Ô Long Sơn Tu Hành Bút Ký
Chương 508 : Dò xét động
Người đăng: immortal
Ngày đăng: 22:51 21-09-2025
.
Đi vào động sảnh, nhìn về phía góc khuất nơi có lối rẽ dẫn vào sâu hơn bên trong, Lưu Tiểu Lâu trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt, giống như nhìn thấy cảnh tượng năm đó mình bị lôi ra ngoài từ sâu trong hang động. . .
Một năm này hắn luôn luôn dễ dàng thất thần, dễ dàng hoảng hốt, dễ dàng nhớ lại một số việc trong quá khứ, hơn nữa thường là vào những lúc đối địch.
Cũng may lúc này đối địch cũng chẳng khác gì không có đối địch, đi đến gần một hũ lớn, đưa tay điểm ngã một người, rồi phóng ra Huyền Chân Tác trói một người khác, cơ hồ trong cùng một lúc, liền dọn dẹp sạch sẽ nơi này.
Hắn ra hiệu cho Kỷ tiểu sư muội theo sát phía sau, tìm kiếm động sảnh, vừa chỉ sàn nhà giữa động sảnh, nơi đó bị một tấm sắt che kín, là động quật địa hỏa của Diệu Phong Đan Tông, cũng dặn Kỷ tiểu sư muội trọng điểm tìm kiếm phía dưới hang động này, bởi vì khi Trúc Cơ Đan vừa luyện thành, tỉ lệ lớn sẽ bảo trì ôn dưỡng ở gần hỏa nhãn.
Trong động sảnh trống không, quả thực không có gì để lục soát, cho nên Kỷ tiểu sư muội nhanh chóng dừng việc phí công vô ích, trực tiếp đến chỗ sàn nhà giữa động sảnh, cẩn thận từng li từng tí hé mở một khe hở, sau khi phát hiện phía dưới không có ai liền nhảy xuống.
Lưu Tiểu Lâu đóng lại sàn nhà, chính hắn thì men theo cửa động mà đi vào trong.
Đeo Tế Hình Ngọc Giác, lấy tu vi hiện tại của hắn, liền xem như Kim Đan sơ kỳ, cũng rất khó lập tức phát giác, trừ phi là đại cao thủ Kim Đan trung hậu kỳ, vậy cũng chỉ có thể phó thác cho trời, nhưng Diệu Phong Sơn rõ ràng không có.
Thuận vách động tiến sâu vào trong, cứ cách khoảng mười trượng, trên vách động mới có một ngọn đuốc, lộ ra hết sức u ám.
Phía trước xuất hiện ngã ba, rẽ vào lối bên trái, xuất hiện nhà tù đầu tiên hình thành từ động quật thiên nhiên, lấy cọc gỗ to cỡ cánh tay làm song chắn, đối với tù phạm giam giữ bên trong mà nói, là không cách nào chạy ra. Kinh mạch bị phong, lại lại thiếu ăn, lấy cái gì đối phó những cọc gỗ thô dày này?
Nhà tù này không lớn lắm, bên trong có bảy, tám người hoặc ngồi hoặc nằm, ai nấy áo quần rách rưới, đã không còn ra hình người.
Tiếp tục dò xét, lần này rẽ vào lối bên phải, xuất hiện nhà tù thứ hai, lớn hơn một chút, giam giữ gần hai mươi người, có mấy người chưa ngủ, ngẩng đầu lên, hai mắt vô thần, đờ đẫn nhìn hắn đi qua trước mặt bọn họ. . .
Hai động quật phía trước này, giam giữ đều là "Lão linh tài", cũng chính là người bị nấu trong nước thuốc sắp cạn sạch "Linh phân", nói ngắn gọn, gần như không còn linh hiệu. Người mới thường bị giam ở động quật tận cùng bên trong, nơi đó cũng là nơi phụ tử Chúc gia, cùng môn hạ đệ tử của bọn họ thường lưu lại nhất.
Quay lại lối giữa ngã ba đi về phía trước, cuối cùng đã đến được cuối hang động, nơi này chính là nơi Lưu Tiểu Lâu từng bị giam giữ năm đó.
Trái tim đang treo lơ lửng của Lưu Tiểu Lâu thả xuống, nơi này không có phụ tử Chúc gia, cũng không có môn hạ đệ tử của bọn họ, chỉ có "Linh tài" bị giam giữ. Khác với khi Lưu Tiểu Lâu còn ở đây năm xưa, hiện tại nơi này chỉ có ba người, một người ngồi tựa vào song gỗ, hai người khác thì nằm nghiêng dưới vách động, động quật to lớn lộ ra đặc biệt quạnh quẽ.
Hắn đến đây không phải vì trở lại chốn cũ, cũng không có ý định cứu người, chỉ muốn xác nhận nơi này không có ai. Tránh tình huống ngốc nghếch khi đang tìm kiếm Trúc Cơ Đan ở động sảnh bên ngoài, thì phụ tử Chúc gia từ đây đi ra, vậy sẽ thành trò cười.
Đối mặt với động quật lộ ra quạnh quẽ lại vắng vẻ này, Lưu Tiểu Lâu lại phạm mao bệnh hoảng hốt, liền đứng ngoài song gỗ, nhìn nơi hẻo lánh mà năm đó hắn thường co ro, nhớ tới những "Linh tài" từng bị giam giữ cùng hắn.
Râu quai nón Lão Lục bị đưa về mỗi đêm khuya, luôn bị ngâm trong hũ lớn đến toàn thân sưng vù. . .
Tần lão đệ bị người của Diệu Phong Đan Tông dùng một cây gậy gỗ chống lên, bị một tấm da trâu bó chặt sau đó khiêng đi. . .
Còn có tên nhỏ con thích nói đông nói tây với mình, khi bị đưa đi nấu thuốc chưa từng giãy dụa. . .
Hiện tại bọn họ hẳn là đều thành bụi đất a?
Lưu Tiểu Lâu tự cười nhạt, mình đây là làm sao vậy? Hắn lắc đầu, quay người đi ra ngoài.
Đi được hơn chục bước, sau lưng bỗng nhiên có người nói: "Ô Long Sơn?"
Lưu Tiểu Lâu ngơ ngẩn, quay lại, liền thấy một vị trong ba tù phạm trong động quật, đang bám vào song gỗ, thân thể run rẩy, hắn tóc dài rối bù, che kín cả gương mặt, không thể nhìn rõ là ai.
Người này lại nói: "Tiểu Lâu?"
Lưu Tiểu Lâu lúc này là thật kinh, bỗng nhiên cảm thấy giọng nói này tựa hồ có chút quen thuộc: "Ai?"
"Tiểu Lâu? Thật sự là Tiểu Lâu! Ta là Tả Cao Phong, Tả Cao Phong a Tiểu Lâu, Tả Cao Phong Bán Mẫu Hạp! Bán Mẫu Hạp!"
"Tả huynh?"
"Là ta, thật sự là ta, là ta a Tiểu Lâu! Tiểu Lâu sao ngươi lại ở đây? Ngươi gia nhập Diệu Phong Đan Tông?"
"Xuỵt, nói nhỏ chút."
"Biết, Tiểu Lâu. . ."
Trong lúc nói chuyện, hai cọc gỗ trong hàng rào rắc gãy đôi.
"Tả huynh, ra đi, còn sức lực không?"
"Có thể. . . Ta có thể. . ."
Tả Cao Phong run rẩy bò ra từ chỗ gãy, nói: "Kinh mạch của ta bị dây thừng phong. . ."
Lưu Tiểu Lâu đã sớm nhìn thấy, đưa tay giật xuống một sợi dây thừng từ trên người Tả Cao Phong, chính là Bát Cấm Tác giam cầm kinh mạch tu sĩ, nhìn qua rồi thu vào túi càn khôn.
Thứ này cũng không đắt, trong Ô Sào Phường có bán, luyện chế cũng chẳng phức tạp, hai khối linh thạch thêm một trăm lượng bạc liền có thể mua một cây, bất quá Tam Huyền Môn còn chưa có thứ này, bỗng dưng được đến, tự nhiên không có lý do gì vứt bỏ.
Bát Cấm Tác vừa được tháo, Tả Cao Phong lập tức khôi phục khí lực, nhưng vì chân nguyên bị giam cầm quá lâu, giờ phút này cũng chỉ còn chưa đến một thành pháp lực.
Lưu Tiểu Lâu nắm lấy cổ tay hắn, truyền qua một luồng chân nguyên, dạo một vòng trong kinh mạch hắn, biết tu vi của hắn, chí ít đã Luyện Khí viên mãn trên năm năm.
"Ra ngoài rồi nói."
Kéo lấy hắn định đi ra ngoài, hắn lại giãy giụa: "Chậm đã, Tiểu Lâu, hai đồng bạn này có thể mang theo không?"
Hắn chỉ hai người nằm dưới vách động, Tả Cao Phong làm động tĩnh lớn như vậy, hai người kia vẫn không động đậy, hiển nhiên đã hôn mê.
Lưu Tiểu Lâu nhíu mày khuyên nhủ: "Tả huynh, chúng ta thân ở hang hổ, dẫn bọn họ ra ngoài sợ là không dễ."
Tả Cao Phong cố gắng nói: "Tiểu Lâu, ta biết Diệu Phong Sơn này hung hiểm, người bình thường ta cũng chẳng dám mở miệng, nhưng hai anh em Tần gia đã đồng sinh cộng tử với ta nhiều năm như vậy, ta không thể bỏ bọn họ, Tiểu Lâu ngươi nghe ta nói, không mang bọn họ đi, ta cũng không thể đi, ngươi có thể cân nhắc một chút, nếu quả thật nguy hiểm, chúng ta liền ở lại đây chờ, chờ ngươi lại tìm cơ hội, nhưng là ta phải ở lại với bọn họ, hai anh em Tần gia bị thương rất nặng, ta không ở đây chiếu khán, bọn họ sẽ chết. . ."
Trước mắt đầu óc hắn không tỉnh táo lắm, lặp đi lặp lại một đống lời, nhưng đại ý là rõ ràng, giảng nghĩa khí, hoặc là hai người kia cùng đi, hoặc là hắn cũng không trốn một mình.
Lưu Tiểu Lâu cũng rất bất đắc dĩ, bẻ gãy song gỗ, đi vào thu hai cây Bát Cấm Tác, xách lên hai vị kia, nói: "Đi!"
Tả Cao Phong vội vàng theo sát ở phía sau, khi đến cửa động sảnh, Lưu Tiểu Lâu chỉ nơi hẻo lánh ẩn nấp, đưa cho hắn ba viên Dưỡng Tâm Đan, ba viên Hộ Mạch Đan, thêm ba khối linh thạch, nói: "Ngươi chiếu khán bọn họ trước, có tổn thương trị thương, ngoài động hiện tại không có ai, khi nào có thể đi, ta sẽ tới gọi ngươi."
Tả Cao Phong đi qua cho hai anh em kia dùng linh đan, bản thân thì đả tọa điều tức, khôi phục chân nguyên, lập tức bận rộn.
Lưu Tiểu Lâu thì trở lại động sảnh, đi đến tấm sắt trung ương động sảnh, mở ra tấm sắt, nhìn xuống, phía dưới là địa quật, đỏ rực, phun ra một cỗ sóng nhiệt, những sóng nhiệt này đều đến từ một góc tận cùng phía bên phải của địa quật, nơi đó hỏa diễm phun trào, chính là hỏa nhãn địa hỏa của Diệu Phong Đan Tông.
Địa quật sâu hơn hai người, diện tích không nhỏ, khoảng một nửa động sảnh phía trên, cho nên Kỷ tiểu sư muội tìm kiếm tương đối tốn sức, bóng dáng vẫn đang bận rộn bên dưới.
Lưu Tiểu Lâu ở phía trên hỏi: "Thế nào rồi?"
Kỷ tiểu sư muội ngẩng đầu lên nói: "Chưởng môn xuống giúp một tay chứ?"
Lưu Tiểu Lâu thả người nhảy xuống, Kỷ tiểu sư muội chỉ hốc đá tự nhiên trên vách động, bên trong chất đống sáu chiếc hồ lô cỡ bàn tay, sau khi mở ra tản mát ra các loại dị hương khác biệt.
Có hai bình là Dưỡng Tâm Đan, một bình là Hộ Mạch Đan, một bình là Hổ Cốt Đan, còn có hai bình mùi vị kì lạ, Kỷ tiểu sư muội cũng không rõ là linh đan gì.
Nhưng, không tìm thấy Trúc Cơ Đan.
Thế là, Lưu Tiểu Lâu vén tay áo lên, cùng Kỷ tiểu sư muội tìm.
cvter: + 1 đệ, ah ko vớ vẩn là 3 =))
.
Bình luận truyện