Phi Châu Sang Nghiệp Thực Lục

Chương 435 : Cạnh tranh không lành mạnh

Người đăng: hauviet

Ngày đăng: 17:33 17-09-2025

.
Chương 435: Cạnh tranh không lành mạnh Trong khi Đông Phi tiến hành trị lý sông Tiểu Rhein, thì ở Vienna cũng cho mở rộng sông Danube. Nhưng so với Đông Phi làm để phục vụ lâu dài cho trị thủy, thì nguyên nhân ở Vienna lại mang tính đặc thù hơn – đó là nhằm phục vụ cho Hội chợ Thế giới 1873 được tổ chức tại đây, một công trình thành tích chính trị điển hình. Hội chợ Thế giới khai mạc từ tháng Năm, nhưng Ernst không đi góp mặt. Một phần do lịch trình của y đã quá dày đặc, phần nữa là vì hội chợ tại Vienna quá hỗn loạn. Dù bản thân Ernst không tham dự, nhưng với tư cách “tủ kính hàng hóa thế giới”, Tập đoàn Hechingen vẫn tích cực góp mặt. Các hạng mục triển lãm của Tập đoàn Hechingen chia làm ba nhóm lớn: Sản phẩm công nghệ và công nghiệp châu Âu Đặc sản Đông Phi Sản phẩm thương mại giữa Viễn Đông và châu Âu mà tập đoàn tham dự Sản phẩm công nghệ và công nghiệp chính là sản phẩm của các công ty thuộc tập đoàn tài chính Hechingen, chủ yếu nổi bật ở ba mặt: điện lực, công nghiệp nhẹ, y học. Đặc sản Đông Phi được nhấn mạnh ở mảng cây công nghiệp nhiệt đới, đây là thế mạnh của Đông Phi. Ngược lại, nông nghiệp lương thực và chăn nuôi bò sữa thì vốn đã là sở trường của Âu – Mỹ. Do tác động của khủng hoảng kinh tế, xuất khẩu lương thực hàng hóa sang châu Âu của Đông Phi gần như đình trệ, chỉ còn giữ ưu thế ở Trung Đông và Bắc Phi – những nơi không thuận lợi cho phát triển nông nghiệp. Trong khi đó, cây công nghiệp nhiệt đới lại hoàn toàn khác. Nếu chỉ xét riêng mảng này, Mỹ cũng không yếu, nhưng do phần lớn lãnh thổ Mỹ thuộc ôn đới, chỉ có một số vùng cận nhiệt, còn nhiệt đới thì hoàn toàn không có (chưa sáp nhập Hawaii). Ernst từng có ý nghĩ với Hawaii, nhưng cũng chỉ dừng ở tưởng tượng. Khác với Alaska – vùng đất băng tuyết hoang vu – Hawaii lại nằm giữa Bắc Thái Bình Dương, vị trí chiến lược quá quan trọng. Không chỉ Mỹ, ngay cả Nhật, Canada, Nga, Anh, “Đế quốc Viễn Đông” cũng không thể để Đông Phi nhúng tay vào. Đông Phi có thể phong tỏa Alaska, kéo chậm bước phát triển của nó, nhưng với Hawaii thì tuyệt đối không thể áp dụng cách ấy. Đảo này là điểm dừng chân tất yếu của tàu thuyền qua lại, không thể tránh né. Tuy vậy, Ernst đôi khi cũng chỉ coi như một mộng tưởng, nghĩ đến cũng chẳng mất gì. Ngoài Mỹ, đối thủ lớn nhất của Đông Phi trong lĩnh vực cây công nghiệp nhiệt đới là các đảo vùng Caribbe. Khu vực này từ lâu đã phát triển mạnh ngành mía đường, được các cường quốc phương Tây chú trọng hơn hẳn so với Nam Mỹ. Các nơi như Haiti, Cuba là điển hình. Còn Nam Mỹ thì kém hơn. Ernst cho rằng có lẽ do nước chủ quản Nam Mỹ khá kém, và sau khi độc lập, các nước Nam Mỹ cũng mạnh hơn một chút. Như Brazil, Argentina đều diện tích khá lớn, dân số cũng không ít, kiểm soát cũng không dễ. Ưu thế của Caribbe nằm ở đất đai màu mỡ, lượng mưa dồi dào, vị trí là ngã ba giao thông giữa Bắc – Nam Mỹ, lại gần châu Âu. Còn Đông Phi thì thắng thế ở khoảng cách – đặc biệt gần với Đông Âu, Trung Đông, Trung Á. Đồng thời, khả năng tổ chức và hiệu suất sản xuất cũng cao hơn, lãnh thổ rộng lớn, nông nghiệp được quy hoạch bài bản, phát huy lợi thế tối đa. Địa hình khí hậu Đông Phi cũng đa dạng hơn Caribbe nhiều: rừng mưa nhiệt đới, thảo nguyên nhiệt đới, sa mạc nhiệt đới, cao nguyên nhiệt đới... Trong đó riêng thảo nguyên nhiệt đới đã phân thành nhiều loại: cao nguyên (cao nguyên Đông Phi), đồng bằng (ven biển), nhiều mưa (khu vực Ngũ Đại Hồ), ít mưa (Nam Phi), khí hậu hai mùa mưa, một mùa mưa, dài hạn, ngắn hạn... Nhờ vậy, thảo nguyên Đông Phi tuy chiếm phần lớn, nhưng sự phân hóa về nhiệt độ và lượng mưa lại cực kỳ phong phú, tạo ra điều kiện phát triển đa dạng cho nhiều loại cây trồng khác nhau. Trong Hội chợ Thế giới ở Vienna lần này, Tập đoàn Hechingen giới thiệu tổng cộng 237 loại cây công nghiệp nhiệt đới quy mô lớn, bao gồm: sisal, đinh hương, chuối Somalia, hoa cúc trừ muỗi, văn trúc (một loại trái cây), gôm Đông Phi (gôm Ả Rập), trà, cà phê, cao su Đông Phi... Ngoài ra còn có hơn 40 loại đặc sản động vật: mẫu sừng bò Watusi, da sư tử, ngà voi, đồ da cá sấu... cùng 17 loại gỗ quý: teak Phi châu, gỗ xoan Phi châu, gỗ óc chó đỏ Phi châu... được chế tác thành sản phẩm thủ công mỹ nghệ. Hội chợ còn xảy ra nhiều cảnh tượng thú vị: Tại gian cao su: – “Sao thứ cao su Đông Phi này lại giống hệt sản phẩm của chúng tôi ở Brazil?” – “Đừng vu khống! Đây là loại cây cao su bản địa do công ty chúng tôi khai phá ở Đông Phi. Sau khi tiến sâu vào nội địa mới phát hiện ra giống cao su ưu tú này.” Dưới ánh mắt nghi ngờ của phía Brazil tham gia hội chợ, nhân Vienna công ty Hechingen nghiêm nghị nói: "Châu Phi là lục địa chưa được khám phá, phát hiện cái gì cũng không lạ." Những người khác chẳng quan tâm cao su Đông Phi có phải ăn cắp giống hay không, họ chỉ hỏi giá. Ai rẻ thì mua của người đó. Dù Đông Phi trồng muộn hơn Brazil, nhưng sản lượng vượt hẳn, nên sức cạnh tranh rất mạnh. Tại khu vực chuối: Để cạnh tranh ác ý, Tập đoàn Hechingen còn đặt chuối Đông Phi cạnh chuối Mỹ – Caribbe, cho mọi người so sánh trực tiếp, thậm chí tổ chức cho khách nếm thử, có ghi rõ nguồn gốc. Quảng cáo của Hechingen: – “Vỏ mỏng, thịt dày, to ngọt, dẫn đầu thị trường.” – “Được tưới bằng nước sông Shebelle tinh khiết ở cao nguyên Ethiopia, hưởng mười hai giờ nắng mỗi ngày, chăm sóc tỉ mỉ, từng cây một, từng người một, vị ngọt hơn, hương thơm hơn.” Người Mỹ, đặc biệt là Công ty trái cây Boston, cực kỳ khó chịu: – “Các ngươi nhất định đã lấy loại chuối kém nhất của Caribbe ra so sánh với loại chuối ngon nhất của mình, như vậy không công bằng!” – “Có công bằng hay không, chỉ cần nếm thử sẽ rõ. Ai cũng có thể thử, để xem đâu mới là ‘vua chuối’.” – “Nếu thế thì phải dùng chuối chúng tôi mang từ sản địa, không được dùng mẫu các ngươi đưa ra. Chúng tôi nắm chắc phần thắng!” Được quần chúng ủng hộ, một cuộc thi chuối liền được tổ chức tại chỗ. Nhân Vienna Hechingen còn chu đáo chuẩn bị nước uống cho mọi người súc miệng, tránh lẫn vị. Người tham gia bình phẩm: – “Nói chung hai loại đều ngon, nhưng tôi thấy chuối Somalia ngọt hơn.” – “Không bàn đến độ ngọt, chỉ riêng màu sắc và độ tươi mới, tôi thấy chuối Somalia đẹp mắt hơn.” Cuối cùng, nhân vật có tầm ảnh hưởng – vua Carol I của Romania – sau khi cẩn thận nếm cả hai loại, đã nhận định: – “Không mang tư tâm mà nói, chuối Somalia hoàn toàn chiến thắng.” Quả thật ông nói đúng. Tại hội chợ có không ít vua chúa đến dự, như Wilhelm I, Alexander II, Francesco II của Napoli... Carol I chỉ tình cờ tham gia, không hề có chuyện Ernst sắp xếp “diễn kịch” để bán chuối. Kết quả, chuối Somalia được tôn vinh là “Chuối ngọt nhất thế giới”. Báo chí Anh, vì ghen tức với sự phát triển của Mỹ, liền mỉa mai: – “Sản phẩm chuối của Mỹ, cũng như công nghiệp Mỹ vậy, đều dựa vào ăn cắp, nhái lại, lấy hàng kém giả làm hàng tốt...” Một lần nữa cho thấy cái kiểu “cha già răn con ngỗ ngược” đầy cay độc của nước Anh. (Hết chương)
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang