[Dịch] Nói Thay Người Chết

Chương 17 : Giống với lợn nhất

Người đăng: colongus

Ngày đăng: 12:47 05-07-2018

Hôm nay là ngày hết sức buồn nản của tiểu Chu và tiểu Tiền. Trời vừa rạng sáng, tiểu Chu và tiểu Tiền đã lần lượt nhận được điện thoại của Tiêu Hiểu Bạch, gọi tiểu Chu lái xe đến nhà ở của Tiêu Hiểu Bạch. Hai người cho rằng vụ án có tiến triển gì đó, nên hăng hái lao xe đến đón. Ai ngờ, Tiêu Hiểu Bạch lên xe chỉ nói một câu: “Đi lò sát sinh phố Phú Dân”, rồi hoàn toàn im lặng. Tiểu Chu và tiểu Tiền chán nản, nhưng nhìn nét mặt âm trầm của Tiêu Hiểu Bạch, họ rất nghi hoặc nhưng không dám hỏi. Khi xe đến gần phố Phú Dân, Tiêu Hiểu Bạch bỗng mở miệng nói: “Ám ảnh tâm lý của tiểu Dũng rất nặng nề, không biết nó có khả năng trở lại trạng thái đời sống như người bình thường được nữa không?”. Trong xe càng nặng nề thêm, chỉ còn lại tiếng thở nặng nề của 3 người. Lát sau, tiểu Tiền móc ra điếu thuốc, sau khi châm lửa, rít một hơi rõ dài. “Cho tôi một điếu”. Tiêu Hiểu Bạch vươn tay ra, tiểu Tiền đưa thuốc, giúp anh châm lửa, Tiêu Hiểu Bạch hút một hơi, bắt đầu ho rũ rượi. Anh vốn không hút thuốc. “Thế sau này phải làm sao?”. Giọng nói tiểu Tiền nghe khô khốc. “Không biết nữa”. Tiêu Hiểu Bạch ngẩn ngơ nhìn lửa ở đầu điếu thuốc. “Giáo sư Lưu chẳng phải học về tâm lý học đó sao? Có thể nhờ chị ấy làm cho Lý Dũng quên đi đoạn ký ức ấy được không?”. Tiểu Tiền đột nhiên hỏi. “Cậu cho rằng ký ức con người như cái băng ghi hình chắc, có thể xóa đi, không dùng đến nữa được chăng”.Tiêu Hiểu Bạch thở dài, lại không nói gì nữa. Từ lò sát sinh quay ra, nét mặt tiểu Chu và tiểu Tiền càng xị ra. Tiêu Hiểu Bạch mua từ lò mổ 3 tảng thịt lợn rất lớn, đều là ở ngực trước, mỗi tảng đều vài chục cân, lại còn nguyên cả xương sườn. Đáng thương cho tiểu Chu và tiểu Tiền, phải vác vài bao xác rắn đựng thịt lợn sau lưng mang ra xe. Điều ấy chưa kể, khi trả tiền, Tiêu Hiểu Bạch rút ví ra đếm, lại vươn tay ra cho cả hai người: “Tiền không đủ, mỗi người ủng hộ 2 trăm, đợi khi lĩnh lương sẽ trả”. Tiểu Chu và tiểu Tiền cùng nhăn nhó, móc ví đưa ra. Lĩnh lương sẽ trả, tháng này mới qua chục ngày, lĩnh lương, ít nhất còn hơn 20 ngày, tháng này đành phải vượt chi trước vậy. 3 người xếp thịt lợn vào hộp sau xe, đi về Cục. “Tiểu Tiền, việc đi tìm thằng cha nhiếp ảnh, tớ không đi nữa, 2 cậu đi đi. Vấn đề bên ấy, hy vọng không nhiều, nhưng các cậu vẫn phải tiến hành tỷ mỉ đấy. Về đến Cục, đem thịt lợn đặt vào phòng kiểm chứng nhé, còn lại tớ tự sắp xếp”. Gần 11 giờ trưa, tiểu Chu và tiểu Tiền trở về liền đến ngay phòng kiểm chứng, cảnh tượng trước mắt làm cho tiểu Chu và tiểu Tiền giật nảy mình. 3 tảng thịt lợn được buộc ghép lại làm một, treo trước một tấm gỗ dày, trên bề mặt thịt lợn, chi chít vết đâm, một thanh cốt thép xuyên qua thịt lợn ghim vào tấm gỗ, Tiêu Hiểu Bạch tay chống cằm đang đứng bên cạnh trầm tư. “Anh Tiêu, việc gì thế này? Thịt lợn bị anh ngược đãi thế này sao? Đó là làm gì vậy?”. Tiểu Tiền nhanh mồm nhanh miệng, liến thoắng hỏi. “Kết quả bên các cậu thế nào? Có tiến triển không”. Tiêu Hiểu Bạch không trả lời mà hỏi ngược lại. “Đừng nhắc nữa, thằng cha nhiếp ảnh ấy là con mèo đêm, sáng phải gọi bao nhiêu điện thoại mới lôi nó ra được, khi đi tìm địa điểm, nó lại bảo không nhớ rõ, mò mẫm 2 tiếng đồng hồ mới tìm ra. Anh đoán xem người đàn ông ấy là ai?”.Tiểu Tiền cố ý ra vẻ bí hiểm. “Thái Nương Tử, có phải không?”. Tiêu Hiểu Bạch vẫn chằm chặp nhìn vào mảng thịt lợn, cũng không quay đầu lại, trả lời. “A! Anh Tiêu, làm sao anh biết là Thái Nương Tử? Tiểu Chu gọi điện cho anh à?”. Tiểu Tiền hết sức ngạc nhiên. “Không, tớ đoán thôi, việc thế nào? Nói đi”. “Chúng tôi cùng thợ nhiếp ảnh, tìm đến chỗ làm việc của người đàn ông ấy, nhận diện rất lâu, chàng ta không nhìn thấy, phải đến hỏi ở quầy đón tiếp, sau khi nghe thợ nhiếp ảnh tả lại tướng mạo của người đàn ông ấy thì được họ cho biết đó là Thẩm Thái, nhưng từ hôm qua không thấy anh ta tới làm việc, điện thoại thì đã tắt máy, không liên lạc được”. “Tôi nghe thợ nhiếp ảnh miêu tả cảm thấy rất quen, thì ra là Thái Nương Tử, thế là, toi công hết cả buổi sáng”. Tiểu Tiền vừa nói vừa nhìn vào đống thịt lợn: “Anh Tiêu, anh làm cái trò gì thế? Tôi nhìn chẳng hiểu gì cả”. “Làm thực nghiệm”. Tiêu Hiểu Bạch nói xong, bước đến trước chiếc máy ghi tốc độ, ghi lại một số liệu. Lúc này, tiểu Tiền mới chú ý đến phía trước đống thịt lợn đặt một chiếc máy phóng tên, bên cạnh còn đặt một máy ghi tốc độ. “Đi, chúng ta lại đi tiểu khu Cảnh Lam xem”. Tiêu Hiểu Bạch rút găng tay ra, vừa mặc áo ngoài vừa nói. Ngồi trên xe, tiểu Tiền vẫn không nén nổi thắc mắc trong lòng: “Anh Tiêu, anh lấy thịt lợn làm thực nghiệm gì thế?”. “Tiểu Tiền, tôi hỏi cậu, cấu tạo cơ thể người gần giống động vật nào nhất?”. “Cấu tạo cơ thể người, khẳng định con khỉ giống nhất, thuyết tiến hóa đã nói vậy”. “Nhưng cậu có biết vì sao pháp y làm thực nghiệm lại thích dùng thịt lợn nhất không?”. “Cái này thì ... có lẽ thịt lợn dễ mua hơn”. Tiểu Tiền vò đầu vò tai. “Sai rồi, kỳ thực về độ tương tự trong cấu tạo cơ thể, nhất là tổ chức da thì lợn gần giống người nhất, thời gian đẻ trứng và sinh trưởng của ruồi trên thịt lợn và trên xác chết của người hoàn toàn giống nhau. Điều này lý giải tại sao pháp y thường dùng thịt lợn làm thực nghiệm xác chết phân hủy. Thực ra từ cấu tạo cơ bắp để xem xét thì cấu tạo cơ bắp của lợn gần giống người nhất”. “Không phải đâu? Lợn gần giống người nhất ư?”. Tiểu Tiền kêu lên kinh ngạc. “Phải đấy. Da của các động vật khác, tỷ dụ như chó, thỏ, dê, cừu ... vì có lớp lông phủ kín nên thời gian ruồi đẻ trứng và sinh trưởng trên đó dài hơn, chỉ có thịt lợn và tổ chức da của người là gần giống nhau nhất. Cho nên, về mặt ý nghĩa, lợn là động vật giống người nhất, đặc biệt từ lĩnh vực pháp y để xem xét”. Tiêu Hiểu Bạch bật cười. “Thế anh mang thịt lợn làm thực nghiệm gì? Có liên quan đến vụ án này không?”. Tiểu Tiền vẫn thắc mắc hỏi. “Tôi chỉ mô phỏng lại quá trình gặp hại của 2 nạn nhân, đồng thời cũng để truy tìm hung thủ”. “Hung thủ? Anh lấy thanh cốt thép đâm vào thịt lợn để tìm ra hung thủ ư? Tôi không tin, mà tôi có phải là trẻ con đâu”. “Phải, dùng cốt thép đâm thịt lợn mà có thể tìm ra hung thủ đấy; Còn nữa, trẻ con cũng không đơn giản như cậu tưởng tượng đâu, lần này tìm ra hung thủ thì công lao hoàn toàn là của tiểu Dũng đấy”. “A ?!”. Tiểu Tiền hoàn toàn mơ hồ. Lời của Tiêu Hiểu Bạch đầy bí ẩn, làm cậu ta hoàn toàn không hiểu. Trong khi nói chuyện, xe đã đi vào tiểu khu Cảnh Lam. Xuống xe, Tiêu Hiểu Bạch chỉ vào tòa nhà dân cư gần bãi đỗ xe: “Hung thủ ở trong tòa nhà này. Nhưng, tên hung thủ này, đại loại là không biết mình đã giết người”.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang