Nhân Sinh Mô Phỏng: Bắt Đầu Giả Thái Giám Chinh Phục Hoàng Hậu
Chương 32 : Đông Xưởng Trần Nãi Anh
Người đăng: duynguyen07
Ngày đăng: 21:02 03-11-2025
                                            .
                                    
             “Ta đã hiểu ra, Lý Triệu Thành công cao cái chủ, khiến Đại Viêm Hoàng tộc Vũ gia có điều kiêng kỵ, cho nên mới có trận chiến trứ danh mà con dân Đại Viêm đều hiểu rõ kia, kỳ thực chính là hãm hại Lý Triệu Thành. Trận chiến đó cũng khiến Lý gia, vốn trung thành không hai lòng, bắt đầu hoài nghi và nảy sinh hiềm khích với Đại Viêm Hoàng tộc Vũ gia. Nhưng, trong tay Lý gia vẫn còn gần một phần năm binh quyền của Đại Viêm quốc.”
“Hoàng tộc sợ hãi Lý gia sinh hận, đột nhiên tạo phản, cho nên lấy việc bồi thường làm lý do, khiến Lý Thư Vi trở thành Hoàng hậu. Đồng thời, đây cũng là tay cầm để kiềm chế Lý gia, khiến Lý gia ngày sau phải sợ ném chuột vỡ bình. Lý gia chỉ hoài nghi Hoàng tộc cố ý hãm hại Lý Triệu Thành, nhưng không có chứng cứ xác thực, vả lại cũng từng nghĩ qua, nếu như Lý Thư Vi có thể mang thai long chủng, thì đối với Lý gia mà nói, tuyệt đối là chuyện tốt của thiên hạ.”
“Nhưng bọn họ không ngờ, Võ Hùng chỉ là muốn dùng Hoàng hậu kiềm chế Lý gia, chứ không hề nghĩ tới muốn làm phu thê với Hoàng hậu, cho nên Lý Thư Vi trực tiếp bị ném vào Cảnh Tú cung... Nói như vậy, Võ Hùng đối với Vũ gia vẫn có chỗ kiêng kỵ. Bất quá kiêng kỵ cũng không lớn, dù sao trong tay vẫn còn Lý Thư Vi...”
Lý Thư Vi nhìn Trần Phàm đột nhiên bắt đầu tự nói tự cười, một mặt hiếu kỳ.
“Này, Tiểu Phàm tử, ngươi lầm bầm gì đó? Nói lớn hơn chút, để bản cung cũng nghe thử?”
“Ồ, không có gì đâu nương nương, ngươi đi tìm Tiểu Lan, Tiểu Hồng, Tiểu Hắc, Tiểu Bạch gì đó đi chơi đi, ta đi Ngự Mã Giám một chuyến.”
Lý Thư Vi lập tức kéo Trần Phàm lại, “Ngươi đừng đi, sắp buổi trưa rồi, ngươi phải làm cơm.”
“Ta đã đem phương pháp nấu nướng món hấp, tai heo giao cho thái giám đầu bếp của Cảnh Tú cung rồi, sau này lúc ta không có ở đây, nương nương cũng có thể ăn được món ăn mà người thích rồi.”
Lý Thư Vi vừa nghe, liền không vui, “Vậy ngươi cũng không thể đi, ngươi đã nói tốt mỗi ngày ba cố sự mà! Còn có, ngươi phải mát-xa cho bản cung!”
“Chuyện mát-xa ta quay đầu tìm một nha hoàn dạy dỗ nàng ta, sau này ta không có ở đây, nương nương cũng có thể hưởng thụ mát-xa rồi.”
“Bản cung không cho phép ngươi đi! Bản cung nhàm chán, ngươi phải chơi với bản cung!”
Cảm giác khi ở chung với Trần Phàm hoàn toàn khác biệt với cảm giác khi ở chung với những thái giám cung nữ kia.
Trần Phàm càng giống như một bằng hữu, không sợ cường quyền, trước mặt Lý Thư Vi biểu hiện rất tùy ý tự nhiên, từ trước tới nay không câu thúc.
Nhưng những người kia lại không giống, Lý Thư Vi hắt hơi một cái đều có thể dọa bọn họ gần chết.
Cả ngày ở cùng với những người này thì có gì hay ho.
Mà lại, bọn họ còn không có đầu óc lanh lợi như Trần Phàm, giống như một khúc gỗ. Trần Phàm thì không giống, các loại trò mới liên tiếp xuất hiện, dù chỉ là tâm sự, Lý Thư Vi cũng cảm thấy rất vui vẻ.
Mặc dù có đôi khi không hiểu Trần Phàm nói gì, nhưng loại cảm giác đó chính là rất kỳ diệu.
“Ai nha, tìm vài người đánh mạt chược giải khuây một chút đi, nương nương, ta rất bận, ngươi đừng cứ quấn lấy ta như vậy!”
“Cái gì... Tương vừng? Có thể ăn được sao?”
“Đúng rồi...”
Trần Phàm hai mắt tỏa sáng, vừa rồi chỉ là thuận miệng nói một câu, lời của Lý Thư Vi ngược lại là nhắc nhở hắn.
Hắn vì sao không thật sự làm ra mạt chược, bài tây chứ?
Như vậy, lúc Lý Thư Vi nhàm chán, liền có thể chơi cùng cung nữ thái giám.
Hắn dẫn Lý Thư Vi trở lại trong điện, bảo các thái giám gọt ra từng khối gỗ hình vuông, và khắc lên trên đó chữ “Đông, Nam, Tây, Bắc, Trung, Phát, Bạch” vân vân, chế tạo ra mạt chược.
“Phàm công công đang làm gì vậy?”
“Không biết a. Đây là cái gì?”
“Chưa từng thấy qua, chắc là mấy món đồ chơi dân gian thôi.”
Một đám cung nữ thái giám hiếu kỳ vây xem, Lý Thư Vi cũng nhìn mà mờ mịt.
“Lại đây, lại đây, nương nương, còn có mấy người các ngươi, đều lại đây, ta dạy cho các ngươi chơi như thế nào.”
Mất cả buổi trưa công phu, cuối cùng cũng dạy cho Lý Thư Vi biết cách đánh mạt chược, điều này dường như đã mở ra một cánh cửa thế giới mới cho Lý Thư Vi, ngay cả các thái giám cung nữ cũng chơi đến nghiện rồi.
Tranh thủ lúc bọn họ chơi đến quên cả trời đất, Trần Phàm lặng lẽ chuồn ra khỏi Cảnh Tú cung, đi tới Tịnh Thân phòng.
Vừa mới đến cửa, liền nghe thấy bên trong truyền ra một tiếng trách mắng đầy tức giận.
“Thật sự là một thứ vô dụng!”
Bốp!
Sau đó còn truyền ra một tiếng tát tai thanh thúy.
Trần Phàm hiếu kỳ đi vào, phát hiện Hoa công công đang vâng vâng dạ dạ đứng ở một bên không dám lên tiếng.
Một trung niên nam nhân đội mũ thái giám, mặc xưởng phục Đông Xưởng, đang huấn thị cấp dưới.
Cấp dưới kia là một thanh niên nam tử khoảng hơn hai mươi tuổi, nhìn trang phục, cũng là người của Đông Xưởng.
“Công... công công bớt giận a! Khổ Đồ cũng chỉ là nhất thời không cẩn thận mà thôi.”
Hoa công công lòng không đành, cuối cùng cũng ấp úng mở miệng, cầu tình cho thanh niên.
Sau khi Xưởng công đánh người xong, liền giống như không có chuyện gì xảy ra cả, tức giận vừa rồi hoàn toàn tán đi, trông có vẻ tường hòa yên tĩnh.
“Thôi đi, lần sau cẩn thận chút.”
Cấp dưới trẻ tuổi cám ơn Xưởng công xong, đứng ở phía sau Xưởng công.
Xưởng công tùy hòa mà liếc nhìn Hoa công công, “Hoa công công, ta đây không quấy rầy nữa, nhớ kỹ chuyện ta giao đại.”
“Nhất định, nhất định, công công xin yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ làm thỏa đáng.”
Vừa nhấc đầu lên, thấy Trần Phàm đã vào cửa, “Phàm công công? Ngài đến rồi?”
Trần Phàm thấy Hoa công công có khách, thế là cười nói gật đầu, “Hoa công công cứ bận trước đi, ta đi Thiên Điện đợi chờ.”
Xưởng công cười nói: “Không cần, ta đây đi đây, các ngươi có chuyện gì thì từ từ nói chuyện phiếm đi.”
Nói rồi, đã đi đến bên cạnh Trần Phàm.
Lúc hai người sóng vai, Xưởng công đột nhiên dừng lại, khá có hứng thú liếc mắt nhìn Trần Phàm một cái.
“Ngươi là Trần Phàm Phàm công công?”
Trần Phàm chắp tay thi lễ, “Chính là tại hạ, chưa thỉnh giáo công công là ai?”
Xưởng công cũng không trả lời, chỉ là lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý, rồi sau đó liền dẫn người rời khỏi Tịnh Thân phòng.
Trần Phàm đặt ánh mắt lên người Hoa công công, “Hoa công công, vị công công này là ai?”
“Sao vậy? Phàm công công cư nhiên không biết Trần công công?”
“Trần công công? Trần công công nào?”
“Phàm công công, ngài nhớ kỹ, trong hoàng cung, chỉ có một Trần công công, đó chính là Đông Xưởng Xưởng công Trần Nãi Anh Trần công công!”
Họ có trùng lặp, cho nên những thái giám này trên cơ bản sẽ không dùng họ để xưng hô.
Tỉ như Trần Phàm, sẽ được gọi là Phàm công công.
Tôn Hoa Hải, thì là Hoa công công, Hải công công có một người khác hoàn toàn.
Dùng cái này để tránh trùng lặp.
Nếu như là dùng họ để xưng hô công công, đó nhất định là người này trong tất cả những người cùng họ, có địa vị cao nhất.
Tỉ như Trần Nãi Anh và Trần Phàm, nếu là có người gọi Trần công công, vậy nhất định là chỉ Trần Nãi Anh chứ không phải chỉ Trần Phàm.
Tôn Hoa Hải họ Tôn, nhưng hắn lại là Hoa công công, bởi vì một khi có người nhắc tới Tôn công công, vậy cái đầu tiên nghĩ đến khẳng định là đại hồng nhân bên cạnh Tiêu Quý phi, Tôn Như Lễ.
Trần Phàm nếu như muốn làm Trần công công, thì quyền lợi hoặc quan chức của hắn, nhất định phải vượt qua Trần Nãi Anh mới được.
“Trần Nãi Anh?”
“Đúng vậy a. Ngài không biết hắn sao?”
“Chưa từng nghe nói qua, nhưng là... lại cảm thấy có chút quen thuộc.”
Trần Phàm cảm thấy đã từng nghe qua cái tên này, nhưng nhất thời lại nhớ không nổi đã nghe ở đâu, cũng không phân rõ là nghe nói từ kiếp trước hay kiếp sau.
Đã không nhớ nổi, dứt khoát không nghĩ nữa, “Hoa công công, hôm nay có mấy người đến vậy?” 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện