[Dịch] Nhất lộ tiên trần
Chương 8 : Đêm, chạy trốn.
Người đăng: namtiensinh
Ngày đăng: 07:44 27-11-2018
.
Nhất lộ tiên trần
Chương 8: Đêm, chạy trốn.
Trần Bách đỡ lấy tỷ tỷ của hắn xuống xe, một tay đưa qua tay nải chứa bao phục, tay kia nhẹ dùng gấu áo lau đi mớ màu vẽ xanh tím trên mặt nàng, lại chỉ vào y phục đầy vết máu của nàng bảo:
- tỷ mau thay y phục mới, tránh lưu lại dấu vết lạ để bọn lính lệ trong thành nghi ngờ.
Rồi quay lưng cho Trần Dương Nhi chỉnh trang. Hắn nhớ tới bộ dạng nàng khổ sở nhắm mắt đứng cho mình dùng máu gà, bột màu trong ngự thiện phòng hóa trang thành xác chết, không nhịn được khe khẽ cười.
Trần Dương Nhi ném vội áo ngoài dính máu lên xe, nghi ngờ nhìn Trần Bách hỏi:
- Đệ cười cái gì đấy.
Trần Bách lúc lắc đầu nói 'đâu có' rồi đẩy cả cỗ xe, mấy bộ áo tơi cùng đồ bẩn vào giấu kỹ trong lùm cỏ. Xong xuôi hai người một trước một sau chạy vào giữa rừng.
Ngay chỗ cũ lúc ban ngày, ba bốn bóng người ăn vận khác nhau đứng đó. Một trung niên râu cá trê dáng vẻ bồn chồn hết ngó trái lại nhìn phải. Người này không ai khác chính là lão lang y đã gặp qua Trần Bách, song lúc này bên hông ông ta không mang hòm thuốc, chỉ vận đồ lam. Ông ngoảnh qua nhìn một nam tử mặt chữ Do, vừa rút hỏa tập dập dập lên một cái ống điếu trong tay, nói
- lão U, ánh lửa có thể làm lộ vị trí chúng ta, ngươi không thể chờ đến lúc về trại hẵng hút sao?
Nam tử mặt chữ Do càu nhàu vài tiếng, song vẫn cất đi ống điếu, nhìn về hướng cấm cung hỏi:
- ngươi nói Hầu gia và Quận chúa có đến kịp không, cho dù có đến kịp liệu chúng ta có thoát ra được khỏi thành?
- không biết, nhưng cho dù chỉ có một phần vạn khả năng đưa người đi chúng ta vẫn phải thử. Hầu gia và Quận chúa là cơ hội duy nhất giúp chúng ta khôi phục nhà Trần- lão lang y mặt kiên định nói.
- ta chỉ e lần này có thể vẫn là cái bẫy mà thôi, không lý gì bọn người Cực lạc cung lại để một trực hệ hoàng thất nhởn nhơ hơn 5 năm ngay dưới mắt chúng mà không có mưu đồ- lão U thở dài nói.
Nói rồi hai người im bặt, không khí vốn tối tăm lại thêm trầm mặc. Đột nhiên ' sột soạt' mấy tiếng, hai bóng người nho nhỏ vén tàng cây bụi cỏ đi tới, trông thấy mấy bóng đen đứng chung một chỗ thì chững lại.
Lão lang y gấp gáp hỏi:
- Hầu gia đó ư?
Một trong hai bóng người vừa đi tới nhanh chóng bước lên, nói:
- đúng là ta, lão y bá đem người đến tiếp ứng đó phải không?
Nhận ra tiếng Trần Bách, Lão lang y mừng rỡ phất tay ra hiệu mấy đồng bạn tản ra bốn phía xung quanh. Còn riêng lão vội vàng chạy đến gần hai người, dán sát mặt nhìn kỹ từng người Trần Bách và Trần Dương Nhi.
Lúc nhìn đến Trần Dương Nhi lão hơi dừng lại, mặt già buồn bã nói:
- Quận chúa càng lớn càng giống tôn phu nhân, nếu là trước kia...
Lão định nói ' nếu là trước kia chắc vô số vị vương công quý tộc sẽ tranh nhau đến cầu thân' song dường như Trần Dương Nhi đoán được, cúi người chào hỏi một tiếng 'y bá', chặn đi lời kế tiếp của lão.
Lão lang y biết nàng không muốn nhắc đến chuyện cũ, thở dài, chắp tay hành lễ xong quay lại chỉ vào lão U:
- Hầu gia, Quận chúa, đây là lão U, người sẽ trực tiếp dẫn đội tiếp ứng đêm nay. Hai vị nhất định phải phối hợp tốt với hắn mới mong thuận lợi thoát ra khỏi thành. Nếu có bất kỳ yêu cầu gì xin cứ trực tiếp nói với hắn.
Trần Bách chắp tay làm lễ với lão lang y, lão U cùng mấy người đang cảnh giới xung quanh. Mặc dù trong những người nơi này xuất thân của hắn cao quý hơn cả, nhưng kính trước nhường sau vốn là truyền thống của Kinh Việt, huống hồ bọn họ mạo hiểm mạng sống đến đây trợ giúp tỷ đệ nhà mình cũng không biết có thể toàn mạng trở về được bao nhiêu, một chút lễ tạ lạ điều hiển nhiên.
Mấy người lão U cũng rõ ràng điểm này nên không cản lại Trần Bách, cũng khẽ cúi người hành lễ hoàn lại.
Qua rồi một ít lễ tiết chào hỏi, lão U gật đầu nói:
- tuy nói Thất gia đã làm tốt hết thảy kế hoạch cho đêm nay nhưng tai mắt quân địch đã trải rộng kinh thành, hơn nữa bọn Tà Tiên Cực lạc cung thần thông quỷ bí khó lường, cho nên mọi hành động đều phải thống nhất theo lệnh của lão hủ, các vị nếu có bất cứ nghi vấn gì xin hỏi ngay, nếh không chúng ta lập tức tiến hành.
Ông quét mắt nhìn quanh một lượt, ánh mắt hơi dừng trên người Trần Bách rồi đưa tay vào ngực móc ra một ống tiêu nhỏ, khẽ thổi ' xuy xuy' hai tiếng.
Lập tức một cỗ nhân lực trong khu rừng thốt nhiên bật dậy từ trong trầm mặc, từng tên hắc y nhân từ chỗ ẩn núp nhanh chóng di chuyển riêng lẻ lại tự nhiên theo một trận hình ổn định. Bọn họ động tác nhanh như báo săn nhẹ như cú mèo, ngay cả chim thú đang ngủ trong tàng cây bụi cỏ cũng chẳng chút bị xao động mà kinh sợ.
Vừa lúc những hắc y nhân này bắt đầu hành động, đám người Trần Bách cũng đã theo chân lão U dẫn đầu lẫn vào giữa màn đêm đen kịt.
...
Phòng số ba khu chữ Đinh.
Trong phòng, ba cỗ thi thể nô lệ tạp dịch đã không còn hơi thở, nằm bất động.
Một thanh niên áo da đỏ ngồi trên bảo tọa vàng kim, ánh mắt âm lãnh nhìn kẻ đang quỳ run lẩy bẩy dưới sàn.
Kẻ quỳ mặc gấm phục, một thân son phấn, chính là Thái Qua. Lúc này y đã mất sạch vẻ điêu ngoa hống hách thường ngày, thay vào đó là ánh mắt cực độ sợ hãi, cúi đầu không dám đối diện ánh nhìn của thanh niên áo đỏ.
Mà thanh niên áo đỏ, dĩ nhiên là Dương Hạo. Hắn tay phải niết một cây bạch sắc trường tiên, thân tiên không phải làm từ da thú hoặc bất cứ tài liệu kim thạch gì mà lại chính là từng khúc xương trắng nhỏ mà ngắn, giống như là xương tứ chi của hài đồng!
Hắn chuyển đi ánh mắt, chân khẽ đá một bộ thi thể cạnh chân vào một góc, hỏi:
- năm tên trốn hai, ngươi đúng là đồ đần cũng không bằng, nói xem ta nên 'thưởng' ngươi thứ gì đây?
Thái Qua mới nghe đến 'thưởng' đã dập đầu như điên, cái trán trực tiếp bị đập ra thành một miệng máu, song lại chẳng rảnh bận tâm, rối rít nói:
- Đại Nhân là bậc tôn thượng, lại vì sự bất lực của nô tài mà không vui thì thật là tội nô tài đáng chết vô cùng. Nhưng thứ cho nô tài cả gan xin đại nhân cho nô tài sống trộm thêm chốc lát giúp ngài tìm về hai tên tặc tử kia cho ngài xử trí rồi nô tài chết cũng không tiếc nuối a.
-... được rồi, tạm thời cho ngươi giữ lại cái đầu đi làm việc cho ta, nhớ kỹ, ta mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, ngày mai ta muốn hai tên kia phải ở chỗ này,nhược bằng không...
Dương Hạo lạnh lùng liếc Thái Qua nói, đoạn chỉ mấy bộ thi thể:
- ngươi sẽ ước gì được chết nhanh chóng như bọn chúng.
...
Dưỡng tâm điện.
Nơi này nguyên là nơi Hoàng đế nhà Trần thích nghỉ lại sau mỗi lần vẫn vả triều hội hoặc phê duyệt tấu chương.
Xung quanh khung cảnh u nhã, có hồ thủy tạ quanh năm tràn ngập hương khí từ thủy- mộc khiến tâm tình người ta dễ dàng trở nên thư thái.
Lúc này trong điện vẫn là không khí tĩnh mịch, nhưng là sự tĩnh mịch chết chóc. Trong không khí vẫn còn mùi thơm Thủy- mộc nhưng đã bị mùi máu tươi lấn át tuyệt đối.
Khắp nơi trong sân, ba bước một bộ nữ thi, năm bước lại thấy tàn chi tay chân... vết máu khô tùy tiện khắp nơi đều có. Khung cảnh khiến thật lòng người lạnh lẽo.
Một dòng huyết thủy còn chưa ráo hẳn, kéo dài đến tận bên hồ thủy tạ. Cạnh hồ, một nam tử thanh niên vận hoàng bào, ngồi ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt phản chiếu dưới mặt hồ. Hoàng bào không dính chút máu, thậm chí còn không nhiễm hạt bụi nào, nhưng trên hai tay y, máu tươi dính lên khô lại thành một đôi bao tay máu, máu của mấy chục tên mĩ cơ. Hoặc đúng hơn phải nói là những thiếu nữ vô tội đã bị hắn giết.
Y bỗng ngẩng đầu lên, mái tóc dài rũ rượi trượt ra sau gáy, lộ ra khuôn mặt trắng nhợt như xác chết. Giữa trán, một đường 'gân' đen như con trùng nhỏ thi thoảng vặn vẹo, đường 'gân' đen này kéo từ trán xuống tận chóp mũi, các 'chi' của nó như những sợi rễ từ giữa lan tràn ra hai bên, trông hết sức tà dị. Mỗi khi nó vặn vẹo, ánh mắt nam tử hoàng bào lại lóe lên vẻ hung lệ khát máu.
Thốt nhiên, y bước chân xuống hồ, hai tay ngâm trong nước chậm rãi cọ đi vết máu đỏ sẫm, bỗng có cảm giác bàn tay như chạm phải thứ gì, y tùy theo nắm lên.
Lại là đầu của một nữ tử. Khuôn mặt nữ tử còn đọng lại sự kinh sợ, van xin cùng không thể tin được trước lúc chết.
Nam tử hoàng bào dịu dàng vuốt ve gương mặt nữ tử, sau đó tùy tiện thả ra cho nàng lại chìm vào đáy hồ.
Lát sau, khi đã tẩy đi vết máu trên thân, nam tử hoàng bào trở lại trong gian tẩm cung thường ở.
Ngồi cạnh hương đỉnh đã tắt, y khẽ giương lên tay phải, sau một hồi không khí nhẹ nhàng chấn động, có khoảng ba mươi lăm sợi 'khói' đen thoát ra, lơ lửng trong lòng bàn tay của y.
Y khẽ cười thỏa mãn, thì thào tự nói:
- ba mươi sáu sợi tình ti chỉ còn thiếu một, Trần Dương Nhi nàng dám mang đi tình cảm ta bồi dưỡng suốt năm năm qua mà bỏ trốn sao, thật không thể dễ dàng tha thứ được. Ha ha, chỉ cần bắt được sợi tình nô cuối cùng này cũng là đại sự bản tọa dày công chuẩn bị mười mấy năm qua hoàn mãn, trúc cơ tiên đạo chắc chắn thành!
Một lúc sau từ trong tẩm cung truyền ra tràng cười như phát cuồng của nam tử hoàng bào, nhưng xung quanh sớm đã chẳng còn một người sống nữa để mà chú ý đến việc này...
...
'Lịch bịch lịch bịch lịch bịch'
Tiếng bước chân một tốp lính lệ đi tuần canh ngang qua một khu phố chợ đã vắng hoe không bóng người.
Từ trong một ngõ nhỏ gần đó có mấy cặp mắt vừa kín đáo dõi theo từng bước chân đám lính lệ vừa dò xét tình huống chung quanh. Hồi lâu sau khi không khí yên tĩnh trở lại, chủ nhân của mấy cặp mắt nọ mới thoăn thoắt nhảy ra , chia ra chiếm giữ những vị trí hiểm yếu có thể phòng thủ.
Theo sau bọn họ, mấy người lão U, lão lang y, Trần Bách, Trần Dương Nhi nhanh chóng đi ra.
Lão U đi đầu, nhìn theo hướng đám lính lệ biến mất, nhỏ giọng hướng đám người nói:
- đi tới trước năm mươi bước nữa, rẽ phải là cửa đông Hoàng thành rồi, chỉ cần thoát ra hoàng thành chúng ta có rất nhiều biện pháp rời đi kinh thành, thành hay bại chính là lúc này vậy.
Mấy người yên lặng gật đầu, chỉ có Trần Dương Nhi không hiểu do căng thẳng hay nguyên nhân gì mà bàn tay nắm lấy cánh tay Trần Bách bấu chặt gắt gao.
Trần Bách quay đầu thì thầm:
- tỷ tỷ, không sao chứ.
Trần Dương Nhi mặt hơi tái đi, bàn tay bất giác sờ ra sau cổ, dù cho mắt không nhìn tới nhưng nàng vẫn cảm giác được nơi đó một đường 'chỉ đen' từ dưới lưng đang ngọ ngoạy 'bò' dần lên. Trong lòng bất an vô cùng song nàng vẫn mỉm cười hướng đệ đệ lắc đầu.
Trần Bách thấy có gì đó là lạ nhưng hiện tại là thời khắc sinh tử, hắn cũng bất lực tìm tòi nguyên do, Khẽ trấn an vài câu rồi hắn nắm chặc tay Trần Dương Nhi nhanh chóng đi hướng cửa thành.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện