[Dịch] Nhất lộ tiên trần
Chương 3 : Chuyện cũ
Người đăng: namtiensinh
Ngày đăng: 18:22 31-10-2018
.
PNhất lộ
Chương 3: Chuyện cũ.
Ngày đó hắn vừa mười bốn, nàng hơn hắn hai tuổi, đã là thiếu nữ vào độ cập kê sớm tối có Băng nhân đến đưa tin mai mối.
Phụ thân của nàng cũng là tộc bá họ Trần, cùng được phong tước Vương như cha hắn. Từ lúc nàng ra đời đã được ngầm định sẵn là sẽ gã cho một vị trong các hoàng tử, còn hắn chỉ là thứ tử nhà vương gia, chưa có công tích đã được ban tước Hầu đã là nhờ ơn tông tộc, hai người vốn dĩ không thể phát sinh điều gì ngoài quan hệ thân tộc .
Nhưng nhân duyên giữa người với người là chuyện chẳng ai có thể đoán trước. Hắn vừa bước vào tuổi thiếu niên ngông nghênh tính tình lại phong hoa, vừa thoáng gặp đã yêu nàng đến si mê. Phụ thân và các thúc bá đều nửa úp nửa mở khuyên qua hắn nhưng đều bị hắn bỏ ngoài tai.
Rồi cũng đến ngày nàng phải xuất giá, người cưới được nàng dĩ nhiên không phải hắn, điều đó ngay từ đầu không ai không biết, ngoại trừ hắn. Nàng cũng biết vận mệnh của mình nhưng lại không nỡ đánh vỡ tương lai trong mộng mà hắn vẽ ra cho nàng xem. Nàng không nỡ bởi vì nàng đối xử với hắn như thân đệ, và cũng còn có một chút tình riêng, nhưng như vậy cũng không thể khiến nàng thay đổi vận mệnh cho nên nàng đành thuận theo.
Ngày nàng xuất giá là ngày mà hắn thấu hiểu chữ tình, cũng là ngày mà hắn say nhất. Sau đó người ta thấy hắn không không còn lang thang trong các hội quán thơ ca tao đàn mà chỉ thấy một thiếu niên chăm chỉ học xử lý công việc trong gia tộc, tiếp đãi môn khách...
Năm năm trước trong ngày vong quốc diệt tộc, hắn nghe tin phủ đệ tam hoàng tử nhà nàng bị quân địch cướp giết, lúc hắn chạy tới nơi đó chỉ còn một mảnh tường đổ nhà hoang, lửa cháy rừng rực.
Từ đó hắn không còn biết đến tin tức của nàng, vài hạ nhân trốn ra được nói rằng nàng chết cùng tam hoàng tử trong đám cháy. Hắn không tin nhưng chẳng còn cách gì, và vì còn quá nhiều gánh nặng trên vai nên hắn giấu đi mọi đau khổ vào lòng.
Nhưng nay ông trời dường như cho rằng như vậy còn chưa đủ, liền quẳng thêm một mồi lửa vào mảnh rừng khô cuối cùng. Phút chốc lửa cháy ngút trời, là lửa hận.
Hắn cởi chiếc áo gấm, thứ cuối cùng còn đáng giá trên thân xuống, đắp cho nàng. Khẽ khàng chỉnh lại tư thế cho nàng trông như một thiếu phụ chỉ vừa đi vào giấc ngủ.
Ngước lên, không thể đối diện ánh mắt trừng trừng như đang muốn hỏi mình 'tại sao?' Hắn nhắm mắt đưa tay vuốt lấy mắt nàng. Diệu thay, lần này chỉ một lần hắn đã có thể làm cho nàng yên lòng mà nhắm mắt, gương mặt lại có chút an tường hiền hòa.
Ha ha nàng vẫn dịu dàng như vậy, dễ hài lòng như vậy. Chỉ một cái vuốt mắt đã khiến nàng giải thoát rồi sao. Nhưng Trần Bách ta vĩnh viễn cũng không thể quên đi tất cả những chuyện này, ta thề sớm muộn có một ngày phải bắt bọn chúng chịu đựng gấp trăm ngàn lần những gì đã gây ra.
Ngay lúc này trong lòng hắn ghi khắc một lời thề, tựa như bia đá ngàn năm cũng không phai, chỉ cần còn một hơi thở nhất định hắn sẽ thực hiện được, bởi vì tên hắn là Trần Bách.
Tùng bách đứng giữa đất trời
Gió mặc gió, tuyết mặc tuyết
Chỉ có gãy đổ chứ không cong thân!
Đây là lời phụ thân nói lúc dạy hắn tập viết tên mình, ý nghĩa chỉ đơn giản như vậy.
...
Năm năm vừa qua tuy thống khổ nhưng cũng dạy cho Trần Bách nhiều thứ. Hắn biết người chết là hết nhưng người sống còn có việc phải làm, chỉnh trang cho nàng xong hắn cũng sắp sếp lại cho mấy bộ nữ thi kia vào một chỗ, sau đó dọn dẹp mọi vật trong phòng.
Trong phòng bài trí rất giản đơn, ngoài một cái giường gỗ ra chỉ có một cái thư án và đỉnh đồng.
Đỉnh đồng còn nguyên vẹn nhưng thư án lại ngã chỏng chơ, sách bên trên bị vứt tứ tán ra đất. Hắn dựng lại, thu thập sách tập đặt ngay ngắn lên đấy xong quyét tước sạch sẽ trong phòng, ngay cả một vết máu nhỏ nhất cũng không lưu lại.
Xong xuôi hắn đi dạo một vòng xem có sót chỗ nào không, lúc ngang qua thư án đột nhiên dừng lại, mắt dán đăm đăm vào một cuộn tranh bằng da cạnh chồng sách. Lúc nãy hắn thấy cuộn tranh bị vứt cạnh chân đỉnh, liền tiện tay cuốn lại để lên, giờ mới phát hiện thì ra đã cuộn nhầm mặt ngoài vào trong, mặt ghi nội dung lại bị mình lộn ra ngoài, nhưng cái hắn chú ý hơn cả là hình vẽ bên trong kia lại là một bức hình người đầu trọc xếp bằng, trên thân chạy dài một đường kinh mạch, bên cạnh còn ghi lít nha lít nhít những chữ nhỏ dường như là khẩu quyết diễn giải cặn kẽ cho bức hình.
Trong lúc nhất thời đầu óc Trần Bách giằng co hai luồng ý nghĩ, một bên bảo hắn nhanh nhanh làm xong việc nơi này rồi rời đi,bên khác không ngừng thôi thúc phải tiến lên nắm lấy cơ hội này.
Dựa vào những gì nghe được trong năm năm qua, Trần bách biết rõ Cực lạc cung là một môn phái tu chân, tu chân cũng giống như người thường luyện võ, yêu cầu phải có phương pháp cùng thể chất. Nhưng tu chân yêu cầu nghiêm khắc đến thái quá, chẳng những phải có linh căn lại còn phải có tâm pháp phù hợp với linh căn đó, hai thứ cộng lại đã kẹp chết vô số người.
Trần Bách không rõ lắm Linh căn là thứ gì nhưng khao khát tu chân thực ra sớm đã nảy mầm trong đầu hắn từ năm năm trước. Bởi vì hắn biết sở dĩ Minh hạ có thể dễ dàng công phá phòng tuyến quân Kinh Việt vốn nổi tiếng thiện chiến hoàn toàn không phải là dựa vào quân số đông đảo mà là do mấy kẻ được gọi người tu chân này quấy phá.
Dù cho quân dân nhà trần có thủ vững đến đâu chúng chỉ cần ra vài tên tu chân bay đến hậu doanh thả mấy mồi lửa đốt sạch quân lương, quân không có lương tự nhiên không thể đánh trận. Cho dù kiên trì đánh tiếp chúng lại cử ra một tên nhẹ nhàng bay đến trên chủ soái doanh thả ra mấy món pháp khí thần dị diệt đi tướng soái. Quân nhà Trần không có cơm ăn còn có thể gượng đánh một trận nhưng mất đi chủ soái thì đại bại là lẽ dĩ nhiên.
Phụ thân Trần Bách cùng vài vị tộc thúc tộc bá chính là chết trong một lần diệt chủ soái doanh của Cực lạc cung, ngay cả Hoàng thượng cũng không may mắn thoát khỏi!
Cho nên đối với người Tu chân, Trần Bách thực là vừa hận mà lại hướng tới.
Nghoảnh lại nhìn nàng nằm giữa mấy nữ thi, khuôn mặt an tường dường như đang khích lệ y tiến lên.
Hắn bước lại cầm cuộn da lên mở ra nhìn.
Toàn bộ nội dung có tám bức vẽ nam tử đầu trọc trong các tư thế khác nhau, cạnh mỗi bức còn có khẩu quyết diễn giải, tuy rằng đọc được rồi nhưng Trần Bách lại chỗ hiểu chỗ không hiểu giống như vịt nghe sấm!
Y chau mày thu lại, nhìn thấy bên ngoài đề mấy chữ: Đại Bi Thủ Tâm Kinh.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện