Ô Long Sơn Tu Hành Bút Ký
Chương 476 : Hai mươi chín tết
Người đăng: immortal
Ngày đăng: 23:44 21-08-2025
.
Ra mặt tiếp đãi sư đồ Chúc đình sư chính là nhị phòng, lão gia nhị phòng Hoàng Hãn đón sư đồ hai người vào Phúc Quý Trang, bày ra trái cây điểm tâm khoản đãi.
Hắn chủ động hỏi: "Nghe nói có đình sư của Lãng Viên Sơn từ ngàn dặm đến đây, đưa tới trà ngon cho các tông môn tu hành Tương Tây ta, trà này còn có thể rèn luyện thần thức, tăng tiến tu vi, rất tốt, cho nên Hoàng vẫn luôn mong chờ, hôm nay rốt cục cũng đón được Chúc đình sư. Không biết trà của Chúc đình sư còn lại bao nhiêu? Ta xem có thể lưu thêm một ít hay không."
Chúc đình sư thoáng có chút kinh ngạc, nhà này không phải có thù với Tam Huyền Môn sao? Nghe nói bị Lưu Tiểu Lâu trị rất thảm, thù kết rất lớn, lần này trước khi đến liền đã chuẩn bị tâm lý, Ngũ Phúc Trang không nhất định sẽ cự tuyệt công khai, nhưng tìm đủ lý do để thoái thác là rất có khả năng, thậm chí không cho sắc mặt tốt cũng là bình thường. Các loại tình huống đều tưởng tượng qua, lại chỉ không nghĩ tới bọn họ sẽ nhiệt tình như vậy, chủ động mua.
"Lần này ta mang đến chính là Hồ Điệp Tiểu Diệp Hồng, một rổ đúng một cân, là năm mươi trà đoàn, giá hai khối linh thạch thêm năm mươi lượng bạc. Nếu muốn mua nhiều, còn có thể. . ."
"Ngũ Phúc Trang ta muốn ba mươi rổ, có thể chứ?"
"Việc này. . . Nhị trang chủ không nếm thử sao?"
"Không sao, các tông Tương Tây ta phần lớn tôn kính Thái Phù Kim Đỉnh, qua lại với nhau rất thân mật, không dối gạt đình sư, các ngươi vừa đi ra Đông Khê, Nga Dương Sơn, chúng ta liền biết ý đồ đến của Chúc đình sư, các ngươi đi xong Linh Khê, liền có một rổ Hồ Điệp Tiểu Diệp Hồng đưa đến Ngũ Phúc Trang ta, tại hạ đã thử một đoàn, đích thật là trà ngon, vì vậy quyết định mua."
"Các ngươi thật muốn ba mươi rổ?"
"Đúng, muốn ba mươi rổ."
"Ba mươi rổ, có thể giảm. . ."
"Không cần giảm, chúng ta liền mua theo giá này. Nhưng ta có một điều kiện. . ."
Hoàng Hãn nhìn chằm chằm Chúc đình sư, chém đinh chặt sắt đưa ra bảng giá, ánh mắt sáng ngời, tựa như muốn xuyên thấu qua tấm lụa mỏng kia.
Loại chuyện này, sư đồ các nàng gặp được không ít, Ngân Tâm bĩu môi, ở phía sau lườm một cái, Chúc đình sư thì không giận, trầm ngâm tìm từ, chuẩn bị xua tan "ý niệm trong đầu" của Hoàng Hãn, đã cho hắn biết kiên quyết của mình, cũng sẽ không quá mức tổn thương tự tôn của hắn, đôi bên đều xuống được đài. Nàng có rất nhiều cách nói như vậy, rất nhanh liền nghĩ xong một cách.
Đang muốn mở miệng, liền nghe Hoàng Hãn chợt hỏi: "Chúc đình sư có biết chuyện giữa Ngũ Phúc Trang Quế Đường ta cùng Lưu chưởng môn không?"
Chúc đình sư không khỏi ngạc nhiên, sao lại hỏi chuyện này? Nàng suy nghĩ một chút, châm chước nói: "Nghe nói qua một chút, nhưng không phải đặc biệt rõ ràng, chỉ nghe nói giữa quý trang cùng Tam Huyền Môn, tựa hồ từng có chút hiểu lầm?"
Hoàng Hãn nói: "Không sai, chính là chút hiểu lầm, nhưng Ngũ Phúc Trang ta đã sửa sai, hai vị tạo thành hiểu lầm cũng chủ động lên Thái Phù Kim Đỉnh, đóng cửa sám hối dưới Hối Quá Nham rất lâu, sang năm chính là tròn một năm. Theo lý, bọn họ cũng nên trở về, chỉ là phía Thái Phù Kim Đỉnh nói, cần được Lưu chưởng môn tha thứ, cho nên tại hạ nghĩ tới nghĩ lui, muốn mời Chúc đình sư giúp một chút, xin Chúc đình sư nói tốt vài câu trước mặt Lưu chưởng môn. Không biết ý như thế nào?"
Chúc đình sư hoàn toàn không nghĩ tới, kinh ngạc một lúc, vội nói: "Việc này chỉ sợ. . . Thiếp thân đến Tương Tây là để mời chư vị thưởng thức trà, luôn không can dự vào chuyện tông môn. . ."
Hoàng Hãn tăng giá: "Năm mươi rổ, Ngũ Phúc Trang chúng ta nguyện mua năm mươi rổ!"
Chúc đình sư lắc đầu: "Nhị trang chủ cũng quá để mắt ta, thiếp thân làm nghề bán trà, các đạo hữu thích uống trà thiếp thân nấu, nguyện ý nghe thiếp thân đàn một khúc, thiếp thân liền vừa lòng thỏa ý, nào có bản lãnh hòa giải cho người khác, dù có nói, Lưu chưởng môn cũng sẽ không nghe. . ."
Hoàng Hãn khuyên nhủ: "Chúc đình sư sao phải tự coi nhẹ mình, Tam Huyền Môn khai tông lập phái ở Ô Long Sơn nhiều năm như vậy, hiếm khi giao thiệp với các tông các nhà, chúng ta chưa bao giờ thấy Lưu chưởng môn đặc biệt phái người dẫn đường hay nói tốt cho ai, ngài chính là lần đầu tiên!"
Chúc đình sư ngẩn ra một lúc, tiếp tục giải thích: "Trước đây thiếp thân từng có chút lui tới với Lưu chưởng môn, hắn rất yêu thích trà của Lãng Viên Sơn chúng ta. . ."
Hoàng Hãn lại tăng giá: "Bảy mươi rổ! Tại hạ cũng có thể thích trà của Lãng Viên Sơn!"
Chúc đình sư cúi đầu nói: "Trang chủ cần gì làm khó thiếp thân, dù thiếp thân có nói với Lưu chưởng môn, hắn cũng không nhất định sẽ nghe thiếp thân, việc này dù sao cũng là đại sự tông môn. . ."
Hoàng Hãn lập tức nói: "Chỉ cần Chúc đình sư hỗ trợ nói tốt, vô luận được hay không, Ngũ Phúc Trang ta đều vô cùng cảm kích! Nếu thành, chúng ta lại thêm ba mươi rổ! Hơn nữa mua theo giá gốc, tuyệt đối không cần giảm giá!"
Chúc đình sư trầm ngâm hồi lâu, khổ sở nói: "Nếu gặp Lưu chưởng môn, thiếp thân có thể giúp nhắc một câu, để hắn biết có chuyện như vậy, về phần hắn có đồng ý hay không, đó là chuyện của hắn, thiếp thân thật sự không thể nói thêm gì nữa. . . Như vậy được không?"
Hoàng Hãn vui vẻ nói: "Vậy liền một lời đã định! Chỉ cần Chúc đình sư mở miệng, tỷ lệ thành công của việc này liền lớn!"
Đây là nhà cuối cùng ở Tương Tây mà Chúc đình sư đến, sau khi đi ra, hội họp với Hoàng Dương Nữ bên bở Quế Đường, cùng nhau trở về Ô Long Sơn.
Đến khi trời gần tối, mây đen lại kéo đến, lất phất rơi xuống trận tuyết thứ hai trong năm, Hoàng Dương Nữ cùng Ngân Tâm đều hiển lộ ra bản tính thiếu nữ, vui cười đùa giỡn, nhảy nhót trong tuyết lớn.
Tâm tình của Chúc đình sư cũng vui vẻ theo trận tuyết lớn bay lả tả này, nhìn hai người trước sau đùa giỡn, thường xuyên cùng nhau cười thành tiếng.
Khi trở lại Ô Long Sơn, đã là đêm khuya, lên đến Bán Tùng Bình, liền thấy khu phòng trúc kia sáng ánh đèn, mấy bóng người đang bận rộn đắp người tuyết dưới ánh trăng.
Hoàng Dương Nữ nhịn không được vắt chân lên cổ chạy qua, chạy được nửa đường lại quay lại, kéo Ngân Tâm cùng đi, đùa giỡn thành một đoàn với mấy người thiếu niên nam nữ.
Chúc đình sư tới gần, bọn họ dưới sự nhắc nhở của Hoàng Dương Nữ đều tới làm lễ, cầm đầu chính là đại sư huynh Chu Đồng, thiếu nữ tướng mạo phổ thông cao gầy phía sau hắn kia là tam sư muội Chu Linh Tử, hai thiếu niên bên trái một người họ Thái, một người họ Thẩm, đều có chút khí chất quý phái nói không nên lời, Hoàng Dương Nữ giới thiệu nói là đệ tử của Đan Hà cùng Ủy Vũ.
Hai tông môn đều là đại tông môn chân chính, nhất là Ủy Vũ Tông, là một trong mười tông môn lớn nhất thiên hạ sánh ngang với Thanh Thành Sơn, Chúc đình sư không biết hai thiếu niên này đến tột cùng là thân phận gì, nhưng vẫn theo thói quen cho càng nhiều chú ý.
Ngân Tâm muốn ở lại chơi tuyết với bọn họ, Chúc đình sư tự nhiên sẽ không phản đối, thừa dịp đám thiếu niên nam nữ chơi tuyết, trở về phòng làm chút điểm tâm.
Những điểm tâm này nàng đã chuẩn bị sẵn phần lớn, cất giữ trong trâm trữ vật, sau khi lấy ra cần hoàn thành hai công đoạn cuối, trong quá trình hơi hâm nóng, vừa nhanh gọn thuận tiện, lại như vừa mới ra lò, mùi thơm nồng đậm, từ trước đến nay đây luôn là một đòn sát thủ khi nàng biểu hiện trà nghệ, Lưu chưởng môn từng bị chiêu này hạ gục, bị ba bàn điểm tâm đánh rơi xuống ngựa.
Điểm tâm ra lò, nàng mang mấy cái đệm, đi đến chỗ đám thiếu niên nam nữ chơi tuyết, vừa xem bọn họ chơi đùa, vừa pha trà, chờ đến khi đám gia hoả chơi mệt, tụ lại uống trà nóng ăn điểm tâm, có một phong vị khác.
Chơi đến lúc nửa đêm, đắp được vài người tuyết, ngỗng tuyết, mèo tuyết, đánh hai trận ném tuyết, lúc này các thiếu niên mới giải tán, mỗi người về phòng mình, Ngân Tâm cũng theo Chúc đình sư về khách xá gần đó, vừa rửa mặt thay quần áo, vừa vui sướng kể lại tình cảnh chơi đùa vừa rồi.
"Tiểu bàn hạc (hạc béo nhỏ) kia thật thú vị, trên người ẩn giấu mấy bầu rượu, tùy thời tùy chỗ lấy ra uống một ngụm, còn hỏi ta có uống không, chết cười. . ."
"Ồ? Ngược lại là không ngửi thấy mùi rượu. Khó trách, trên cổ hắn đeo sơn chi Hoa Tinh Ô Căn, ta còn nghĩ một thiếu niên, sao lại mang phong cách khuê phòng, nguyên lai là để che mùi."
"A, Thật sao? Lão sư nhìn kỹ thật, ta đều không nhìn ra, chỉ gửi thấy mùi sơn chi. Đúng rồi lão sư, Chu Linh Tử kia, trầm lặng không nói gì, lớn hơn ta có hai tuổi, liền luyện khí chín tầng, nói là lúc mùa hè liền phá cảnh, nửa năm trước, đây cũng quá lợi hại, ngươi xem nàng có thể qua hai năm liền Trúc Cơ hay không, ai nha nha, đuổi đều đuổi không kịp. . ."
"Ngân Tâm, mỗi người đều có duyên phận tu hành của mình, làm tốt chính mình, không cần ao ước người khác. . . Đổi chân kia. . ."
"Ngứa a lão sư. . ."
"Đừng tránh! Trừ lạnh!"
"Còn có đại sư huynh Chu Đồng, người rất tốt, rất biết chiếu cố, mỗi người chúng ta đều được chiếu cố. . . Lão sư, tiểu Báo rất lợi hại a, vừa rồi hắn hỏi ta, có phải chúng ta dùng phấn hoa do Hồng Ban Song Diệp Điệp hái cho vào trà hay không, ai nha, ta cũng không dám trả lời hắn!"
"Ồ? Đệ tử Ủy Vũ Tông cũng am hiểu về ong bướm như vậy sao?"
"Lão sư, nếu lần sau hắn hỏi lại, ta trả lời thế nào?"
"Không sao, ngươi cứ thoải mái thừa nhận, biết mỗi điểm này không ngại, bên trong còn có rất nhiều môn đạo là người khác làm không được."
"Được rồi. Lão sư, ngày mai ta có thể chơi cùng bọn họ hay không? Đại sư huynh bảo ngày mai muốn đánh trận với hai vị linh trưởng lão, ta muốn tham gia. Có được hay không? Xin lão sư đấy. . ."
"Linh trưởng lão gì?"
"Ai nha, chính là hai trưởng lão Hắc Bạch, một con ngỗng trắng lớn, một con mèo đen nhỏ. . ."
.
Bình luận truyện