[Dịch] Nhất lộ tiên trần

Chương 7 : Bại lộ, chạy trốn.

Người đăng: namtiensinh

Ngày đăng: 18:50 22-11-2018

.
Nhất lộ tiên trần. Chương 7: Bại lộ, Chạy trốn. Cách hố chôn thi ngoài Đông hoa môn mấy chục trượng có một khoảng rừng nhỏ cây cối rậm rạp. Nghe nói trước đây chỗ này là Hoa Thạch Cục, nơi quy tập các loại kỳ hoa dị thạch, cổ đằng cự mộc trong nước dưới thời tiền triều. Sau khi tập trung về đây phân phẩm loại xong mới được lựa chọn tiến cung, xây dựng vườn thượng uyển. Sau khi họ Trần lên nắm hoàng vị, vì tiết kiệm quốc lực đã bãi bỏ Hoa Thạch Cục cũng như dừng vĩnh viễn tất cả công trình xa hoa trước đây, kể từ đó chỗ này liền bị hoang phế, mãi đến tận hôm nay, cây cối không người chăm sóc vẫn mọc tràn lan thành một cánh rừng nhỏ. Sâu trong rừng, giữa một bãi quái thạch lớn nhỏ có hai bóng người thấp giọng trò chuyện. Một thiếu niên áo trắng vải thô, gương mặt tuấn tú mà lại tang thương, người tuy khí chất quý nhân nhưng trên thân không có mang bất cứ trang sức gì quý giá để biểu lộ thân phận, ngoại trừ một chiếc nhẫn đen đeo lên ngón cái bàn tay phải. Chiếc nhẫn đen tuyền tựa như làm từ thứ hắc ngọc nào đấy, mà thứ này dường như y cố ý lộ ra cho người đối diện nhìn. Đối diện thiếu niên là một nam tử trung niên mặt dài, râu cá trê, thân vận áo bố lam, chân đi giày cỏ, bên hông lại mang theo hòm thuốc, đích thị là một Lang y lang thang. Lang y lang thang là một nghề vất vả mà lại không khá khẩm gì, nhất là trong thời buổi loạn lạc, mạng người rẻ rúng như bây giờ. Nhưng bù lại, bởi vì thường thường có bình dân và binh sĩ bị bệnh nhờ vả nên Lang y nhân khá được người tôn trọng, đi lại giữa các nơi khá dễ dàng, chỉ cần cầm lộ dẫn theo hầu như không bị Lính Lệ tra hỏi nhiều. Trong hai người, thiếu niên dĩ nhiên chính là Trần Bách. Y vừa mới đẩy xe ngang qua chỗ này, phát hiện Ám ký của Thất thúc bèn len lén theo tới đây. Về phần người trung niên, sau khi Trần Bách tiến vào một lúc mới nhảy ra từ xó xỉnh nào đấy, tự xưng là người của Thất thúc, yêu cầu y trưng ra tín vật mới chịu truyền tin, do đó Trần Bách mới cho hắn nhìn bàn tay đeo nhẫn của mình. Lúc này, chỉ nghe trung niên nhân chăm chú nhìn Trần Bách, nói nhỏ: - Hầu gia, tối nay trước lúc canh ba ngài và quận chúa phải có mặt tại đây, bởi vì đám thuộc hạ đã mua chuộc được tên phiên đội gác cổng thành Đông tối nay cho nên lần này có lẽ là cơ hội duy nhất của chúng ta, ngài nhất định không nên quên a. Trần Bách gật đầu, cho bàn tay phải vào ngực, lúc rút ra đã không thấy chiếc nhẫn kia đâu. Y lễ phép nói: - vất vả cho lão bá quá, mong ngài chuyển lời với mọi người, ta cùng tỷ tỷ sẽ đến đúng hẹn. Trung niên Lang y gật đầu, dáo dát ngó quanh một vòng xong thoắt cái đã lủi vào giữa rừng cây, biến mất. Trần Bách thấy thế, trong lòng hưng phấn, vòng theo hướng khác quay lại chỗ giấu cỗ xe đẩy, sau đó vội vàng quay về cung tìm Trần Dương Nhi. ... Vừa tới phòng tạp dịch, Trần Bách đã bị một thiếu niên mặt rỗ đã giơ tay cản lại ngoài cửa, hất hàm hỏi: - sửu thập nhất? Nhận được cái gật đầu của Trần Bách, hắn cao giọng bảo: - mau đến phòng số ba khu Đinh, Thái quản sự đang đợi ngươi đấy. Trần Bách trong bụng đánh thót, cái số phòng này trong suy nghĩ hắn hiện tại không khác gì đầm rồng hang hổ, một bước cũng không muốn tới gần. Nhưng dưới ánh mắt chăm chú của tên mặt rỗ, y không thể không vội vàng đồng ý nhận lệnh. Tên mặt rỗ dường như vẫn không quá yên tâm, nói: - đường đến phòng đó cũng nhiều chỗ quanh co, để ta mang ngươi đi. Nói xong vừa định đi trước dẫn đường đột nhiên một thiếu niên người loắt choắt từ xó xỉnh nào đó nhảy ra, hơi liếc nhìn Trần Bách rồi ghé tai tên mặt rỗ, thầm thì gì đó. Trần Bách vờ nhìn sang chỗ khác, một mặt len lén dỏng tai nghe. Loáng thoáng vài từ được mất rơi vào trong tai" Mão cửu... nghe người... bỏ trốn... truy bắt." Mão cửu có lẽ là phiên hiệu một tên tạp dịch khác, dường như như được ai đó báo tin nên bỏ trốn trước khi bị người tới gọi- Trần Bách âm thầm suy đoán, nhưng không biết người này bỏ trốn có liên quan đến việc y bị triệu đến phòng số ba chữ Đinh hay không. Tên mặt rỗ vừa nghe thiếu niên nói xong, tức giận đạp đối phương một cước nã lăn quay, nghiến răng: - bảo ngươi đi giám thị mấy tên tiểu tạp dịch cũng làm không xong, lần này trốn mất tên nào coi chừng Thái quản sự lột da ngươi làm bao cỏ. Rồi hắn ngẩng lên nhìn Trần Bách: - ngươi ở đây đợi ta một lát, ta đi một chút rồi về. Chắc ngươi còn chưa quên thiết luật đầu tiên, nô bộc bỏ trốn sẽ bị xử như thế nào chứ? ... Tên mặt rỗ bỏ lại một câu đe dọa, có lẽ là dẫn người đi lùng bắt tên tạp dịch Mão cửu kia. Trần Bách không chút chần chờ, chạy vội về phòng thu dọn vài thứ tối quan trọng rồi đi đi lại lại trong sân, mắt hết nhìn ra cổng lại nhìn lên bầu trời đã tối đen. - uhm, mọi hôm giờ này tỷ tỷ đã trở lại từ lâu chẳng lẽ hôm nay phải ở lại trực hầu tên thiếu cung chủ kia? Ngay khi Trần Bách phân vân xem có nên liều mình đến chỗ tên thiếu cung chủ kia tìm Trần Dương Nhi không thì một bóng người mảnh manh vội vàng đi vào. Y vội vàng nhìn ra thì đúng là tỷ tỷ của y, thì mừng lắm, vội gọi: - tỷ tỷ! - ủa, sao Hầu đệ không vào nhà lại đứng đây? Trần Dương Nhi điệu bộ có chút hồn vía lên mây, đột nhiên bị đệ đệ gọi mới giật mình hỏi lại. Trần Bách cảm thấy tỷ tỷ hôm nay có chút là lạ, song vì thời gian cấp bách, y chỉ vội vàng nắm tay nàng, nói: - tỷ, tối nay mấy người Thất thúc sẽ đến cứu chúng ta, thời gian và địa điểm đều ước định xong rồi, tỷ mau thu vài thứ khinh trang, cùng đệ đi mau. Trần Dương Nhi mặt hết chuyển từ hốt hoảng sang vui mừng, lại vội vàng lao vào trong phòng lấy mấy món nữ trang thiếp thân xong trở ra ngay. Sau đo tỷ đệ hai người nhân lúc trời nhá nhem, chạy ra cửa đông. ... Đông hoa môn. Mười mấy tên lính canh ngồi tụ tập quanh bàn cơm cạnh vọng gác. Một cỗ xe lọc cà lọc cọc từ đâu lù lù đi tới. Ngồi trước bàn cơm là một trung niên râu rậm, mặt thô mày đoản, ngó ra ngoài, thấy người đẩy xe là một thiếu niên tuấn tú, mặc đồ tạp dịch, đầu đội nón lá, lưng cõng áo tơi, trên xe chiếu đắp hơi phồng, hiển nhiên là đang đẩy thi. Hắn quay đầu lại chửi rủa mấy câu xong lệnh cho mấy tên lính canh đang tụ tập quanh bàn, tay bốc tay giành một bát thịt chó nướng không biết kiếm ra từ chỗ nào. Thấy mấy tên lính canh lâu ngày được miếng ngon, đang ăn say xưa, nào nghe hắn nói gì, bèn vung chân đá một tên gần cửa nhất lăn ra ngoài, nói rằng không kiểm tra cẩn thận thì chưa được vào ăn tiếp. Tên lính bị đạp lăn cù cù, ngay miếng thịt trong miệng chưa kịp nuốt cũng bị văng ra, bèn vội vàng nhặt lên, lau bụi đất xong nhai ngấu nghiến, đi tới chỗ cỗ xe, quát hỏi: - đi đâu vào giờ này? Chủ phòng yêu cầu vô cùng nghiêm, ta mải dọn đến giờ mới xong. Người đẩy xe thản nhiên đáp. - thế đội nón, mặc áo tơi làm cái gì? - trời sắp mưa đấy. Tên lính có chút sửng sốt, đưa tay huơ huơ, quả nhiên trong không khí tràn ngập hơi ẩm, kết hợp với bầu trời tối đen hơn nhanh hơn mọi hôm, đêm nay thực sẽ mưa to một trận a. Hắn tiến tới lật chiếu lên, bỗng giật mình suýt mắc nghẹn. Trên xe, một bọ nữ thi mặt mày xanh tím, y phục rách rưới đẫm máu, tử trạng rất thê thảm. Tên lính miễn cưỡng nuốt xuống miếng thịt, xua tay như đuổi một con ruồi bảo: - đi đi. Nói rồi đã nhanh chân chạy trở vào, có lẽ là sợ dây dưa thêm chút nữa có lẽ hắn chỉ có thể nhặt xương cho đồng bạn. Người đẩy xe thủy chung không muốn nói nhiều, lầm lũi đẩy xe đi ra. Đi mãi cho đến mảnh rừng cách hố vùi xác không xa kia mới dừng lại. Ngó bốn xung quanh không thấy ai, đồ chừng mấy tên tạp dịch khác giờ này có lẽ đang ngấu nghiến ăn cơm bù lại sức lục của một ngày cực nhọc, y tháo xuống nón cỏ, áo tơi, lật lên chiếu tre, lay nữ thi: - tỷ tỷ, mau dậy, chúng ta ra khỏi cung rồi. Thoắt cái 'nữ thi' kia bỗng mở mắt ngồi dậy, dáo dát nhìn quanh, thấy thấp thoáng dưới màn đêm có ánh đèn vọng lâu, bức tường cấm cung giam cầm nàng và đệ đệ ròng rã năm năm đang đứng sừng sững nơi đó, bất giác hai hàng lệ nóng tuôn trào...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang