Phi Châu Sang Nghiệp Thực Lục
Chương 75 : Cuộc đại đào thoát
Người đăng: hauviet
Ngày đăng: 18:42 22-07-2025
.
Chương 75: Cuộc đại đào thoát
Rạng sáng.
Mặt trời chầm chậm nhô lên từ đường chân trời.
Ánh nắng đỏ rực lan tỏa khắp thảo nguyên Đông Phi, soi sáng cả vùng đất rộng lớn nơi các loài động vật đang cúi đầu gặm cỏ.
Bỗng nhiên, đôi tai nhạy bén của chúng dựng lên, khẽ rung động.
Từ phía xa vang lên những tiếng bước chân hỗn loạn, dồn dập.
“Đoàng... đoàng... đoàng...!”
Tiếng súng xé tan sự yên tĩnh của thảo nguyên.
Những loài động vật chưa từng nghe tiếng súng sững người, hoang mang cảnh giác nhìn về phía Tây.
Chẳng bao lâu sau, một nhóm người xuất hiện trong tầm mắt.
Một số con vật hoảng loạn bỏ dở bữa ăn, tán loạn chạy trốn.
Những kẻ đang đến không ai khác, chính là một nhóm thổ dân Đông Phi, khoảng bốn, năm chục người, thở hổn hển lao về phía trước.
Với trí nhớ khắc sâu trong bản năng di truyền,
những động vật kia, khi nhìn thấy những người da đen cầm giáo, mang cung, lập tức dấy lên ký ức xa xưa - "Nguy hiểm!", một phản xạ bản năng.
Nhưng bản thân đám thổ dân cũng chẳng khá hơn.
Nhìn trạng thái rối loạn, không còn phong thái săn thú thường ngày, rõ ràng họ đã mất hết tinh thần.
Chạy tán loạn không theo đội hình, chẳng hề có ý thức phối hợp - tất cả đều chỉ muốn thoát thân càng nhanh càng tốt.
Phía sau họ, cách khoảng trăm mét, là một đội binh sĩ và dân binh thuộc địa Đông Phi đang truy đuổi.
Dẫn đầu đội là A. Tole,
cảnh sát trưởng của làng Loéan, khu vực cao nguyên phía Bắc.
Ông cưỡi một con ngựa đen mạnh mẽ, dẫn theo binh sĩ và dân làng được triệu tập tạm thời, đang ráo riết truy bắt nhóm thổ dân phía trước.
Dù cưỡi ngựa, A. Tole không thúc ngựa phi nhanh, để giữ nhịp cho lính bộ theo kịp -dù sao hai chân cũng không thể đua với bốn chân.
Tuy nhiên, với đám thổ dân kia thì là ngoại lệ … A. Tole chưa từng thấy ai chạy bền như họ.
Cả nhóm đã đuổi theo suốt đêm, kể từ khi A. Tole thực hiện mệnh lệnh từ chính quyền Đông Phi: tiêu diệt bộ lạc bản địa cuối cùng trong vòng bán kính 100 dặm quanh làng Loéan.
Bộ lạc này vốn là nhóm duy nhất còn sót lại trong khu vực.
Chiều hôm qua, A. Tole dễ dàng phá hủy bộ lạc, nhưng một số người vẫn kiên quyết chống cự, nhân loạn trốn thoát.
Vì trời sập tối, A. Tole quyết định tạm hoãn truy kích, đợi sáng hôm sau tiếp tục lần theo dấu vết.
Giờ đây, họ đã theo sát được nhóm thổ dân kiệt sức kia.
Tiếng súng nổ ban nãy chính là phát súng cảnh cáo từ A. Tole và đồng đội.
Nhưng trái với kỳ vọng, thổ dân nghe thấy súng lại càng chạy nhanh hơn.
Với họ, súng hỏa mai của bọn thực dân là vũ khí của ác quỷ - nó gầm rú như quỷ dữ, kẻ nào bị chọn sẽ lập tức xuống địa ngục.
Bản năng sinh tồn trỗi dậy mạnh mẽ, họ dốc hết sức bình sinh vùng chạy điên cuồng, chỉ mong thoát khỏi nanh vuốt của quỷ dữ.
Phải nói rằng, những người da đen sống giữa thiên nhiên hoang dã, thường xuyên phải đua sức với dã thú, thân thể họ quả thực dẻo dai phi thường - chỉ trong chốc lát, họ lại nới rộng khoảng cách với quân truy kích.
“Khốn kiếp, mấy người này ăn gì mà chạy khỏe vậy chứ?!” -A. Tole tức tối.
“Tất cả tiếp tục truy bắt! Hôm nay nhất định không được để lọt tên nào!”
Trên thảo nguyên, mọi sinh vật đều chạy:
Động vật hoảng loạn, thổ dân như chim trúng tên, còn binh lính thì dốc sức truy đuổi.
Đột nhiên, A. Tole ra lệnh dừng lại:
“Dừng lại! Toàn đội dừng lại!”
Ánh mắt sắc bén của hắn ta đã phát hiện một con sông phía trước, chặn mất đường lui của thổ dân.
“Giờ thì xem các ngươi còn chạy đi đâu! Tất cả chuẩn bị, từ từ áp sát.”
Phía bên kia, đám thổ dân đứng sững lại nhìn dòng sông - vẻ mặt tuyệt vọng.
Dù sống ở thảo nguyên quanh năm, nhưng rất ít người biết bơi, trừ những lúc lội sông lấy nước.
Chẳng lẽ phải chết ở đây?
Tất nhiên không! Vài người biết bơi đã liều mạng lao xuống nước, cố vượt sông thoát thân.
Nhưng - tình huống không như A. Tole nghĩ.
Vừa xuống nước được một đoạn, đám thổ dân đột ngột gào thét thảm thiết, kêu gào vang trời.
Ngay trước mắt đồng bọn, cơ thể họ bị kéo tuột xuống nước - một bầy cá sấu trồi lên từ lòng sông, ngoạm lấy họ.
Chỉ trong vài giây, máu nhuộm đỏ cả mặt sông.
A. Tole nhìn thấy cảnh ấy, thầm cảm tạ Chúa trời:
“Chúa ban phước lành!”
Thấy rằng xuống nước cũng chỉ có đường chết, nhóm thổ dân còn lại đành buông vũ khí, quỳ xuống đầu hàng, không ngừng cầu xin tha mạng.
Dù muốn chống lại, họ cũng chẳng thể thắng nổi ác quỷ. Nếu có cơ hội chạy trốn thì họ dám đánh liều, nhưng đối đầu trực diện thì tuyệt đối không dám.
A. Tole cưỡi ngựa từ từ tiến lại gần, nhìn những người da đen cởi trần trước mặt mà tức đến nghiến răng.
“Làm mất bao nhiêu công sức của ta, để xem các ngươi còn dám giở trò!”
Ông vung roi ngựa quật liên tiếp lên lưng họ.
Kỳ lạ thay, thổ dân không oán than. Chỉ cần không bị bắn chết, với họ, roi vọt chẳng khác nào được tha thứ.
Họ sấp mình trên đất, dùng ngôn ngữ cổ quái, khóc lóc, cầu xin không ngừng.
Đợi trút xong cơn giận, A. Tole mới lạnh lùng ra lệnh:
“Trói tất cả lại, áp giải về làng!”
Nhóm thổ dân bị trói thành từng xâu, xếp thành hàng dài, binh lính cầm súng canh giữ, áp giải họ quay về trại.
Cảnh tượng này liên tục lặp lại khắp Đông Phi, tuy vậy, cũng có ngoại lệ.
Một số bộ lạc lớn mạnh hơn, có tổ chức và không cam chịu khuất phục, khi thấy không địch lại thì chọn cách rút lui, tiến sâu vào nội địa lục địa Phi châu.
Đây thực ra chính là điều mà chính quyền thuộc địa mong muốn.
Miễn là họ rút về phía Tây, chừng nào còn trong ranh giới Đông Phi thuộc địa, thì họ vẫn chưa thể yên thân.
Con đường sống thực sự của họ chỉ có hai hướng:
Tây Bắc: hướng về Uganda, Burundi, Rwanda.
Tây Nam: hướng sang Zambia và Zimbabwe.
Chính quyền thuộc địa sử dụng chiến thuật "bẫy túi" (pocket formation) để dồn đuổi thổ dân.
Phía Bắc là Kenya, nơi định hướng mở rộng lãnh thổ tiếp theo, vốn khô cằn, ít dân, không muốn tăng thêm phức tạp.
Phía Nam là khu vực ảnh hưởng của Bồ Đào Nha, khó xử lý.
Phía Đông đã là lãnh thổ Đông Phi thuộc địa, tất nhiên không thể để "hổ quay về núi".
Đối với các bộ lạc nhỏ bị bắt sống, mục đích là để làm hàng hóa trao đổi với Vương quốc Zanzibar, nhằm thu hồi vốn.
Phần lớn thổ dân bị dồn về vùng nội địa phía Tây, nơi họ buộc phải tranh giành đất và tài nguyên với các bộ lạc hoặc quốc gia bản địa.
Việc khiến toàn bộ vùng nội lục hỗn loạn hoàn toàn phù hợp với lợi ích của chính quyền thuộc địa Đông Phi.
Vừa phá vỡ hệ thống của các quốc gia bản địa có tổ chức mạnh, khiến họ mất đi khả năng kháng cự.
Vừa để các bộ lạc tự tàn sát lẫn nhau, qua đó giảm dân số bản địa - việc mà Ernst sẽ không làm trực tiếp.
Dù mang thân phận thực dân, Ernst vẫn giữ giới hạn nhất định - gián tiếp còn chấp nhận được, nhưng trực tiếp tàn sát thì là chuyện khác.
So với hắn, hãy nhìn Leopold của Bỉ trong lịch sử - ai thấy cũng phải nhổ nước miếng chửi súc sinh, bởi vì cách làm quá tàn độc.
Dù đều là thực dân, nhưng cách làm của Leopold khiến cả Anh, Pháp cũng thành “thánh nhân” khi đứng cạnh.
May thay, còn có Nhật Bản “giải cứu danh tiếng” cho Leopold - khi nói đến thú tính, không ai qua được người Nhật.
Suy nghĩ đến đây, Ernst chợt nảy ra một ý tưởng táo bạo:
Nếu Leopold đã "xuất sắc" như vậy, thì ở thế giới này, có lẽ nên để hắn đi đầu.
Dù gì Ernst cũng biết:
Tương lai bản thân chẳng thể rửa tay sạch được, chi bằng dùng một kẻ còn khát máu hơn làm lá chắn, khiến bản thân trông có vẻ “hợp lý” hơn.
Giống như cách mà người Mỹ đối phó với vấn đề nhân quyền - so với chuyện diệt chủng người da đỏ, tốt hơn là để cả thế giới nói về nhân quyền Trung Quốc.
(Hết chương)
Chú thích:
[1] Vua Leopold II của Bỉ đã có những hành động dã man và khai thác triệt để tài nguyên ở châu Phi, đặc biệt là ở khu vực mà sau này trở thành Cộng hòa Dân chủ Congo. Ước tính có khoảng 10 triệu người Congo đã thiệt mạng dưới sự cai trị của Leopold II.
[2] Nhật Bản… Bỏ qua thái độ của tác giả với Nhật Bản. Nhưng dưới ảnh hưởng của thiên tai và sự cai trị tàn bạo của Phát xít Nhật, Thực dân Pháp đã có 2 triệu người Việt Nam bị thiệt mạng trong nạn đói năm Ất Dậu 1945.
.
Bình luận truyện