[Dịch] Phong Vu Yêu Đích Thực Nghiệm Nhật Chí
Chương 2 : Hệ thống Vu Yêu Tà Ác
Người đăng: linyuen
Ngày đăng: 04:42 08-07-2018
.
Theo truyền thuyết, người có khả năng đánh vỡ giới hạn thời gian và không gian sẽ được thế giới ban tặng cho một phần thưởng… Phải, tục xưng là tool hack của người xuyên việt.
Mà “Hệ thống Vu Yêu Tà Ác” chính là cái tool hack phiên bản lừa đảo của tôi.
Trước đây, nó có một cái tên rất hay – Hệ thống bồi dưỡng Vua của Kỵ sĩ. Song kể từ khi tôi vứt bỏ thân phận Kỵ sĩ Thánh Quang để đổi sang Dark Magic thì nó liền biến thành danh tự như hiện tại.
Từng có thời, nhiệm vụ hàng ngày của tôi đều là đỡ cụ già qua đường, hỗ trợ bé gái tìm thú cưng… với tiêu chí giúp người làm vui chứ không phải mấy nhiệm vụ đáng nguyền rủa giống bây giờ.
“Nhiệm vụ ngày hôm nay … lại một cái lựa chọn chết tiệt. Một, hủy diệt một tòa thành bất kỳ có ba triệu dân trở lên, khen thưởng 10.000 điểm tà ác. Hai, cướp kẹo que của ba đứa nhóc, khen thưởng 1 điểm tà ác. Nếu cả hai không hoàn thành, trừ 2 điểm.”
“Hừ! Làm như tôi ngốc lắm ấy! Hủy một tòa thành? Đảm bảo sẽ có một đám Kỵ sĩ Thánh Quang cấp Truyền kỳ kéo đến tìm tôi. Lúc đó thì tôi trốn ở đâu được cơ chứ?”
Tiện thể giật lấy kẹo mút từ tay một bé gái Tauren đi ngang qua. Tôi vừa nhìn con nhóc òa khóc bị mẹ kéo đi, vừa nhét kẹo vào miệng. Nghe tiếng lạch cạch khi kẹo va vào xương mới làm tôi nhớ ra bản thân đã không còn vị giác.
“Ai, khi nào mình mới được thưởng thức mùi vị của mỹ thực đây. Tuy dùng ma lực là đủ no, nhưng không ngon chút nào.”
Cho dù đã bị mẹ kéo sang một bên, cô bé vẫn không từ bỏ ý định đòi lại kẹo. Có vẻ như nhận ra tôi không thể ăn, nhóc liền hướng đôi mắt to tròn long lanh nhìn chằm chằm tôi như thể đang kỳ vọng điều gì.
Nhóc thực sự cho rằng Lich-ojisama đang đùa giỡn hả? Tưởng rằng tôi sẽ trả lại kẹo chắc.
Được rồi, vì không để đối phương thất vọng, tôi liền nhai nát cái kẹo trong miệng rồi nhổ xuống đất.
“Oa hu hu hu! Mẹ ơi, chú kia đoạt kẹo của con.”
“Đừng nhìn, đi mau.”
Không ngoài ý muốn, tiếng khóc vui tai vang lên khiến tâm tình của tôi tốt hơn nhiều. Bởi lẽ, tôi đột nhiên nhớ đến một đứa nhóc láo lếu coi trời bằng vung nào đó.
“Làm người chết liền không có nhân quyền sao? Quyền trục ma pháp thời thượng cổ bị vẽ nguệch ngoạc như tờ giấy nháp, mực làm từ máu rồng bị xem là thuốc màu, thuốc nước mà tôi phải mất bao nhiêu công sức chế tạo bị coi là nước ngọt có ga. Ngay cả xương sườn của tôi cũng bị dỡ xuống làm đồ chơi. Tôi mới ngủ 2 tiếng, phòng thí nghiệm đã bị phá hủy, sức phá hoại của trẻ đầu gấu thật đáng sợ…”
“Haizz, chừng nào tôi mới có thể báo thù đây?” Nghĩ đến đám trẻ ngang ngược, đặc biệt là cái đứa đã lớn mà dã tính chưa thuần kia làm tôi hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Đột nhiên, thanh âm nhắc nhở của hệ thống vang lên.
“Ding, chúc mừng kí chủ đạt được thành tựu – Dọa khóc 100 loli/shota. Khen thưởng 10 điểm tà ác. Cảm thấy số lượng mình dọa nhiều hơn 100? Trường hợp nhìn như 6 tuổi kỳ thực 20 không nằm trong phạm vi tính toán. Loli hết date chính Tà Đạo!”
Nhìn thành tựu đột nhiên rơi xuống làm tôi không khỏi mừng rỡ. 10 điểm tà ác tương đương với 10 ngày nhiệm vụ đó.
“Căn cứ vào thông số, đã có thành tựu dọa khóc 100 đứa thì chắc chắn phải có thành tựu dọa khóc 1.000 đứa. Hơn nữa khen thưởng hẳn sẽ hơn gấp đôi…”
Thế là, ngọn lửa trong hốc mắt tôi sáng bừng lên khi nhìn về những bé trai, bé gái trên đường…
“Hừ hừ, cho dù không phải làm nhiệm vụ, dạy dỗ đám trẻ đầu gấu kia trở lên biết điều, giúp mọi người tránh khỏi bất hạnh chính là trách nhiệm của một người tốt như tôi!”
“Nên chơi thế nào đây? Đúng rồi, tạo ra những thứ cử động, khiến cho đống đồ chơi của chúng trở thành một đám quái vật buồn nôn chạy loạn khắp nơi. Dùng nước sơn ma thuật biến kẹo chúng ngậm thành màu vàng của sh*t!”
Để báo thù cho vô số những quyển trục ma pháp cùng sách trân quý gặp cảnh hủy diệt, từng cái ý nghĩ sáng tạo liên tiếp hiện ra.
“Không, không. Như thế còn chưa đủ. Biến gối ôm thành quái vật ăn thịt người, khiến nó trở thành ác mộng ám ảnh chúng. À, còn xúc tu đen Evard, ta cho phép các ngươi thử nghiệm cơn ngứa cấp Địa Ngục.”
“Đúng rồi, trẻ con không phải rất sợ ma quỷ sao? Ha ha, đây chính là thời điểm xây dựng lại đại quân người chết. Đến đây đi, thiên tai người chết của ta!”
Ngày đó, tôi mới biết cả khu phố mình ở không đủ 200 đứa trẻ…
Việc mang mấy ngàn Skeleton, Abominations, Dullahans đi bắt nạt quả là… lãng phí.
Và rồi, trước khi đại đội Quản Thành nhận được báo án đến hiện trường, trước khi bị đám Dark Elf kia bắt lại, tôi đã kịp làm 160 đứa phải khóc…
Sau khi biết tôi triệu hoán quân đội người chết chỉ vì trả thù đám trẻ đầu gấu, gương mặt kinh bỉ của đám Quản Thành liền trở lên méo mó.
Vậy là quá khứ đen tối của tôi lại vừa bước sang một trang mới…
“Chúc mừng kí chủ đồng thời bị 100 vị nữ tính xem thường, đạt được thành tựu đặc biệt – Rốt cuộc đầu tên này bị nước vào hay não khuyết tật, khen thưởng danh hiệu vinh dự ‘Nhi đồng Nhược Trí’. Sau khi đeo lên có tỷ lệ thu được sự đồng tình của phái nữ, tuy nhiên điểm thu hút khác phái giảm 100.”
… Đằng nào tôi đã quen bị hệ thống lừa rồi. Tiếng xấu vang xa, mị lực -88 điểm thì có trừ thêm 100 nữa cũng chả sao… Tóm lại là không thể tìm được bạn gái đến cuối đời.
Tại sao khi nói ra những lời phân tích đầy lý trí này, tôi lại cảm thấy viền mắt mình như đang chảy ra huyết lệ… Thôi, đằng nào tôi cũng sống độc thân suốt 300 năm. Chí ít là mình đã thành công trả thù được kẻ thù không đội trời chung có tên trẻ đầu gấu.
Nhớ lại tiếng gào khóc của lũ nhóc làm tôi không nhịn được cười. Tôi đã biết mình nên viết như thế nào trong nhật ký ngày hôm nay.
Ngày 6 tháng 3 năm Summer’s Dragon AD 1896 sẽ được khắc ghi vào tuổi thơ của lũ trẻ thành Sulphur với cái tên “Sự kiện thợ săn kẹo”, “Sự kiện gối hóa quái ăn thịt người”.
“Một ngày kia, bọn nhóc con sẽ nhớ lại cảm giác khủng bố khi bị đe dọa bởi hắn… cảm giác khuất nhục khi bị cướp đi vật yêu thích, cảm giác tuyệt vọng khi đồ chơi của mình bị nuốt chửng, cảm giác sợ hãi khi bị một đám người chết vây quanh…”
Trong lúc tôi mải suy nghĩ, tiếng nhắc nhở của hệ thống lại xuất hiện.
“Ding! Trong vòng một ngày dọa khóc 100 đứa trẻ. Khen thưởng 10 điểm tà ác. Chúc mừng ký chủ thu được danh hiệu vinh dự ‘Khắc tinh TrẻCon’, trang bị xong sẽ tạo ra cảm giác uy hiếp nghiêm trọng đối với loli/shota dưới 12 tuổi. Thiện ý nhắc nhở, dọa khóc 500 đứa trẻ trong một ngày sẽ đạt được danh hiệu 'Sát thủ Trẻ Con', còn nếu dọa 1.000 đứa…”
Giọng nhắc nhở đột nhiên dừng lại làm tôi không khỏi có chút chờ mong. Tuy mấy danh hiệu này chẳng ra sao, nhưng có thể làm cho đám trẻ đầu gấu biến mất khỏi tầm mắt tôi thì quả là niềm vui bất ngờ.
“… Dọa khóc 1.000 đứa sẽ được tặng danh hiệu 'Lớn đầu còn chấp trẻ con, ngươi dở hơi đến mức này à.' Ký chủ, ngươi nên biết ơn ta đi. Vì đây mới là danh hiệu thích hợp nhất với ngươi.”
“Chết tiệt. Không thể chấp nhận được. Cái hệ thống đáng chết này, mọi chuyện đều do ngươi đầu têu chứ ai? Người tốt ta đây liều mạng với ngươi!!”
✤✤✤
“Chủ nhân, lần này ngài vì cướp kẹo mà vào tù… Liệu lần sau có bị bắt với tội trộm quần lót nữa không. Em thực sự không muốn đến bảo lãnh cho một tên biến thái.”
Người đang nói là chó săn trung thành nhất của tôi, hầu gái trưởng thuộc chủng tộc Half Demon, Eliza tóc bạc.
Mắt kính vuông đen viền vàng, mái tóc đuôi ngựa màu bạc, răng nanh xinh xắn, đuôi thắt nơ con bướm màu tím. Không nghi ngờ gì nữa, vẻ đẹp và chủng Demon của nàng hoàn toàn phù hợp với trang phục hầu gái phong cách Baroque. Đồng thời cũng thể hiện rõ sở thích biến thái của một tên Lich nào đó…
Cho tới giờ, tôi luôn tự hào về vẻ đẹp của Eliza. Nếu nàng có thể bỏ đi gương mặt vô và cái miệng độc kia đi nữa thì càng tốt.
“Em biết về cái hệ thống lừa đảo của ta mà. Chỉ cần làm khóc mấy đứa nhóc là có điểm thì người tốt như ta phải xung phong nhận trách nhiệm chứ.”
“Cầm!”
Nàng đưa một cuốn sách nặng trịch cho tôi.
“Đây là… Oa, tốt lắm, Eliza! Quả là người hầu trung thành nhất của ta!”
“Em cũng đoán được lý do rồi. Đây là sổ tay liên hệ trường mẫu giáo lớn nhất của thành Sulphur, bên trong là danh sách mà em đã tỉ mỉ lựa chọn, nó sẽ giúp chủ nhận dễ dàng làm nhiệm vụ hơn.”
“Tuyệt lắm! Ta còn tưởng em muốn ta sớm chết để lấy lại tự do chứ. Xem ra ta hiểu lầm em rồi. Em đúng là người tốt mà.”
“Ta xem xem!” Nhưng càng lật cuốn sổ liên hệ, tâm trạng của tôi càng khó chịu hơn.
“Ba đứa con của Hồng y giáo chủ giáo Thánh Quang, con gái của Thú Long Giả Amuro, con trai cưng của Chiến Thần Xynso, cháu gái nuôi của Đại Hiền Giả Margaret… Em có chắc là đang muốn giúp ta mà không phải đẩy ta vào Minh Phủ chứ?
Ánh mắt viên đạn của tôi hoàn toàn bị đối phương làm lơ. Thiếu nữ Half Demon đẩy đẩy mắt kính, để lộ ra tia sáng lạnh lẽo.
“Chuyện tốt ngài làm đã truyền khắp thành Sulphur rồi. Chỉ cần em bước ra khỏi cửa là sẽ bị chỉ chỏ. Vì danh dự của một cô gái nên em rất muốn đổi việc. Trừ phi là, chủ nhân chịu trả em số lương ngài đã khất nợ suốt 10 năm.”
“Ha, ha. Nhắc đến tiền bạc sẽ làm hại cảm tình. Đi thôi, đi thôi, ta muốn trở về ngôi nhà ấm cúng của đôi ta.”
“Trốn tránh không phải việc một quý ông nên làm, còn có, mời ngài không cần đánh trống lảng… Tại sao lại kéo em, ngài đã làm gì à?”
“Tiểu Eliza quả là người hiểu biết ta nhất mà. Nhiệm vụ hôm này cần có một tràng pháo hoa rực rỡ nữa, em hiểu…”
“Đã hiểu. Xin nắm chặt, em sẽ dùng phép dịch chuyển!”
Chúng tôi vội vã bước vào cổng ma pháp. Chỉ vài phút sau, tràng cảnh không bóng người đã biến thành hiện trường của một vụ nổ lớn cùng âm thanh báo cháy.
“Đạn Viêm bạo sao? Như vậy đám tội phạm bị nhốt trong tù sẽ chết sạch đó ạ.”
“Không, chỉ giống thôi. Bột mì trộn bột ớt và tro bụi có thể thể làm ra bom bụi. Uy lực không đủ sức gây thương tích, cũng không để lại chứng cứ.”
“Ngài quả là một Lich thông minh. Dù bị bắt đeo còng tay cấm phép vẫn có thể dùng gia vị căng tin để chế bom.”
“Cảm ơn. Em đang khen ta đó sao. Xấu hổ quá đi mà ~ “
“Em không có ý đấy… Được rồi, với Lich thì đó quả là một lời khen.”
Lich là gì?
“Không phải người tốt”
“Là ma quỷ đáng sợ nhất.”
Là cảm nhận đầu tiên của tất cả các sinh vật sống khi nghe thấy từ Lich.
“Bộ xương trắng hếu đến rợn người. Đôi mắt bốc lên lửa xanh thật đáng sợ. Cho người ta cảm giác xấu xa.”
Là cái nhìn của dân thường.
“Đại diện tối cao của tà ác. Sự kết hợp giữa kẻ phản diện và kẻ lập mưu!”
Là đánh giá của các Kỵ sĩ Thánh Quang.
Thân là đỉnh cao được người chết và Pháp sư Hắc ám hướng tới, danh tiếng của những bộ xương khô có tên gọi là Lich quả thật không tốt chút nào, nhưng…
“Nói xấu! Phiến diện! Tại sao lại nhận xét một người dựa trên chủng tộc của họ được cơ chứ! Ta vẫn tin rằng phân biệt người khác dựa trên màu da, xuất thân đúng là điều ngu xuẩn nhất mà con người từng làm. Trên đời chỉ có bản thân kẻ đó đê tiện, chứ không có chủng tộc, màu da, xuất thân đê tiện. Ta là người tốt!”
“Nếu ngài tự xem mình là người tốt được thì đám người chết khát máu ở thành Đông hẳn phải là đấng thánh nhỉ?”
“Không, không. Chẳng qua mọi người ở đó đều là những người trong nóng ngoài lạnh thôi. Em xem, người chết đâu ngốn lương thực, lại không chiếm nhiều diện tích. Một gia tộc chỉ cần một ngôi mộ. Không cần ăn uống, không cần thù lao lại nhiệt tình làm việc. Mọi người đều là người tốt cả.”
Hầu gái Half Demon nhoẻn cười. Nơi được xem là cấm khu với người sống, chỉ có vào không có ra lại được chủ nhân nhà mình xem là chỗ người tốt tụ tập.
“Ha ha, ngài thật biết đùa. Thế còn khu giáo đường thường được thị dân khen ngợi thì sao? Bọn họ luôn miễn phí trị liệu cho dân thường, còn định kỳ phát lương thực cứu tế người nghèo.”
“Một đám đạo đức giả và lolicon. Eliza, em nên biết con người luôn có dục vọng, kìm nén quá mức thì không biến thái cũng trở thành biến thái. Ta dám khẳng định đám luôn mồm nói dục vọng là tội lỗi đều là lũ siêu biến thái. Làm gì có lão già nào chỉ tỏ ra hòa ái thân thiện với bé trai như thế? Không có vấn đề mới là lạ. Còn đám Kỵ sĩ Thánh Quang đầu toàn cơ bắp vừa nhìn thấy ta là đòi đánh đòi giết đều là một đám người man rợ!”
“Được rồi. Em biết đầu óc ngài không bình thường. Vậy con Rồng Đỏ từng một mình phá hủy cả đế quốc cổ đại có tên Vernon Tai Họa sống ở núi Sulphur trong mắt ngài cũng là một bé gái vừa ngoan hiền vừa đáng yêu đi.”
“Không không. Tiểu Hồng dạo này ăn uống quá độ nên mập lên nhiều lắm. Nếu chịu giảm bớt khoảng 20,30 tấn mỡ, để lộ đường cong thì sẽ đáng yêu hơn.”
“Vậy còn đại đội Quản Thành Dark Elf nổi tiếng duy trì an ninh trật tự, luôn giúp đỡ người khác? Chắc ngài rất thân với bọn họ chứ. Chỉ trong hai tháng mà em phải bảo lãnh cho ngài tới 5 lần rồi.”
“… Ý kiến của ta giống ý kiến của những người bán hàng rong bị các nàng trấn áp. Hừ. Một đám đàn bà điên. Liên minh Thân sĩ Tự do chúng ta là thiên địch với các nàng.”
Cố bỏ qua tổ chức khả nghi trong miệng chủ nhân, Eliza lắc đầu hỏi.
“… Còn vị thành chủ Anh Hùng từng cứu vớt thế giới thì sao? Hắn tuyên bố chúng sinh bình đẳng, còn thành lập tòa thành Sulphur nơi các chủng tộc có thể cùng sinh sống, giúp thế giới ngầm có được một vùng đất hòa bình.”
“Một kẻ 200 tuổi còn mắc bệnh Chuunibyou. Thời đại nào rồi mà còn chơi trò dũng sĩ diệt ma vương cứu thế giới? Hắn độc thân cả đời là đáng lắm.”
“…Ngài dám nói sao. Cả hai đám cưới của ngài ấy đều bị ngài phá hủy chứ ai. Bây giờ còn có lời đồn ngài ấy bị Thần Xui xẻo chiếu cố, ở nhà khắc cha, ra đường khắc mẹ, khắc chị khắc anh, khắc cả vợ chồng làm cho người có tiền có điều kiện như ngài ấy lại không cưới được ai.”
“Ta đâu có cố ý...”
“Ngài không cố ý, chỉ cố tình nhỉ. Không chỉ để em tản ra lời đồn rằng ngài ấy bị ám, còn kéo thiên tai người chết, bách quỷ dạ hành đến đám cưới của người khác. Ngài có biết mình đã dọa khóc bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ với trẻ thơ rồi không?”
“Ta chỉ đến góp vui cho đám cưới của hắn thôi mà? Nhìn cái lão FA kia kết hôn làm ai cũng cao hứng nên mới có điệu trăm quỷ nhảy múa đấy chứ. Ai biết cô dâu nhát đến mức tiểu ra quần chứ?”
Tuy ngoài miệng nói không cố ý, trong lòng tôi vẫn vô cùng đắc ý. “Hừ, đến tôi vẫn chưa được sống lại, làm sao lại để cho người ta hạnh phúc được.”
“Chủ nhân, mỗi lần ngài đắc ý đều xoa tay giậm chân đấy. Bây giờ ác ý của ngài lộ ra hết rồi. Tốt, không nói đến “chiến công vĩ đại” của ngài nữa. Ngài là đồng loại của đám Lich ở Broly phải không? Những tên kia đều là tội phạm đứng đầu bảng truy nã của các quốc gia, chỉ cần giơ chân nhấc tay cũng đủ làm thế giới đại loạn.”
“… Kỳ thực mọi người vẫn hiểu lầm chúng ta. Sống và chết là hai mặt của một đồng xu. Chúng ta nghiên cứu bí mật của sinh mệnh là để giúp mọi người được sống tốt hơn thôi mà? Chưa kể chúng ta vô cùng am hiểu thuật trị liệu. Xét đến tác dụng thì hơn xa thần thuật của đám Priest. Mặc dù thần thuật của chúng có vẻ nhanh chóng, nhưng lại tiêu hao tuổi thọ, làm sao so được với kỹ thuật cải tạo sinh mệnh của chúng ta, không độc hại, không ô nhiễm, chỉ cần dùng một lần là trị dứt điểm mọi vấn đề.”
“…Vậy sao ngài còn cần hệ thống phục sinh, trực tiếp làm ra một cái thân thể không phải nhanh hơn sao?”
“Ta không muốn biến thành một thằng gù hay quái vật 6 chân. Coi như tạo ra thân hình hoàn hảo cũng sẽ có chuyện…”
Nhìn thấy chính Lich cũng không tự tin vào kỹ thuật cải tạo của bản thân làm Eliza không còn gì để nói.
“Được rồi, vậy trong mắt ngài em là gì?”
“…Mụ quỷ mặt lạnh độc miệng? Thiếu nữ ngực phẳng? A?” Tất nhiên tôi cũng không ngốc đến mức nói thành lời.
“Ừ, Eliza. Em chính là người ta tín nhiệm nhất rồi? Chúng ta đã cùng lập xuống lời thề chinh phục biển rộng vĩ đại.”
“Vậy trước khi ngài thực hiện được ước mơ trở thành ngôi sao thì có nên nhớ đến tiền lương ngài đã khất nợ 10 năm của thiếu nữ mồ côi đáng thương này không?”
Biết chủ nhân lại phát bệnh, Half Demon tóc bạc đẩy mắt kính để lộ ra tia sáng chói, từng lời lẽ lạnh băng thốt ra.
“Nếu ngài còn tiếp tục lảng tránh, đám bảo vật của ngài…”
“Vâng, Eliza, ta xin lỗi.” Nghĩ đến số bảo bối của mình, Lich nào đó buộc phải chịu thua.
“Hừ.” Thành công đàn áp chủ nhân, vị thiên sứ sa đọa khẽ cất tiếng bước ra khỏi phòng.
Thân là quản gia của dinh thự, nàng không có thời gian để lãng phí với tay chủ nhân mắc bệnh chuunibyou giai đoạn cuối.
Nhưng nhìn chiếc đuôi hạ thấp của nàng, làm tôi nhận ra nàng có vẻ không vui.
Mãi đến khi nàng rời phòng, tôi mới nhớ đến những hồi ức quá khứ và nhỏ giọng lầm bầm.
“…Đại khái, là người nhà đi. Tôi vẫn còn nhớ đứa bé cầu sinh trong đám phế tích bị cháy vào ngày tuyết rơi đó. Nhặt em về chính là may mắn lớn nhất, cũng là phiền toái lớn nhất của tôi."
Đột nhiên, một gương mặt tươi cười lộ ra từ cửa.
Gò má lạnh băng phớt hồng, ngay cả đôi tai dài cũng bị nhuộm đỏ.
Tiếng cười yểu điệu vang lên rồi biến mất sau cửa.
“Ha ha, em hiểu rõ về tôi, chẳng lẽ tôi lại không biết em sao? Quỷ bà vụng về. Chỉ cần lừa em một chút là đã chịu khó hầu hạ tôi cho đến chết rồi.”
Tôi lớn tiếng nói, đắc ý cười, nhưng trong lòng không khỏi hoang mang.
“…Bị nghe thấy! Chắc chắn là bị nghe thấy!!!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện