Phi Vân Ký

Chương 12 : Thú Thần Tông tuyển đệ tử (2)

Người đăng: phivankytruyen

Ngày đăng: 19:12 01-12-2018

Tiếng hô “bắt đầu” vừa dứt, Kim Ô hóa thành một đoàn lưu quang biến mất đằng sau đại môn, ngay sau đó đại môn đang bình thường dâng lên một tầng kim quang nhàn nhạt. Mọi người cũng không dám lãng phí thời gian, lục tục kéo nhau bước qua đại môn. Mỗi một người sau khi bước qua cửa đều ẩn ẩn có cảm giác tất cả bí mật của bản thân bên dưới tầng kim quang nhàn nhạt kia toàn bộ hiển lộ ra, không có một chút giấu giếm. Hầu hết mọi người đều thuận lợi bước qua đại môn, đứng trước thông thiên chi lộ như xuyên thẳng vào tầng mây. Nhưng cũng có một số trường hợp, có người vừa chạm vào tầng kim quang ngăn ở trước cửa đại môn, thì họ như bị một lực đạo vô hình túm lấy quăng ra xa, bất tỉnh. Mà tất cả những kẻ bị ném đi này đều là những kẻ đã vượt quá tuổi tác quy định, nhưng vẫn nuôi lấy hi vọng trà trộn vào trong. Mọi người thu lấy một màn vào mắt cũng khe khẽ rùng mình. Nhưng tuyệt nhiên không một ai thấy cảm thông với những kẻ óc heo này. Qua mặt ai thì qua chứ đừng mong qua mặt được Thú Thần Tông danh vọng đang như mặt trời ban trưa a. Mọi người không chút do dự, lần lượt bước lên cầu thang hướng về đỉnh núi. Nhưng chỉ vừa bước được bước chân đầu tiên, từng gương mặt một bắt đầu biến sắc. Áp lực thật lớn. Màn sáng kim sắc dựa theo tu vi để lại một lạc ấn vô hình trên người mỗi người bước qua. Phàm là bất cứ ai mang theo lạc ấn kia trên người bước lên cầu thang sẽ phải chịu cực lớn áp lực ép xuống. Áp lực kia có cường độ tương đương với cảnh giới bản thân, lại vừa đúng với khả năng chịu đựng tối đa của mỗi người. Thủ đoạn này, không bắt chước được a. Từng người chầm chậm nhấc lấy chân mình bước đi một cách khó khăn. Có kẻ đi được tầm mười bước đã mồ hôi đổ đầy đầu, miệng thở ra từng ngụm nóng hổi. Có người tế ra bảo vật gia tăng thể chất nhưng thể chất càng tăng thì áp lực lại càng lớn. Có người thử dùng phi hành pháp khí. Nhưng pháp khí chỉ có thể bay hướng xuống núi chứ không thể bay hướng lên trên. Có người kích hoạt “Thần hành ngoa” muốn gia tăng tốc độ. Nhưng vừa mới kích hoạt chưa đạt được hiệu quả gì thì chiến ngoa đã cạn kiệt năng lượng. Mọi người thử qua rất nhiều cách muốn gian lận nhưng cuối cùng cũng chỉ nhận được kết quả trái với mong muốn. Nơi này thực sự chỉ có thể thành thành thật thật, sử dụng thực lực bản thân mà bước lên. Thời gian xuất phát trải qua một nén nhang, đoàn người trên vạn giờ đã phân chia thành nhiều tiểu đoàn lớn nhỏ khác nhau. Xuất sắc nhất bao gồm hai người dẫn đầu, cùng với một tiểu đoàn mười người bám sát phía sau đã leo được trên hai trăm bậc thang. Tiếp sau đó là ba trung đoàn, mỗi đoàn gần trăm người ở phía sau, khoảng cách giữa mỗi trung đoàn với nhau và giữa trung đoàn đầu tiên với tiểu đoàn phía trước độ chừng hai mươi bậc thang. Dư Chấn Hiệp tuy kiến thức nông cạn, tính tình ngạo mạn, lại có chút hèn nhát nhưng nghị lực của hắn cũng thuộc vào hàng ngũ đỉnh tiêm. Hắn đứng trong trung đoàn thứ hai. Mặc dù đã leo được gần hai trăm bậc thang nhưng chỉ mới hơi có dấu hiệu thở dốc. Còn thiếu niên Vương Kiếm cùng thanh niên Phong Thiên Hậu thì đang song hành dẫn đầu đoàn người. Cả hai bước từng bước nhẹ như không chịu đến một chút áp lực nào, vẻ mặt bình thản, hô hấp đều đều, không ai nhanh hơn ai. Cả hai một đường thẳng tiến, không có dấu hiệu gì là sẽ chậm lại Mười người khác theo ở sau lưng cả hai một mặt mộng bức. “Mẹ trứng hai tên biến thái này. Có thể hay không đi chậm một chút a? Chúng ta lấy hết sức bú sữa mẹ ra cố mà theo chân hai ngươi rồi đó a. Chúng ta đã sắp không trụ vững được nữa rồi đó a. Hai người các ngươi cứ càng đi càng nhanh là thế bất nào a?” Đằng trước, Phong Thiên Hậu liếc mắt về phía Vương Kiếm. Hắn thực là đang không biết nói gì với tên này. Từ khi Phong Thiên Hậu quan sát Vương Kiếm, tên này hình như chưa mở mắt ra một lần nào cả. Hắn cái này rốt cục là đang nhắm mắt dưỡng thần hay là tại vừa ngủ vừa dùng một phương thức kỳ hoa nào đó mà hoạt động đây? Không những vậy, bộ pháp của Vương Kiếm đang đạp cũng rất đặc biệt, cứ mỗi lần leo được năm mươi bậc thang thì tốc độ của tên này lại nhanh hơn một tầng. Phong Thiên Hậu mỗi lần cũng phải cố gắng xuất thêm một phần lực để theo kịp cước bộ của hắn. Nhưng nếu mà cứ cái đà này tiến tới hắn chắc chắn sẽ bị bỏ lại phía lưng. Hắn thì lại không bao giờ chấp nhận kết quả đó, một lần nữa tăng tốc muốn vượt lên. … Bên trong Thú Thần Tông, trên đỉnh một tòa tháp cao, một bóng người mặc trường bào đỏ rực đang âm thầm quan sát. Quét mắt qua toàn trường một lượt, miệng hắn vừa lầm bầm vừa gật gù liên tục. “Một cái Tiên thiên kiếm thể cùng Kim linh căn biến dị, Kiếm linh căn. Nhân tuyển tốt, đáng bồi dưỡng. Không biết hắn có vượt qua được cửa thứ tư của ta hay không?” “Một cái Thổ, Mộc song linh căn biến dị, Phong linh căn đỉnh cấp, rất có tiền đồ. Rất hợp với lão nhị.” “A! Lại có một cái nhân thú hỗn huyết mang trong mình huyết mạch Bạch Linh Thố a. Cha tên này khẩu vị thật tốt. Khà khà khà.” “Ừm, cư nhiên lại có một cái tuyệt tích linh căn, Ám linh căn nha. Mặc dù không quá cao cấp nhưng thế gian khó có được cái thứ hai.” “Chà! Nhà nào sinh được một đôi tiểu la lị đáng yêu, một thủy một hỏa linh căn cao giai thế kia.” “Uy uy, Thiên Xú Vạn Độc thể. Tên này phải tìm cách loại hắn, loại hắn gấp a.” … Một nữ tử xinh đẹp, mặc váy dài cũng màu đỏ rực đứng đằng sau, nghe hắn lẩm bẩm mà khóe miệng giật giật liên hồi. Không biết mấy kẻ đến đây tham gia khảo thí mà thấy cái cảnh này sẽ có suy nghĩ gì đây? … Trong đại sảnh, Phó tông chủ Hồ Dương cùng bảy vị trưởng lão của Thú Thần Tông đang quan sát toàn trường thông qua một cái quang cầu to lớn. Đại trưởng lão lên tiếng: “Tiểu tử Vương Kiếm này rất có ý tứ. Hồ Dương ngươi có thu không hay là để ta?” Phó tông chủ Hồ Dương là một nam tử trung niên, hiền lành chất phác. Hắn khẽ thở dài: “Ta nghĩ chúng ta đều không có cơ hội. Đứa trẻ này có nét gì đó rất giống với tiểu tử Khắc Tuyên kia.” “Ý của ngươi là hắn có cơ hội vượt qua được cửa thứ tư?” - một trưởng lão khác lên tiếng. “Cái này thì chưa chắc. Nhưng mà trên người hắn có cái khí chất làm người ta vừa chán ghét lại vừa thưởng thức.” - Hồ Dương chậm rãi tiếp lời. “Ngạo khí của cường giả.” “Rất giống chúng ta năm đó.” Hai vị Đông viện và Tây viện trưởng lão lần lượt lên tiếng. “Ta lại để ý đứa trẻ Phong Thiên Hậu kia. Ta rất vừa ý hắn, các ngươi cũng đừng tranh với ta.” - Nhị trưởng lão nãy giờ vẫn trầm ngâm bất ngờ lên tiếng. “Đứa trẻ này là một mầm mống tốt. Tuy nhiên tâm cơ có chút sâu, tính tình lại hẹp hòi. Ngươi nếu có thu về trước phải dạy dỗ lại tâm tính của nó cho tốt.” - Đại trưởng lão khuyên nhủ. “Đôi song sinh tỉ muội kia ta muốn.” - Tam trưởng lão là một lão ẩu đầu tóc bạc phơ, lên tiếng. Hồ Dương phó tông chủ cười lớn: “Cửa ải thứ nhất còn chưa đi được phân nữa mà các ngươi đã vội vã chia phần rồi sao? Trò vui còn ở phía sau, chắc gì đám nhóc này đã vượt qua được.” … Lại qua thêm một nén nhang thời gian, hai người dẫn đầu là Vương Kiếm và Phong Thiên Hậu vẫn giữ vững vị trí của mình. Không chỉ thế, cả hai đã kéo dài khoảng cách với tiểu đoàn mười người phía sau lên trên trăm bậc. Tuy nhiên chỉ có mỗi Vương Kiếm là còn giữ vững được vẻ mặt bình tĩnh. Phong Thiên Hậu thì đã có chút cảm giác chật vật. Chỉ còn vài bước nữa thôi là cả hai sẽ bước tới bậc thang thứ năm trăm. Trong một khoảnh khắc cả hai đặt chân lên bậc thang thứ năm trăm, có một cái phù văn ở dưới chân mỗi người đột ngột sáng lên. Mỗi cái lại mang theo một màu sắc và kiểu dáng khác nhau. Trong đầu Vương Kiếm bỗng nhiên xuất hiện một dòng chữ: “Tốc phù (1/100): gia tăng hai lần tốc độ, không tiêu hao thêm thể lực.” Ngay sau đó, cước bộ của Vương Kiếm thực sự tăng lên gấp hai lần, phăm phăm lao về phía đỉnh núi. Còn trong đầu Phong Thiên Hậu cũng hiện lên một dòng chữ: “Đặc cách phù văn (1/1): ngay lập tức dịch chuyển đến đích.” Còn đang trong trạng thái ngơ ngác, Phong Thiên Hậu cảm thấy không gian một đợt vặn vẹo. Ngay sau đó hắn cảm nhận được không gian biến hóa. Hắn đang đứng ở rìa một cái sân lớn nhìn xuống phía dưới, ngắm nhìn từng người từng người đang hùng hục hướng phía trên này lao lên. Còn có thiếu niên Vương Kiếm lúc nãy hắn cố gắng mãi mới miễn cưỡng theo kịp, giờ mới đi được hơn nửa đoạn đường. Hắn, tâm một trận mát lạnh, tặc thoải mái. Đằng sau lưng hắn, Kim Ô tiền bối đã gặp ở đại môn lúc nãy, tấm tắc: “Vận khí của ngươi cũng quá tốt đi.” Vương Kiếm cảm giác được Phong Thiên Hậu vừa rồi bám riết lấy hắn đột nhiên biến mất cũng không lấy làm kì lạ. Hắn một đường phăm phăm lao thẳng chỉ còn chút nữa đã leo đến bậc thang thứ sáu trăm Trong một sát na hắn đặt chân lên bậc thang thứ sáu trăm, lại một màn quen thuộc diễn ra. Trong đầu hắn lại hiển thị ra một dòng chữ: “Áp lực phù (1/250): Áp lực tăng gấp đôi.” Một cỗ áp lực mạnh mẽ lần nữa đè ép xuống hắn. Áp lực tăng lên gấp đôi, nhưng tốc độ bước đi của hắn đâu chỉ giảm một nửa. Hắn bước từng bước nặng nề tiến lên, mặc dù chịu đựng áp lực cực lớn nhưng hắn vẫn cắn răng mà tiến lên không một chút chùn bước. Ở phía sau, tiểu đoàn mười người cũng đã đuổi theo được tới bậc thang thứ năm trăm. Dưới chân từng người có ánh sáng phù văn lấp lánh, từng dòng thông tin hiện lên trong đầu: “Áp lực phù (2/250): Áp lực tăng gấp đôi.” “Súc địa thành thốn phù (1/10): Một bước bằng mười bước.” “Thiên Ách phù (1/5): Lùi 200 bậc.” “Thiên Chiếu phù (1/10): Tiến 150 bậc.” “Trị dũ phù (1/200): Phục hồi tất cả thể lực tiêu hao.” … Từng mai từng mai phù văn tỏa sáng có ảnh hưởng cực lớn đến quá trình khảo nghiệm. Có kẻ cười tươi hớn hở phăm phăm lao về đích. Có kẻ ruột gan như thắt lại, nước mắt đầm đìa. Vương Kiếm mặc dù chịu đến áp lực cực lớn nhưng vẫn tiếp tục tiến lên. Trước mặt hắn, một vài người vận khí tốt nhận được phù văn tăng phúc lần lượt vượt qua. Vương Kiếm đặt chân lên bậc thang thứ bảy trăm nhận được thêm một cái Tốc phù. Tốc độ của hắn lần nữa tăng lên gấp đôi, nhưng cùng lúc đó, áp lực mà cơ thể hắn phải chịu đến lại đề thăng một tầng Có phải hay không sáng nay hắn bước xuống giường có chút không đúng? Đến bậc thang thứ tám trăm, hắn lại nhận được một cái Áp lực phù, bậc thang thứ chín trăm hắn lại nhận được một cái Tốc phù. Tốc độ của hắn tăng lên gấp tám lần, áp lực đặt lên cơ thể hắn tăng lên gấp bốn lần giới hạn chịu đựng. Mà trong trường hợp này, cơ thể của hắn chịu đến áp lực đâu phải cộng lại là xong, mà phải có công thức tính đàng hoàng a. Cơ thể hắn chịu đến áp lực tác động gấp hai trăm năm mươi sáu lần giới hạn bản thân. Hắn đầu nổi gân xanh, từng thớ cơ bắp ít ỏi trên thân thể gầy gò của hắn bị ép phải căng ra hết cỡ. Tốc độ của hắn vẫn nhanh như lúc đầu. Còn từng bước chân của hắn như từng nhát búa tạ ngàn cân liên tiếp nện lên trên thềm đá. Từng tiếng “coong coong” liên tục vang vọng. Một thiếu niên gầy gò lao nhanh về đích. Hắn bước qua bậc thang thứ 999, như một thói quen, dùng hết sức đạp một bước lên mặt sân. Một cái hỏa tiễn vừa mới khai hỏa phóng lên thật cao, cao nữa, cao mãi… Vương Kiếm là nhân tuyển thứ 17 về đích, tiếp theo hắn lục tục từng nhóm nhỏ cũng đến được đích. Dư Chấn Hiệp về thứ 174. Đôi tỉ muội song sinh về thứ 110 và 111. Một thanh niên cả người bốc mùi hôi thối, ai cũng tránh xa về thứ 217.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang