Phi Châu Sang Nghiệp Thực Lục

Chương 47 : Sắp đặt hôn nhân

Người đăng: hauviet

Ngày đăng: 18:37 20-07-2025

.
Chương 47: Sắp đặt hôn nhân Ngày 14 tháng 10 năm 1866, tại Hechingen. Cuối cùng, Ernst cũng đã thành lập được hạm đội đầu tiên của riêng mình… một bước tiến lớn của tập đoàn Hechingen. Trong tương lai, khi đội tàu này không ngừng mở rộng, tuyến hàng hải dần đi vào ổn định, sẽ mang lại lợi ích khổng lồ cho hắn. Việc thành lập hạm đội không đơn thuần chỉ vì kiếm lợi, mà còn là vấn đề có thể độc lập tự chủ hay không. Ngạn ngữ có câu: "Dựa núi, núi đổ; dựa người, người ngã." Nếu cứ phụ thuộc vào người Hà Lan, sớm muộn cũng gặp đại họa. Nhưng giờ đây, với hạm đội trong tay, Ernst có thể trực tiếp tham gia vào thương mại toàn cầu. Thuộc địa hải ngoại phụ thuộc vào tàu to, súng lớn. Tàu chính là cầu nối liên kết thế giới, là phương tiện quan trọng nhất từ khi thời đại hàng hải bắt đầu. Các bá chủ thế giới trong lịch sử đều từng nắm giữ quyền bá chủ đại dương. Việc thành lập hạm đội không chỉ là bước đầu trong sự nghiệp của Ernst, mà còn là bước tiến lớn cho toàn bộ thuộc địa Đông Phi. Giờ đây, nguồn nhân lực và vật tư cần thiết có thể được vận chuyển hiệu quả hơn bằng đội tàu riêng, đặc biệt là những mặt hàng nhạy cảm hoặc đòi hỏi bảo mật cao—thứ mà người Hà Lan không chịu vận chuyển hoặc Ernst không dám giao phó cho họ. Vừa trở về từ Venice, Ernst đang ngồi nhà đọc báo thì hoàng thân Konstantin bước vào. "Ernst, con đã 16 tuổi rồi!" … Konstantin thở dài cảm thán. "Có chuyện gì vậy, thưa phụ thân?" … Ernst ngạc nhiên hỏi. "Không có gì, chỉ là nhìn con trưởng thành và có sự nghiệp riêng, ta chợt cảm thán mà thôi." "Ernst, con không còn là trẻ con nữa. Cũng nên cân nhắc chuyện chung thân đại sự rồi." Nghe thế, Ernst nào chẳng biết lão cha muốn nói gì? Hắn sống lại một đời, đã sớm chờ ngày này. Không phải là người lãng mạn, Ernst luôn coi trọng lợi ích thực tế. Là một quý tộc, hắn thấy " tự do yêu đương" chỉ là chuyện viển vông. Hôn nhân trong giới quý tộc châu Âu luôn gắn liền với các thỏa thuận chính trị. Bình thường, Ernst bận rộn với công việc nên chẳng nghĩ đến, nhưng giờ cha trực tiếp nhắc, chắc hẳn đã có kế hoạch. Hắn chi bằng thuận nước đẩy thuyền, xem lão phụ thân có chủ ý gì. “Phụ thân, ngài đã có người trong lòng rồi phải không?” Ernst cố ý hỏi. “Ha ha, không hổ là con ta, cái gì cũng đoán được.” Konstantin cười ha hả, lấy từ sau lưng ra một xấp tài liệu. "Ta già rồi, muốn tự tay sắp xếp hôn nhân cho con. Mẹ con mất sớm, ta một tay nuôi con khôn lớn, tự nhiên phải lo cho con đường này." Vừa nói, Konstantin vừa trải tài liệu ra: “Lần này có ba ứng viên. Một là công chúa Heidi của Thụy Điển do dì cả ngươi giới thiệu. Một là công chúa Masha của Đế quốc Nga. Người cuối cùng là công chúa Karina của Áo.” Ernst nhìn tài liệu, ngạc nhiên hỏi: “Sao tuổi đều nhỏ thế? Lớn nhất mới mười hai, nhỏ nhất mới mười tuổi!” Konstantin gõ nhẹ lên đầu con trai: "Con tưởng mình già lắm sao? Mới 16 tuổi mà đã nghĩ mình là người lớn? Ta năm xưa 26 tuổi mới kết hôn, con cũng phải đợi thêm vài năm nữa." "Những công chúa này tuy nhỏ, nhưng vài năm nữa sẽ thành thiếu nữ xinh đẹp. Phải tranh thủ lúc ta còn có chút thể diện để lo liệu cho con một mối hôn sự tốt." “Không cần vội vậy đâu?” Ernst khó hiểu hỏi. "Con hiểu gì? Mấy năm gần đây, quý tộc châu Âu toàn sinh ra những đứa trẻ có vấn đề, nhất là hoàng tộc các nước. Không biết tại sao, nhưng chuyện xấu liên tục xảy ra—chỉ là không ai dám nói ra thôi. Hồi bọn ta còn trẻ đâu có lắm chuyện như vậy. Nói những lời này với con thôi đấy, đừng để lọt ra ngoài." "Vì vậy, ta phải tìm một cô dâu khỏe mạnh. Ta đã tra cả tiền sử bệnh của cha mẹ họ, cuối cùng chọn được ba người này: hoàn toàn khỏe mạnh và thân phận cũng tương xứng với gia tộc Hohenzollern chúng ta." Nghe vậy, Ernst cũng hiểu điều cha mình nói là gì. Vị cháu đáng thương của hắn, Wilhelm II, chính là ví dụ. Dù tránh được bệnh máu khó đông, nhưng khi sinh ra lại bị chứng liệt nhẹ, khiến cánh tay trái teo lại. Nghĩ đến đây, Ernst rùng mình. Nếu hắn nhớ không lầm, bệnh máu khó đông—một căn bệnh di truyền từ Nữ hoàng Victoria—đã lan sang nhiều hoàng tộc châu Âu: Đức, Romania (nơi gia tộc Hohenzollern chịu ảnh hưởng nặng nhất), Hy Lạp, Croatia, Nga, Đan Mạch... Ernst không rõ Nữ hoàng Victoria có bao nhiêu con cháu, nhưng hắn thầm lo lắng cho các hoàng tộc kể trên. Nhìn lại ba ứng viên, Thụy Điển và Nga có vẻ an toàn. Tài liệu ghi rõ quan hệ gia đình của họ—hôn nhân cận huyết thời này là chuyện bình thường. May mắn thay, cả ba đều không dính dáng đến Anh. Đột nhiên, hắn phát hiện một chuyện kỳ lạ: ba vị công chúa này hắn chưa từng nghe tên. Công chúa Thụy Điển và Nga có quan hệ huyết thống với mẹ Ernst. Ví dụ, Cựu Hoàng hậu Josephine của Thụy Điển là dì của Ernst, còn công chúa Nga là con gái của chị gái mẹ hắn (kết hôn với một quý tộc Nga). Nhưng người thứ ba—Công chúa Karina của Áo, con gái Hoàng đế Maximilian I của Mexico, mới 10 tuổi, được nuôi dưỡng bởi bà nội là Công chúa Sophie—lại hoàn toàn nằm ngoài hiểu biết của Ernst. "Cái gì cơ?!" Trong lòng Ernst đầy dấu chấm hỏi: công chúa Karina này kỳ lạ thật! Nếu hắn nhớ không nhầm, Maximilian I là em trai của Hoàng đế Franz (Áo-Hung). Hắn từng nghe danh vị Hoàng đế Mexico này, nhưng lịch sử ghi rằng Maximilian không có con ruột, thậm chí còn nhận con nuôi từ dòng dõi cựu hoàng Mexico. "Phụ thân, Công chúa Karina này là ai vậy?" — Ernst nghi hoặc. "Con gái của Maximilian I. Khi Maximilian và Hoàng hậu Charlotte còn ở châu Âu, họ đã sinh ra cô bé." Ernst tự hỏi: "Lạ thật! Dù lịch sử có thay đổi do hiệu ứng cánh bướm từ khi ta sinh ra, nhưng sao lại dính líu tới cả gia tộc Habsburg?" "Con không hiểu, Công chúa Karina có địa vị rất cao trong gia tộc Habsburg—là cháu gái của Franz, lại được Thái hậu Sophie nuôi dạy. Cha cô ta còn là Hoàng đế Mexico, địa vị cao hơn ta nhiều. Sao lại muốn liên hôn với nhà ta?" Ernst thắc mắc. Konstantin cười: "Tất cả là do Maximilian I tự chuốc lấy! Năm xưa cả gia tộc Habsburg đều phản đối hắn đến Mexico làm hoàng đế, đứng ra gánh tội thay cho Napoleon III. Kết quả, tên hồ đồ đó bất chấp sự phản đối của người nhà, thà từ bỏ quyền thừa kế ở Habsburg cũng muốn đi vực dậy ở cái vũng bùn Mexico." “Giờ thì hay rồi, Pháp rút quân khỏi Mexico, nghe nói tình hình của hắn ngày càng tệ. Dạo trước hắn với hoàng hậu Carlota còn đi các nước châu Âu vận động các bên can thiệp vào chính trị Mexico.” Ernst gật đầu: "Nhưng chuyện này liên quan gì đến hôn nhân?" "Đây là ý của Thái hậu Sophie! Bà ấy tức giận khi Maximilian, vốn là đứa con bà yêu nhất, đến Mexico.” “Khi Maximilian I và hoàng hậu Carlota đi Mexico, tình hình rất loạn, mà công chúa Karina còn nhỏ nên Sophie dẫn về nuôi.” "Sophie đau lòng vì hai đứa con trai (Franz và Maximilian) đều không ra gì. Bà ấy sợ cháu gái cũng sẽ như vậy, nên giáo dục cực kỳ nghiêm khắc." “Như Maximilian I, do ngày xưa quá nuông chiều, vốn là kẻ ăn bám, bị hoàng hậu Carlota xúi giục mộng làm vua, kết quả sấp mặt.” "Sophie cho rằng hai con trai hư hỏng là bởi con dâu, nên giờ bà ấy chọn cháu rể rất kỹ—phải có cả thân phận và năng lực." Nghe đến đây, Ernst liên tục gật đầu: năng lực quả thực quan trọng. "Ở châu Âu, tìm người như vậy không dễ. Habsburg không thiếu đối tượng liên hôn, nhưng Sophie lần này coi trọng nhân phẩm hơn cả. Và cuối cùng, bà ấy chọn con." "!!!" Ernst nghe mà thấy hơi ngượng. Hắn đâu tốt đến vậy? "Con trai ta, ta hiểu rõ nhất. Về năng lực, không cần bàn—thành tựu của con thuộc hàng top châu Âu. Về nhân phẩm, con chưa từng có scandal tình ái, khác hẳn đám quý tộc khác. Về địa vị, gia tộc Hohenzollern đang ở thời kỳ đỉnh cao—hiện nay cả Phổ và Romania đều thuộc về chúng ta. Con sau này còn kế thừa tước vị Thân vương của ta." "Dù cha của Karina là Hoàng đế Mexico, nhưng đó chỉ là danh hiệu rỗng tuếch! Giá trị thực sự của hắn ta là thành viên Habsburg, vậy mà lại từ bỏ quyền thừa kế. Giờ tình hình Mexico ngày càng rối ren, ai cũng biết chế độ quân chủ ở đó sắp sụp đổ." [Chú thích của tác giả: Nhớ rõ đây là tiểu thuyết, công chúa Karina là nhân vật hư cấu, giống Ernst … đều do ta bịa ra. Xin đừng quá nghiêm túc.] (Hết chương)
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang