[Dịch] Nhất lộ tiên trần

Chương 2 : Tỷ Đệ

Người đăng: namtiensinh

Ngày đăng: 15:36 31-10-2018

.
Nhất lộ tiên trần Chương 2: Tỷ Đệ. Sáng sớm, thiếu niên áo gấm khẽ trở mình ngồi dậy, đưa tay day hai bên huyệt thái dương hòng làm tỉnh dậy đại não đang mơ màng của mình. Tối qua lại là một đêm mất ngủ. Từ cái đêm kinh biến năm năm về trước, thiếu niên mơ mộng, lãng tử đã vĩnh viễn rời bỏ hắn, để lại một kẻ thất hồn trong thân xác tạm bợ này. 'Kẽo kẹt' Cửa phòng bị người đẩy ra. Một thân ảnh yểu điệu nhẹ bước vào, thấy thiếu niên đã dậy bèn mỉm cười: - hầu đệ, hôm nay cạnh đền kiếp bạc có mấy con hát từ Thượng bặc đến dựng rạp hát hai hôm, ta đến rủ đệ đi xem này. Đệ mau đổi y phục đi sớm trước cho khỏi chen chúc. Thiếu niên nghe vậy cười nhạt, tay vẫn bóp thái dương, nói: - thân làm nô lệ vong quốc còn có nhã hứng xem hát, xem ra quốc gia đã vô phương trở mình. Người kia nghe vậy run bắn lên, vội vàng quay đầu ra ngoài ngó quanh, thấy không có ai mới thở phào đóng cửa phòng lại, trách: - hầu đệ bình thường cẩn thận kín miệng, sao hôm nay dại lời thế! - tối qua ta lại mơ thấy phụ vương, mẫu phi cùng với mấy vị hoàng bá hoàng mẫu- Thiẽu niên nói, giọng cô quạnh buồn bã. - hầu đệ! Người kia lấy tay gạt lệ, bước tới ôm lấy thiếu niên, môi thỏ thẻ vài lời vào tai thiếu niên. Thiếu niên vốn đang buồn bã, nghe vậy đột nhiên hai mắt sáng lên, hỏi khẽ: - thật chứ? Người kia không đáp, nhẹ gật đầu. Thiếu niên nhìn người kia một lúc, thở dài: - đệ hôm nay trong người mỏi mệt, hay là để hôm khác lại cùng tỷ đi khây khỏa, vậy đi, tạm biệt. Nói xong không đợi trả lời đã nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng để lại người kia đứng phân vân một lúc rồi cũng ra ngoài, khép cửa lại. ... - sửu thập nhất, sửu thập nhất đâu! Trong một khoảng sân nhỏ nào đấy thuộc tạp vụ phòng, một giọng the thé cao hơn bất kỳ ca nương nào mà người ta biết trong kinh thành này quát lên. - sửu thập nhất, ta biết ngươi đã đến từ lâu nhưng cố ý không lên đúng không. Được rồi coi như là ngươi từ bỏ nhiệm vụ hôm nay đấy nhé, hậu quả thế nào ngươi tự gánh lấy, người tiếp theo là... - khoan đã... Một thiếu niên áo gấm vừa thờ hồng hộc từ đằng sau đám đông nam tử lớn bé chạy lên, chộp lấy bàn tay đang cầm bút của người người vừa cất giọng the thé, giận quát: - Thái Qua, bình thường giờ Mẹo hai khắc mới tiến hành phân cho tạp vụ, hôm nay sao lại đổi sang đầu giờ Dần? Người có giọng the thé tên gọi Thái Qua, liếc mắt cười giễu cợt nói: - bản Tạp gia làm chủ sự chỗ này, muốn đổi giờ giấc chẳng lễ còn cần phải qua ý ngươi? Thiếu niên áo gấm chỉ vào đám đông sau lưng lạnh giọng nói: - ngươi đổi giờ nào là chuyện của ngươi, nhưng tại sao ngươi báo cho tất cả bọn họ nhưng lại ' quên' ta. Thái Qua mặt thoa phấn, môi ngậm son đỏ, tướng mạo bất nam bất nữ thực chất là một vị công công chính hiệu. Y trước kia vốn là một đại hoạn quan được thái tử họ Trần cực kỳ tín nhiệm. Trong một lần bị phụ thân thiếu niên áo gấm bắt được bằng chứng móc nối với tham quan tham ô quốc khố nên bị xử tội rất nặng, nếu không phải có thái tử nói đỡ cho chắc chắn y phải bị rơi đầu chứ chẳng sống đến giờ. Từ đó hắn cực hận cha con nhà thiếu niên áo gấm này. Sau khi quân Minh hạ diệt nhà Trần, cha của thiếu niên áo gấm vì nước mà chết, còn Thái Qua dựa vào mồm mép nịnh bợ cộng với việc nắm giữ nhiều thông tin cơ mật nhà Trần mà được giữ lại làm chức quản sự trong tạp vụ phòng của Cực lạc cung. Thái Qua bị nói toạc ra mưu kế cũng không thèm phản bác, nhạt giọng hỏi lại: - Trần Bách, ngươi còn tưởng ngươi vẫn là tiểu hầu gia lúc trước sao? Ta chỉ hỏi ngươi một câu, tạp vụ hôm nay ngươi có muốn làm hay không, không làm ta kếu người khác. Nói xong hất bàn tay đang giữ tay cầm bút của hắn ra, định gạch đi tên thiếu niên. Thiếu niên lần này chộp vào cổ tay Thái Qua, bàn tay cứng như gọng sắt không cho đối phương cơ hội hạ bút, miệng đáp gọn lỏn: - ta làm. Thái Qua ngẩng mặt nhìn thiếu niên, có chút ngạc nhiên rồi cười lạnh nói: - Sửu thập nhất, phòng số ba, khu Đinh. Rồi hạ bút xuống ghi lại một dãy số phía sau tên hiệu của thiếu niên, mà thiếu niên thì đã trở về hàng ngũ. Một lát sau, đám người được phân cho thẻ gỗ khắc tên phòng cùng một tờ giấy ghi yêu cầu của chủ nhân căn phòng. Thiếu niên đọc sơ qua rồi cất vào túi áo, bước ra ngoài. Bảy rẽ tám quẹo một hồi, thiếu niên bước đến trước cửa một gian phòng tương đối tốt trong khu vực quanh đây. Dùng thẻ gỗ đặt vào miệng một con sư tử đá trong sân, liền thấy một tầng sóng gợn như nước nhộn nhạo, chậm rãi nhường ra một lối đi dẫn đến cửa phòng. Thiếu niên chẳng chút ngạc nhiên rảo bước đến trước cửa gõ ba tiếng, đợi một lúc lại gõ ba tiếng, thấy không có động tịnh mới đẩy cửa bước vào. Bên trong phòng y vật ngổn ngang, ngay cạnh chân cửa còn nằm một bộ nữ thi đầu và thân thể sai lệch, hiển nhiên là bị người vặn gãy! Cách mấy bước chân còn ba bốn bộ nữa, tất cả đều chết trong trạng thái lõa lồ, thân thể không nguyên vẹn. Trải qua năm năm tẩy lễ, hắn sớm đã không còn là cậu ấm trong phủ Hoài Văn vương năm nào, sớm đã quen với máu tanh chết chóc song nhìn thấy cảnh tượng thê thảm trước mắt cũng không tránh khỏi thân thể run rẩy. Không phải vì sợ, cũng không phải vì giận mà là tiếc thương, tiếc thương cho sinh mạng ngắn ngủi, cho tuổi xuân đang nở rộ của các nàng. Các nàng đều đã từng là con dân Kinh Việt ta! Thiếu niên khẽ mặc niệm một đoạn vãng sinh chú, cúi xuống vuốt nhẹ hai mắt nữ thi, vuốt vài lần đến lúc nữ thi nhắm mắt mới lại bước tới người tiếp theo. Đến người cuối cùng hắn vừa đưa tay đột nhiên động tác cứng ngắc, sâu trong hốc mắt vốn đã sớm khô cạn nay lại tràn ra hai hàng thiếu niên lệ. Hắn bỗng muốn ngẩng mặt lên nhìn ông trời mà rít gào, chửi rủa ông trời bất nhân sao lại tạo ra nghịch cảnh này, tại sao phải để hắn chứng kiến chuyện này! Trái tim chết lặng của hắn lần nữa như muốn vỡ ra, hắn không nhịn được nữa, quỳ xuống ôm nàng mà thét gào....
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang