Hương Thôn Siêu Cấp Y Thánh
Chương 12 : Tuyệt Sắc Cảnh Hoa
Người đăng: duynguyen07
Ngày đăng: 22:38 07-11-2025
.
Tô Minh không nói nên lời.
Chính ngươi một tiểu lưu manh, lại muốn đi cướp bóc người khác, ngươi còn không biết xấu hổ báo cảnh sát sao? Có thể hay không có chút vinh dự nghề nghiệp chứ?
"Ngươi ngược lại là báo cảnh sát đi." Tô Minh cười lạnh một tiếng, sải bước hướng phía trước đi tới, Hoàng Thiên Minh gầm thét một tiếng, Tây Qua Đao múa đến uy vũ sinh phong, ánh đao run rẩy loạn xạ, nhìn qua liền cực kỳ khủng bố, trong mắt Tô Minh lại không có chương pháp chút nào, Tô Minh một cước đá vào trên cổ tay của hắn, xương cổ tay của hắn bị Tô Minh đá gãy, tiếng kêu thảm thiết liên tục.
"Đại hiệp tha mạng!" Hoàng Thiên Minh ruột gan đều hối hận xanh cả rồi, phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất.
Trên mặt Tô Minh lướt qua vẻ tàn nhẫn, một cước đá vào trên lồng ngực của hắn, "Ngươi không phải rất kiêu ngạo sao? Ngươi không phải muốn đánh gãy ngũ chi của ta sao? Tới đi!"
Hoàng Thiên Minh ngất đi, điện thoại của hắn rơi trên mặt đất, Tô Minh giật mình một cái, hắn lần đầu tiên đánh nhau, hạ thủ không có nặng nhẹ, chẳng lẽ thật là đã chết?
Đi tới kiểm tra một chút, phát hiện Hoàng Thiên Minh chỉ là ngất đi, lúc này mới an tâm lại, Tô Minh đang muốn đem hắn làm tỉnh lại truy hỏi, ánh mắt quét qua khóe mắt thấy trong tay Hoàng Thiên Minh đang cầm điện thoại, bên trong truyền đến tiếng nói, Tô Minh cầm lấy nhìn một cái, trong lòng âm thầm kêu khổ.
"Má ơi, những tiểu lưu manh này quá không có tiết tháo rồi, lại có thể thật sự báo cảnh sát!" Tô Minh suýt nữa không nói nên lời, hắn cầm lấy điện thoại nhấn tắt cuộc gọi.
Tô Minh bỏ đi ý nghĩ đem Hoàng Thiên Minh làm tỉnh lại bức cung, đang muốn đem điện thoại của hắn ném đi, đột nhiên lại có một cuộc điện thoại gọi đến, không có ghi chú, Tô Minh do dự một lát, vẫn lựa chọn kết nối.
"Minh ca, tiền đã tới tay chưa?" Tô Minh cảm thấy âm thanh này có chút quen thuộc, nhưng cụ thể ở đâu đã nhớ không nổi, "Ta nhưng sẽ không gạt ngươi, nhớ kỹ đánh gãy một cái chân của hắn cho ta. Này, ngươi có nghe không?"
Sắc mặt Tô Minh có chút âm trầm, hắn từ trước đến nay chưa từng trêu chọc bất luận kẻ nào, nhưng những người này lại muốn một cái chân của hắn, may mắn chính mình có được võ học truyền thừa của Y Thánh, nếu không hậu quả không chịu nổi tưởng tượng. Nhưng nếu như mình chỉ là một người bình thường thì sao? Chẳng phải thật là sẽ bị đánh tàn phế sao?
Tô Minh phẫn nộ vô cùng, đang muốn làm tỉnh lại Hoàng Thiên Minh, nhưng lúc này bên ngoài đã vang lên tiếng còi cảnh sát, Tô Minh lấy thẻ điện thoại ra ném vào mương nước, nhanh chóng bỏ trốn khỏi hiện trường.
Tô Minh đi chưa được bao lâu, hai tên cảnh sát đi tới trong cái hẻm nhỏ, nhìn thấy năm tên tiểu lưu manh đã ngất xỉu, không khỏi nhíu chặt mày.
"Hoàng Thiên Minh? Hắn sao lại ở đây?" Nam cảnh sát có cặp lông mày rậm và đôi mắt to, cực kỳ khôi ngô, một thân cảnh phục mặc trên người hắn đem bắp thịt của hắn phô bày một cách triệt để, anh vũ chính khí, nhìn thấy Hoàng Thiên Minh, sững sờ nói.
Một tên khác nữ cảnh sát lớn lên cực kỳ cao gầy xinh đẹp, thân hình thon dài, khuôn mặt đẹp đẽ, lông mày cong cong như trăng, mắt to đen láy óng ánh, độ cong bờ môi nhu hòa, nàng mặc trên người một thân cảnh phục, áo sơ mi màu xanh da trời đem sự đầy đặn của nàng phác hoạ ra độ cong hình bán nguyệt, quần cảnh phục rộng thùng thình không cách nào che lấp vẻ uyển chuyển của nàng, mông tròn vểnh cao, đôi chân thon dài thẳng tắp, khiến vô số nam nhân vì đó mà phát cuồng, tóc của nàng buộc thành một bím tóc đuôi ngựa, càng lộ ra vẻ lanh lợi, anh tư tát sảng, giữa mặt mày của nàng hơi có một chút quyến rũ, nhưng bị vẻ thanh lãnh của nàng che phủ, nàng đi tới kiểm tra một chút hiện trường, nói, "Ra tay rất nặng, lực đạo trầm ổn, hơn nữa gọn gàng dứt khoát, đối phương là một cao thủ!"
Nam cảnh sát Từ Hoành sắc mặt lộ ra một vòng vẻ kinh ngạc, nói, "Hoàng Thiên Minh này chính là tên tội phạm có tiếng, hắn và những tên côn đồ dưới tay hắn đều là những kẻ không sợ chết có tiếng, đánh nhau rất hung hãn, rốt cuộc là ai có thể làm bọn chúng bị thương thành ra thế này?"
"Bất kể là ai, dù sao ta nhất định phải tìm ra hắn!" Liễu Thiên Sương lạnh giọng nói, "Đã phạm pháp, thì nhất định phải tiếp nhận chế tài của pháp luật!"
Từ Hoành có chút bất đắc dĩ. Có thể giáo huấn Hoàng Thiên Minh và đám người này đến thê thảm như vậy, khẳng định không phải là loại lương thiện gì, dù sao người bị thương chỉ là mấy tên tiểu lưu manh, vẫn không bằng chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Bất quá, Liễu Thiên Sương này là từ tỉnh thành xuống để nhúng vàng, ghét ác như thù, trong mắt không dung tha hạt cát, người ngoài khuyên can căn bản không nghe, cũng để cho nàng đi.
Tô Minh cũng không biết cảnh hoa xinh đẹp Liễu Thiên Sương đã nhớ thương hắn, hắn ngồi lên chuyến xe khách nông thôn về Tô Gia Thôn, qua không sai biệt lắm hai tiếng đồng hồ mới trở lại trong trấn.
Tô Gia Thôn rất nghèo, không có đường xi măng, từ trên trấn đến Tô Gia Thôn còn có mười cây số lộ trình, chỉ có một con công lộ mấp mô, Tô Minh đi rất lâu mới trở lại Tô Gia Thôn.
"Minh nhi, ngươi đi đâu rồi? Sao bây giờ mới trở về?" Trương Quế Phân nhìn thấy Tô Minh trở về, lo lắng nói.
"Mẹ, con đi thị khu mua cho mẹ ít thuốc." Tô Minh nói.
"Đứa nhỏ ngốc, chuyện của mẹ mẹ tự mình biết." Trương Quế Phân nhìn mặt bàn một đống lớn thuốc Đông y, nàng tuy rằng là phụ nữ thôn quê, cũng biết những loại thuốc này không rẻ, trách mắng nói, "Có tiền thì cứ để dành cưới vợ, lãng phí số tiền đó làm gì."
"Mẹ, bây giờ con có tiền." Tô Minh ôm Trương Quế Phân, trong mắt có chút lệ hoa, đem chuyện dã sơn sâm nói một lần.
"Cái gì? Con đi hậu sơn sao?" Trương Quế Phân vừa nghe liền cuống lên, một bàn tay vỗ vào trên trán của Tô Minh, giận nói, "Hậu sơn là có sơn thần bảo hộ, con còn dám chạy lên sao? Con muốn chọc chết mẹ sao!"
"Mẹ, người xem con bây giờ không phải không có chuyện gì sao?" Tô Minh cười xòa, không dám phản kháng.
"Hừ, đáp ứng mẹ, sau này không được phép đi nữa đó." Trương Quế Phân làm sao nỡ trách mắng Tô Minh, nói.
"Con biết rồi, mẹ." Tô Minh trong miệng đáp ứng, trong lòng lại có dự định khác. Linh khí ở hậu sơn so với trong thôn lại càng nồng đậm hơn nhiều, tu luyện lên cũng là làm ít công to, chẳng qua sau này không cho mẹ biết là được, nghĩ đến đây liền tươi cười hớn hở, "Mẹ, con đi sắc thuốc cho mẹ đây."
Uống xong thuốc Đông y, Tô Minh dùng Tạo Hóa Chân Khí giúp Trương Quế Phân mát xa một lần, Trương Quế Phân lại thoải mái ngủ say, Tô Minh dùng Hỏa Nhãn Kim Tinh quan sát một chút tình huống trong cơ thể Trương Quế Phân, trong lòng cực kỳ nặng nề.
Ở trung bộ đại não của Trương Quế Phân thật là một khối u lớn bằng hạt dẻ, đã chèn ép đến dây thần kinh xung quanh, không ngừng xâm thực tổ chức khỏe mạnh của nàng, điên cuồng thôn phệ dinh dưỡng của nàng, tình hình không dung lạc quan.
"Xem ra, vẫn phải sớm ngày đột phá đệ nhị trọng của Tạo Hóa Kinh, tiến vào Trúc Cơ mới được." Tô Minh ưu tâm trùng trùng, hạ quyết tâm nghĩ thầm.
Chờ Trương Quế Phân ngủ say rồi sau đó, Tô Minh lại lần nữa tiến vào hậu sơn.
Cây cối hậu sơn tươi tốt, dấu chân người hiếm thấy, các thôn dân vì để phòng ngừa tiểu hài tử xông nhầm hậu sơn, càng là vây lên hàng rào, có được kinh nghiệm lần trước, Tô Minh thành thạo nhẹ nhàng tiến vào hậu sơn, lại lần nữa đi tới cự thạch bình đài lần trước.
Từ cự thạch bình đài nhìn xa xa, thậm chí có thể nhìn thấy đèn đóm trong tiểu trấn, khá có cảm giác giang sơn mỹ sắc thu hết vào đáy mắt, Tô Minh thở ra một hơi dài, khoanh chân mà ngồi, ngũ tâm triều thiên, vận chuyển Tạo Hóa Kinh, một luồng linh khí từ trong rừng cây xung quanh từ chóp mũi Tô Minh tràn vào, cuộn trào như sương, từng sợi từng sợi tụ tập ở đan điền của hắn, từng sợi chân khí lại từ trong đan điền tràn ra, lưu chuyển khắp các kinh mạch toàn thân, cải thiện thể chất của hắn.
.
Bình luận truyện