[Dịch] Nhất lộ tiên trần
Chương 6 : Dò xét; chờ đợi
Người đăng: namtiensinh
Ngày đăng: 19:46 11-11-2018
.
Nhất lộ tiên trần.
Chương 6: Dò xét, Chờ đợi.
Sau đó mấy hôm liên tiếp, Trần Bách sống trong cảnh thấp thỏm lo lắng không biết khi nào mình sẽ bị nắm. Trừ những lúc có công việc ở Tạp dịch phòng y không dám trốn tránh ra thời gian còn lại đều trốn trong phòng, chuyên tâm luyện Đại Bi Chấp Thủ kinh.
Có điều không biết là tư chất y kỳ kém hoặc do công pháp thực sự quá khó mà luyện gần nửa tháng một chút khí cảm cũng không có.
Không có cảm ứng được linh khí dĩ nhiên không thể Dẫn khí nhập thể rồi, nên tinh thần Trần Bách cực kỳ sa sút. Y thực hoài nghi bản thân có lẽ chính là loại người phàm không có linh căn trong miệng bọn người Cực lạc cung.
Trong thời gian này Trần Dương Nhi rất ít trở về, có khi liên tục phục thị mấy ngày chỗ tên thiếu cung chủ kia. Trần Bách hỏi, nàng chỉ giải thích mơ hồ, dường như tên kia đang lúc tu luyện vào chỗ quan yếu, yêu cầu các nàng luôn luôn chờ đợi bên cạnh để tùy thời nhập tẩm, nàng cũng vì sợ Trần Bách lo lắng mới trốn về mấy bận báo tin.
Cũng vì chuyện này Trần Dương Nhi cũng giao luôn tín vật liên lạc với người của Thất thúc cho Trần Bách.
...
Trong một gian tẩm cung vàng son lộng lẫy, chính giữa ngoại trừ một cái long sàng ra còn lại tất cả đồ ngự dụng khác đều đã bị dọn đi. Thay vào đó một cái hương đỉnh cao bằng nửa người được đặt cạnh long sàng, trong đỉnh lúc này không biết đang đốt thứ hương gì lại có khói đỏ lượn lờ tuôn ra.
Gian phòng ngập trong mùi hương kỳ dị mà chỉ khẽ hít một hơi cũng khiến người thường huyết mạch sôi trào, thần trí mê loạn mà chết.
Lạ thay lại có hai thanh niên nam tử thản nhiên ngồi đàm luận trong này. Một người khoác áo bào màu vàng ngồi trên long sàng, sắc mặt tái nhợt có chút vặn vẹo đáng sợ, nếu Trần Dương Nhi có mặt lúc này hẳn sẽ ngạc nhiên đây lại là vị thiếu cung chủ thường ngày hòa hảo dễ gần trong mắt các nàng.
Đối diện hắn, một người mặc có chút dị thường, chân mang thiết ngoa, toàn thân che kín bằng giáp da màu đỏ, đầu xõa tóc dài, gương mặt chằng chịt vết sẹo lớn nhỏ.
Người này dùng một đôi mắt trắng dã, hai con ngươi bé như hạt gạo nhìn thanh niên áo vàng, nói:
- đại sư huynh, ta lần này vì chút việc tư mà trở về bổn môn một chuyến, không ngờ nghe được một chuyện thú vị, ngươi có muốn biết hay không?
Nam tử áo vàng cười nhạt đáp:
- Dương Hạo, ngươi biết gì thì cứ nói hết ra xem, bản thiếu chủ xưa nay chưa từng keo kiệt với bất cứ ai bán tin tức hữu dụng cho ta cả.
- khục khục, tin tức mà ta nghe được liên quan tới Tiếu Quan Âm và Huyết la hán a..
Nam từ áo đỏ tên Dương Hạo cười nói, các vết sẹo trên mặt xô lại, dúm dó, trông còn khó coi hơn người ta khóc. Hắn há miệng khẽ hút, liền thấy vô số khói đỏ cạnh hương đỉnh nhao nhao cuốn tới sau đó bị hắn nuốt vào.
Lim dim mắt, mỉm cười dường như rất là hưởng thụ, hắn nói:
- hai người bọn họ liên thủ chế tạo một món Ngụy bảo chuyên phá cấm trận, mục đích có lẽ ngươi cũng đoán được là nhắm đến lần thí luyện một năm sau. Nghe đâu ngay cả tam phẩm luyện khí sư bọn họ đều mời được rồi cho nên lần này hẳn là mười phần chắc chín đấy.
Nam tử áo vàng nhướng mày:
- tam phẩm luyện khí sư? Ta nhớ trong môn ngoại trừ Hỏa điện chủ ra chỉ có một đôi song sinh huynh đệ đệ tử đạt đến chuẩn tam phẩm...
Dương Hạo không ngừng hút. Khói đỏ trong phòng đã bị hắn hút chỉ còn mỏng manh. Hắn gật gù:
- ngươi đoán đúng rồi, chính là Ngốc sửu hai huynh đệ kia, mặc dù chuẩn tam phẩm luyện khí sư mà muốn luyện chế ngụy bảo còn có chút miễn cưỡng nhưng hai tên này là song sinh, tâm ý tương thông, hành động ăn ý, tỷ lệ thành công vẫn là rất cao.
Nam tử áo bào vàng mày càng nhíu chặt, bỗng liếc thấy Dương Hạo càng hút càng say mê, khói đỏ trong phòng đã bị hắn nuốt sạch, bây giờ mỗi khi có một tia khói đỏ từ hương đỉnh bay ra đều bị y không chút kiêng nể thu lấy. Nam tử áo vàng nhàn nhạt nói:
- Dương Hạo a, ta thấy ngươi mãi mà chưa bước vào ngưỡng luyện khí tầng chín, nhưng mà bản lĩnh chiếm tiện nghi người khác xem ra càng ngày càng lợi hại nha.
- a, thật ngại quá Đại sư huynh, vừa rồi có chút ham mê, Túy hồng nhan này... rất tuyệt- Dương Hạo hé mắt nhìn, miệng nói như vậy song vẫn chưa từng ngừng lại động tác hút, nuốt.
Nam tử áo bào vàng đuôi mắt giật giật, cuối cùng vẫn là không nói gì, cho tay vào bên hông mò mẫm ra một vật ném qua, đồng thời tay áo khẽ phất. Một cỗ hoàng quang lướt qua hương đỉnh, sau đó không thấy hương đỉnh tiếp tục tỏa ra khói đỏ, dường như hương hỏa bên trong đã bị dập tắt.
Dương Hạo chộp lấy vật bị ném tới, mặt lộ vẻ còn thèm ăn nhìn lấy hương đỉnh, lật tay ra xem, lại là một lọ sứ nhỏ, ngoài thân ghi mấy chữ 'Định thần đan'. Hắn ngẩng lên nhìn nam tử áo bào vàng, ngạc nhiên:
- đại sư huynh, ngươi hôm nay thực không giống biểu hiện bình thường a, đột nhiên hào phóng như vậy... ngươi tốt thì tốt cho trót, cho ta vài cây Túy hồng nhan a, thế nào?
- Bớt sàm ngôn đi họ Dương, nếu không phải nghe nói ngươi luyện công xảy ra vấn đề, mới mấy ngày liền giết ba mươi mấy cái nữ tử trẻ tuổi, bản thiếu chủ cũng lười phải gặp ngươi, bây giờ nếu không làm cho ngươi đầu óc tỉnh táo một chút có khi ngươi lại lật tung chỗ này- áo bào vàng thanh niên nói- thời hạn trực phiên sáu năm của ta sắp hoàn thành rồi, cho đến lúc đó ngươi hãy an phận tu luyện cho ta, bằng không đừng trách bản thiếu chủ đá ngươi về chỗ đại trưởng lão.
- a, được thôi, vậy Túy hồng nhan...
- không có! Ngươi tưởng thứ đó là rau cải hay sao mà muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Mấy trăm tên xử nữ mới luyện được một cân thuần âm huyết. Một cân lại chỉ luyện được mười căn Túy hồng nhan. Thứ này bản thân ta bình thường cũng chẳng dám dùng bừa bãi huống hồ vừa rồi ngươi hút một lúc tương đương với toàn thân tinh huyết của mười mấy nữ tử trẻ tuổi, như vậy còn không biết đủ? Cút ra cho bản tọa-Áo bào vàng thanh niên đã triệt để nổi giận nói năng không chút khách khí.
Dương Hạo hừ lạnh, thầm nghĩ: nếu không phải lão tổ cương quyết bắt ta đi tìm 'thứ kia' ngươi tưởng Dương đại thiếu đây thèm ở lại chỗ khỉ ho cò gáy này của ngươi chắc. Hắn cất lọ sứ vào, liếc qua khuôn mặt trắng bệch của đối phương, đoạn quay người đi thẳng ra cửa.
Sau khi Dương Hạo đi một lúc, nam tử áo vàng khuôn mặt còn đăm chiêu thất thần, dường như đang nghĩ đến điều gì.
...
Bên ngoài
Dương Hạo lặng yên đứng nhìn mấy trung niên thái giám dẫn theo từng nhóm nữ tử trẻ tuổi lầm lũi ngang qua.
Lúc bọn họ ngang qua chỗ hắn đều cúi người thấp đến mức trán sắp chạm mặt đường, lí nhí gọi: "đại nhân tốt lành", rồi mới rối rít đi qua.
Hắn dùng ánh mắt như một đứa trẻ trông thấy từng món, từng món đồ chơi mới lạ dõi theo bóng lưng mấy nữ tử dần xa.
- đại nhân... đại nhân- bỗng nhiên bên cạnh hắn có giọng một người không giống nam không giống nữ, kính cẩn gọi lại nhiều lần.
Dương Hạo lạnh mặt nhìn qua, thấy là một thái giám trẻ tuổi, mặt trang son phấn, cười nịnh nọt nhìn hắn. Người này lại chính là tổng quản tạp dịch phòng, Thái Qua.
Không đợi Dương Hạo mở miệng, Thái Qua cười giả lả nói:
- đại nhân, việc ngài sai bảo nô tài đã tra được rõ ràng. Hơn nửa tháng trước, phòng luyện công của ngài tổng cộng từng có năm tên tạp dịch từng đi vào dọn dẹp, hiện tại bọn chúng đều đang làm việc trong các khu vực của nô tài quản lý, nếu đại nhân hiện tại có gì cần sai bảo, nô tài lập tức đi gọi chúng đến trong thời gian ngắn nhất.
Dương Hạo gật đầu hài lòng:
- cũng được, ngươi gọi bọn chúng mau 'lăn' tới phòng luyện công của bản tọa. Tên nào muốn làm chuột nhắt, trốn tránh, ngươi cứ trực tiếp phế bỏ rồi đem tới.
Thái Qua vâng dạ rối rít, hành lễ xong vội vàng chạy đi.
Dương Hạo nửa con mắt cũng không thèm liếc đối phương, tâm trí không ngừng tái diễn cảnh tượng nửa tháng trước hắn phát cuồng trong phòng, lúc cười lúc lại khóc, hết hoang dâm lại giết người, chỉ vì...một cuốn tranh da.
Đại Bi chấp thủ kinh, nghĩ tới cái môn công pháp này Dương Hạo đã thấy nhức đầu khó chịu. Nếu không phải cuộn tranh da đó hắn trộm được từ chỗ lão tổ, sau đó còn cẩn thận tra rõ lai lịch của nó trong bí sử của Cực lạc cung chắc có lẽ còn cho rằng là đồ làm giả, hoặc là người viết hồ ngôn loạn ngữ, thẳng tay vứt đi từ lâu.
Lại nói nửa tháng trước Dương Hạo đánh liều luyện thử, không ngờ vừa mới dẫn khí nhập vào huyệt Tâm Du thì bị nội khí hùng hậu của Cực lạc bảo điển trong cơ thể phản phệ, dẫn tới loạn tâm, suýt chút nữa chết vì tẩu hỏa nhập ma.
Cũng may tâm trí hắn vững chắc, lại có mấy món bảo vật của lão tổ ban cho, dựa vào dâm sát ba mươi mấy nữ tử vô tội mới bình ổn được thần trí, sau đó vội vàng chạy về môn phái cầu đến lão tổ ra tay trợ giúp mới triệt triệt để để bình phục.
Sau đó dưới sự truy vấn của lão tổ, hắn phải thành thật kể ra nguyên do tu luyện bị tẩu hỏa, rồinhận lấy một trận trách mắng cộng với bản thân hắn hứa hẹn mới được thả về đây.
Trải qua một phen suýt chết Dương Hạo chỉ có thể 'kính nhi viễn chi' môn công pháp này, triệt để từ bỏ ý nghĩ hai môn cùng tu xưng bá tu chân giới. Lần này hắn gọi Thái Qua đến là để truy ra kẻ to gan dám trộm đồ đạc của hắn.
Dương Hạo còn nhớ lời lão tổ nói trước khi thả y về: "cuốn Đại Bi chấp thủ kinh này tuy trước giờ chưa có ai luyện được nhưng mà xác thực là thứ tổ sư Cực lạc cung thôi diễn ra trước lúc vẫn lạc. Nghe nói lão tổ sư vì muốn hai môn đồng tu sau đó nhất cử phá tan cánh cửa lớn Hóa thần cảnh, từ đó tiêu diêu giữa thiên địa, đáng tiếc công pháp còn chưa kịp luyện xong người đã phải ngã xuống vì thọ nguyên cạn kiệt."
Cho nên, mặc dù không dám luyện nữa nhưng Dương Hạo nhất định phải thu hồi vật về trả lại nguyên vẹn cho lão tổ nhà hắn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện