Nho Thuật

Chương 7 : Họa địa vi lao

Người đăng: free_account

.
Chương 7: Họa địa vi lao " Tô phủ quả phụ Lưu thị, không biết Huyện lệnh đại lão gia xa giá quang lâm, không có từ xa tiếp đón, đại lão gia xin hãy thứ tội." Chánh đường Tô phủ, Lưu thị vội vả mang theo con trai Tô Văn, khom người, xin lỗi nói. " Tô phu nhân, là bản quan mạo muội tới quấy rầy mới đúng." Từ Văn Lương chắp tay, sau đó nhìn chằm chằm Tô Văn sau lưng Lưu thị, nhịn không được hỏi." Ngày hôm nay quan ấn của bản quan kim quang đại thịnh, liền biết được Phong Nhạc Huyền có thần đồng xuất thế, lấy lời trên bậc hàn lâm khai trí. Nói vậy chính là công tử trong phủ. Tiền đồ vô lượng hả! Bản quan đặc biệt đến chúc mừng... Không biết quý công tử là lấy một câu kinh điển nào khai trí?" "Đa tạ Huyện lệnh đại lão gia, đây là con ta Tô Văn. Văn nhi, ngươi mau nói một chút với Huyện lệnh đại lão gia ngươi là lấy câu nào khai trí." Lưu thị được sủng ái mà lo sợ, đây thật là mẹ nhờ quý tử, ngay cả đường đường Huyện lệnh đại lão gia xuất thân tiến sĩ cũng đối với nàng trọng đãi có thừa, nếu là trước đây, đơn giản là không dám tưởng tượng. " Tô Văn ra mắt Huyện lệnh đại lão gia, ta hôm nay là lấy lời Lục Cơ đại học sĩ 'Việc thiện là đối với cha mẹ phải có hiếu, đối với huynh đệ phải kính nhường' mà khai trí, hiểu được ' Hiếu đễ'." Tô Văn không kiêu ngạo không siểm nịnh, thành thật trả lời. " Tô phu nhân, trong phủ nhưng còn có công tử khác khai trí?" Từ Văn Lương lại hỏi. " Không có. Không có. Ngày hôm nay chỉ có Tô Văn khai trí." Lưu thị vội vàng nói. Thế nhưng Tô Văn đứng ra nói rằng: "Huyện lệnh đại lão gia còn có đại ca ta Tô Lâm, hắn năm nay mười lăm tuổi, chưa khai trí. Không biết hôm nay quan ấn rung động, có thể đại ca của ta khai trí không?" " Không thể nào! Huyện lệnh đại lão gia, Tô Lâm là không thể nào khai trí đâu". Lưu thị nói. " Tô Lâm ở nơi nào? Mau dẫn ta đi qua nhìn một chút." Từ Văn Lương trong lòng khẽ động, nói ra. "Mời theo ta!" Tô Văn mang theo Từ Văn Lương đi tới sương phòng Tô Lâm nhưng Tô Lâm sớm đã không còn trong phòng nữa. Từ Văn Lương một bước vào bên trong, sắc mặt đại biến, cả kinh nói:" đây ...thánh lực uy thế sót lại, đây là... Đây là thánh ngôn khai trí hả! Mau... Mau... Mau... Tìm được Tô Lâm..." " Tử Câm, ngươi có thể hay không đứng quá gấp gáp a! Làm gì có cô nương nào tự mình đòi xuất giá a? Không sợ xấu sao?" Thánh ngôn khai trí, Tô Lâm tâm tình thật tốt, cười ha hả đi theo Đổng Tử Câm trên trên đường cái Phong Nhạc Huyền. " Tử Câm, không có sợ! Cha ta nói, tên của ta, chính là cha ngươi đặt cho, Tử Câm vừa sanh ra liền nhất định là Tô Lâm ca ca hiền thê, có cái gì xấu hổ?" Đổng Tử Câm chu cái miệng nhỏ nhắn nói. Hai người hướng tiệm thuốc đi tới, lại đột nhiên phát hiện phát giác đám người phía trước vội vàng lật đật hướng hai bên đường tản ra, hai gã tráng hán khôi ngô điên cuồng hướng phía Tô Lâm bên này chạy lại. "Giang Dương, Giang Hải, hai người các ngươi làm nhiều điều ác, giết người cướp của, làm hại quê nhà, hôm nay bị ta đụng phải, xem các ngươi trốn nơi nào?" Tô Lâm vừa nghe đến tên Giang Dương cùng Giang Hải, liền biết, hai tên này, Phong Nhạc Huyền làm hại quê nhà chính là đạo tặc, ngay tức thì xông tới, muốn ngăn trở lối đi của hai người. Thế nhưng hai người này đều cao lớn thô kệch, khí lực hơn người, thấy Tô Lâm ốm yếu thư sinh cũng dám cản đường, Giang Hải làm cái tát hướng phía Tô Lâm vỗ tới. " Tô Lâm ca ca cẩn thận!" Đổng Tử Câm thét lên. " Mâu tặc lớn mật! Còn dám đả thương người?" Vèo một tiếng, một trận gió thổi tới, Tô Lâm liền một người cả người bạch sam, tay cầm ngân câu thiết, nhẹ giọng ngâm tụng một câu:" Gió mát đến bầu bạn cùng ta, bắt trộm Phong Nhạc!" " Thánh lực gia trì?" Tô Lâm tầm mắt ngưng lại, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tú tài ngâm thơ, cũng bất chấp Giang Hải đang xông đánh mình, tập trung nhìn lại, chỉ thấy tú tài Từ Lăng Tiêu trí khiếu tuôn ra một cổ thánh lực, hóa thành một trận gió mát, nâng hai chân của hắn đi về phía trước, trong phút chốc đuổi kịp Giang Hải. Từ Lăng Tiêu trong tay thiết bút điểm nhẹ nhàng ở ngực một cái, Giang Hải cả người như bị trọng quyền đánh ngã, đau nhức kêu một tiếng, té xuống đất. "Ngươi cứ ở chỗ này chờ một chút chốc lát đi, ta đây phải đi bắt Giang Dương lại, cho hai huynh đệ các ngươi bầu bạn." Sau khi đánh ngã Giang Hải, Từ Lăng Tiêu thánh lực trên người chảy xuôi, lại dùng thiết bút vẽ một vòng tròn bao lấy Giang Hải, tiếp đó nhanh chóng truy kích Giang Dương. "Đây là... Họa địa vi lao?" Tô Lâm một hồi sợ hãi than, Giang Hải ngả xuống đất muốn nhân cơ hội bỏ chạy nhưng không thể thoát khỏi vòng tròn do Từ Lăng Tiêu vẽ ra, đây nhất định họa địa vi lao trong thánh lực thần thông a! Rất nhanh, Từ Lăng Tiêu cũng đánh bại Giang Dương, nhốt chung với Giang Hải. "Tiểu huynh đệ, ngươi đồng sinh văn vị cũng còn chưa đạt được, lần sau gặp được kẻ trộm, mau mau né qua một bên đi! Ha ha ngày hôm nay bắt được Giang Hải, Giang Dương hai gã ác tặc, Từ Lăng Tiêu ta ở công danh bảng chắc chắn tiến lên được mấy cấp đi!" Từ Lăng Tiêu liếc Tô Lâm một cái, thấy trên người Tô Lâm thanh sam ngay cả ký hiệu đồng sinh cũng không có, vừa cười vừa nói. "Thánh lực gia trì uy lực vậy sao?" Nhìn Từ Lăng Tiêu bắt hai tên ác tặc, đem đến huyện nha giao nộp, Tô Lâm nhiệt huyết sôi trào, hoá ra thư sinh nhìn như yếu đuối, thánh lực về sau, có thể cử trọng nhược khinh, họa địa vi lao, truy bắt đạo tặc ngoài đường phố. "Tô Lâm ca ca, Tử Câm tin tưởng, ngươi về sau cũng có thể giống như tú tài lúc nãy uy vũ đẹp trai." Đổng Tử Câm thấy Tô Lâm không nói lời nào, còn tưởng rằng hắn bị Từ Lăng Tiêu đả kích, liền lôi kéo cánh tay của hắn, nói. "Ừm! Nhất định! Tử Câm, đi... Chúng ta bây giờ phải đi đến nhà ngươi, nói cho phụ thân cùng đại ca ngươi biết, ta đã khai trí rồi." Tô Lâm cũng không có đem lời Từ Lăng Tiêu mới vừa nói để ở trong lòng, bởi vì hắn biết, sau kỳ thi huyện, tuyệt đối giành được đồng sinh văn vị. Hơn nữa, hắn còn dự định một tháng sau thi đậu tú tài. Quẹo qua hai con đường, đi tới tiệm thuốc, Đổng Quý Hoa chẳng thấy, ngược lại thì đại ca Đổng Tử Câm Đổng Phong đang xử lý cửa hàng, hắn thấy muội muội của mình cùng Tô Lâm tay nắm tay đi tới, vẻ mặt nộ xích nói với Đổng Tử Câm:"Tử Câm, ngươi nha đầu này, không hiểu lễ nghĩa liêm sỉ? Ngươi vẫn còn chưa thành thân, há có thể ở trên đường cái cùng đàn ông tiếp xúc như vậy? Ngươi đem mặt mũi Đổng gia vứt sạch, chờ cha quay lại, ta nhất định phải thật tốt cho ngươi một trận." "Đại ca, Tô Lâm ca ca ngày sau là vị hôn phu của ta, ta nắm tay vị hôn phu, thế nào bại hoại lễ nghi?" Đổng Tử Câm như cũ quật cường nói," Hơn nữa, Tô Lâm ca ca hiện tại đã khai trí rồi, sau này còn muốn tham dự khoa cử huyện nữa, không lâu sau liền có thể giành được đồng sinh văn vị. Ngươi và phụ thân đừng kiếm cớ không cho ta gả cho Tô Lâm ca ca nữa." " Hắn khai trí rồi? Trò cười. Tiểu muội, ngươi chớ có bị hắn lừa, nhiều năm như vậy khai trí, giờ có thể nói khai trí liền khai trí sao? Đổng Phong cười ha ha nói, nhưng trong lòng của hắn đã sớm biết Tô Lâm không thể khai trí là chuyện gì xảy ra, Lưu thị mỗi tháng đều phái người mua mông trí thảo, cho tới nay đều là tự mình hắn phụ trách. " Đây là thật! Đại ca, Tô Lâm chẳng những khai trí mà, dùng thánh ngôn khai trí đó. Đổng Tử Câm cái miệng nhỏ nhắn nói ra, thế nhưng nàng lời này vừa ra, Đổng Phong càng cười to nói:" Thánh ngôn khai trí? Toàn bộ nước Ngô trăm năm đều không nhất định có một gã, chỉ bằng Tô Lâm? Đùa gì thế?" Nhưng Đổng Phong vừa cười hai tiếng, liền thấy phía trước hai người vội vàng chạy tới, một là bổn huyện Huyện lệnh Từ Văn Lương, một người khác là thuộc hạ của hắn Huyện thừa Lý Đình. Hai người cuống quít chạy tới trước tiệm bán thuốc. Điều không phải đến mua thuốc. Ngược lại Huyện lệnh Từ Văn Lương nắm thật chặc tay của Tô Lâm, khẩn cấp hỏi:" Ngươi... Ngươi là Tô Lâm? Lấy thánh ngôn khai trí. Tô Lâm?" Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang