Ô Long Sơn Tu Hành Bút Ký

Chương 505 : Lại đến Diệu Phong Sơn

Người đăng: immortal

Ngày đăng: 22:23 18-09-2025

.
Lại là Bạch Hồng Kiếm phóng lên tận trời, một cỗ huyết tiễn vọt lên từ dưới đầm lầy, đây đương nhiên không phải máu của Đàm Bát Chưởng, bởi vì hắn đã bị Huyền Chân Tác trói chặt, được kéo ra từ dưới đầm lầy. Sau khi được kéo ra, Đàm Bát Chưởng liên tục nôn mửa, phun ra một cỗ nước bẩn cùng bùn lầy, vô lực nằm trên đồng cỏ. Cũng may Kỷ tiểu sư muội ở ngay bên cạnh, sau một phen cứu chữa, Đàm Bát Chưởng dần hồi phục. Dưới đầm lầy có gì, không ai biết, kể cả Đàm Bát Chưởng bị kéo xuống, bởi vì bùn lầy che kín ánh mắt, cũng không biết Phương Bất Ngại đã chém trúng thứ gì. Liên tiếp gặp được ngăn trở như thế, đối với Đàm Bát Chưởng đả kích không nhẹ, gặp nguy hiểm hắn không sợ, đả kích nặng nhất đối với hắn, là năm lần bảy lượt từ Phương Bất Ngại ra tay chế địch. Đêm đó bên đống lửa, thừa dịp khoảng trống khi Phương Bất Ngại đi săn thú rừng ở phụ cận, hắn trút hết nỗi niềm chua xót: "Tiểu Lâu, năm đó là ta che chở hắn a, bây giờ, ai. . ." Lưu Tiểu Lâu an ủi: "Cơ duyên của mỗi người luôn khác biệt, mười năm qua, là mười năm tôi luyện tâm tính của ngươi, có tôi luyện này, tương lai nhất định sẽ tỏa sáng rực rỡ!" Đàm Bát Chưởng lắc đầu, rồi lại gật đầu, hơn nửa ngày không nói lời nào. Kỷ tiểu sư muội bên cạnh kéo cánh tay hắn, nói khẽ: "Ta có người sư tỷ, luôn nhìn ta không vừa mắt, nhưng nàng không dám nói thẳng với ta, chỉ dám giở trò xấu sau lưng, có một lần bị ta phát hiện, tìm cơ hội tỷ thí với nàng một trận, hung hăng giáo huấn nàng một lần. Lúc đó ta cho là chuyện này cứ như vậy trôi qua, sau này sẽ không để nàng ở trong lòng, nàng cũng không dám tìm ta gây phiền phức, nhưng mười năm sau, ta vẫn dậm chân ở Luyện Khí viên mãn, nàng đã cái sau vượt cái trước, ba năm trước Trúc Cơ. Ba năm qua, nàng bắt nạt ta bao nhiêu lần ngươi biết không?" "Nàng tên gì?" "Chính ta cũng không nhớ rõ bị bắt nạt bao nhiêu lần. Ta rời núi trốn đi, thứ nhất là vì tìm cơ duyên, thứ hai cũng là muốn thoát khỏi nàng. . ." "Rốt cuộc nàng tên gì? Ngươi nói cho ta biết!" "Chuyện này, ta tự giải quyết, hôm nay nói cho ngươi, chỉ là muốn ngươi hiểu, chuyện như vậy nhiều lắm, nếu chúng ta luôn nghĩ quẩn, nhất định sẽ cản trở tu hành. Ngươi chí ít tốt hơn so với ta, Phương trưởng lão vẫn luôn kính trọng ngươi. . ." Một lúc sau, Phương Bất Ngại trở về, xách theo mấy con thỏ rừng, thỏ rừng này cũng không biết là chủng loại gì, hai chiếc răng thỏ dài như là hai cây dùi dài ba tấc, dưới ánh lửa hiện ra lam quang. Lột da nhổ lông, mấy con thỏ rừng được đặt lên đống lửa, không bao lâu liền nướng ra màu vàng óng, Lưu Tiểu Lâu không dám rắc hạt Lan Hương, thứ này quá thơm, có thể sẽ dẫn tới phiền toái không cần thiết. Dù vậy, trong phạm vi hơn mười trượng xung quanh, vẫn xuất hiện không ít tiếng động, cũng không biết bao nhiêu thứ thăm dò ở vòng ngoài, chỉ bất quá đều không có can đảm tiến lại gần. Ăn xong thỏ rừng, Đàm Bát Chưởng hỏi nên đánh như thế nào, Lưu Tiểu Lâu nói: "Mấy ngày nay ta suy tư nhiều lần, vẫn quyết định tận lực trừ bỏ tai hoạ này. Phụ tử Chúc gia cầm tu sĩ làm linh tài, bản thân đã rơi vào tà đạo, tà đến mức không thể tà hơn, diệt trừ bọn họ hợp thiên đạo. Vấn đề duy nhất là bọn họ đã dời đi chưa? Theo đạo lý hẳn là chưa, dù sao bọn họ chiếm cứ chính là nơi tốt có linh nhãn, hơn nữa được khe hở hư không bảo hộ, nơi tốt như vậy, dù trong Thập Vạn đại sơn cũng là hiếm có. Nếu như đổi sang nơi khác, nói không chừng liền có linh thú hoặc là linh thực mạnh mẽ canh giữ." Đàm Bát Chưởng hỏi: "Nếu họ Chúc đã kết đan thì sao?" Lưu Tiểu Lâu nói: "Vậy liền chạy, chúng ta tuyệt đối sẽ không sính nhất thời, chờ tương lai lại nói." Năm đó Chúc sơn chủ chính là Trúc Cơ hậu kỳ, hiện tại hắn trở thành bộ dáng gì, Lưu Tiểu Lâu không chút nắm chắc, cho nên nhất định phải tìm hiểu tin tức. Phương pháp đơn giản nhất đương nhiên là bắt sống. Đợi đến giờ Tý, đêm càng khuya, dập tắt đống lửa, ra khỏi sơn động, bốn người đi thẳng đến Diệu Phong Sơn. Hình dáng Diệu Phong Sơn rất kì lạ, giống như một bức tường cao kéo dài trăm dặm, trên "Tường cao", là khe hở hư không di chuyển bất định, không chỉ một, mà rất nhiều, thực sự hung hiểm vô cùng, đóng vai trò bảo vệ rất tốt cho Diệu Phong Sơn. Dưới "Tường cao", có hạp cốc, tên Nhất Tuyến Thiên, đúng như tên gọi, là thông đạo chính dẫn vào núi. Mượn bóng tối tiếp cận Nhất Tuyến Thiên, quả nhiên nhìn thấy mấy tu sĩ đang trực ban sơn cốc, ngồi quanh đống lửa trò chuyện. Quan sát một lát, cảm giác đều là tu sĩ Luyện Khí, Lưu Tiểu Lâu vẫn giết gà dùng đao mổ trâu, để Đàm Bát Chưởng cùng Kỷ tiểu sư muội canh chừng, mình cùng Phương Bất Ngại xuất thủ, trực tiếp xuất hiện sau lưng bốn tu sĩ trực ban. Huyền Chân Tác bay ra, trói một cái, tay trái tay phải đồng thời phong khí hải hai người, Phương Bất Ngại cũng khí hải một người, sau đó mỗi người xách hai người, cứ thế mang về. Chẳng thèm nói nhảm với bọn họ, giao cho Đàm Bát Chưởng tra hỏi, Đàm Bát Chưởng tiến lên cười âm trầm một tiếng: "Bốn vị đạo hữu, huynh đệ chúng ta có thù với Chúc gia, chỉ tìm Chúc gia phiền phức, hiện tại tra hỏi từng người, nếu ai trả lời khác với người khác, vậy thì xin lỗi, quản giết không quản chôn!" Bốn đôi mắt hoảng sợ nhìn Đàm Bát Chưởng, từng người gật đầu như gà con mổ thóc. Đàm Bát Chưởng trước xách đi một người, ra ngoài sơn động, chỉ một lúc sau, lần lượt dẫn đi ba người còn lại. Sau nửa canh giờ, Đàm Bát Chưởng tiếc nuối đi vào: "Gia hỏa họ Chúc năm ngoái kết đan, hai đứa con trai cũng đã Trúc Cơ, phong chủ tam phong Lâm Tuyết Hồng cũng là Kim Đan. Ngoài ra, phong chủ nhị phong Hạ Nguyên Trần Trúc Cơ viên mãn." Rồi thuật lại toàn bộ những chuyện hắn khảo vấn được, tỉ như trong hạp khẩu Nhất Tuyến Thiên bố trí huyễn trận, cùng phương pháp tiến vào trận. Lưu Tiểu Lâu trầm mặc một lát, nói: "Ta vẫn muốn vào xem." Phương Bất Ngại nói: "Ta cũng đi." Lưu Tiểu Lâu nói: "Không, ba người các ngươi, mai phục ở hạp khẩu Nhất Tuyến Thiên, vạn nhất khi ta ra ngoài sau lưng có truy binh, các ngươi liền cho hắn một đòn, rồi cùng nhau chạy trốn." Đeo lên Tế Hình Ngọc Quyết, Lưu Tiểu Lâu cứ như vậy nghênh ngang theo hạp cốc Nhất Tuyến Thiên đi vào trong, hạp cốc u ám, phía trên chỉ có một dây nhỏ, hiện màu xanh đậm, đó là ánh sáng lộng lẫy hiển hiện dưới trăng sao, nổi bật giữa bóng tối xung quanh, làm cho Lưu Tiểu Lâu khi bước vào trong đó có một loại cảm giác hoảng hốt, tựa như trở lại mười năm trước. Loại huyễn trận này, Lưu Tiểu Lâu lắc đầu, biểu thị chỉ có thể nói là tốt hơn không có, dù không có bộ pháp tra hỏi được trước đó, thì cũng chẳng thể gây chút ngăn trở nào đối với hắn. Đi vào khoảng hai dặm thì đến cuối, trước mắt rộng mở trong sáng, mặc dù là đêm khuya giờ Tý, nhưng ánh trăng tối nay rất sáng, chiếu sáng sơn cốc như phủ một lớp bạc, dược viên đồng ruộng đan xen, từng phòng trúc nông trại rải rác trên sườn núi, có một số phòng vẫn sáng ánh đèn, quả là một cảnh điền viên tươi đẹp. Cảnh tượng này vẫn y như năm đó, lại khiến hắn nhớ tới đủ loại tra tấn từng phải chịu ở đây. Cho là đã quên, kỳ thật vẫn luôn tại. Vượt qua mảnh ruộng đất nhà cửa này, vượt qua phiến dốc núi nơi xa, hẳn là sơn động nơi năm đó Lưu Tiểu Lâu bị cầm tù làm đan tài, cũng không biết phụ tử Chúc gia có phải là vẫn giống như trước đây, luyện đan không biết ngày đêm ở trong đó? Nhưng hắn không đi tới đó, mà rẽ sang trái, vòng qua một dốc núi, vượt qua một mảnh rừng tùng, quẹo vào một con đường núi, ngoặt mấy vòng, băng qua một khe sâu, khi quay đầu lại, chủ phong đã ở sau lưng chừng sáu, bảy dặm. Trước mắt xuất hiện một ngọn núi, chính là nhị phong của Diệu Phong Sơn. Chân núi có mấy dãy nhà gỗ, đều là môn nhân đệ tử của nhị phong, Lưu Tiểu Lâu nhớ kỹ, Hạ phong chủ hẳn ở phía bên kia núi, bên kia có một hang đá rất sâu. Hắn quan sát dưới chân núi một lát, không cảm thấy được khác thường gì, liền cất bước lên núi. Đi qua mấy tòa nhà gỗ đều truyền đến tiếng điều tức tu hành của tu sĩ, dựa vào hô hấp, đều là Luyện Khí Kỳ. Tu vi cao nhất ở trong một ngôi nhà gỗ lớn ở giữa sườn núi, hẳn là Luyện Khí viên mãn. Người này không tu hành, cũng không ngủ, mà là đang. . . Lưu Tiểu Lâu nghe tiếng thở gấp, lắc đầu, đi ngang qua khe cửa liếc mắt nhìn vào, thấy bên trong có hai cặp đùi trắng như tuyết đang lắc loạn, nói thầm một tiếng: "Hoàn toàn không có chương pháp nào." Tiếp tục leo núi, đến chỗ cao năm mươi trượng, Lưu Tiểu Lâu đến một phó phong, ngóng nhìn về phía trước hơn hai mươi trượng, dưới ánh trăng, trên đỉnh núi là từng bóng đen đứng sừng sững, nhìn không rõ lắm, nhưng Lưu Tiểu Lâu biết, chính là từng đoá hoa sen bằng đá trên đỉnh núi. Ở vị trí này, hắn đã rõ ràng cảm nhận được đỉnh núi đối diện truyền tới linh lực. Nhớ rõ năm đó sở dĩ Hạ phong chủ mua xuống mình, chính là để mình luyện chế trận bàn lệnh bài chưởng môn, khai mở linh nhãn trên đỉnh núi nở đầy hoa sen bằng đá này, mười năm trôi qua, xem ra hắn rốt cục thành công. Năm đó Hạ phong chủ là Trúc Cơ trung kỳ, hiện tại tu vi tăng lên đến Trúc Cơ viên mãn, tiến bộ vẫn tương đối lớn, nên chính là nhờ linh nhãn này ban tặng. Bất quá nha, tiến bộ lớn hơn cũng vô dụng, chỉ cần ngươi chưa kết đan, bất quá là trò cười! Lưu Tiểu Lâu tiếp tục tiến lên, mấy bước đã đến đỉnh núi, len lỏi qua lại hai lần giữa những đóa hoa sen bằng đá, loay hoay một lúc giữa mấy đóa hoa sen bằng đá, sau đó đi thẳng đến linh nhãn, cũng chính là nơi bố trí trận bàn lệnh bài chưởng môn. Vị trí sát phía bên phải, có ba đóa hoa sen bằng đá nối liền, có một cửa hang bằng thùng gỗ, linh lực đang cuồn cuộn không dứt chảy ra ngoài từ trong động. Sơ bộ phán đoán, nồng độ đại khái khoảng năm mươi thạch. Trên Càn Trúc Lĩnh nhà mình, trận bàn bốn khối lệnh bài chưởng môn tạo ra linh nhãn nồng độ bảy mươi thạch, bên này năm khối mới tạo ra năm mươi thạch, tương đương với trận bàn ba khối lệnh bài chưởng môn của hắn năm đó, nói rõ Diệu Phong Sơn này không bằng Càn Trúc Lĩnh. Hắn thu hồi ánh mắt, tập trung sang bên trái, qua mấy hơi thở, một bóng người lao nhanh tới từ hướng đó. Sau khi bóng người này đi lên, nhìn chằm chằm Lưu Tiểu Lâu một lát, không khỏi kinh ngạc: "Lý Mộc?"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang