Hương Thôn Siêu Cấp Y Thánh
Chương 386 : Phần tử phạm tội ngông cuồng
Người đăng: duynguyen07
Ngày đăng: 13:03 09-11-2025
.
Nghe Thẩm Bá Quân trả lời, Thẩm Quốc Minh nhìn chung quanh, cũng không thấy cao thủ mà Thẩm Bá Quân nói tới, ánh mắt không hiểu sao lại rơi trên người Tô Minh, trong lòng lại xua tan ý nghĩ này, buông điện thoại xuống, nói: "Tiếp tục giám thị, viện thủ của chúng ta đang đến, chắc sắp tới rồi!"
"Ai nha, hóa ra còn có viện thủ à!" Một thanh âm chế nhạo vang lên, mọi người theo tiếng nhìn tới, thanh âm kia vừa mới vang lên bên tai, một thân ảnh khôi ngô đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Lập tức, bọn người Thẩm Quốc Minh như gặp phải đại địch, đạn đã lên nòng, chỉ vào người vừa đến.
Người vừa đến ước chừng bốn mươi tuổi, thân hình khôi ngô, mặt đầy thịt ngang, nhìn thấy những khẩu súng chỉ vào mình, căn bản cũng không thèm liếc mắt một cái, ánh mắt của hắn như lang như hổ, khiến những quan binh cảnh sát vũ trang từng trải trăm trận không khỏi xương cụt phát lạnh.
"Ngươi là ai?" Thẩm Quốc Minh lạnh giọng hỏi.
"Ha ha, ta? Ta là người của Cái Môn." Nam tử khôi ngô toàn thân khối cơ thịt rắn chắc, có chút khinh thường, "Chỉ bằng đám rác rưởi các ngươi, cũng dám quản chuyện của Cái Môn ta? Trừ phi là nhân mã của Long Uyên may ra còn phải kiêng dè một chút, các ngươi... tính là cái thá gì?"
Sự khiêu khích trần trụi!
Tất cả mọi người đều phẫn nộ không thôi, bọn họ không những không thể bắt giữ những phần tử phạm tội kia, giờ đây ngược lại còn bị phần tử phạm tội khiêu khích đến tận cửa, điều này khiến bọn họ xấu hổ phẫn hận đến mức muốn chết.
"Ngươi..." Một đám quan binh cảnh sát vũ trang giận không thể tha thứ, "Đem hắn bắt lại!"
Hai quan binh đã qua huấn luyện nghiêm ngặt một quyền đánh ra, thế nhưng chỉ nghe một tiếng vang lớn, nắm đấm của nam tử khôi ngô đã nện vào trên ngực bọn họ như đạn pháo, nếu không phải trên người bọn họ còn mặc áo chống đạn, chỉ sợ đã bị một quyền kia đánh cho lồng ngực sụp đổ xuống! Dù vậy, bọn họ vẫn cảm thụ không được tốt cho lắm.
"Hỗn đản!" Thẩm Quốc Minh bị tức đến thất khiếu bốc khói, gầm thét một tiếng, "Không được nhúc nhích, nhúc nhích nữa chúng ta sẽ nổ súng!"
"Nổ súng?" Nam tử khôi ngô khinh thường cười một tiếng, "Ngươi chính là đầu lĩnh của bọn họ phải không, chỉ cần giết ngươi, thì tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc!"
Sắc mặt bọn người Thẩm Quốc Minh, lão Tần đại biến.
Thẩm Quốc Minh đang muốn tránh đi, nam tử khôi ngô liền động, thân hình của hắn cực nhanh, dưới chân giống như pháo nổ tung, cát đá văng tung tóe, nam tử khôi ngô mượn lực lao nhanh, mấy cảnh sát vũ trang nổ súng nhưng cũng không thể bắn trúng hắn, bàn tay to như quạt hương bồ của hắn vỗ ra, giống như đám mây đen che khuất bầu trời, cùng với một tiếng nổ vang lên, bàn tay ẩn chứa ngàn cân lực lượng kia đã vỗ xuống Thẩm Quốc Minh!
Thẩm Quốc Minh chỉ cảm thấy hô hấp đình trệ, một chưởng kia trực tiếp làm không khí xung quanh nổ tung, sự thiếu oxy ngắn ngủi khiến đầu hắn thất thần, giống như bị Tử thần bao phủ, không thể động đậy!
"Cục trưởng!"
"Hỗn đản, dừng tay a!"
Thẩm Quốc Minh đối xử với đồng đội vẫn rất tốt, rất được yêu mến, mắt thấy tay Thẩm Quốc Minh sắp bỏ mạng dưới chưởng của nam tử khôi ngô, những quan binh kia mắt rách muốn nứt!
Thân pháp của nam tử khôi ngô linh hoạt, tốc độ thật sự là quá nhanh, bọn họ căn bản là không có cách nào nhắm bắn! Bọn họ lúc này mới phát hiện ra, hóa ra súng cũng không phải là vạn năng!
Một cỗ bi phẫn nồng đậm dâng lên trong lòng!
"Mệnh ta thôi rồi!" Thẩm Quốc Minh trơ mắt nhìn một chưởng kia rơi xuống, nhưng căn bản là vô lực!
Khóe miệng nam tử khôi ngô nhếch lên một nụ cười khinh thường, trong mắt hắn, đánh chết Thẩm Quốc Minh cũng đơn giản như bóp chết một con kiến vậy!
Thế nhưng là, khi tay của hắn chỉ lát nữa là vỗ vào trên trán Thẩm Quốc Minh, một ngón tay trắng nõn đã chống trên bàn tay của hắn, một ngón tay kia trắng nõn thon dài, nhìn rất yếu ớt, giữa giờ khắc này, lại giống như một cây kình thiên trụ, sống sờ sờ chống đỡ bàn tay tựa như trời sập kia!
Thời gian vào khoảnh khắc này ngưng đọng.
Sắc mặt nam tử khôi ngô hơi đại biến, khi hắn nhìn rõ ràng người trước mắt, đồng tử đột nhiên co rút lại như mũi kim!
Thanh niên trước mắt so với những quan binh cảnh sát vũ trang kia còn không bằng, vừa nãy căn bản là không bị hắn để vào mắt, thế nhưng trí nhớ của nam tử khôi ngô lại cực tốt, một thanh niên này cách Thẩm Quốc Minh ít nhất cũng có mười lăm mét, mà hắn cách Thẩm Quốc Minh chỉ là năm mét, khi hắn phát động tấn công khóe mắt liếc qua vẫn còn thấy thân ảnh của Tô Minh bất động, thế nhưng bây giờ Tô Minh lại sống sờ sờ đứng trước mặt hắn!
Hắn thiên phú dị bẩm, từ nhỏ bái nhập môn hạ của trưởng lão Cái Môn Lâm Kim Thạch để học tập, bây giờ đã đột phá Nội Lực Tông Sư, chi lực một chưởng có thể đập nát trán của một con bê! Thế nhưng là, một ngón tay của Tô Minh liền đem bàn tay ẩn chứa ngàn cân cự lực của hắn chặn lại!
Tốc độ này! Lực lượng này!
Một vệt hàn ý từ xương đuôi của nam tử khôi ngô thẳng xông lên đầu, một cỗ nguy cơ nồng đậm khiến da đầu nam tử khôi ngô tê dại!
Thẩm Quốc Minh sửng sốt!
Lão Tần sửng sốt!
Những quan binh cảnh sát vũ trang mắt rách muốn nứt kia đều sửng sốt!
"Vậy mà tiếp được!"
"Cục trưởng có cứu rồi!"
"Vậy mà là hắn?"
"Hắn vậy mà chỉ dùng một ngón tay đã chặn được bàn tay của người kia!"
Sức mạnh của nam tử khôi ngô khiến mọi người không có bất kỳ nghi ngờ gì, hai đồng đội nằm trên mặt đất không rõ sống chết hoàn toàn là do hắn gây ra, thậm chí tốc độ của hắn ngay cả xạ thủ bắn tỉa cũng không thể nhắm trúng, bàn tay to như quạt hương bồ kia ẩn chứa lực lượng có thể ép không khí phát ra tiếng nổ, thực lực của nam tử khôi ngô này đã vượt quá nhận thức của bọn họ!
Nhưng, bây giờ nam tử khôi ngô giống như hung ma kia, lại bị Tô Minh mà bọn họ cực kỳ không coi trọng chặn lại!
Chỉ dùng một ngón tay!
"Ngươi là ai?" Nam tử khôi ngô lạnh giọng quát, "Ngươi là người của Long Uyên?"
"Ta là ai, ngươi còn không xứng biết!" Tô Minh cười nhạt một tiếng.
"Hừ, cuồng vọng!" Nam tử khôi ngô hừ lạnh một tiếng, vừa nãy hắn bất quá chỉ phát huy bảy phần thực lực, tuy rằng bị Tô Minh chặn lại, nhưng vẫn không quá coi trọng, cười hắc hắc nói: "Bây giờ thú vị hơn một chút, tiếp ta một quyền nữa! Đem ngươi đánh chết, rồi đánh chết hắn cũng như vậy thôi!"
Trong lòng Tô Minh dâng lên một vệt sát ý, loại người mất hết nhân tính này căn bản là không nên sống trên thế giới này!
"Hây!" Nam tử khôi ngô một quyền đánh ra, cùng với một tiếng nổ lớn, nắm đấm to bằng nồi đất cuốn theo gió xoáy mãnh liệt, giống như đạn pháo bắn ra từ nòng pháo lao tới tấn công, một quyền này ngưng tụ mười phần lực đạo của nam tử khôi ngô, đã vượt quá giới hạn của cơ thể con người!
"Một chưởng kia vừa nãy còn chưa phải là giới hạn của hắn!"
"Thật sự là quá mạnh rồi!"
"Nếu như một quyền này nện vào trên đầu của mình, chắc chắn phải chết a!" Trên mặt Thẩm Quốc Minh lướt qua một vệt vẻ chấn động, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ lạnh lẽo.
Mắt thấy nắm đấm của nam tử khôi ngô sắp rơi vào lồng ngực Tô Minh, Tô Minh chậm rãi vươn một bàn tay thanh tú, nắm chặt lấy nắm đấm to lớn kia của hắn!
"Quá chậm rồi!" Tô Minh thong thả nói.
Trên mặt bọn người Thẩm Quốc Minh, lão Tần hiện lên một vệt vẻ chấn động!
Một quyền kinh khủng kia, thế mà lại bị dễ dàng chặn lại như vậy?
Mặt nam tử khôi ngô đỏ bừng, trên mặt sát khí đằng đằng, "Tiểu tử, ta là người của Cái Môn, nếu ngươi giết ta, Cái Môn sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
"Giết người là phạm pháp, yên tâm đi, ta sẽ không giết ngươi." Tô Minh cười ha ha, nam tử khôi ngô thở phào nhẹ nhõm một hơi, Tô Minh một cước đá vào trên đùi của hắn, chỉ nghe một tiếng "răng rắc", xương đùi của nam tử khôi ngô lập tức đứt lìa.
Nam tử khôi ngô phát ra một tiếng kêu thảm thiết, đồng thời, Tô Minh đánh gãy hai tay và xương của một chân khác của hắn, nam tử khôi ngô ngã trên mặt đất, phẫn nộ nguyền rủa, bị lão Tần đang tức giận dùng vớ hôi bịt miệng lại.
Tất cả quan binh nhìn về phía Tô Minh với ánh mắt tràn đầy vẻ kính sợ. Quân nhân thượng võ, Tô Minh đã dùng thực lực của hắn giành được sự tôn trọng của bọn họ!
.
Bình luận truyện