Ô Long Sơn Tu Hành Bút Ký
Chương 419 : Quần chiến
Người đăng: immortal
Ngày đăng: 00:27 25-06-2025
.
Cảm nhận được uy hiếp to lớn sau lưng, Hoàng Tùng nhào về phía trước, suýt soát né được nhát kiếm chí mạng, nhưng trên lưng nhiều một vết thương.
Hắn lập tức thẹn quá hoá giận, quay người lại xông lên. Dù sao cũng là Trúc Cơ trung kỳ, chân nguyên thâm hậu, kinh nghiệm đấu pháp phong phú, sau khi chiêu thức bất ngờ của Phương Bất Ngại bị hắn thích ứng, liền hông thể đánh lén thành công nữa, hai người nhất thời đánh đến ngang tài ngang sức.
Thấy hắn cùng Phương Bất Ngại giao đấu hơn mười chiêu mà vẫn bất phân thắng bại, Hoàng Huy nhìn về phía đám người tam phòng, Hoàng Khản gia chủ tam phòng cùng đích trưởng Hoàng Húc đều có mặt, hai người cảm nhận được ánh mắt của Hoàng Huy, nhìn sang.
Hoàng Huy truyền âm nhập mật cho bọn họ: "Tam Huyền Môn có kiếm tu, một đấu một thì phải đấu đến bao giờ? Coi như thắng, cũng khó ăn nói. Nên ra tay."
Hắn đã nhìn ra, Tam Huyền Môn có Phương Bất Ngại kiếm tu này, đấu pháp một đấu một, phe mình sẽ không chiếm được tiện nghi gì, người có tu vi cảnh giới tương đương hắn, Hoàng gia không có ai có thể ngang sức ngang tài với hắn, tu vi cao hơn hắn ngược lại có thể đấu lâu hơn, nhưng đánh càng lâu, sau này khi bị người đời đem ra bàn tán sẽ càng mất mặt mũi, cho nên ý của hắn rất rõ ràng chuyện này do tam phòng các ngươi khơi mào, các ngươi mau ra tay đi.
Hoàng Khản ra hiệu cho Hoàng Húc, Hoàng Húc Húc bước chân di chuyển ra phía ngoài, rất nhanh đã vòng đến rìa đám đông, sau đó đột nhiên vung vân tụ, tập kích bất ngờ Chu Linh Tử từ cạnh sườn.
Chu Linh Tử đang đứng bên cạnh Lưu Tiểu Lâu quan sát tình hình chiến đấu, hoàn toàn không chú ý đến động tĩnh của Hoàng Húc, muốn đề phòng thì đã muộn —— coi như phòng bị, kỳ thật cũng không có tác dụng gì, bị vân tụ cuốn tới trên người.
Nàng chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng hùng hậu không thể chống cự bao phủ toàn thân, ép tới nàng không thở nổi, chỉ kịp "A" một tiếng, liền bị vân tụ quấn lấy, sau đó. . .
Sau đó cỗ uy áp bao phủ toàn thân kia đột nhiên tiêu tán đến không còn dấu vết, cúi đầu nhìn, vân tụ vừa mới cuốn lấy nàng đã rời khỏi cơ thể, mềm nhũn rơi xuống đất, lại là một kiện tụ sáo dài đến một xích, thu vào trong tay, mềm mại dẻo dai, lại có lực bám dính cực mạnh, không rõ luyện chế từ loại linh tài gì.
Cùng lúc đó, mắt nàng hoa lên, liền thấy bên chân chưởng môn xuất hiện một người, tay áo thiếu mất nửa đoạn, chính là gia hỏa vừa đánh lén mình.
Quả nhiên nghe thấy Lưu Tiểu Lâu cười lạnh: "Lén lén lút lút, hành động mờ ám, đây chính là mánh khoé của Hoàng gia Quế Đường sao?"
Hoàng Húc bị Huyền Chân Tác trói chặt, kéo tới dưới chân Lưu Tiểu Lâu, cả người đều là mộng, thẳng đến khi Lưu Tiểu Lâu tiện tay phong khí hải hắn, triệt để đoạn tuyệt khả năng phản kháng, hắn vẫn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Trúc Cơ hậu kỳ, cũng không phải chưa từng so tài, thua thì chắc chắn thua, nhưng coi như thái công nhà mình tu vi cao nhất của Hoàng gia, cũng không có khả năng chỉ một chiêu liền bắt được mình a?
Không, còn không phải một chiêu, là nửa chiêu, điều này làm sao có thể?
Rốt cuộc mình làm sao mà không thể động đậy? Còn sợi dây kia là thế nào?
Hoàng Húc bị bắt chỉ trong một chiêu, người lo lắng nhất chính là cha hắn Hoàng Khản, kinh hãi nhất chính là tộc trưởng Hoàng Huy, bởi vì hắn biết mình tuyệt đối không thể làm được như vậy. Hoàng Huy chỉ sững sờ một thoáng, rồi không chút do dự ra lệnh tất cả tu sĩ Hoàng gia cùng lên, vây công Tam Huyền Môn.
Nếu như Lưu Tiểu Lâu lấy Hoàng Húc làm con tin, bức bách Hoàng gia đáp ứng một số điều kiện khuất nhục, sự việc sẽ không thể vãn hồi, đây là điều tuyệt đối không thể tiếp nhận, cho nên phải nhân lúc Lưu Tiểu Lâu chưa kịp làm như vậy, quấy đục chiến cuộc, dẫn sang cục diện có lợi cho Hoàng gia.
Cục diện nào có lợi nhất cho Hoàng gia? Đương nhiên là quần ẩu!
Cậy vào chính là Hoàng gia Quế Đường người đông thế mạnh, ức hiếp chính là Tam Huyền Môn ngươi không có người!
Hơn bốn mươi người vây công Tam Huyền Môn, đại bộ phận đều du tẩu ở vòng ngoài, hò hét trợ uy, không xen tay vào được. Chân chính đấu pháp chính là sáu người, gia chủ Hoàng Huy, em trai Hoàng Tùng cùng Hoàng Liêm, nhị phòng Hoàng Hãn, tam phòng Hoàng Khản, tứ phòng Hoàng Nhậm, tất cả đều là Trúc Cơ của Hoàng gia Ngũ Phúc Trang.
Trong đó tứ phòng Hoàng Nhậm bị Phương Bất Ngại dùng năm kiếm làm nhục, nổi giận dị thường, cùng Hoàng Tùng hợp công Phương Bất Ngại.
Những người còn lại do Hoàng Huy dẫn đầu, lấy bốn chọi một, vây công Lưu Tiểu Lâu, Hoàng Khản vì muốn cứu con trai, càng liều mình xông lên trước.
Chỉ thấy Lưu Tiểu Lâu trong miệng niệm quyết, đầu ngón tay bấm quyết, bộ động tác này hắn đã luyện cực kỳ thuần thục khi từng giả mạo Cảnh Chiêu, theo bản năng liền thi triển ra, nhìn qua là thần đả triệu hoán pháp của Thanh Ngọc Tông, kì thực là lặng yên không một tiếng động bố trí trận bàn.
Một khí tức lạnh lẽo hình thành trước cửa Ngũ Phúc Trang, trong lòng mỗi người đều không hiểu dâng lên cảm giác âm lãnh, tựa như ngực bị âm phong thổi qua.
Ánh trăng xuyên qua mây đen che khuất nó, chiếu xuống trước Ngũ Phúc Trang một đạo ánh trăng lóng lánh, chiếu ra một thân ảnh xanh biếc, chính là trúc yêu, nó chống một cây trúc trượng, đi lại tập tễnh bước ra từ trong ánh trăng.
Sau lưng trúc yêu, một cỗ khô lâu trắng theo sát lấy đi ra, tay cầm một cây cốt thứ dài, trên cốt thứ còn chảy xuống huyết dịch vẩn đục.
Bên người khô lâu trắng, chẳng biết lúc nào một con nhện đen to lớn leo ra, tám chân nhện như tám thanh liêm đao, hiện ra ánh sáng xanh đen.
Trúc yêu giơ lên trúc trượng, nhắm thẳng đầu Hoàng Huy mà đánh.
Hoàng Huy từng thấy Thần Đả Thuật, nhưng thần đả của nhà khác triệu hoán hoặc là sơn thần hà bá kim khôi kim giáp, hoặc là tiên tử thiên cung y phục hoa lệ, liền xem như yêu, cũng là yêu như thần mã tiên hạc, tuyệt không phải ba tên trước mắt này có thể so sánh.
Nếu như nói trúc yêu còn một màu xanh biếc, miễn cưỡng có chút dáng vẻ yêu thần, khô lâu trắng cùng con nhện đen kia thực sự quá khó coi, không chỉ khủng bố, mà còn buồn nôn!
Dưới kinh ngạc, hắn nhanh chóng thối lui, pháp khí bản mệnh phóng ra, thanh hương lan tỏa, hoa quế rơi đầy trời.
Hoàng Huy ứng biến cực nhanh, sau khi tránh được một đòn của trúc yêu, hắn nhạy cảm phát giác được trúc yêu dường như không quá lợi hại, thế là lại nhanh chóng chuyển từ nhanh chóng thối lui thành tiến công, vô số hoa sen bằng xương bay ra, nhắm thẳng vào trúc yêu.
Chỉ là trúc yêu này cũng không ngu ngốc, phản ứng dù chậm chạp, nhưng cũng hiệu quả —— thân thể nó ngã ngửa ra sau, ngã mạnh xuống đất, nhưng cũng tránh thoát phần lớn hoa sen bằng xương, chỉ có số ít đánh trúng bụng nó, tạo ra hai lỗ thủng.
Cốt thứ dài bất ngờ đâm tới, hai thanh liêm đao chân nhện cũng quét ngang từ phía dưới, Hoàng Huy đồng thời thả ra hai kiện pháp khí phòng ngự, trên người lóe lên hai đoàn vân yên, hóa giải cả cốt thứ cùng liêm đao.
Sau khi hóa giải, trong lòng hắn càng buông lỏng, khô lâu trắng cùng con nhện đen còn không bằng trúc yêu. Nếu như nói trúc yêu có thể phán định có thực lực Trúc Cơ trung kỳ, khô lâu trắng cùng con nhện đen không sai biệt lắm chỉ Trúc Cơ sơ kỳ.
Xem ta dùng ít đánh nhiều, lấy ít thắng nhiều!
Hoàng Huy đại hiển thần uy, hoa quế phiêu linh, vân yên biến ảo, sau một phen truy kích dữ dội, rất nhanh liền phá vỡ thế liên thủ của ba yêu, ngay thời khắc sắp đánh bại ba yêu, một đạo ánh sáng màu vàng đến từ thiên ngoại, nhắm thẳng vào mặt hắn!
Bên tai nghe thấy tiếng gầm gừ, tựa như truyền đến từ trong cuồng phong mưa rào, sấm vang điện quang.
Đây là âm thanh gì?
Đây chính là long hống sao?
Vô số hoa quế bay ra từ sau đầu, dựng lên một tường hoa dày đặc giữa mình cùng ánh sáng vàng. Cùng lúc đó, Hoàng Huy nhanh chóng thối lui, bởi vì hắn cảm giác bức tường hoa dựng lên trong lúc vội vàng khả năng không ngăn được ánh sáng vàng.
Dự cảm của hắn quả nhiên đúng, tường hoa bị ánh sáng vàng một kích nát tan.
Ánh sáng vàng vẫn còn dư lực tiếp tục tiến công, đuổi đến trước mặt hắn, bị hai đoàn vân yên hóa giải, dừng lại ngay trước mũi hắn.
Kiếm quang hơi co lại về phía sau, hóa thành năm sợi đằng, cố gắng bò lên sống mũi hắn, tựa hồ còn muốn chui vào dưới da mặt.
Hoàng Huy lại lùi tiếp, rốt cục hoàn toàn tránh được uy hiếp của ánh sáng vàng, giờ phút này nhìn lại, rốt cục thấy rõ, đó là một thanh phi kiếm mang theo năm sợi đằng, hình dạng cực kì cổ quái.
Lại là kiếm tu sao? Hoàng Huy nhìn Lưu Tiểu Lâu xuất hiện ở đối diện, không khỏi có chút thất thần.
Nhưng lúc này không phải lúc thất thần, mà là triệu tập các phòng vây công. . .
Các phòng đâu? Chuyện gì xảy ra?
Đã thấy hai đệ đệ —— Hoàng Tùng cùng Hoàng Liêm, nhị phòng Hoàng Hãn, tam phòng Hoàng Khản, tứ phòng Hoàng Nhậm, đều đã nằm sau lưng Lưu Tiểu Lâu sau lưng, dưới chân Chu Linh Tử, trên trận chỉ còn mình.
Không, xác thực mà nói, còn có mấy chục tên tu sĩ đồng tộc, cung phụng, nhưng những người này giờ phút này đờ đẫn, ngơ ngác, vây quanh ở vòng ngoài, lại đều câm như hến, đã sớm mất chiến ý.
Trong lúc hắn một mình chiến đấu với trúc yêu, khô lâu cùng con nhện đen, Lưu Tiểu Lâu đã lần lượt cầm xuống từng tu sĩ Trúc Cơ khác.
Mà đối với Hoàng Huy Trúc Cơ hậu kỳ tu vi cao nhất trên trận, Lưu Tiểu Lâu cũng định áp dụng cách tương tự.
Ném ra Huyền Chân Tác, cầm nã tất cả cùng giai trở xuống!
Hoàng Huy muốn tránh, nhưng hắn phát hiện tất cả đều phí công, không hiểu thấu liền bị một sợi dây thừng trói cực kỳ chặt chẽ, rốt cuộc vô lực động đậy.
Cũng may khí hải chưa bị phong, vẫn có thể phản kích!
Vô số hoa quế bay ra từ trong khí hải, kết thành một bức tường hoa khác trong không trung.
Đang muốn dùng tường hoa này phản kích, chợt cảm thấy thần thức mơ hồ, ánh mắt có chút phiêu hốt, hô hấp dồn dập, tim đập dữ dội. . .
Một vị nữ tử đội mũ rộng vành đi về phía hắn, trên mặt đeo lụa mỏng. . .
Tường hoa bắt đầu khô héo, cánh hoa tản mác.
Ngực đau xót, một thanh trường kiếm xuyên qua từ phía sau, mũi kiếm mở ra ở ngực, nở thành một đóa hoa.
Sự phản kháng của Hoàng Huy dần ngừng lại.
Lưu Tiểu Lâu vẫy tay, kéo Hoàng Huy đến dưới chân, thu dây thừng, đang muốn phong khí hải, một cái lưới lớn bay ra từ trong trang viên, mang theo sức mạnh như sóng dữ, đánh về phía Lưu Tiểu Lâu.
Đây không phải lực lượng của Trúc Cơ, đây là lực lượng của Kim Đan!
.
Bình luận truyện