[Dịch] Nói Thay Người Chết

Chương 4 : Lại thấy xương người

Người đăng: colongus

Ngày đăng: 08:26 13-06-2018

Tung tung băng đạn trên tay, gã đàn ông nhìn sang 3 người, tiếp đó chỉ vào Tiêu Hiểu Bạch rồi hỏi: “Cậu là sếp ở đây nhỉ? Bảo cấp dưới bỏ cái dùi cui rách trong tay xuống, chúng ta sẽ nói chuyện, tôi không thích có người cầm vũ khí nhằm vào tôi vì không nhịn được là tôi ra tay mất”. Tiêu Hiểu Bạch suy nghĩ trong một thoáng rồi đưa mắt ra hiệu, tiểu Chu chần chừ một lát rồi cũng đặt dùi cui xuống, nhưng vẫn nắm chặt trong tay. “Anh nói chưa hoàn toàn chính xác, chúng tôi là quan hệ đồng nghiệp, họ không phải là cấp dưới của tôi” “Thế à? Nhưng họ rất tôn trọng cậu, vậy là cậu xứng đáng là người lãnh đạo. Thôi, được rồi, giờ cậu muốn nghe chuyện gì? Là bãi máu ở bên ngoài kia, hay là vì sao tôi lại trói tiểu đội trưởng của tôi ở đây? Hay là đầu ngón tay người vô danh nhỉ?” Tiêu Hiểu Bạch vừa định cất tiếng thì lại bị gã đàn ông ấy khoát tay nói cắt ngang: “Các cậu chờ nhé, tôi cởi trói cho tiểu đội trưởng đã, tôi tin rằng qua thời gian dài như vừa rồi, chắc anh ấy đã hiểu”. Gã nói xong, nhìn sang bọn Tiêu Hiểu Bạch. Tiêu Hiểu Bạch hiểu ý, các anh cần tránh ra, anh liền dùng cánh tay huých nhẹ tiểu Chu, tiểu Chu né người, lại nhấc dùi cui lên. Lần này, gã chồm tới nhanh như thợ săn báo, Tiêu Hiểu Bạch vừa muốn tiến lên thì gã lùi lại, trong tay đã nắm giữ chiếc dùi cui. “Tôi đã nói với cậu rồi, 3 người các cậu với thứ võ mèo 3 chân, chỉ trong hai nhịp thở tôi có thể giết chết các cậu ngay. Nếu tôi muốn động thủ, tốn lời nói với các cậu làm gì”. Tiêu Hiểu Bạch kéo tiểu Chu và tiểu Tiền vẫn còn đang khò khè thở, lùi ra một góc nhà. Gã đàn ông lạ ném chiếc dùi cui ra ngoài cửa, tiến đến trước chiếc ghế tựa, vươn tay ra trước tiên tháo chiếc băng bịt miệng cho người đàn ông bị trói ngồi trên ghế, thủ pháp của anh ta cực nhanh, Tiêu Hiểu Bạch còn chưa kịp nhìn kỹ, nút buộc đã được cởi tung ra. “Thằng Điền ngẩn! Mày dám trói lão tử, không thả ra mau, ta sẽ đạp chết. Ta chưa từng thấy mày ác theo cái kiểu này”. Gã này nhún vai, cười, nói tiếp: “Tốt rồi, lại bắt đầu chửi tức là đã hết cáu”. Nói rồi rất nhanh đã cởi được sợi dây trói nọ. Dây trói vừa bung ra, người này bật đứng dậy, nhằm thẳng vào anh chàng mà anh ta gọi là Điền Ngẩn giáng thẳng một cú đá, cú đá làm Điền Ngẩn văng khá xa ra bên ngoài cửa. Điền Ngẩn dùng tay đỡ rồi bật đứng lên ngay, người này đuổi theo, lại cú đá nữa: “Mẹ nó, sao mày không nấp đi” Điền ngẩn cười hăng hắc, cũng không trả lời, người đàn ông này tiếp tục tay đấm chân đá một hồi. Tiểu Chu và tiểu Tiền hết sức ngạc nhiên, nhưng Tiêu Hiểu Bạch lại nhìn rất rõ, tuy anh ta đấm đá hết sức mạnh thật nhưng đều vào chỗ chịu đòn tốt là vai và mông mà thôi. Lặng lẽ đợi 2 người hết ồn ào, Tiêu Hiểu Bạch mới cất giọng: “Anh ... anh Điền, anh có thể giải thích tất cả việc xảy ra ở đây, được chưa?” “Đi, đi thôi, tôi dẫn mọi người đi xem”. Điền Ngẩn ôm chặt vai tiểu đội trưởng của mình, kéo anh ta đi về phía sau nhà. Tiêu Hiểu Bạch cùng mấy người vội vã đi theo, khi đi ra ngoài, tiểu Chu vội vàng nhặt khẩu súng ngắn và chiếc dùi cui dưới mặt đất lên, giắt vào thắt lưng. “Anh Tiêu, chốc nữa phải đòi lại băng đạn nhé, liệu anh ta có trả không?” “Không sao, chắc không sao rồi. Hãy đi xem đã”. Đến sau căn nhà nhỏ, Tiêu Hiểu Bạch và mọi người cùng nhìn thấy một con lợn trắng rất to nằm trên mặt đất, đã chết từ lâu. Bụng con lợn bị một nhát dao sắc rạch tung ra, nội tạng bên trong bị moi ra hết. Trên 4 chân lợn, không có dấu vết trói buộc. Tiêu Hiểu Bạch nhìn thấy vậy, bất giác như hít phải luồng khí lạnh. Cái anh chàng gọi là Điền Ngẩn này, nhất định đã tự dùng sức mình đè con lợn xuống, một dao rạch được bụng lợn, còn may là anh ta không muốn chống đối mình, nếu không thì hôm nay mình nhất định ... toi ở đây. “Các cậu nhìn thấy đám máu ngoài kia là của con súc sinh này. Tiểu đội trưởng chạy lại, không nói một lời, xông vào bóp cổ tôi, lúc đầu tôi tưởng anh ấy đùa, kết quả xuýt chết, tôi không còn cách nào, buộc phải trói anh ấy lại”. Trong khi đang nói, Điền Ngẩn lại bị tiểu đội trưởng đấm cho 2 đấm, anh ta vẫn cười hì hì, không hề đánh trả. “Anh ấy nói trong dạ dày con lợn tôi cho anh, làm cho anh ấy ăn phải ngón tay người, thế là tôi giết con lợn này để chứng minh cho anh ấy xem. Lúc ấy vừa bực mình vừa vội, quên không giữ lại tiết lợn, lãng phí quá”. “Chỉ có thế thôi à?”. Tiêu Hiểu Bạch vẫn còn nghi hoặc, hỏi lại. “Hết rồi, cậu còn muốn hỏi gì nữa?” “Thế ngón tay trong dạ dày lợn anh thật không biết gì sao? Thế anh cho tiểu đội trưởng của anh, thực sự là loại lợn gì?” “Ái chà, đang hầm trong nồi ở bên kia, con lợn tôi mới giết ấy, lúc đó tôi đã cắt cái dạ dày của nó cho tiểu đội trưởng xem rồi, không tin cậu có thể hỏi tiểu đội trưởng của tôi ấy”. “Phải đấy, tôi có thể chứng minh, con lợn cậu ta cho tôi là lợn được nuôi dài hạn bằng táo. Đúng rồi, tôi họ Cố, công tác trong Bộ võ trang”. Người đàn ông nói chõ vào. “Sau khi lợn được nuôi dài hạn bằng táo, khi giết ra có thể trực tiếp ăn chất táo còn dư lại trong dạ dày lợn, rất tốt cho người có tỳ vị yếu. Tôi đã nuôi hơn chục con, nay đưa tặng cho tiểu đội trưởng, nhưng đại khái có sai sót gì đó trên đường vận chuyển, bị người khác đổi tráo hoặc nhầm lẫn mới xảy ra việc này”. Điền Ngẩn vừa nói vừa bước đến trước chiếc nồi đang hầm trên bếp cạnh căn nhà, mở vung, một vị hơi chua lại mang thêm hương thơm ngạt ngào của táo ập vào mũi mọi người. “Đồng chí cảnh sát, ta cùng nếm thử xem, cái này khác hẳn loại dùng thịt người nuôi ra đấy”. Lời vừa thoát ra lại bị tiểu đội trưởng Cố đạp cho một cái liêu xiêu. Trên đường trở về, tiểu Tiền hỏi Tiêu Hiểu Bạch:“Anh nói sao người lính ấy giỏi thế nhỉ?” “3 năm là lính bình thường, 4 năm làm lính đặc chủng, 2 năm làm lính đánh thuê nhà nghề  ở nước ngoài, cậu nói xem có giỏi hay không, loại người này luôn ở trong ranh giới với cái chết, thân thủ của họ, chúng ta không chọi nổi đâu, còn may anh ta không phải là tội phạm, nếu đúng là anh ta, hôm nay cả mấy chúng ta đều vinh quang ở lại đây rồi” “Bước sau chúng ta phải làm gì?” “Phải đến đội cảnh sát giao thông, tìm kiếm chiếc xe tải và người lái xe theo như anh ta đã cho số xe và tên người lái, con lợn đã ăn thịt người là do chiếc xe tải ấy chở đến, như vậy chúng ta sẽ tìm được nguồn gốc. Giả dụ lợn do xe tải thu mua, họ nhất định biết lợn thu ở đâu, chỉ cần tìm đến nơi bán lợn, hung thủ cũng không ở quá xa đâu”. Vừa nói đến đây, di động của Tiêu Hiểu Bạch bỗng vang lên, là của anh Lý. “Tiểu Tiêu, cậu hãy trở về nhanh, cả 2 lò mổ ở Đông Thành đều phát hiện trong dạ dày lợn có đốt xương của người, Cục lệnh chúng ta phải nhanh chóng xử lý”.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang