Nhân Sinh Mô Phỏng: Bắt Đầu Giả Thái Giám Chinh Phục Hoàng Hậu
Chương 70 : Tự mình ra mặt
Người đăng: duynguyen07
Ngày đăng: 22:51 03-11-2025
                                            .
                                    
             Sau sự việc đêm qua, lính canh ở Hậu Sơn Tự đã tăng lên gấp đôi so với trước đó, trong ánh mắt mỗi người đều tràn đầy cảnh giác.
Những khách hành hương ra vào trong lòng kiêng kỵ, nhưng cuối cùng vẫn quỳ lạy dưới khuôn mặt hiền hòa của Kim chủ trì.
“Chư vị thí chủ, nếu trong lòng có uất kết đều có thể đến tìm lão nạp.” Kim chủ trì đứng trước Kim Phật chắp tay trước ngực, ánh mắt các khách hành hương sáng lên.
Đây chính là cơ hội ngàn năm có một! Lúc bình thường muốn cầu được Kim chủ trì giải hoặc còn khó hơn so với lên trời.
Trần Phàm đi đến bên ngoài Tàng Kinh Các này, chỉ có mấy võ tăng ở đó, e rằng trọng điểm của Kim chủ trì là muốn bảo vệ Võ Thanh Nhã.
“Thí chủ, Phật môn Thánh địa, còn xin ngài quay về.” Võ tăng ở trước mặt nói xong, Trần Phàm thức thời xoay người rời đi.
....
“Xưởng công, đối phó một tiểu thái giám còn cần ngài tự mình ra mặt sao?” Trong Đông Giao, một chi tiểu đội thích khách đang phi nhanh trong rừng.
Người cầm đầu chính là Xưởng công Đông Xưởng Trần Anh.
“Mục đích các ngươi đến lần này là gì?” Trần Anh hỏi ngược lại một câu, tiểu lâu la kia sững sờ một giây, ngay tức khắc nói: “Không phải nói muốn đi giết Trần Phàm đó sao? Chẳng qua cũng chỉ là một tiểu tử gặp vận cứt chó mà thôi.”
“Mấy người chúng ta đủ rồi.” Tiểu lâu la này nói, trong ánh mắt tràn đầy khinh thường, chỉ là một câu nói của Xưởng công kia trong nháy mắt đã dập tắt khí diễm của hắn.
“Nếu là các ngươi đủ rồi? Tại sao buổi tối hôm qua lại chật vật thành cái bộ dạng kia!” Trần Anh nói xong, tiểu lâu la kia trong nháy mắt tắt ngúm, đối mặt với lời nói của Xưởng công kia cũng chỉ có thể là gật đầu.
“Ghi nhớ, đừng hạ tử thủ.” Trần Anh nói xong, những thích khách còn lại sửng sốt. “Đinh quý phi không phải đã hạ tử mệnh lệnh sao? Xưởng công làm như vậy sẽ không ổn đâu.”
Tiểu lâu la kia nói xong, Trần Anh một ánh mắt như dao phóng tới.
“Ngươi là người của Đông Xưởng hay của quý phi?” Trần Anh nói xong, tên lâu la kia triệt để trầm mặc.
“Các ngươi tại chân núi chờ đợi, đợi tin tức của ta.” Trần Anh thay một thân thường phục chỉ đi một mình tiến về Hậu Sơn Tự, Khổ Hải ở cửa đang chiêu đãi khách hành hương, thấy Trần Anh có dáng người thẳng tắp đi tới trong đám người, lập tức ý thức được người đàn ông này không đơn giản.
“Vị thí chủ này, không biết có gì có thể giúp được không?” Khổ Hải chắp tay trước ngực, Trần Anh hạ thấp giọng.
“Xin hỏi trong hậu viện quý tự có hai vị khách hành hương không?” Trần Anh nói xong, Khổ Hải sửng sốt, nhưng ngay sau đó ổn định lại tâm thần.
“Thí chủ nguyên là tìm người, xin theo tiểu tăng đến.” Khổ Hải dẫn Trần Anh xuyên qua đám người đi tới dưới cây ngân hạnh, Vô Nhai dẫn theo một đám võ tăng đang chờ đợi.
“Khổ Hải, vị này là?” Vô Nhai cảnh giác nói, Khổ Hải giải thích một phen, Vô Nhai nắm chặt hàng ma xử.
“Thí chủ, quý khách ở hậu viện chúng ta không tiện, không bằng ngài lưu lại tên họ của ngài, chúng ta đi thông báo một tiếng.” Vô Nhai nói xong, Trần Anh nhướng mày, tên to con này ngược lại là có đầu óc.
Trần Anh lười vòng vo, trực tiếp lộ ra kim bài, Vô Nhai lập tức ngây người tại nguyên chỗ.
“Cái này là đủ rồi chứ?” Trần Anh sải bước đi lên phía trước, Vô Nhai cứng rắn ngăn hắn lại.
“Thí chủ, Trường công chúa có mệnh, không được bất luận kẻ nào tiếp cận, còn xin thứ cho bần tăng vô lễ.” Vô Nhai chắn hàng ma côn trước người, có một loại khí thế nếu muốn đi qua thì phải bước qua trên người mình.
Trần Anh nắm chặt nắm đấm, mạnh mẽ nhịn xuống nộ khí nói: “Nhìn ở đây là Phật môn Thánh địa, trẫm lại cho ngươi cơ hội cuối cùng!” Một cỗ sát khí bộc phát, đồng thời cũng lộ ra thân phận của Trần Anh.
“Trẫm?” Vô Nhai nhíu mày, ngay sau đó ý thức được điều gì.
“Nguyên lai là Xưởng công Đông Xưởng Trần công công, cửu ngưỡng đại danh.” Vô Nhai khách sáo, nhưng không có chút nào lùi bước, chính là bởi vì như vậy, sắc mặt Trần Anh càng thêm âm trầm.
“Đồ súc sinh!” Trần Anh nói xong, một quyền đánh tới, Vô Nhai thấy vậy lập tức phản kích.
Mà Trần Phàm đã sớm bị tiếng tranh cãi của hai người này hấp dẫn, chỉ là điều làm hắn không ngờ tới chính là người đến lại là Trần Anh.
Vô Nhai kia thực lực không tầm thường, đối mặt với Trần Anh cũng không rơi xuống thế hạ phong.
“Ngươi nhìn cái gì vậy!” Võ Thanh Nhã hỏi, ngay sau đó nghe được tiếng tranh đấu ở một bên, khi nhìn đến khuôn mặt Trần Anh, Võ Thanh Nhã cũng là sững sờ. “Xưởng công này sao còn tìm đến đây rồi.”
“Không ngờ võ tăng Hậu Sơn Tự đều mạnh như vậy.” Võ Thanh Nhã cảm khái, Trần Phàm thì đang suy tư, nếu là mình đối đầu với Trần Anh, lại có thể qua mấy chiêu đây?
Hai người này qua lại trăm chiêu, nhưng cũng chỉ là đang thăm dò.
“Dừng tay!” Võ Thanh Nhã cũng biết cứ tiếp tục như vậy sẽ làm tổn thương hòa khí, vả lại nói Xưởng công kia xuất hiện ở đây rất rõ ràng là hướng về phía nàng.
“Bái kiến Trường công chúa!” Võ Thanh Nhã cùng Trần Anh kéo ra khoảng cách, đồng thời quỳ lạy. Trần Phàm đi theo phía sau Võ Thanh Nhã, thể hiện bộ dạng chó cậy thế chủ kia một cách lâm ly tận trí.
Trần Anh nhíu mày, Trần Phàm có thể có hôm nay, chẳng phải đều là vì hắn sao.
“Đa tạ Vô Nhai đại sư bảo hộ, nghĩ đến Xưởng công tìm ta cũng là vì chuyện gì, để hắn tiến vào đi.” Võ Thanh Nhã nói xong xoay người rời đi, trên mặt tràn đầy sương lạnh.
Trần Anh hừ lạnh một tiếng, bước nhanh đi tới. Vô Nhai cúi đầu liếc mắt nhìn tay của mình, phía trên tràn đầy vết máu.
Tuy rằng mình đã giữ lại thực lực rồi, nhưng Trần Anh kia rất rõ ràng còn chưa lộ ra bản lĩnh thật sự. Trong triều đình lại càng là nhân tài đông đúc.
Trong hậu viện, Võ Thanh Nhã ngồi ngay ngắn ở trên băng ghế đá, Trần Phàm phía sau thần sắc băng lãnh. Còn như Trần Anh thì quỳ gối trước mặt.
“Là phụ hoàng bảo ngươi đến đây?” Con ngươi Võ Thanh Nhã biến đổi, chuyện này vẫn là bị phụ hoàng biết rồi sao?
“Công chúa, bệ hạ lần này chính là để nô tài đến đưa ngài trở về.” Trần Anh nói, Võ Thanh Nhã nhíu mày, trong ánh mắt mang theo một vòng lo lắng.
“Công chúa, bằng không thì ngài đi về trước đi, cây Thất Nhật Hoa kia cứ để nô tài giúp ngài đi tìm đi.” Trần Phàm ở một bên nói. Võ Thanh Nhã cắn chặt bờ môi, thật vất vả có được manh mối rồi, không thể cứ như vậy rời đi được.
“Trần Xưởng công, ta sẽ không trở về đâu.” Võ Thanh Nhã tỏ rõ quyết tâm. Trần Anh lắc đầu, dường như sớm đã có dự tính, nối tiếp nói: “Đã như vậy, thì để nô tài lưu lại đi.”
Trần Phàm và Võ Thanh Nhã đồng thời sững sờ, trong ánh mắt càng nhiều hơn chính là hồ nghi.
Xưởng công Đông Xưởng đến bên cạnh bọn họ bảo vệ sao?
“Trường công chúa, bệ hạ đã sớm nghĩ đến ngài sẽ tùy hứng, liền dặn dò nô tài bảo vệ ở bên cạnh ngài.” Trần Anh nói xong, Trần Phàm ẩn ẩn ngửi được một vòng khí tức nguy hiểm.
Những thích khách trước đó kia lai lịch không rõ ràng, lại có thêm một Trần Anh đến đây, rốt cuộc là muốn lưu lại bảo vệ hay là làm chút thủ đoạn gì, điểm này còn chờ nghiên cứu thêm.
“Thôi vậy, nếu là như vậy, thì Xưởng công cứ lưu lại đi, chỉ là cây Thất Nhật Hoa này cũng không phải là dễ tìm đâu.” Võ Thanh Nhã thở dài một hơi. Trần Anh đứng dậy, thuận thế nói lần này cố ý mang đến tình báo.
“Trường công chúa, nô tài nghe nói trong Tàng Kinh Các của Hậu Sơn Tự có Thất Nhật Hoa, có lẽ ngài có thể hỏi thử.” Trần Anh nói xong, Võ Thanh Nhã đứng dậy.
“Ngay tại Tàng Kinh Các này sao?”
Trong lòng Trần Phàm sững sờ, Trần Anh này không chừng là đã nhắm vào Hậu Sơn Tự rồi đi?
“Đi, đi hỏi Kim chủ trì trong hồ lô rốt cuộc bán thuốc gì!” Võ Thanh Nhã tức giận rời đi, Trần Phàm vừa chuẩn bị đuổi theo, lại bị Trần Anh ngăn lại. 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện