Ô Long Sơn Tu Hành Bút Ký
Chương 514 : Đến vội vàng, đi cũng vội vàng
Người đăng: immortal
Ngày đăng: 11:43 28-09-2025
.
Một mực chờ đến khi mặt trời lên cao, Kỷ tiểu sư muội vẫn không đến tìm Lưu Tiểu Lâu "phủ nhận", thế là Lưu Tiểu Lâu coi như nàng ngầm thừa nhận, liền xuống Càn Trúc Lĩnh, đến Bán Sơn Thôn cố ý dạo một vòng, cho Kỷ tiểu sư muội một cơ hội cuối cùng.
Nhưng Kỷ tiểu sư muội vẫn không lộ diện, cho nên Lưu Tiểu Lâu bước lên bè tre, thuận dòng suối ra ngoài núi, thẳng vào Ô Sào Hà, rồi men theo sông mà xuống.
Trôi hơn nửa canh giờ, lên bờ đi về phía đông, một đường qua Vũ Lăng, vòng qua Thiên Môn, xuyên qua quần sơn Đào Nguyên, thẳng đến Động Đình.
Sau khi đến Động Đình, chuyển hướng xuôi nam, dọc theo con đường năm ngoái đã đi thẳng đến Tiểu Viên Sơn.
Vẫn là thung lũng được bao quanh bởi dãy núi, vẫn là phiến rừng rậm tu trúc, từ bên trong hai tu sĩ lao ra, ngăn lại đường đi, quát hỏi: "Đạo hữu từ phương nào vào núi?"
Lưu Tiểu Lâu sửa sang lại vạt áo, chắp tay nói: "Tại hạ. . ."
Chưa kịp nói hết câu, một người đối diện đã nhận ra: "Lưu chưởng môn?"
Lưu Tiểu Lâu cố gắng nhận ra, đối phương tựa hồ có chút quen mặt, nhưng thật sự không nhớ ra tên, đành phải mỉm cười đáp lại: "Chính là Lưu mỗ."
Đối phương nhiệt tình mời: "Lưu chưởng môn mau vào. . ." Lại hướng người bên cạnh nói: "Vị này chính là Lưu chưởng môn Tam Huyền Môn năm ngoái đến, lúc ấy ngươi ở Nguyên Thần Sơn, chưa gặp."
Người kia vội nói: "Nghe nói qua, nghe nói qua, trở về nghe nói, đại trận pháp sư nha! Lưu chưởng môn mời!"
Lưu Tiểu Lâu khiêm tốn nói: "Không dám, không dám."
Theo hai người vào núi, Lưu Tiểu Lâu thuận câu chuyện trò chuyện vài câu với bọn họ, biết một người họ Giang, một người họ Chung, đều là chấp sự của Tiểu Viên Sơn.
Hai người bồi tiếp hắn vào khách xá dâng trà, Chung chấp sự trở lại tiếp tục trực ban ngoài sơn môn, Giang chấp sự nhận ra trước hắn thì bay đi báo đại sư huynh Lương Nhân An.
Lương Nhân An vội vàng đến, từ xa thấy liền ôm quyền chắp tay: "Lưu chưởng môn!"
Lưu Tiểu Lâu cười lớn bước tới: "Lương huynh khỏe chứ? Bái kiến Lương huynh!"
Lương Nhân An nói: "Trông mong Lưu chưởng môn đã lâu!"
Lưu Tiểu Lâu nói: "Lưu mỗ cũng muốn gặp Lương huynh từ lâu!"
Lương Nhân An vội vàng phân phó Giang chấp sự bên người nói: "Mau chuẩn bị rượu, ta muốn cùng Lưu chưởng môn uống không say không nghỉ!"
Nơi bày rượu, vẫn là toà đình Tam Thiên Xích năm ngoái, đối diện thác nước cao đổ xuống ào ào mà uống rượu, gió mát mang theo hơi nước thổi qua, cảm giác phi thường thích ý.
Hơi tiếc nuối chính là, hôm nay trong đình Tam Thiên Xích không có mỹ nhân pha trà đánh đàn.
Trên điểm này, Lương Nhân An cùng Lưu Tiểu Lâu có ăn ý giống nhau, hắn dường như nghe được tiếng cảm thán trong lòng Lưu Tiểu Lâu, cũng đồng thời than nhẹ: "Từ khi Chúc đình sư về Xuyên, liền cảm thấy nữ tử thế gian đều không còn sắc màu! Lưu chưởng môn nghĩ sao?"
Lưu Tiểu Lâu nghĩ nghĩ, không biết nên trò chuyện với hắn về Chúc đình sư thế nào, dù sao mình vẫn rất thích Chúc đình sư, không muốn đàm luận với người khác những chuyện như sắc đẹp của nàng, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề: "Kỷ cô nương. . ."
Lương Nhân An lắc đầu, ngắt lời nói: "Tiểu sư muội không được, tuy là sư muội ta, ta cũng phải nói câu công bằng, nàng cũng liền có vẻ thanh tú mà thôi, nếu bàn về tư sắc, kém xa Chúc đình sư. Nếu so về tài nghệ, vừa không biết pha trà, cũng không thông âm luật, a đúng, Chúc đình sư còn cực thiện đánh cờ (thủ đàm). . ."
Lưu Tiểu Lâu khẽ giật mình: "Tay gì?"
Lương Nhân An nói: "Đánh cờ a! Ta đánh cờ với nàng, mỗi ván đều phải tập trung toàn bộ tinh thần, mới có thể miễn cưỡng thắng được nửa con, muốn thắng thêm nửa con cũng không được, liên tục mười ván đều thế, bởi vậy có thể thấy được kỳ đạo của nàng cao, gần bằng ta. . . A Lưu chưởng môn hiểu cờ không? Hôm nay hai ta đánh một ván?"
Lưu Tiểu Lâu ho khan một tiếng: "A, hổ thẹn, tha thứ Lưu mỗ không rành về cờ. Nói đến Kỷ cô nương. . ."
Lương Nhân An lập tức hỏi: "Đúng, nói đến tiểu sư muội, nàng trở về rồi sao? Sao không thấy đâu?"
Lưu Tiểu Lâu nói: "Nàng đang tu hành ở Ô Long Sơn ta, được. Mặc dù nàng không biết cầm kỳ thư họa, nhưng trên tu hành còn tốt."
Lương Nhân An vỗ nhẹ đùi, vì đó thở dài nói: "Tu hành tốt thì có ích gì? Thế gian này, người có thiên phú chỗ nào cũng có, nếu không thể Trúc Cơ, đều là uổng công! Kỳ thật ta rất lo cho nàng, ngươi nói xem nàng cái gì cũng không biết, sau này đến nhà chồng, làm sao giữ được sủng ải?"
Lưu Tiểu Lâu gượng cười: "Không dám, nàng ở Tam Huyền Môn ta gần một năm, chăm sóc người bị thương, nhân tâm đôn hậu, trên dưới Tam Huyền Môn ta đều có ấn tượng rất tốt đối với nàng."
Lương Nhân An nói: "Lưu chưởng môn là người thế nào? Ôn tồn lễ độ, quân tử khiêm tốn! Có ngươi làm chưởng môn, Tam Huyền Môn tất nhiên thiện chí giúp người, ta nghe Khương sư thúc nhắc qua, nói các ngươi đối xử rất tốt với tiểu sư muội, tiểu sư muội đến tông môn ngươi, chúng ta đều rất yên tâm. Nhưng Thiên Trụ Sơn thì khó mà nói được, những tên Tiềm Sơn Phái kia, đi đường đều lén lén lút lút, có thể là người tốt sao? Tiểu sư muội gả qua đó, đáng lo a!"
Lưu Tiểu Lâu ngẩn ngơ: "Lương huynh có ý gì? Kỷ cô nương từ khi nào muốn gả cho Tiềm Sơn Phái Thiên Trụ Sơn rồi?"
Lương Nhân An kinh ngạc nói: "Lưu chưởng môn không biết sao? Ngay tháng trước, Tiềm Sơn Phái đến cầu hôn, Khương sư thúc đã đáp ứng. Ta nghe nói lúc ấy Khương sư thúc phái người đến quý núi, gọi tiểu sư muội về núi, nhưng không gặp Lưu chưởng môn, nói là các ngươi đi xa tu hành, ta còn tưởng Lưu chưởng môn biết tin tức, cố ý đến phản hồi?"
Lưu Tiểu Lâu há hốc miệng: "Ta. . Cũng không phải ý này, ta tưởng rằng. . . Cái kia. . . Kỳ thật ta cũng là đến cầu thân. . ."
Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, trừng hồi lâu, trong ánh mắt cũng không biết giao lưu bao nhiêu tầng ý tứ, Lương Nhân An hướng Giang chấp sự bên cạnh nói: "Lưu chưởng môn đại giá quang lâm Tiểu Viên Sơn, mời chư vị sư huynh đệ, chấp sự nội môn đến đây tiếp khách."
Giang chấp sự giật mình, vội vàng đi.
Trong đình Tam Thiên Xích, Lương Nhân An cùng Lưu Tiểu Lâu mắt lớn trừng mắt nhỏ, trừng nửa ngày.
Không lâu, một đám nội môn sư huynh đệ, chấp sự Tiểu Viên Sơn, khoảng hai mươi người chạy đến, hành lễ với Lưu Tiểu Lâu.
Lưu Tiểu Lâu không để ý bọn họ, im lặng không nói.
Lại qua một lát, liền nghe Lương Nhân An mở miệng hỏi: "Cho nên. . . Lần này Lưu chưởng môn tới, rốt cuộc vì chuyện gì?"
Lưu Tiểu Lâu làm rõ: "Chính là vì Kỷ cô nương."
Lương Nhân An ân cần nói: "Tiểu sư muội ta làm sao rồi? Gây họa ở quý phái sao? Ai nha, tiểu sư muội của ta, không biết vì sao, nàng thường xuyên gây hoạ, nhưng cũng không phải cố ý muốn đi gây hoạ, chính là thuần túy xui xẻo, nếu mang đến phiền phức cho quý phái, còn xin Lưu chưởng môn khoan dung, ta ở đây thay nàng tạ lỗi. . ."
Lưu Tiểu Lâu liên tục xua tay: "Cũng không phải, cũng không phải, Lương huynh hiểu lầm. Kỷ cô nương rất tốt, không chỉ không gây họa, ngược lại còn có cống hiến cực lớn với tông môn ta. Lương huynh không biết, lần này ta mang theo mấy môn hạ đi xa, trên đường gặp được không ít hung hiểm, nếu không phải Kỷ cô nương ra tay cứu trị, ắt hẳn đã có người mất mạng! Cho nên lần này Lưu mỗ đến đây, cũng là đặc biệt nói lời cảm tạ, cảm tạ Tiểu Viên Sơn dạy bảo ra đan sư xuất sắc như vậy!"
Lương Nhân An cũng khiêm tốn xua tay: "Vậy thì không cần, ta cùng Lưu chưởng môn mới quen đã thân, không có gì giấu nhau, nói như vậy, thật sự không cần nói cảm tạ, chỉ bằng mặt mũi của Lưu chưởng môn, tiểu sư muội liền phải toàn lực ứng phó!"
Lưu Tiểu Lâu trừng mắt: "Lương huynh nói gì vậy? Nên tạ liền phải tạ, Tam Huyền Môn ta tuy nhỏ, lại không phải tông môn không biết lý lẽ, không hiểu lễ nghĩa!"
Lương Nhân An thổi râu ria: "Lưu chưởng môn, ta nói với ngươi là lời xuất phát từ tâm can, thật không cần cảm tạ! Nói không chừng những hung hiểm mà các ngươi gặp trên đường, đều là tiểu sư muội đưa tới, không tin lần sau ngươi ra ngoài đừng mang theo nàng, thử xem có hung hiểm không?"
Lưu Tiểu Lâu cả giận nói: "Ngươi nói lời mê sảng gì? Nàng thế nhưng là tiểu sư muội của ngươi, có thể đặt điều nàng như vậy sao? Hai ta mặc dù giao tình thâm hậu, nếu ngươi xử sự bất công, ta cũng phải mắng ngươi!"
Lương Nhân An cũng giận: "Lương mỗ luôn luôn xử sự công bằng, không phân thân sơ, chỉ nói đạo lý, ngươi mắng ta thế nào đi nữa, nên là lỗi của nàng chính lỗi của nàng, điểm này ai cũng không thay đổi được!"
Lưu Tiểu Lâu chửi ầm lên: "Vương bát!"
Lương Nhân An khịt mũi coi thường: "Chỉ có vậy?"
Lưu Tiểu Lâu thêm liều: "Sinh con trai không có lỗ đít!"
Lương Nhân An xem thường: "Thật sự tài sơ học thiển!"
Lưu Tiểu Lâu tiếp tục mắng to, càng lúc càng nặng lời, Lương Nhân An thì từ vân đạm phong khinh thành chậm rãi biến sắc, rốt cục da mặt phát tím: "Từ đây ân đoạn nghĩa tuyệt, ngươi cút ra ngoài cho ta!"
Lưu Tiểu Lâu nhảy dựng nói: "Để ta cút đúng không? Vạch mặt đúng không? Đã như vậy, các ngươi cũng đừng nghĩ đến gọi Kỷ cô nương trở về!"
Lương Nhân An tím mặt cả giận nói: "Ngươi dám giam giữ sư muội ta?"
Lưu Tiểu Lâu vung tay áo, hừ lạnh mấy tiếng: "Chính Kỷ cô nương muốn đi đâu, là chuyện của nàng, gì mà giam giữ hay không giam giữ, Tam Huyền Môn ta không thừa nhận!"
Dứt lời, phiêu nhiên rời đi.
Hai người cãi nhau, để đám đệ tử nội môn, các chấp sự tiếp khách bên cạnh trợn mắt há hốc mồm, có mấy người tiến lên khuyên giải, ngăn cản, đều bị Lưu Tiểu Lâu gạt ra, cứ thế đi thẳng đến sơn môn.
Trên đường lại gặp Hoa Thành Sơn đường chủ Liên Sơn Đường, vị lão bằng hữu này nghe nói Lưu Tiểu Lâu tới chơi, lập tức chạy tới Tam Thiên Xích gặp, đã thấy Lưu Tiểu Lâu đang tức giận rời đi, ngạc nhiên nói: "Lưu đại sư, Lưu chưởng môn, vừa đến đã đi, đây là định đi đâu vậy?"
Lưu Tiểu Lâu không dừng bước, vội vàng đi qua từ bên cạnh hắn: "Xin lỗi Hoa huynh, đệ cáo từ!"
cvter: kẻ xướng ng họa trốn hôn ạ =))
.
Bình luận truyện