Phi Vân Ký

Chương 19 : Hung thú chiến - Thần bí tiểu thụ

Người đăng: phivankytruyen

Ngày đăng: 19:41 01-12-2018

.
“Đưa … cái đó cho ta, ta tha cho ngươi!” - Hung thú cất giọng giống như ngáy ngủ Hung thú hiện thân, thú vật nhỏ yếu lập tức hôn mê. Hung thú không lớn, chỉ cỡ trâu rừng, thân hổ, sừng trâu, trên thân có cánh đầy gai nhọn như nhím, toàn thân có hắc khí lượn lờ. Ánh mắt đỏ ngầu của nó tham lam nhìn về càn khôn quy giáp trên người Thiết Hoả Cự Viên. “Thần cảnh!?” - Sư Vương nheo mắt, toàn thân kim quang đại phóng, biến thành một Kim Mao Lôi Sư cao mười trượng, gầm một tiếng vang vọng sơn lâm. Trong rừng cũng có nhiều tiếng gầm đáp lại. Toàn bộ Linh thú trong rừng đều tức tốc phóng tới đây. “Thượng cổ hung thú Cùng Kỳ!” - Ô Lão Quy thất thanh kêu lên Ô Lão Quy toàn thân hôi quang đại phóng, cũng biến thành một huyền vũ che trời, rống một tiếng kinh thiên. Một dòng nước từ Đông Hải bay tới, thuỷ thú theo nước bơi vào mai của hắn trú ẩn. “Quả nhiên là Cùng Kỳ, không đúng, chỉ là phân thân mà thôi!” - Thiết Hoả Cự Viên mặt nghiêm túc nói. Thiết Hoả Cự Viên phất tay, căn nhà của hắn thu nhỏ lại, bị hắn đặt vào trong quy giáp. Cơ thể hắn liền đó to lên, trở thành một hoả viên cao mười trượng, trên tay cầm một thiết côn nặng vạn cân. Từ rừng cây phía nam, Lão Dong thụ toàn thân thanh quang như núi lửa bùng nổ, rễ cây từ đất chui lên, cuốn tất cả thú nhỏ yếu trong rừng lên trên cành để bảo vệ. Liền đó, rễ khí trên thân cũng vung vẩy, chỉ cần hung thú động sẽ triển khai đòn mạnh nhất. Bốn cự đầu đều ở tư thế sẵn sàng liều mạng. Đúng lúc đó … Lôi vân trên bầu trời chuyển động. Lôi đình tụ lại thành bốn cái thòng lọng, trực tiếp thuấn di, một cái tròng lên mõm, một tròng lên cổ kéo lên treo giữa trời, một cái trói hai chân trước lại với nhau, một cái trói hai chân sau lại với nhau, làm Cùng Kỳ không thể di chuyển, cũng không thể phát ra thanh âm, chỉ mơ hồ có tiếng ăng ẳng truyền ra. Từ dưới đất, dung nham phóng lên cao, giống như đem cả thiên không thiêu đốt. Từ trong nham thạch đi ra một Hoả thạch nhân không rõ mặt mũi. Hoả thạch nhân cao ba trượng, trên tay cầm một cây hoả côn, tay còn lại cầm một kính bát quái, trực tiếp thuấn di đến trước mặt Cùng Kỳ. Mỗi lần Hoả Côn đánh xuống, Cùng Kỳ lại phát ra tiếng kêu ư ử vang vọng. Sau khoảng một giờ, Cùng Kỳ đã bị đánh cho toàn thân thương tích, không thể kêu, không thể nhúc nhích, Hoả thạch nhân mới giơ bát quái kính lên. Bát quái kính phóng ra lục quang kì dị, chui vào miệng Cùng Kỳ. Miệng Cùng Kỳ tuy bị trói chặt nhưng lại trào ra bọt trắng, toàn thân chậm rãi hoá đá. Sau cùng, khi Cùng Kỳ đã thành một bức tượng, Hoả thạch nhân phất tay đem toàn bộ máu của Cùng Kỳ rơi ra đốt sạch rồi mới bước vào dung nham biến mất. Mặt đất sáng lên xích quang, dần dần khép lại. Đá lở cũng chậm rãi chuyển động về vị trí cũ, trở thành một phiến sơn mạch. Mọi thứ trở về hoàn hảo, còn khuyến mãi thêm một bức tượng thượng cổ hung thú, chỉ có lôi vân trên bầu trời là ít đi nhiều. Bốn đại cự đầu thân hình biến nhỏ như bong bóng xì hơi, thở ra một cái. Aizz, uổng công còn muốn liều chết một phen. Sư Vương và muông thú nhìn bức tượng đá Cùng Kỳ như chó hoang bị đánh bã, sau đó bốn mắt nhìn nhau, trong lòng sinh ra đồng cảm. Sư Vương lấy ra một quyển tàn thư cũ nát, ánh mắt có chút phức tạp, thở dài: "Thế giới này loạn rồi." “Đại cẩu này mấy phút trước nói muốn tha mạng cho ta a?” - Cự Viên lật lật bức tượng. “Aizz, thật là giống đánh chó dại a” - lão thụ nhìn cảnh này khuôn mặt dở khóc dở cười “Ngươi nói sai rồi, phải là đánh chó dại giống cái này!” - Ô Lão Quy bày bộ dạng cao thâm mạc trắc nói, sau đó quay hướng Cự Viên và Sư Vương: “Aizz, hai ngươi cũng xuất quan rồi, tiểu Vân coi như không chết được, ta về đây.” - Ô Lão Quy mở miệng “Được rồi được rồi, tất cả giải tán!” - Sư Vương cũng gật đầu. Aizz, thật là một cuộc diễn tập thú vị a. Cự Viên lắc lắc đầu, cùng Sư Vương đi vào động phủ. ... “Khỉ ốm ngươi nói xem rốt cuộc tiểu Vân bị làm sao?” “Lão quy nói tiểu Vân quá liều, đem lôi điện tụ ở tim, mà tim lại chưa được chân khí cải tạo triệt để nên vỡ nát, may có hắn giúp. Aizz, lần sau nói tiểu Vân đừng liều như vậy.” Sư Vương nghe vậy thì nhíu mày. Lúc trước vì khí tức long tộc trên người tiểu Vân mới có ý định cho tiểu Vân thành hoá thú sư, không chừng có thể kích hoạt huyết mạch tựu thành chân long. Tuy nhiên, lão Viên kia nghi ngờ Long huyết tiểu Vân có vấn đề nên mới giở trò ngăn cản, lại thêm Ô Lão quy phỏng tay trên. “Không thể nào … Long tộc vận khí pháp, khí tức long tộc trên người tiểu Vân còn hơn cả ta, làm thế nào lại bị phản phệ? Còn cái cây kia là chuyện gì?” “Ngươi có từng nghĩ công pháp Long tộc là mật truyền, ngươi nói xem làm sao nó biết? Ta cũng không biết a! Còn cái cây kia, tựa hồ theo lão quy kể, trong người tiểu Vân đã có một cái gì đó từ trước, khi tiểu Vân chân khí cạn kiệt mới kích phát toàn bộ, mọc thành cây.” “Long tộc có trí nhớ truyền thừa công pháp không phải chuyện lạ, phụ mẫu địa vị cao thì đó là chuyện đương nhiên. Từ trước tới nay ta chưa từng nghe loại cây nào mọc trên cơ thể người, khi mọc lại còn dẫn động linh khí thiên địa như vậy.” “Ta không phải bách khoa toàn thư a, nhiều chuyện chỉ có Thần cảnh mới có tư cách được biết. Đợi tiểu Vân tỉnh lại ngươi hảo hảo hỏi nó một phen. Được rồi, lo nhiều cũng không được gì. Một tháng nữa lôi vân sẽ trở lại bình thường, ngươi quyết định thế nào?” “Theo kế hoạch mà làm.” “Ngươi nghĩ kĩ rồi? Tiểu Vân sẽ chấp nhận sao?” “Tiểu Vân rất mạnh mẽ, yên tâm.” “Được.” … Lạc Vân tỉnh lại, cảm thấy cơ thể toàn thân đau nhức như một lần nữa tắm Hoài Hận Giang. Mắt hướng lên trên đã thấy khuôn mặt mệt mỏi của cha Sư Vương, bên tay nghe tiếng rốp rốp, biết là tiểu ô quy đang nhai linh thạch. “Tiểu Vân tỉnh rồi, nào ăn cháo, con ngủ suốt một ngày một đêm rồi.” “Vâng, cảm ơn cha.” Thấy Lạc Vân không hao tổn gì, lại phạt cốt thành công, Sư Vương cũng rất vui mừng “Tiểu Vân, dùng thần thức quan sát một chút cơ thể có gì khác biệt không?” Hắn tự nhiên đã xem một vòng, nhưng hắn thấy nhiều điểm bất thường, lại không thấy nguyên nhân. Ấn kí kia, hắn không phát hiện bất cứ điều gì. Lạc Vân đặt chén cháo xuống, thần thức khẽ động, đột nhiên sắc mặt đại biến, ăn nói cũng lắp bắp “Có … có một tử kim tiểu thụ mọc ở trong thức hải … hơn nữa … hơn nữa đang dẫn chân khí của con từ mọi nơi tụ về đó … nó đang hấp thụ chân khí.” Sư Vương nhíu mày. Hắn lúc trước cũng thấy chân khí của tiểu Vân chậm rãi vận chuyển, hơn nữa chỉ có một thành bị cơ thể hấp thu cường hoá, còn lại đều biến mất vô tung. Xem ra, chín thành đã bị tử kim tiểu thụ đó hấp thu. “Tiểu Vân đừng sợ, không sao. Có ta ở đây, không có chuyện gì. Tử kim thụ đó cũng không ảnh hưởng tính mệnh, chỉ là tu luyện gian nan hơn, không sao, không sao.” Dù sau này ta chết rồi, ta cũng sẽ đảm bảo con an toàn - hắn thầm nghĩ. Tuy nhiên, một tức sau, hắn lại hỏi “Ta trước nay không hỏi, con cũng không nói, ta không ép. Nhưng vận khí pháp đó từ đâu con có?” “Sau khi tỉnh lại con thấy một bộ công pháp xuất hiện trong đầu, nhưng không phù hợp, chỉ là cách vận khí có chút tinh diệu.” “Vậy chắc hẳn là truyền thừa trí của cha mẹ thân sinh của con rồi, theo cảnh giới tăng lên sẽ chậm rãi thức tỉnh.” Sắc mặt Sư Vương bỗng nghiêm túc hẳn: “Thứ nhất: vận khí pháp của Long tộc không được dùng lung tung. Trước nay con đều cải biến, tụ lôi điện ở tay chân không gây ảnh hưởng lớn, nhưng tim chưa được cường hoá, học theo Long tộc sẽ mất mạng. Thứ hai, không bao giờ để chân khí cạn kiệt. Ta nghi ngờ chân khí cạn, tử kim tiểu thụ sẽ dẫn linh khí bạo động” “Con biết rồi. Cha yên tâm” - Lạc Vân cười trả lời. Chẳng qua là Lạc Vân muốn thử xem, hắn rốt cuộc có bao nhiêu Long huyết. Cha Sư Vương vì nghi ngờ hắn người mang Long huyết nên mới ngầm đồng ý cho hắn luyện. Bây giờ đã rõ. Hắn không có Long huyết. Có lúc trong mơ, hắn lại thấy được đào lâm, thấy hai người cùng tỉ thí. Mỗi một giấc mơ, hắn lại thấy cảm giác huyết mạch tương liên càng mãnh liệt. Có lẽ chỉ là mơ, nhưng nó cho Lạc Vân hi vọng. Một hi vọng như một mầm lửa nhỏ, ngày qua ngày chậm rãi lớn lên, trở thành một khao khát cháy bỏng. Mầm lửa càng lớn, nghi ngờ càng muốn được sáng tỏ. Vậy nên hắn đánh cuộc một lần. Khoé môi hắn có chút cong lên. A, thì ra, muốn hưởng chút ít cảm giác gặp cha mẹ ruột sinh ra mình, phải mò mẫm trong mơ. Muốn xác định cha mẹ ruột, phải trả giá bằng mạng sống. Ông Trời cho hắn chết một lần sống lại, đối với hắn tốt thật tốt a … Phải rồi, tất cả chỉ là một hồi mộng Minh Vương tuỳ ý cho hắn xem mà thôi ... Thấy tiểu Vân nhà mình có chút thất thần, vẻ mặt ủ rũ thì không khỏi thở dài. Hắn làm sao không đoán được tiểu Vân muốn biết thân phận thật sự, nhưng chuyện này hắn cũng không giúp được, chỉ thở dài xoa đầu Lạc Vân, cũng theo thói quen truyền lôi điện sang. “Tiểu Vân ngốc, có cha Sư Vương thương con là được rồi.” Lạc Vân dường như không nghe thấy, khuôn mặt bình lặng đăm chiêu, phảng phất như một người trung niên dày dặn. Hồi lâu sau, hắn mới cất giọng run run có chút nghẹn. “Cha, người nói, rốt cuộc con là ai?”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang