Phi Vân Ký
Chương 6 : Lựa chọn
Người đăng: phivankytruyen
Ngày đăng: 18:41 01-12-2018
.
Tiểu Vân sinh ra làm cho cả Mê Vụ Cổ Lâm như có một màu sắc tươi mới, phấn khởi.
Sư Vương ngay hôm sau kích phát huyết mạch lực, hi sinh tu vi để hoá thành nửa người nửa sư để thuận tiện chăm sóc Tiểu Vân.
Thiết Hoả Cự Viên trở thành bảo mẫu, còn làm đủ mọi loại bảo bối để Tiểu Vân lớn lên có thể tự do đi lại trong rừng mà không gặp nguy hiểm.
Tiểu Vân được nuôi bởi đủ loại sữa của các mẫu thú trong rừng, lớn rất nhanh, hơn một tuổi đã tập đi, tập nói.
Đến khi tiểu Vân ba tuổi, bắt đầu cầm bút được, Thiết Hoả Cự Viên dạy tiểu Vân học chữ, đọc sách. Đối với người bình thường mà nói, đây là quá sớm, song Cự Viên lại hận không thể bắt tiểu Vân học sớm hơn.
Thần thức mạnh hay yếu liên quan đến khả năng khống chế linh khí cùng linh lực, còn liên quan tới tốc độ tu luyện.
Thú tộc được trời cho thân thể cường hãn, có thiên phú, dễ dàng tu luyện, song thần thức luôn yếu hơn nhân loại. Do đó, dù nhục thân có thể chịu đựng được linh khí quán chú mạnh mẽ hơn, luyện hoá hấp thu linh khí nhanh hơn, nhưng thần thức không thể nào khống chế được đủ lượng linh khí du nhập vào. Hơn nữa, do khả năng khống chế kém hơn, hiệu suất luyện hoá cũng thấp hơn. Do đó, thú tộc tu luyện chậm chạp.
Ngược lại, nhân loại, phàm là người có linh căn thì có thể tu luyện luôn có trình độ thần thức mạnh hơn thú tộc cùng cấp. Đặc biệt, nhân loại có công pháp tu luyện giúp đẩy tốc độ tu luyện, có thể lợi dụng thần thức cường đại mà tăng hiệu suất hấp thu linh khí, song lại bị giới hạn bởi trình độ tốc độ luyện hoá và khả năng hấp thu của cơ thể, cho nên tốc độ tu luyện không nhanh hơn thú tộc là bao.
Thiên địa trời sinh muốn có được mất, con người lại tìm cách nghịch thiên.
Những nhân loại tu hành đầu tiên đã tìm ra cách dung nhập thiên tài địa bảo để cải tạo cơ thể. Nhưng thiên tài địa bảo không thể có mãi được, vì vậy một đường tu luyện gọi là Hoá thú sư ra đời.
Hoá thú sư là tu sĩ bình thường, chịu đau đớn dung nhập một lượng tinh huyết thú tộc vừa đủ vào cơ thể, để có thể mượn nhờ đó mà hoá thành hình thú, kết hợp ưu điểm của người và thú trong tu luyện.
Tinh huyết hấp thu lần đầu tiên sẽ cô đọng trở thành bản mệnh huyết tinh, quyết định thú hình của Hoá thú sư cũng như con đường tiến hoá sau này hắn phải trải qua, bởi lẽ Hoá thú sư sẽ trải qua tu luyện giống như thú tộc, cũng có tiến hoá, có thức tỉnh hoặc cải tạo huyết mạch.
Bản mệnh huyết tinh coi như là linh căn thứ hai, mà cái linh căn thứ hai này lại có không gian phát triển vô hạn. Do đó, Hoá thú sư luôn cố gắng làm cho bản mệnh huyết tinh trở nên cường đại, bằng cách dung nhập tinh huyết phù hợp.
Nếu tinh huyết không phù hợp sẽ gây phản phệ, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì bạo thể mà chết. Đồng thời, trong tinh huyết luôn ẩn chứa chấp niệm từ thú tộc, lại chứa ẩn bản tính của dã thú. Do đó, Hoá thú sư khi tu luyện phải có thần thức cùng ý chí cường đại để áp chế, nếu không sẽ vĩnh viễn trở thành thú, không trở lại được hình người.
Còn một con đường khác ôn hoà hơn, gọi là Luyện thú sư. Tu sĩ luyện thú sư sẽ cùng một thú tộc kí kết khế ước linh hồn, trở thành bản mệnh thú sủng, dùng đạo tâm và thần hồn để thề cả đời giúp đỡ, không tổn thương lẫn nhau, nếu không đạo tẫn hồn tiêu. Giữa luyện thú sư và thú sủng sẽ hình thành quan hệ cộng sinh khi tu luyện.
Luyện thú sư sẽ hoà hợp thần thức cùng với bản mệnh thú, dẫn dắt thiên địa linh khí vào cơ thể thú sủng. Bên cạnh đó, thú sủng lại dùng cơ thể của mình luyện hoá linh khí hỗn tạp, rồi chia đều cho cả hai, làm cho linh khí đi một vòng tuần hoàn lớn qua có thể của cả hai.
Bất kể là người hay thú cả đời chỉ có thể kí một lần khế ước, hơn nữa khi bản mệnh thú sủng chết đi cũng không thể kí được khế ước khác, nếu không sẽ bị phản phệ.
Mặt khác, hễ là hoá thú sư thì không thể làm luyện thú sư và ngược lại. Đây là cách tu luyện ôn hoà, lại được đông đảo thú tộc chấp nhận, tốc độ tu luyện cũng không chậm hơn Hoá thú sư nhiều, nhưng cần tin tưởng và hiểu nhau tuyệt đối giữa người và thú.
Sư Vương cùng Thiết Hoả Cự Viên dĩ nhiên đều được coi là linh thú cường đại, hơn nữa nếu họ tự giao ra tinh huyết bản thân để tiểu Vân hấp thu, tai hoạ ngầm của Hoá thú sư coi như được giải quyết hơn phân nửa, vậy nên thần thức mạnh hay yếu sẽ quyết định con đường tu luyện sau này của tiểu Vân là nhanh hay chậm.
Đây coi như là lựa chọn hoàn hảo.
Mà cách rèn luyện thần thức dễ nhất, là từ khi còn bé, luyện sách viết chữ thật nhiều, tạo căn cơ cho trí óc phát triển, làm nền tảng cho thần thức cường đại.
Sau này khi lớn lên, có thể dung nhập tinh huyết mạnh mẽ Cự Viên hoặc là Sư Vương, sẽ chân chính bắt đầu tu hành.
Còn Sư Vương thì lại quan tâm đến thân thể của tiểu Vân nhiều hơn. Mỗi tối khi ngủ hắn đều truyền lôi điện nhẹ nhàng qua cơ thể tiểu Vân, dùng lôi điện kích thích mở rộng kinh mạch, rèn luyện thể chất. Hơn nữa, hắn dốc hết tích góp trong mấy năm đem đi đổi lấy mấy loại thiên tài địa bảo giúp bồi dưỡng căn cơ, vì tiểu Vân mở ra con đường tu luyện bằng phẳng.
...
Hôm nay là sinh thần của tiểu Vân lên sáu tuổi. Tiệc tùng linh đình, mọi người đều vui vẻ. Nhưng mà tiểu Vân không vui, ngồi trên một tảng đá, ném sỏi xuống biển.
Tiểu Vân không thích người ta gọi mình là tiểu Vân nữa. Lạc Vân. Lạc Vân. Đây là cái tên tốt a. Tiểu Vân cũng lớn rồi, bỏ đi chữ tiểu không được sao…
Sáng nay mình nói muốn học theo cổ nhân, tẩy tuỷ trước để đạt được Phàm cảnh hoàn mĩ, Viên thúc thúc đã đồng ý, còn cha Sư Vương vẫn không chấp nhận...
Mà tiểu Vân thực sự đau đầu là cha Sư Vương cùng Viên thúc thúc bắt mình phải lựa chọn ai hơn ai, sau này lớn lên sẽ muốn trở nên giống ai.
Tiểu Vân, à không, từ giờ gọi là Lạc Vân cảm thấy ai cũng tốt, muốn cả hai. Nhưng hai người họ lại ép mình phải chọn một.
Thật ra Lạc Vân đọc sách nhiều như vậy, biết hai người muốn mình bắt đầu tu luyện hoá thú sư, muốn bản mệnh huyết tinh của mình được cường đại. Hơn nữa, khi là hoá thú sư, coi như Lạc Vân chân chính trở thành con của một trong hai bọn họ, vì mang hình hài dáng dấp, trong máu lại chảy huyết mạch của họ, không chỉ là một đứa con nuôi như bây giờ.
Nhưng khó chọn a.
Nếu chọn cha Sư Vương, Viên thúc thúc nhất định sẽ không vui. Lạc Vân biết Viên thúc thúc muốn có một tiểu viên tử.
Mà nếu chọn Viên thúc thúc, cha Sư Vương sẽ thất vọng a.
Lạc Vân giơ tay định nhặt một hòn đá, nhưng mà đá hết rồi. Buồn chán, Lạc Vân lấy một túi nhỏ linh thạch ra, bắt đầu ném.
Lúc trước mỗi lần cảm thấy không tốt, chỉ cần ôm linh thạch thụ gia gia cho sẽ cảm thấy thoải mái, giống như là ôm bờm của cha Sư Vương vậy. Nhưng mà bây giờ có linh thạch cũng vô dụng, con không bằng ném đi sẽ cảm thấy thoải mái hơn. Mấy thứ này thụ gia gia có rất nhiều.
Ném một hồi, Lạc Vân cảm thấy ngón tay có chút đau, khi cúi đầu xuống nhìn thì phát hiện một tiểu ô quy nhỏ bằng bàn tay cắn lấy ngón tay đang cầm viên linh thạch, mấy cái răng nhỏ cắm vào đầu ngón tay hơi tê tê. Lạc Vân đọc kì thư dị chí, biết quy tộc có thói xấu cắn cái mình thích thì sẽ giữ luôn không nhả, nên nhẹ nhàng dụ dỗ.
“Tiểu Ô quy dễ thương, tiểu Ô quy ngoan, nhả ra, ta sẽ không đánh ngươi.”
Tiểu ô quy lắc lắc cái đuôi ngắn ngủn. Càng nhìn càng thấy tiểu ô quy dễ thương, muốn đem về động phủ chơi, bèn dụ dỗ.
“Ngươi hẳn là một man thú đi, đây đây ta có càn khôn quy giáp của Huyền Quy gia gia, ngươi nhả ra, đi theo ta, ta cho ngươi mượn chơi.” - Lạc Vân vừa vuốt mai tiểu ô quy vừa dụ dỗ.
Nghe thấy tên Huyền Quy gia gia, tiểu ô quy lại càng lúc lắc cái đuôi, tỏ vẻ không thèm.
“Ngoan a, nhả ra, nhả ra. Ta hứa sẽ không tổn thương ngươi, còn giúp đỡ ngươi nói tốt với Huyền Quy gia gia, nghe lời ta, ngươi nhất định sẽ có chỗ tốt.”
Tiểu ô quy nghe vậy bỗng nhiên cắn mạnh một cái, máu từ đầu ngón tay rỉ ra, lại có cảm giác mát lạnh.
Lạc Vân bị cắn đau quá, lấy tay còn lại gỡ miệng tiểu ô quy ra, nào ngờ lại làm tiểu ô quy kia bị thương, máu màu xanh lam chảy ướt cả đầu ngón tay. Tiểu ô quy bị đau, khoé mắt có giọt nước mắt chảy ra, rụt đầu vào mai, trông rất là tội nghiệp.
Lạc Vân thấy vậy thì xiêu lòng, ôm tiểu ô quy nhẹ nhàng thủ thỉ, lại bắt chước cha Sư Vương lúc mình đau, cố vận chút chân khí ít ỏi trong cơ thể, trị thương cho tiểu ô quy.
“Ngoan a ngoan a, không đau không đau, phù phù thổi thổi đau đớn bay xa.”
“Ngoan a, hay là ngươi theo ta về, chỗ ta có dược liệu trị thương rất tốt, ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.”
Tiểu ô quy ló nửa cái đầu ra, trên mắt vẫn còn lệ, rồi lại hoảng sợ rụt đầu vào
“Nếu ngươi không tin ta có thể thề. Ta Lạc Vân đời này sẽ không tổn thương tiểu ô quy, còn đối tốt với tiểu ô quy.”
Khi những lời đó vừa nói xong, ở chân trời phía xa bỗng nhoáng lên một tia chớp màu lam rồi vụt tắt, nhưng thật lâu sau cũng không có âm thanh.
Lạc Vân giật mình. Cảnh tượng này có chút quen quen a?
Tiểu ô quy lúc này mới ló cái đầu nhỏ ra lúc lắc vui vẻ, thuận tiện cắn rốp rốp một viên linh thạch, ăn đến híp mắt.
Lạc Vân dụi dụi mắt, nâng tiểu ô quy lên, đút cho nó một viên lôi linh thạch.
Đây là sao a? Rùa ăn linh thạch? Hơn nữa nó càng ăn, bàn tay mình cầm nó càng cảm thấy thoải mái, như được vừa được tắm ôn tuyền, vừa được ôm cái bờm mịn của cha Sư Vương a.
Nhìn tiểu ô quy, tâm trạng Lạc Vân trở nên thoải mái, tay trái cầm tiểu ô quy, tay phải đút cho nó linh thạch, vừa chậm rãi trở về động phủ.
...
Sư Vương cùng lão hữu ngồi uống trà ở cửa, thấy tiểu Vân nhà mình trở về thì nheo mắt lại.
“Tiểu Vân, lại đây.”
Lạc Vân thấy cha cùng Viên thúc thúc không còn nghiêm mặt như lúc sáng, vội vã chạy lại, dang tay định làm nũng một phen, nhưng trên tay còn phải cầm một tiểu ô quy, thành ra mất cân bằng, ngã vào người Sư Vương.
“Đưa tiểu ô quy cho ta xem.” - Viên thúc thúc mở miệng.
Lạc Vân vâng dạ nghe lời, hai tay đưa cho Viên thúc thúc
“Đây là tiểu ô quy con tìm được ở bên bờ biển, con muốn để nó ở đây chơi với con, vài ngày nữa sẽ thả nó đi. Tiểu ô quy này lại ăn linh thạch a, thúc thúc thấy nó có lạ không?”
Thiết Hoả Cự Viên cầm tiểu ô quy xoay qua xoay lại, nhìn kĩ một lượt, nhắm mắt, thở dài, cơ thể giống như già thêm mấy tuổi.
Sư Vương ánh mắt phức tạp nhìn Tiểu Vân.
Bởi vì hắn thấy được, Tiểu Vân vô tình đã kí khế ước với tiểu ô quy này. Suốt đời không thể làm Hoá thú sư được nữa.
Nhưng hắn có điều không hiểu. Kí khế ước đầu tiên phải lấy máu làm bút, lấy hồn làm giấy, lấy khí làm mực mà viết hồn thệ thành khế ước.
Coi như tiểu Vân thực sự thành tâm muốn chăm sóc tiểu ô quy, chút ít lôi chân khí trong cơ thể nó làm sao có thể hoà hợp với thuỷ chân khí trong người con ô quy còn chưa được nhất phẩm?
“Con có biết con đã làm chuyện gì không?” - Sư Vương nghiêm túc mở miệng.
Lạc Vân không hiểu mình làm gì sai, bày ra bộ mặt rưng rưng nước mắt, ra sức lắc đầu.
“Ta cảm nhận được khế ước lực giữa con và tiểu ô quy.” - Viên thúc thúc mở miệng - “Hơn nữa, thuộc tính của con và nó không hợp, cho nên, đời này con tu luyện sẽ cực kì khốn khổ.”
Lạc Vân ngớ người, nhớ lại điều trong sách nói, nước mắt lã chã rơi.
“Con xin lỗi, con không nhớ thủ tục khế ước nên vô tình làm bậy. Con sẽ cắt đứt với nó! Con sẽ trở thành Hoá thú sư, mạnh như cha Sư Vương, mạnh như Viên thúc thúc!”
“Ta không trách con. Để con rùa kia lại còn con vào trong. Ta muốn suy nghĩ một chút.”
Sư Vương có chút mệt mỏi nhìn theo cánh cửa đóng lại.
“Ta như vậy, là ích kỉ quá, phải không?”
“Lựa chọn là thứ quan trọng, nhưng trước giờ ngươi đều ngu ngốc không chịu hiểu.”
Ngập ngừng một lát, lão Viên nói tiếp:
“Thời gian còn lại không nhiều. Chúng ta đều phải lựa chọn cho tốt.”
Sư Vương cầm tiểu ô quy đang rụt đầu trong mai, đưa lên ngang mắt xem xét từng đạo quy văn cẩn thận, còn thử truyền một đạo linh khí sang, như có điều suy nghĩ.
“Quy lão tặc, coi như ngươi lợi hại. Thâm tàng bất lộ a.”
...
Khi lão Viên bước vào, Lạc Vân đang chìm mình trong một đống sách cao hơn đầu, hì hục tìm kiếm cách huỷ khế ước. Đáng tiếc, bất cứ sách nào cũng ghi rằng nếu huỷ khế ước, tất sẽ gặp phản phệ, căn cơ tu hành bị phế bỏ hoàn toàn.
“Không cần phải tìm nữa.”
“Thật sự không có sao?”
“Có một loại thượng cổ cấm thuật tên là Đoạn quyết giúp nghịch chuyển con đường Luyện thú sư, có thể trở thành hoá thú sư. Hơn nữa người dùng cấm thuật này tu luyện cũng rất nhanh, cùng cấp cơ hồ không có đối thủ”
“Hay quá rồi, thúc thúc mau dạy con a!”
“Vậy sau này con muốn biến thành Tiểu Viên tử hay biến thành tiểu Lôi Sư a?”
“Cả hai đều muốn a.”
“Được, con suy nghĩ cho kĩ. Đây là Đoạn quyết, đọc không hiểu thì đi tìm cha con, Viên thúc thúc phải bế quan một thời gian.”
Nói rồi Thiết Hoả Cự Viên đưa một cuốn tàn thư cũ nát cho Lạc Vân,xoay người ra ngoài.
Lạc Vân ngơ ngẩn nhìn cuốn sách chi chít toàn đường ngang nét dọc không rõ nghĩa một chữ cũng đọc không hiểu, nhưng lại toả ra mùi thơm dịu nhẹ dễ chịu. Mặc kệ, tu thành pháp quyết này, mọi chuyện sẽ được giải quyết.
Liền sau đó, Lạc Vân cầm tàn thư đi tìm cha Sư Vương. Cha Sư Vương ngồi cạnh bàn trà xem xét tiểu ô quy, hết lắc đầu thở dài lại nhếch miệng, nhíu mày, trông rất là mâu thuẫn.
Thấy Lạc Vân đi tới thì đưa tay xoa đầu, thuận tiện cầm tàn thư lên xem xét, nhíu mày, cảm thấy có chút thú vị. Tuy nhiên, sau khi đọc xong trang cuối, trong lòng hắn lại dâng lên sóng gió ngập trời.
Bạn già của hắn cơ bản là không muốn dạy tiểu Vân cái gì Đoạn quyết, cái gì mà thuộc tính không hợp tu luyện khó khăn, chẳng qua là muốn hắn nhìn thấy cái trang cuối này.
Lão hữu của hắn miệng nói để hắn tự chọn, nhưng lúc nào cũng quyết định thay hắn, giống như để hắn nhất định phải đọc tới trang cuối cùng. Nếu trăm năm trước hắn nhìn thấy thứ này, hẳn là sẽ không bình tĩnh như bây giờ.
Hồi lâu, hắn lắc đầu cười ôn hoà, kéo tiểu Vân để nó ngồi trên đùi mình, nhẹ nhàng đặt tay lên vai nó, đem lôi điện dịu nhẹ truyền sang. Lạc Vân lập tức vứt bỏ bộ dáng trưởng thành trước tuổi, cười đến tít mắt.
“Tiểu Vân ngoan, nam nhi sau này không được khóc. Dù là Luyện thú sư hay Hoá thú, con vẫn là con trai của ta. Con muốn tẩy tuỷ trước tiên, cũng có thể.”
Trầm ngâm một lát, hắn lại nói tiếp:
“Khi nào xuất lâm, giúp ta làm một chuyện.”
“Chuyện gì ạ?”
“Tìm kiếm, không, đi gặp một người, giao cho hắn một phong thư.”
“Vâng. Hẳn là người đó đối với cha rất quan trọng a. Khi nào gặp được người đó, con sẽ nói cha luôn cố gắng tìm người, chỉ là do không ra được rừng mà thôi.”
“Tiểu Vân ngốc, tối nay bắt đầu tu luyện, phải chăm chỉ, không được làm ta và Viên thúc thúc mất mặt.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện