Ô Long Sơn Tu Hành Bút Ký

Chương 495 : Trận pháp độ kiếp

Người đăng: immortal

Ngày đăng: 23:07 08-09-2025

.
Bay được nửa khắc, vượt qua đỉnh núi chỗ Minh Diệt Đường không biết bao xa, ước chừng không dưới mười bảy mười tám ngọn núi, cuối cùng đáp xuống một rừng cây rậm rạp. Bên cạnh từng cây tùng bách đứng thẳng tắp, đều cao mấy chục trượng vươn thẳng lên trời, xung quanh là những tảng đá kỳ lạ mang hình thù độc đáo, sinh động như thật, tựa như chạm khắc tinh xảo, khiến người sợ hãi thán phục. Lưu Tiểu Lâu vừa xuống đồng xa, dưới chân lập tức có chút không vững. Nơi này, tà môn! Văn Ngũ Nương sớm đã đoán trước, cũng không thúc giục, chờ Lưu Tiểu Lâu chậm rãi thích nghi, một lát sau, Lưu Tiểu Lâu mới khôi phục, chậm rãi quan sát xung quanh. Nhất là những tảng đá kỳ lạ ngay trước mắt, hắn thấy tấm tắc không ngừng, sợ hãi thán phục quỷ phủ thần công giữa thiên địa, nói: "Thật kỳ diệu, tảng đá kia tựa như một con rùa khổng lồ, rất sống động, cũng không biết làm sao mà thành. . ." Văn Ngũ Nương nhìn sang, nói: "Đó chính là một con rùa." Lưu Tiểu Lâu chưa hiểu: "Cái gì? Rùa?" Văn Ngũ Nương chỉ mấy khối tảng đá lớn xung quanh: "Đó là một con rồng, biết rồng không? Không phải xà giao mà các tông nuôi dưỡng, mà là Thanh Long trong truyền thuyết; bên này chính là một con hổ, Báo Vĩ Hổ ghi chép ở trong cổ tịch Côn Luân Sơn, bên kia, là Chu Tước, nghe nói toàn thân đều là liệt diễm không ai biết có phải là lửa thật hay không, cộng thêm con Huyền Quy vạn năm bên cạnh ngươi kia, tất cả đều là thật." Lưu Tiểu Lâu rút tay lại từ trên tảng đá lớn: "Thật là có ý gì?" Văn Ngũ Nương nói: "Thật chính là thật, không biết bao nhiêu năm trước, Xích Mi Tông toàn tông hóa lăng, lấy Thanh Long, Báo Vĩ Hổ, Huyền Quy, liệt diễm Chu Tước làm cửa lăng, để trấn tông lăng, chính là hình dạng như bây giờ. Long thật, hổ thật, rùa thật, tước thật, rút đi hồn phách, còn lại thể xác, lấy dây sắt buộc chặt ở đây. Sau ngàn năm, Báo Vĩ Hổ chết trước, sau đó là Chu Tước, tám ngàn năm sau là Thanh Long, sau đó, Huyền Quy một mực chịu đựng được đến một ngàn năm trước mới chết. Sau kh bọn chúng chết, xương cốt hóa thành ngọc thạch, lại trải qua phong hoá, biến thành bộ dáng như hiện tại, ngươi thử gõ xem, có phải phát ra âm thanh như ngọc không?" Lưu Tiểu Lâu duỗi ngón tay gõ nhẹ vào đầu tảng đá rùa, quả nhiên truyền đến âm thanh "thùng thùng". "Nói như vậy, toà Xích Mi Lăng này là được lập từ chín ngàn năm trước? Hẳn là thời kỳ thượng cổ đi." "Ai nói chín ngàn năm?" "Tám ngàn năm trước hổ tước rồng chết, lại thêm một ngàn năm rùa chết, a không đúng, giữa tám ngàn năm sau cùng một ngàn năm trước, có bao nhiêu năm?" "Đúng, bộ phận này đoạn mất ghi chép, nhưng Bắc Mang Tông ta lập phái đã có ba ngàn năm, Huyền Quy dưới sự chăm sóc của tông môn ta, vẫn sống thêm hai ngàn năm, đây là xác định." "Cho nên Xích Mi Lăng đã được xây bao nhiêu năm rồi, không ai biết." "Đúng, ngươi nhìn hai bên chân rùa, hai cây xích sắt, thấy chưa?" Lưu Tiểu Lâu nhìn theo hướng chỉ, quả nhiên thấy hai cây xích sắt thô to buộc lại hai chân sau của thạch quy, bộ phận còn lại chui xuống đất không thấy. Hắn lui lại hai bước, đánh giá cự thạch Huyền Quy, đột nhiên tựa như xuyên qua không biết bao nhiêu năm, đứng cùng một phương thiên địa với Huyền Quy vạn năm này. Loại cảm giác tang thương này, khiến người hoảng hốt, khiến người thẫn thờ. Hắn lại đi đến chỗ Thanh Long, liệt diễm Chu Tước cùng Báo Vĩ Hổ, đưa tay sờ lên từng con một, chạm vào những thần thú đã hóa thành ngọc cốt này, bùi ngùi mãi thôi. Chờ hắn cảm khái một hồi, Văn Ngũ Nương trực tiếp hỏi: "Nơi này chính là trận nhãn của Xích Mi Lăng, có thể cảm ứng được không?" Lưu Tiểu Lâu gật đầu: "Tòa đại trận này rất lợi hại." Nào chỉ là lợi hại, Lưu Tiểu Lâu ở trong trận nhãn, có thể minh xác cảm ứng được mình như đang ở trung tâm vòng xoáy phong bạo khủng bố nào đó, tùy thời tùy chỗ muốn bị mưa to gió lớn xé rách. Cho nên lúc nãy vừa xuống đồng xa hắn suýt nữa đã té ngã. Loại trận pháp phát huy uy lực thiên địa núi sông đến cực hạn này, chính là đặc thù của cổ trận. Quả nhiên, Văn Ngũ Nương nói: "Tòa đại trận này tên là Ưng Nguyên Độ Kiếp Bát Phương Phong Vũ Trận, thời gian đại trận thiết lập, còn xa xưa hơn Bắc Mang Tông ta, kinh lịch mưa gió quá lâu, có nhiều chỗ tàn khuyết tổn hại. Đương nhiên, tàn khuyết tổn hại cũng không có nghĩa là không thể sử dụng, đại trận vẫn vận chuyển như thường, nhưng những chỗ tổn hại này, nếu có thể sửa được một chỗ, tự nhiên sẽ tốt hơn một phần, ngươi xem một chút có thể tu bổ hay không?" Lưu Tiểu Lâu hỏi: "Có trận thư hoặc là trận đồ hay không?" Văn Ngũ Nương lắc đầu: "Có cũng không thể cho ngươi." Theo thông lệ tu bổ đại trận của các tông môn, thường là ai luyện chế người đó tu bổ, cho nên không tồn tại vấn đề để lộ trận thư trận đồ. Mấy năm trước Lưu Tiểu Lâu đến hai nhà tông môn Tần Lĩnh luyện tập, hoặc là trận pháp tổn hại đến cơ hồ mất đi hiệu lực, hoặc là bị Lưu Tiểu Lâu lôi kéo minh tông cùng nhau lừa gạt, lúc này mới lấy ra trận thư để tham khảo, thuộc về trường hợp rất hiếm. Gặp được loại tình huống trước mắt này, chỉ có thể từ chính trận pháp sư quan sát, sau đó nghĩ biện pháp đền bù, bởi vì không có trận thư, cho nên không thể tu sửa từ trên căn bản, chỉ có thể luyện chế trận bàn đền bù, hiệu quả rất giống dán tường, tu bổ một lần liền dán một lớp bùn, từng tầng từng tầng dán lên. Cho nên rất nhiều tông môn đều sẽ cung phụng một trận pháp sư riêng. "Ngũ Nương, Bắc Mang Tông các ngươi có cung phụng trận pháp sư không? Có thể mời ra nói chuyện được không?" "Chuyện này trước mắt ngươi đừng nghĩ tới." Nghe vậy, Lưu Tiểu Lâu đã vững tin, Bắc Mang Tông hẳn cũng có trận pháp sư cung phụng của mình, nhưng trận pháp sư bọn họ cung phụng nhất định cũng bó tay trước tòa đại trận này, nếu không thì tại sao còn phải mời người ngoài? Sở dĩ tu bổ không được, bởi vì đây là cổ trận, một tòa đại trận hộ sơn lấy cổ trận phù làm chủ! Bởi vậy cũng suy đoán ra, Bắc Mang Tông cũng không có trận đồ trận thư của tòa đại trận này. Không có trận đồ trận thư, sao bọn họ có thể khống chế đại trận vận chuyển đây? Lưu Tiểu Lâu nghĩ tới nghĩ lui, lại nghĩ ra một nguyên nhân, có lẽ cái gọi là tu bổ của bọn họ, kỳ thật không phải tu bổ, mà là đề phòng? Đề phòng thứ gì đó chạy ra từ trong Xích Mi Lăng? Vừa nghĩ đến đây, lập tức có chút kinh hoảng lại đứng ngồi không yên, ánh mắt nhìn về phía sơn lăng khói nhẹ sương mù phiêu đãng, như thể bất cứ lúc nào cũng có thứ kỳ quái phiêu đãng ra từ đó. Thứ bình thường, Lưu Tiểu Lâu thật đúng là không sợ, nhưng thứ trong Bắc Mang Sơn, thật sự khiến người ta sống lưng đều phát lạnh. Vấn đề này là cần xác định, bởi vậy hỏi: "Trong sơn lăng có thứ gì?" Văn Ngũ Nương cự tuyệt trả lời: "Việc này ngươi không cần biết." Lưu Tiểu Lâu kiên trì: "Việc liên quan đến đại trận, ta cần biết." Văn Ngũ Nương nhìn Lưu Tiểu Lâu nghĩ một lúc, rốt cục vẫn là nói đơn giản: "Nơi này là tẩm lăng của Xích Mi Tông, mai táng rất nhiều đại tu sĩ của Xích Mi Tông." Lưu Tiểu Lâu gần như đã xác định: "Cho nên toà đại trận độ kiếp này trên thực tế là để đề phòng thứ gì đó chạy ra từ trong tẩm lăng? Sẽ có thứ kỳ quái gì chạy ra?" Văn Ngũ Nương mặt không biểu cảm nói: "Không có chuyện đó, ngươi chỉ cần xem có thể tu bổ hay không là được, việc khác không nên hỏi nhiều." Lưu Tiểu Lâu nhẹ gật đầu, không hỏi thêm nữa, nói: "Ta thử trước một chút, nhưng ta muốn biết ngươi có quy tắc gì không?" "Quy tắc gì?" "Tòa đại trận này hẳn là từ nhiều tòa tử trận lồng ghép mà thành, nơi này cũng không phải là trận nhãn của cả tòa đại trận, toà Tứ Tượng Trận này —— ta không biết tên, tạm thời gọi như vậy đi, hẳn là một tôn trận của tử trận nam Xích Mi Lăng (tôn ở đây là cháu kiểu chia trận thành mẫu,tử,tôn), đóng vai trò trận nhãn của tử trận. Cho nên ta đến cùng là tu bổ trận bàn của toà Tứ Tượng Trận, hay là tu bổ tử trận nam Xích Mi Lăng? Linh tài cần để tu bổ chuẩn bị bao nhiêu, do ai ra? Trước đây đã xảy ra sơ sót gì? Cần tu bổ đến mức nào? Cũng chính là có thể đề phòng thứ gì?" "Ngươi. . . Những thứ này. . . Liền vừa rồi tự mình nhìn ra?" "Trận pháp sư nha, nếu không nhìn ra còn có thể gọi là trận pháp sư sao? Ngũ Nương, những vấn đề này , có thể cho biết hay không? Bằng không thật sự không có cách sửa." ". . . Nơi này đích thật là tử trận, không phải tử trận nam của lăng, mà là trận nhãn của tử trận đông nam, chỗ trận nhãn này. . . Cũng đích thật là Tứ Tượng Trận, vấn đề của nó là mỗi ngày mùng một, mười lăm của tháng, đại trận liền sẽ xảy ra chút vấn đề, dẫn phát mưa gió kéo đến, cần trông coi ở đây, để phòng bất trắc." "Bất trắc gì? Vẫn là vấn đề kia, bên trong có thứ gì sẽ chạy ra sao? Kỳ thật ta cũng không muốn biết, nhưng không biết liền không có cách tu sửa." "Đúng." "Minh bạch. . . Cho nên tử trận đông nam có mấy toà tôn trận? Tôn trận khác cũng thế này sao?" "Có bốn tòa tôn trận, vấn đề chủ yếu vẫn là ở trận nhãn của Tứ Tượng Trận, do trận nhãn của Tứ Tượng Trận gây ra." "Bảy tòa tử trận khác thì sao?" "Bảy tòa khác không cần phải để ý đến, cũng không thuộc quyền quản lý của ta, ngươi có thể giúp ta tu bổ tốt tử trận đông nam liền cám ơn trời đất rồi, mỗi tháng ta đều phải tọa trấn ở đây hai ngày, nhiều năm như vậy, đều bị vây chết ở đây, muốn ra ngoài cũng không được. Về phần linh tài cần để tu bổ, liệt kê danh sách cho ta, ta sẽ nghĩ biện pháp."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang