[Dịch] Nhận Thầu Đại Minh (Thừa Bao Đại Minh)
Chương 2 : Trước tiên phải giữ được bát cơm đã
Người đăng: mafia777
Ngày đăng: 11:48 23-10-2021
.
"Ha ha! Thật sự là không nghĩ ra nghề nghiệp của cha vợ lại hợp khẩu vị với thằng con rể đưa tới cửa này, đây chẳng lẽ là thiên ý?"
Đi trên hành lang, Quách Đạm nghĩ đến Khấu Thủ Tín vừa rồi giao cho hắn nhiệm vụ, không khỏi cảm thấy thập phần kỳ diệu.
Công việc trước kia của hắn kỳ thật cũng chính là trợ giúp cố chủ đi thu mua, có mua công ty, có đôi khi còn phụ trách đem công ty thu mua chia tách ra rồi bán, kế tiếp kiếm lấy thù lao kếch xù từ đó, mà vừa rồi Khấu Thủ Tín giao cho hắn nhiệm vụ, cũng chính là chuyện như vậy, chỉ là không có phức tạp đến mức đó mà thôi, nhưng bản chất tuyệt đối là giống nhau.
Đồng thời chuyện này cũng làm hắn hơi kinh ngạc, hắn không nghĩ tới kinh tế hàng hóa Minh triều đã phát triển đến cỡ này.
"Ta phải chăng nên làm chút gì đó?"
Tất nhiên nếu nghề nghiệp đã hợp khẩu vị, Quách Đạm khó tránh khỏi sẽ nghĩ thêm một hồi, nhưng rất nhanh hắn lại phủ định ý nghĩ này của mình, lắc đầu nói: "Bỏ, bỏ, nếu lão thiên đã an bài ta ăn cơm chùa, ta còn nhức não làm gì, vẫn là ở nhà an tâm hầu hạ phu nhân đi!"
"Cũng không thể nghĩ như vậy!"
Quách Đạm đột nhiên nhíu mày, bởi vì những ký ức xa lạ kia bắt đầu nói cho hắn biết, sinh ý gần đây của cái Khấu gia này tựa hồ không tốt lắm, hắn không khỏi nghĩ thầm, nếu như Khấu gia đổ, vật bát cơm chùa này cũng không có mà ăn.
Muốn ăn cái bát cơm chùa này, điều kiện tiên quyết là sinh ý Khấu gia phải thịnh vượng, tiền vô như nước, có đầy đủ tài nguyên để nuôi ta.
"Cô gia!"
Đột nhiên phía trước truyền đến một tiếng gọi.
Quách Đạm thuận miệng ừm một tiếng, nhưng nhìn kỹ lại, chỉ thấy người đang đi tới là một nam tử trung niên có hai chòm râu mép nhỏ, a, người này làm sao nhìn có chút quen mắt nhỉ! À. . . Ta nhớ ra rồi, hình như chính là tên hỗn đản này đem ta ném lên xe ngựa, đáng tiếc không có địa phương khiếu nại a.
Kỳ thật người này chính là đại quản gia của Khấu gia, Khấu Nghĩa.
Tuy là quản gia, nhưng kỳ thật địa vị còn cao hơn Quách Đạm nhiều, Quách Đạm nói một câu ở Khấu gia, trừ Tịch nhi ra, gần như không có ai phản ứng lại lời hắn nói.
"Chờ một chút."
Quách Đạm đột nhiên gọi lại Khấu Nghĩa.
Khấu Nghĩa dừng bước, hỏi: "Cô gia có việc gì thế?"
Quách Đạm ra vẻ lúng túng nói: "Vừa rồi nhạc phụ đại nhân để ta ngày mai đi Kim Ngọc lâu đàm luận mua bán, ngươi có thể nói cho ta một chút tư liệu hay không."
Khấu Nghĩa lại nói: "Lão gia không nói với cô gia à?"
Quách Đạm ngượng ngùng nói: "Chỉ nói đơn giản vài câu."
"Vậy là được rồi! Cô gia, ta thấy ngài đến lúc đó vẫn là ít nói thì hơn."
Ý gã là, với trí thông minh của ngươi, biết quá nhiều ngược lại không tốt, hiển nhiên Khấu Nghĩa rất rõ ràng việc này.
Quách Đạm gãi đầu, lúng túng cười nói: "Ta cũng không có định nói thêm gì, ta chỉ là sợ đến lúc đó lại không biết ai là người mua, ai là người bán, lại mất mặt xấu hổ."
"Như vậy à!"
Khấu Nghĩa do dự một chút, cảm thấy vẫn là nên nói rõ ràng với Quách Đạm, trước kia Quách Đạm thật đúng là thường xuyên không làm rõ được ai là người mua, ai là người bán, bởi vì chuyện nha thương làm, là kiếm tiền hoa hồng từ giao dịch, cái này không giống mua thức ăn, ở trong đó, người mua và người bán tùy thời có thể trao đổi, hơn nữa bản thân một nha thương lớn kỳ thật cũng là người mua hoặc là người bán, trước kia Quách Đạm là một con mọt sách, một là một, hai là hai, hắn ở một số thời điểm vẫn là quá cứng nhắc.
Thế là Khấu Nghĩa liền nói cho Quách Đạm một chút tình huống, bây giờ không giống hậu thế, hậu thế đều có nhân sĩ chuyên nghiệp cung cấp tư liệu vô cùng kỹ lưỡng, mà bây giờ trên cơ bản đều là thuật lại bằng miệng.
Khấu Nghĩa vốn định tùy tiện nói vài câu, mấu chốt là nói rõ ai là người mua, ai là người bán, nhưng Quách Đạm cứ thỉnh thoảng tùy ý hỏi một câu, nhưng lại rất đúng chỗ, dẫn đến Khấu Nghĩa càng nói càng kỹ càng.
Hai người đứng ở hành lang nói tròn nửa canh giờ.
Quách Đạm chẳng những đem tình huống Kim Ngọc lâu và Trần lâu tìm hiểu rõ ràng, hơn nữa căn cứ ký ức dần dần hiện ra, hắn đối với tình huống kinh doanh ngành nghề tửu lâu ở kinh thành, cũng đã có hiểu biết đại khái.
Cái Trần lâu kia thật ra là cửa hiệu lâu đời ở Lương Viên, vốn là lũng đoạn toàn bộ sinh ý tửu lâu ở Lương Viên, thứ nhất là nó có hợp tác cùng quan phủ, điểm này cũng khiến Quách Đạm cảm thấy vô cùng chấn kinh, thì ra quan phủ Minh triều có truyền thống được phát khoản tiền tiêu phí, làm bổng lộc cũng tốt, làm tiền thưởng cũng được, tóm lại, quan viên cầm khoản tiền tiêu phí này có thể đi tửu lâu chỉ định tiêu xài.
Cùng quan phủ hợp tác, đây quả thực là công ăn việc làm ổn định a.
Hơn nữa Lương Viên lại cách những cơ quan ban ngành gần vô cùng, phong cảnh lại tốt, là lựa chọn có một không hai cho các quan viên.
Nhưng mà, Kim Ngọc lâu xuất hiện, đánh vỡ Trần lâu lũng đoạn.
Vị đông chủ Kim Ngọc lâu xuất thân là đại địa chủ, vị này tài đại khí thô không nói, mấu chốt gã còn đọc qua sách, hiểu được cái gì là cầm kỳ thư họa, mà khách nhân Lương Viên đối mặt chủ yếu là quan viên làm việc trong nội thành, hoặc là những con cháu đệ tử quan lại, những người này đều thích chơi chữ, học đòi văn vẻ, vì vậy đông chủ Kim Ngọc lâu càng hiểu được cách gợi lên hứng thú phù hợp với những người này, dần dần, Trần lâu liền rơi vào thế hạ phong.
Chỉ tốn mấy năm, Kim Ngọc lâu liền đoạt được sự hợp tác với quan phủ từ trong tay Trần lâu, chuyện này đối với Trần lâu là vô cùng trí mạng.
Mà cái sự kiện rượu giả vào một năm trước, càng làm cho sinh ý Trần lâu rớt xuống ngàn trượng, gần như đóng cửa, kỳ thật chuyện rượu giả này cũng không phải là có ai làm hàng nhái gì, chỉ là đem hàng kém thay hàng tốt.
Nhưng việc này từ trong miệng Khấu Nghĩa nói ra, thật giống như trong này có uẩn khúc, cái Trần lâu kia có khả năng là bị hãm hại.
Ta làm sao nói nhiều như vậy với cô gia. Khấu Nghĩa nói xong đột nhiên phản ứng lại, tự mình cũng cảm thấy hơi kinh ngạc, thế là nói với Quách Đạm: "Cô gia, nếu như không có việc gì, ta xin đi trước nhé."
"À. . . Được được, ngươi đi mau đi."
Quách Đạm gật gật đầu, tựa hồ có chút không quan tâm, lúc Khấu Nghĩa lướt qua bên người, hắn cũng không có phát giác, trôi qua nửa ngày, hắn mới hồi phục tinh thần lại, như có suy nghĩ, thầm nói: "Tnh huống như thế, nếu trợ giúp Kim Ngọc lâu đi thu mua Trần lâu, làm một bút mua bán ai cũng có thể làm, vậy thứ kiếm được chỉ là tiền làm chân chạy, nếu là ta. . ."
Khấu Nghĩa bên kia sau khi rời đi vẫn một mực cúi đầu suy tư, hắn cảm thấy vừa rồi lúc nói chuyện dường như có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại nói không rõ được là chỗ nào.
"Quản gia."
Chợt nghe một thanh âm thanh thúy, Khấu Nghĩa ngẩng đầu nhìn lại, thấy là Khấu Ngâm Sa, vội vàng tiến lên hành lễ nói: "Đại tiểu thư."
Thần sắc cung kính, so với vẻ mặt đối đãi Quách Đạm lúc nãy, thật sự là như hai người.
Khấu Ngâm Sa hơi có vẻ hiếu kỳ nói: "Ngươi vừa rồi nói cái gì với cô gia vậy?"
Khấu Nghĩa đáp đúng sự thật: "Cô gia hỏi thăm ta chuyện liên quan tới Kim Ngọc lâu."
"Thật sao?"
Khấu Ngâm Sa khẽ nhíu mày một cái.
Khấu Nghĩa vội vàng giải thích nói: "Đại tiểu thư tuyệt đối đừng hiểu lầm, cô gia chỉ là muốn làm rõ ai là người mua, ai là người bán."
"Thì ra là thế." Khấu Ngâm Sa lập tức thoải mái, chợt lại nghiêm mặt nói: "Chuyện liên quan tới Kim Ngọc lâu, ngươi thấy thế nào?"
Khấu Nghĩa suy tư một lát, mới nói: "Theo ý ta, cho dù là lão gia tự thân xuất mã, chúng ta cũng khó có thể cầm được bút mua bán này, bởi vì cuộc mua bán này đối với Kim Ngọc lâu mà nói, là cực kỳ trọng yếu, bọn họ tuyệt đối sẽ không cho phép xuất hiện bất kỳ vấn đề nào trong lúc này. Mà Khấu gia chúng ta gần đây bởi vì vấn đề cô gia, dẫn đến danh dự liên tục bị hao tổn, trừ phi chúng ta có thể nghĩ ra một cái biện pháp tuyệt hảo, chẳng những phải bảo đảm nhất định có thể thành công mua được Trần lâu, còn phải đem giá tiền ép tới đủ thấp, bằng không mà nói, Kim Ngọc lâu sẽ không thể nào lựa chọn chúng ta. Nhưng mà hai phương diện này chúng ta đều không bằng Liễu gia, hơn nữa Liễu gia bây giờ đều nhắm vào chúng ta ở khắp nơi, Liễu gia tuyệt đối sẽ không để chúng ta cướp đi cuộc mua bán này."
"Đúng vậy! Bọn Liễu gia gần đây cứ hùng hổ dọa người, thật sự là khinh người quá đáng."
Ánh mắt Khấu Ngâm Sa đột nhiên trở nên lăng lệ, nói: "Cho nên chúng ta không thể một mực nhịn xuống nữa, bởi vì Liễu gia sẽ không nương tình với chúng ta, chúng ta nhất định phải nghĩ biện pháp đánh trả."
Vì tính đặc thù của ngành môi giới, dẫn đến nó kịch liệt hơn nhiều so với bất kỳ ngành nghề nào khác.
Khấu Nghĩa cau mày nói: "Nhưng cuộc mua bán này, chúng ta khó có khả năng tranh giành a."
Khấu Ngâm Sa khóe miệng khẽ nhếch nói: "Cũng không hẳn. Kỳ thật lão Trần Phương Viên kia đã sớm không quan tâm đến kinh doanh, hắn cũng muốn bán đi Trần lâu, chỉ là hắn không muốn bán cho Kim Ngọc lâu, vì vậy mới kéo dài tới bây giờ, nếu Liễu gia đã dự định trợ giúp Kim Ngọc lâu mua Trần lâu, vậy chúng ta liền trợ giúp Trần lâu kiếm người mua khác, kể từ đó, chúng ta chẳng những có thể kiếm được tiền hoa hồng, còn có thể bật lại Liễu gia."
Khấu Nghĩa nói: "Thế nhưng Kim Ngọc lâu kinh doanh đã lâu ở Lương Viên, thế lực vô cùng cường đại, quán trà, quán rượu xung quanh đều là của họ, ngay cả Trần Phương Viên cũng đấu không lại, ta thấy những người khác cũng khó có tư cách, bằng không, sớm đã có người mua lại Trần lâu."
Khấu Ngâm Sa nói: "Cái này ta đã suy nghĩ tỉ mỉ qua, vừa có năng lực, vừa có tài lực để mua Trần lâu, chỉ có Túy Tiêu lâu ở Sùng Bắc phường tại thành Đông, hơn nữa ta nghe nói đông chủ Tào Đạt của Túy Tiêu lâu cũng vẫn tơ tưởng đến thành Nam, ngươi ngày mai đi gặp Tào Đạt, nếu mà hắn bên kia cũng có ý, chúng ta liền lập tức liên hệ Trần lâu."
Khấu Nghĩa gật gật đầu, lại hỏi: "Vậy chỗ cô gia thì sao?"
Ý gã là nếu cô dự định làm thế, vậy không cần thiết phải đi Kim Ngọc lâu nữa rồi.
Khấu Ngâm Sa thần sắc thu liễm, xoay người sang chỗ khác, nhìn qua cảnh sắc trong viện, thản nhiên nói: "Kệ hắn đi. Chí ít hắn có thể giúp ta mê hoặc Liễu gia."
Số Momo để donate ủng hộ dịch giả: 0385035032
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện