Đái Mộc Bạch trong mắt tà quang chợt lóe, hữu quyền chợt giơ lên, nương theo thân người vọt tới trước, trực đánh tới ngực của Đường Tam. Động tác của hắn rất đơn giản, không có gì phô trương, nhưng sắc mặt của Đường Tam lại biến đổi. Bởi vì khí thể một quyền này của đối thủ trong nháy mắt dưới tác dụng của lực lượng và tốc độ đã đạt tới đỉnh. Không có kinh nghiệm thực chiến phong phú sao có thể nào làm được điểm này. Lúc này Đường Tam tuyệt không thể lùi, nếu hắn lùi, khí thế của đối thủ sẽ theo đó mà tăng vọt, sẽ làm uy lực một quyền này càng tăng, cho nên, hắn chẳng những không có lùi, ngược lại là nghênh tiếp. Chân phải trong nháy mắt tiến lên trước một bước, một bước này tiến ra những ba thước, trực tiếp rút ngắn khoảng cách của mình cùng đối thủ, mục đích của Đường Tam rất đơn giản, chính là muốn phá hư tiết tấu công kích của đối thủ. Đồng dạng là đánh ra hữu quyền, tay của Đường Tam trong nháy mắt biến thành màu nhũ trắng oánh nhuận. Đường Thanh Phong biết hắn Tam ca đang sử dụng Đường Môn tuyệt học Huyền Ngọc thủ. 'Phanh' một âm thanh vang dội, thân thể của Đái thiếu gia vọt tới trước đột ngột dừng lại, mà Đường Tam lại không khống chế được lùi về phía sau bốn, năm bước mới đứng vững thân hình. Quả nhiên là vậy, cách biệt nhau một cái cấp bậc lớn, 1 khống chế hệ hồn sư dù có mang nội lực đi nữa lại sao cường ngạnh đối kháng cùng Chiến hồn sư, hơn nữa là hồn tôn cấp bậc chiến hồn thú Bạch Hổ võ hồn chứ. – Đường Thanh Phong nghĩ nghĩ, tự hỏi nếu bản thân ngạnh kháng sẽ thế nào, kết quả đương nhiên hắn sẽ thua, mặc dù hắn cùng Đái Mộc Bạch cùng cấp bậc nhưng Trị Liệu hồn sư làm sao chịu nổi một quyền trực diện của Chiến hồn sư đâu. Tất nhiên là trong điều kiện hắn không vận dụng pháp thuật cùng phi châm rồi. Đái thiếu gia trong mắt toát ra một tia quang mang kinh ngạc, hắn hiển nhiên không nghĩ tới thiếu niên trước mắt này nhìn qua so với mình còn muốn nhỏ hơn vài tuổi lại có thể tiếp được một quyền của mình. Làm Đái thiểu gia kinh ngạc nhất chính là nắm tay của Đường Tam, tính trên lực công kích thì hắn rõ ràng chiếm cứ thượng phong, nhưng lúc này tay phải lại đau đớn muốn nứt ra, nắm tay của Đường Tam cứng rắn phảng phất như là sắt luyện được bọc bằng đồng. Đường Tam sao không sợ đây? Phải biết rằng, nắm tay của hắn chẳng những bao hàm nội lực của Huyền Thiên Công, hơn nữa lực lượng bản thân hắn cùng tuổi của bản thân tuyệt không tương xứng, nhiều năm làm công việc thợ rèn, làm lực lượng của hắn mạnh hơn nhiều so với người thường, hơn nữa đặc tính của Huyền Ngọc Thủ, ba ưu thế lớn dung hợp cùng một chỗ, nhưng hắn vẫn thất bại. Lực lượng của đối thủ rất cứng, nhưng cũng không phải cái loại cứng mãnh liệt này, mà là sự cứng của ngưng tụ, tất cả lực lượng phảng phất đều ngưng tụ thành nắm tay, chấn động lực bộc phát trong nháy mắt đã làm khí huyết trong cơ thể Đường Tam nhộn nhạo một trận. "Tốt, có thể tiếp ta một quyền, ngươi có tư cách trở thành đối thủ của ta." Đái thiếu gia quát lạnh một tiếng, thân hình lại triển khai, lúc này đây, công kích của hắn liền chẳng phải đơn giản nữa, cả người từ trên mặt đất phóng lên, trong phút chốc đã tới phía trên Đường Tam, tứ chi mở rộng ra một cách kỳ dị, nhìn qua từ trên xuống dưới toàn thân đều là sơ hở, nhưng tứ chi của hắn lại đều có động tác rất nhỏ, phảng phất có vô hạn hậu chiêu. Sắc mặt của Đường Tam đã trở nên cực kỳ ngưng trọng, hai chân hơi uốn, mũi chân đồng thời hướng vào trong, tiểu thối trong nháy mắt phát lực, cánh tay trái từ phía ngoài vòng vào bên trong, cánh tay phải từ bên trong hướng ra phía ngoài, làm ra một cái tư thế rất kỳ lạ. Một kích này của Đái thiếu gia có thể nói là tuyệt kỹ thành danh của hắn, bất luận đối thủ ngăn cản hoặc là công kích như thế nào, hắn đều có rất nhiều loại phương pháp ứng đối, trong động tác nhìn như tràn ngập sơ hở nhưng lại bao hàm thủ đoạn công kích huyền ảo, tứ chi đều trở thành lợi khí. Nhưng ngay trong khi công kích của hắn chuẩn bị triển khai, trong đột nhiên, một cỗ tiềm lực vô hình từ phía dưới truyền đến, cỗ lực lượng đó tựa hồ rất dính (niêm trù), cũng không có trùng kích lực cường đại, nhưng bền bỉ mười phần, Đái thiếu gia đang ở không trung không có chỗ mượn lực, chỉ cảm thấy thân thể của mình thình lình bị cỗ lực đạo đó đẩy rời đi quỹ đạo vốn có, hướng một bên rơi xuống, tất cả công kích tự nhiên mất đi mục tiêu. Mà ngay lúc này, công kích của Đường Tam phát động rồi. Hắn lựa chọn thời cơ cực tốt, đúng là trong nháy mắt lúc hai chân Đái thiếu gia rơi xuống đất, cũng là lúc khó phát lực nhất. Cước đạp Quỷ Ảnh Mê Tung, nhìn qua ba lần nhấp nhô, Đường Tam đã đi tới bên cạnh Đái thiếu gia, song chưởng đồng thời đánh ra, hướng hai vai Đái thiếu gia. Tà quang trong mắt Đái thiếu gia chợt lóe, bốn cái đồng tử tựa hồ đồng thời lóe sáng một chút, âm thanh thổ khí vang lên, hai vai hơi nâng lui về phía sau, hai tay phát sau tới trước, đồng thời đi lên, đánh về phía khuỷu tay của Đường Tam. Quyền kình rắn chắc tại không trung liên tiếp phát ra, có thể thấy được lực lượng ẩn chứa trong hai quyền này của hắn mạnh như thế nào. Đồng thời tại lúc hai quyền đánh ra, đùi phải của Đái thiếu gia trong nháy mắt bắn lên, tại dưới tình huống khoảng cách gần như thế, cũng là trực tiếp hướng cằm của Đường Tam mà đá, có thể thấy được sự mềm dẻo của hắn tốt cỡ nào. Bất luận là hai quyền của hắn, hay là đùi phải, có một cái công kích gì trúng, với lực công kích của hắn vượt qua Đường Tam, lập tức sẽ làm Đường Tam mất đi lực chiến đấu. Nhưng là, Đường Tam làm sao có thể như hắn nguyện ý đâu. Bàn tay theo hướng hai vai của Đái thiếu gia co về sau mà mất đi mục tiêu, nhưng tay của Đường Tam cũng không có thu hồi, mà là đồng thời hướng xuống phía dưới đánh ra, một hút một đẩy, lực niêm trù lúc trước Đái thiếu gia cảm giác được lại xuất hiện, hai tay của hắn nhất thời bị đái động hướng hai bên tách ra, hai quyền đánh ra cũng từ hai cánh tay của Đường Tam xẹt qua, không thể trúng mục tiêu. Đồng thời tại thời điểm hai tay đánh ra, chân trái của Đường Tam trong nháy mắt tiến lên trước một bước, thân thể hơi nghiêng, đầu vai trực đánh tới ngực Đái thiếu gia, hơi nghiêng thân mình này của hắn, cũng chính là để cho một cước đá tới của Đái thiếu gia sượt qua, hết thảy phảng phất như đều là đã tính toán từ trước. Lúc này, Đái thiểu gia chỉ còn một chân trên đất, đã không có không gian né tránh, công kích lại bị hai tay đối phương phá hủy, lực lượng dùng hết, lập tức bị vây vào thế yếu. 'Phanh' một âm thanh vang dội, đầu vai của Đường Tam chợt đánh lên trên ngực của Đái thiếu gia, trong tiếng kinh hô của hai cô gái song bào thai đang xem cuộc chiến, thân thể của Đái thiếu gia trong nháy mắt bay ra sau, thân trên ngửa ra sau, làm ra một cái đích động tác lộn ngược ra sau, bay ra những năm thước mới hạ xuống. Đường Tam không có truy kích, lẳng lặng nhìn Đái thiếu gia rơi trên mặt đất, khi cùng ngực của đối phương tiếp xúc, hắn biết, chính mình cũng không có chiếm được nhiều tiện nghi. Trong nháy mắt lúc hắn đánh lên, cơ ngực của Đái thiếu gia đột nhiên trở nên cứng rắn như sắt, một chút cứng đối cứng đó mặc dù bởi vì ưu thế nên đưa Đái thiếu gia đánh bay, nhưng đầu vai của chính hắn cũng đau đớn một trận mãnh liệt. Sắc mặt của Đái thiếu gia có chút khó coi, hắn không thể không thừa nhận, chính mình vừa rồi đã khinh địch, thiếu niên trước mắt này nhìn qua so với mình còn muốn nhỏ hơn vài tuổi, thực lực so với trong tưởng tượng phải cao hơn nhiều. "Còn muốn tiếp tục sao?" Đường Tam nhàn nhạt hỏi. Đái thiếu gia tà mâu sáng lên: "Đương nhiên. Rất tốt, ngươi có thể bức bách ta dụng xuất hồn lực, tràng tỷ thí này là ta đã thua. Bất quá, không cùng ngươi luận bàn một chút, ta như thế nào có thể cam tâm đây? Bất luận kết quả tỷ thí sau đây như thế nào, phòng này hôm nay ta đều tặng cho các ngươi." Trong tà mâu của Đái thiếu gia không phải bộc lộ sự phẫn nộ và căm hận, mà là một loại quang mang đặc thù, nếu phải cần dùng từ tới để giải giải thích, 'kiến liệp tâm hỉ' bốn chữ này có lẽ là thích hợp nhất. Ánh mắt của hắn lúc này, giống như là đang nhìn một tuyệt sắc mỹ nữ, bả vai rung nhẹ, hai tay giơ lên. Con mắt của Đường Tam cũng dần dần sáng lên, hắn phát hiện, Đái thiếu gia trước mặt trở nên khác rồi, nếu nói trước hắn là một cỗ khinh thường và lạnh như băng, vậy, hắn lúc này, trên người lại tràn ngập chiến ý rực cháy. "Bạch hổ, phụ thể." Một tầng quang mang màu trắng nhạt chợt từ trên người hắn mãnh liệt bộc phát ra, hai tay Đái thiếu gia đồng thời hướng hai bên mở rộng, ngực nhô cao, cốt cách toàn thân truyền ra từng âm thanh 'ba ba', cơ thể chợt bành trướng, mang quần áo trên người căng ra. Mỗi một khối cơ thể dưới y phục cũng trở nên cực kỳ rõ ràng, ngay cả không khí bên người hắn tựa hồ cũng đã trở nên hỗn loạn. Tóc vàng đầy đầu trong nháy mắt liền biến thành đen trắng giao thoa, màu trắng chiếm đại bộ phận, lượng ít tóc đen ở trong đó nhưng lại hết sức rõ ràng. Trên trán hiện ra bốn đạo hoa văn nhàn nhạt, ba ngang một dọc, vừa lúc hợp thành một cái chữ Vương. Hai tay của hắn biến hóa lớn nhất, so với trước tăng lên những hai lần, bộ lông màu trắng bao trùm trên cả bàn tay, trong lúc mười ngón tay rung động, lợi trảo như dao găm bén nhọn không ngừng từ trong bàn tay lộ ra rồi thu hồi. Mỗi một căn lợi trảo đó đều như là lưỡi đao, chiều dài chừng tám tấc. Lóe ra hàn quang lạnh lẽo. Thân trên của Đái thiếu gia chậm rãi nằm xuống phía trước, hai tròng mắt bốn đồng tử đều biến thành màu lam thâm, làm cho người ta có cảm giác như là một cỗ máy giết chóc. Dưới chân hắn, ba đạo quang hoàn liên tiếp lóe sáng mọc lên, lặng yên bay lên, hai vàng một tím, trong lúc hồn hoàn lưu chuyển, hồn lực mênh mông hình thành từng đợt sóng áp lực phi tới đập vào mặt. "Ngàn năm hồn hoàn." Tiểu Vũ kinh hô một tiếng, nhất thời trong ánh mắt hơn vài phần bối rối. Muốn tiến lên cùng Đường Tam sóng vai tác chiến, lại bị Đường Tam ngăn lại.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang