[Dịch] Nhất lộ tiên trần

Chương 1 : Vong quốc

Người đăng: namtiensinh

Ngày đăng: 11:10 31-10-2018

.
Nhất lộ Tiên trần. Chương 1: Vong quốc. Đêm sâu hun hút, sương đêm giăng mắc khắp rừng cây núi đá, rũ xuống bờ vai nhỏ gầy một người bước lầm lũi trên sơn đạo. Bóng người nhỏ, rất nhỏ; gầy, rất gầy; dưới tình huống không trăng không đèn như lúc này muốn nhìn rõ diện mục hắn quả thực rất khó khăn. Nhưng thực ra chỉ cần hơi chút quan sát dáng vóc cũng có thể đoán được hắn là một thiếu niên, niên kỷ chừng mười tám trở xuống. Tại sao lại biết hắn dưới mười tám, đơn giản vì hắn vẫn còn để tóc chỏm, không đội búi tóc tức còn chưa làm lễ kết quán. Tục kết tóc đội quán vốn xuất từ người Minh Hạ tộc phương bắc, truyền xuống phương nam tới Kinh Việt tộc đã mấy đời song chỉ thấy lác đác xuất hiện trong tầng lớp quý tộc và nho sĩ, dân thường vẫn là còn theo nếp cũ hoặc cắt ngắn hoặc dứt khoát là cạo trọc đầu. Thiếu niên thân vận gấm y, hoa văn dệt nổi vừa tinh mỹ mà đặc trưng của người Kinh Việt, hẳn là con em một gia đình quý tộc. Nhưng hắn bước chân nặng nề, quần áo nhiều chỗ rách rưới, ánh mắt trống rỗng tựa một bộ hoạt thi vừa bước khỏi lăng mộ nào đấy. 'Xoạch' Không biết do dẫm nhầm thứ gì hoặc giả đã kiệt sức mà đột nhiên ngã nhào ra đất, thân thể hắn giống như bao cỏ lăn lông lốc ngược xuống. Cũng may chỗ này thế đất thoai thoải, lại nhiều cây bụi làm giảm sóc nên chỉ rơi được ba bốn trượng thì dừng lại. Chỗ hắn dừng lại vừa khéo lại là một miệng hố, chu vi mấy chục trượng, bên dưới đen ngòm lại lít nha lít nhít những hình thù chồng lên nhau cơ hồ đã lấp đầy chỗ này. Nửa canh giờ trôi qua, thiếu niên vẫn nằm bất động như chết nhưng đôi mắt của hắn không ngừng dán chặt vào thứ trong hố, người tuy bất động nhưng trong đầu đang nổi sóng gầm biển giận. Bởi vì nương theo ánh trăng ló ra khỏi đám mây, ánh sáng quét qua chỗ hố đất hiện rõ hình dạng của thứ nằm trong đó không ngờ lại là ngổn ngang từng cái xác vứt chồng lên nhau. Càng quá đáng hơn khi bọn họ tất cả đều là nữ thi, thân thể lõa lồ, gương mặt đọng lại nét thống khổ trong giây phút cuối cùng của sinh mạng! Thiếu niên bờ môi khẽ hấp háy, tựa hồ đang thì thầm với những bộ nữ thi kia, hoặc như đang tự mình lẩm bẩm. Lát sau hắn gượng người ngồi dậy, chậm rãi bò lên con dốc bằng cả tứ chi, bằng chút sức tàn còn lại trong cơ thể. Đầu hắn cúi gằm, gương mặt chết lặng nhưng trong mắt đã không còn sự mê man mà thay vào đó là sự kiên định tràn trề như ngọn núi cao sừng sững giữa trời đông. ... Cực lạc cung. Tấm biển vàng treo cao giữa cung điện vàng son lộng lẫy. Nơi này vốn là cấm cung hoàng tộc nhà Trần của Kinh Việt quốc. Từ năm năm trước khi Kinh Việt quốc bị Minh Hạ đế quốc tiêu diệt, nơi này bị Cực lạc cung nghênh ngang chiếm làm của riêng, còn nguyên chủ của nó đã bị nô hóa cùng với bách tính Kinh Việt. Nếu không có gì thay đổi, hẳn Kinh Việt tộc sẽ đời đời bị làm nô lệ như bao tiểu quốc khác từng sụp đổ dưới chân Minh hạ đế quốc, lại qua mấy trăm năm hẳn chẳng còn ai nhớ tới hai tiếng Kinh Viêt cùng hoàng tộc họ Trần. Lại nói Cực lạc cung vốn chẳng thuộc tại bất cứ quan chế nào của Minh hạ nhưng lại có địa vị siêu nhiên vượt xa triều đình, người bước ra từ Cực lạc cung cho dù là đệ tử thấp nhất thì ngay đến vương công đại thần cũng phải cúi mình có lễ cho nên việc chiếm lấy tòa cung điện này chỉ trong một câu nói. Còn tại sao bọn họ có được đối đãi này đơn giản chỉ vì đây là một đám người tu chân. Người Tu chân, nguồn gốc xa xưa, nghe nói bắt nguồn từ thời hồng hoang khi những bậc khai tổ học được tiên thuật trường sinh, đánh bại yêu ma, mở rộng nhân giới, kéo dài tới tận hôm nay. Trong nhân giới vẫn lưu truyền một thuyết pháp rằng trên đời có hai dạng người, một dạng người phàm bị sinh lão bệnh tử vây quấn và một có được tiên thể tu chân, hô mưa gọi gió, trường sinh bất lão. Nghe đồn Nhân giới phân làm ngũ phương thần châu nhưng tứ phương hoàn cảnh ác liệt, duy có Trung thần châu là đất đai rộng rãi, tài vật phong phú, thích hợp nhất cho người tụ cư nên nơi đây thế lực tu chân cũng là hưng thịnh nhất. Cực lạc cung nguyên do một đám tu chân trưởng lão và đệ tử từ Trung thần châu lưu lạc xuống mảnh đất nam hoang di địa này, lại được hoàng thất Minh hạ tôn sùng cực độ nên hành vi trước nay vô cùng càn rỡ. Theo chân Minh hạ xuôi nam, ban đầu là "Tu hú chiếm tổ chim cưu" sau đó lại liên tiếp những việc ác khiến người và trời đều phải nghiến răng phẫn nộ... ... - chúng ái phi, mau lại đây nào, bản thiếu chủ hôm nay vừa luyện thành một môn bí thuật, trong lòng sảng khoái muốn thưởng các ngươi đây, ha ha. Trong vườn thượng uyển, một nam tử thanh niên mặt âm nhu, mắt hẹp, không râu, thân vận màu vàng trường bào vừa cười giang tay đi vào, đối với chúng nữ hô như vậy. Lập tức tất cả nữ tử trong sân dù cho đang ngồi đọc sách hay may vá hoặc thẫn thờ đều tái mặt vội vàng bỏ đi việc trong tay mà quỳ mọp xuống, run rẩy. - này, các ái phi sao đang yên đang lành lại quỳ đại lễ, đứng dậy, mau đứng dậy hết. Nam tử thấy chúng nữ làm đại lễ, "ngạc nhiên" bảo các nàng ngồi dậy nhưng cũng khôn thấy ai nhúc nhích, bèn sầm mặt quát: - đứng lên! Lập tức mấy nàng mới lòm còm bò dậy song mặt vẫn cúi gằm chẳng dám nhìn thẳng. - ôi, ta nói các ngươi sao lại như vậy, vốn là có hỷ sự muốn chia sẻ cùng các ngươi, các ngươi lại như một bầy chuột nhỏ gặp mèo, bản thiếu chủ đáng sợ như vậy sao? Nam tử nhăn mặt chất vấn một hồi xong thấy mấy người như tượng gỗ đứng chầu, mất hứng nói tiếp, định phất áo đi ra, đột nhiên một dáng người thướt tha trong bọn họ bước lên, cúi đầu làm lễ xong ngẩng lên nhoẻn miệng cười như đóa hoa hàm tiếu, nói: - việc vui của thiếu cung chủ cũng chính là việc vui của chúng tiện thiếp, Dương nhi nguyện tấu một khúc Bách điểu triều phụng, mong điện hạ cho phép. Nam tử thoáng ngạc nhiên, rồi vỗ tay cười lớn: - hay lắm, bản tôn từ lâu nghe nói ngươi là đệ nhất danh cầm nữ của Kinh việt, nay nếu ngươi có thể cho bản tôn vui vẻ một chút cũng sẽ chẳng thiếu chỗ tốt cho ngươi đâu. Nói xong, y phất tay lên, đột nhiên đã có một bàn tiệc rượu hiện ra ngay trước mắt, lại có một cây huyền cầm màu tím nằm ngay dưới chân nữ tử tự xưng Dương nhi. 'Dương nhi' cũng không thấy ngạc nhiên, khẽ mĩm cười thỉnh ý, ngồi xuống tay lựa dây đàn, một lúc sau trong vườn đã ngập tràn tiếng đàn réo rắt mê say lòng người...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang