[Ngôn tình] Vận Mệnh
Chương 28 : Nắng nhạt
Người đăng: TuNguyetLien
Ngày đăng: 15:23 28-04-2020
.
Tạ Kha lái xe và dừng lại trước một căn biệt thự ở ngoại ô. Đó là một căn biệt thự đã xây từ rất lâu, đại khái là khoảng hai mươi năm trước nên kiểu kiến trúc cũng đã cũ. Sân rộng lại trồng nhiều cây, căn nhà thấp tầng này tuy to lớn nhưng cũng chẳng mấy thu hút sự chú ý của người qua lại. Không ai biết, bên dưới mảnh đất này chính là một căn cứ điểm của Dạ Quỷ.
Xác nhận vân tay, Tạ Kha dễ dàng vào bên trong căn nhà ấy. Bước chân vào thang máy, anh chọn xuống tầng ngầm. Hoàn toàn trái ngược với vẻ cũ kỹ ở trên, bên dưới tầng ngầm này được xây dựng rất rộng và thoáng, chẳng khác gì những tầng nhà trên mặt đất. Đây là yêu cầu cố định cho các căn cứ điểm của Dạ Quỷ ở mỗi thành phố, vừa phải bí ẩn để che mắt người đời lại phải an toàn trước một số bom đạn thông thường. Căn này về cơ bản chỉ có hai tầng, tầng một để rỗng và tầng hai gồm các phòng giam của tổ chức. Thỉnh thoảng, ở tầng một được dùng để triển khai một số nhiệm vụ quan trọng và tuyệt mật cho cốt cán ở thành phố, từ đó mới lan xuống các tay em. Còn mục đích của anh hôm nay tất nhiên là tầng hai, nơi mà Mộ Dung Bạch đã giam tên Lâm Huyền.
Vừa bước chân ra khỏi thang máy, Tạ Kha đã thấy hai người canh giữ. Họ gật đầu chào anh, một trong hai người nhanh chóng dẫn đường cho anh đến nơi cần phải đến. Hai người bước đi dọc theo một hành lang khá tối, chỉ có vài bóng đèn cam toát ra ánh sáng lờ mờ. Nghe những âm thanh gào thét truyền ra từ các phòng, anh thoáng nhíu mày rồi tiếp tục đi tới. Cả hai dừng lại ở căn phòng cuối cùng trong dãy, một phòng giam tương đối biệt lập. Người nọ vừa mở khóa cửa vừa nói với anh:
- Người anh cần gặp ở đây.
Tạ Kha vừa đặt chân trước vào phòng thì đèn trong phòng đã bật sáng lên. Anh thấy rất rõ bộ dạng của kẻ đang nằm trên mặt đất chính là tên khốn Lâm Huyền hôm đó. Có lẽ vì đã quen với bóng tối, khi đèn được bật lên đột ngột, hắn ta ngơ ngác ngóc đầu dậy.
- Nghe nói, mày bị đa nhân cách nhỉ?
Giọng điệu cợt nhả của Tạ Kha làm cho tên Lâm Huyền tỉnh lại thêm vài phần giữa cơn đau cùng cực. Hắn ta cúi gầm mặt mình:
- Phải.
Anh bước đến gần, bóp lấy cằm y, bắt buộc y phải nhìn thẳng vào mắt mình:
- Có thấy đau không?
- Tất nhiên.
Y chật vật phun ra hai chữ đó, mặt y nhăn nhó, răng y nghiến chặt đến nỗi phát ra âm thanh, Tạ Kha biết rằng y đang phải cố lắm mới không gào thét vì cơn đau cùng cực. Cũng phải thôi, ăn mòn trực tiếp vào thần kinh mà, làm sao mà không đau đớn. Nhưng đau đớn chỉ là bước đầu. Những nơi có dây thần kinh đã bị ăn mòn hoàn toàn thì xem như bị phế, hoàn toàn mất cảm giác và cũng không cách nào cử động bình thường, chẳng bao lâu sau chúng sẽ dần dần bị hoại tử. Đứng xem bộ dạng chật vật của hắn đến phát chán, Tạ Kha đột ngột lên tiếng:
- Mày biết Thư Uyển như thế nào rồi không?
- Thế nào?
Y vừa thở hồng hộc vừa thều thào. Cơn đau dữ dội trên cả cơ thể y dần dần lắng lại. Suốt khoảng thời gian qua, y cũng dần dần hiểu được quy luật hoạt động của bọn virus. Chúng hoạt động theo cơn, bắt vật chủ phải chịu mức đau đớn nhất có thể.
- Tinh thần suy sụp, cực kì khủng hoảng. Nếu tao không ngăn kịp thì cô ấy đã chết.
Gương mặt vốn tái xanh của Lâm Huyền thoáng hiện lên vẻ đau khổ, là hắn đã hủy hoại cô, cho dù tất cả mọi chuyện đều là do những nhân cách khác của hắn thực hiện. Hắn thầm đoán xem bao nhiêu ngày nữa bản thân mới được chết, ba ngày, năm ngày, mười ngày hay dài hơn? Dù sao thì Tạ Kha sẽ không để cho hắn chết dễ dãi, hắn điên, anh ta cũng chẳng bình thường chút nào. Hắn cũng biết mọi phản kháng lúc này của mình chẳng có chút ý nghĩa gì, chỉ mong cái chết đến nhanh hơn đôi chút. Rồi làm như nhớ gì đó, hắn quay sang hỏi anh:
- Mày sẽ chăm sóc tốt cho Thư Uyển chứ?
Tạ Kha nhìn hắn với vẻ mặt khó hiểu:
- Đương nhiên.
Biết anh ta vẫn chưa hiểu ý mình, hắn lắc đầu:
- Không phải, ý tao là chăm sóc cô ấy với tư cách của một người đàn ông.
Tạ Kha sững người. Rồi anh rời khỏi buồng giam của Dạ Quỷ như chạy trối chết. Bao nhiêu bình tĩnh của ngày thường đi đâu mất, lời tên Lâm Huyền cứ văng vẳng bên tai anh. "Biết vì sao tao không đeo đuổi Uyển, kể cả khi tao yêu cô ấy không? Vì tao có bệnh tâm thần, tao biết rõ mình nên tránh xa cô ấy. Và hơn hết, tao biết cô ấy yêu mày." Hóa ra, chuyện cô có tình cảm với anh mọi người đều biết? Lần đầu tiên trong đời, Tạ Kha cảm thấy mọi thứ thật mịt mờ. Mọi người đều biết, trừ anh. Vì anh là người trong cuộc hay là anh đã quá vô tâm?
Vừa lên thang máy, Tạ Kha bất ngờ thấy người quen. Một người là Thi Giai Mẫn, một người khác anh không quen nhưng nhìn kí hiệu trên cổ anh ta, anh hiểu ngay đây là người trong Tổ hóa sinh của Dạ Quỷ. Thấy anh, người kia cung kính chào rồi rời khỏi, chỉ để lại Giai Mẫn ngồi cười:
- Giám đốc Tạ có muốn dùng trà nóng không?
Trong lòng cảm thấy hơi khó hiểu nhưng Tạ Kha vẫn tỏ vẻ rất thản nhiên:
- Cô Giai Mẫn đã mời thì tôi đương nhiên uống.
Trong lòng anh thoáng tò mò về Giai Mẫn và người ban nãy. Vốn dĩ Thi Giai Mẫn không có nhiệm vụ cố định nào trong tổ chức, nhưng việc cô nàng xuất hiện ở đây đã chứng minh một điều ngược lại. Nhưng dù sao anh cũng không tiện hỏi, Dạ Quỷ đôi khi cũng có một số nhiệm vụ giữ bí mật với cả người trong tổ chức, thôi thì anh cứ bình tĩnh ngồi uống với cô nàng ly trà.
Gần đây, Tạ Kha không còn muốn về nhà. Áp lực công việc chưa bao giờ dừng lại cộng thêm chuyện của cô khiến anh cực kì mệt mỏi. Anh đang bị tiêu cực bóp nghẹt dần dần. Anh hiểu, ngay lúc này, mình cần bình tĩnh và lí trí để kéo cô từ vực sâu lên chứ không nên cùng cô rơi xuống vực. Giữa lúc này, Giai Mẫn đẩy cho anh một ly trà nóng, miệng trêu ghẹo:
- Sao nào, lại có chuyện gì làm khó anh thế?
Vừa hớp một ngụm trà, Tạ Kha vừa đáp ngắn gọn hai chữ "chuyện cũ". Cô nàng ồ lên một tiếng rồi cũng không hỏi nữa, tiếp tục uống nốt ly trà của mình. Một lúc lâu sau, cô nàng mới nói thật nhỏ:
- Nếu anh muốn kể gì đó thì cứ nói, tôi nghe.
Nhìn đến cô gái hùng hổ chất vấn mình hôm nọ cũng có lúc dịu dàng thế, Tạ Kha bỗng dưng cảm thấy mình cũng có thể mở lòng. Rồi anh nhẹ giọng kể lại một câu chuyện đã rất lâu năm:
- Thật lâu trước đây, có hai đứa trẻ học cùng trường. Bọn họ học chung cấp hai rồi cấp ba, cả hai đều rất ưu tú. Cô bé thì lạc quan sáng sủa, lời nói cử chỉ đều rất dịu dàng. Cậu bé kia ngoài mặt rất ít nói nhưng thật ra cực kì kiêu ngạo...
Giai Mẫn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Không cần suy nghĩ cũng biết, hai đứa trẻ năm nọ chính là Tạ Kha và cô bạn thân nhất của anh ta.
- Lần đầu tiên hai người họ nói chuyện nhau là khi cậu bé kia đang có ý nghĩ tự sát. Hôm đó, vòi nước lọc tự động lắp trên lầu hai đột ngột bị hỏng khi cậu ta đang rót nước, cậu ta cảm thấy cũng đã đến lúc mình phải rời thế gian này. Giữa lúc đó, cô bé kia đã bước đến nhắc nhở cậu ta rằng vòi nước ở tầng dưới vẫn ổn. Vậy là cậu ta đi rót nước và cái ý nghĩ thoáng qua kia cũng theo gió bay đi mất.
Giai Mẫn không khỏi kinh ngạc:
- Chỉ có vậy?
Tạ Kha gật đầu:
- Đại khái là thế. Còn thân quen hơn là khi ngẫu nhiên cả hai ngẫu nhiên bị phân vào một nhóm, phải làm bài tập chung. Thấy cô bé kia viết sai một số chỗ trong bài thuyết trình, cậu bé liền chọn ra vài ba cuốn sách thật dày rồi ép người ta "đọc tham khảo". Ý đồ vốn dĩ là để chọc tức và ép cô bé tự xin tách nhóm, chẳng dè người ta đó không chỉ đọc hết chỗ sách dày cộm nọ mà còn thường bám theo cậu để mượn thêm. Đều là người yêu quý tri thức, cả hai cũng xem là có tiếng nói chung. Thêm vào đó, cô bé ấy hay trả phí thuê sách cho bạn mình bằng loại bánh ngọt mà cậu ta thích nhất nên càng lúc càng thân thiết. Rồi một hôm nọ, khi cậu bé kia không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, cậu ta hạ quyết tâm tự sát một lần nữa. Trong đêm đó, là cô bé kia đã cứu rỗi cậu ta...
Thi Giai Mẫn bật cười. Cứu rỗi, có vẻ đúng là như vậy. Cô gái kia không chỉ cứu một cái xác thôi, cô ấy còn đánh thức được lửa sống của một kẻ luôn muốn chết. Nếu anh không kể, chẳng ai biết được Tạ Kha cũng từng có một thời... khủng hoảng đến nhường ấy. Anh của hiện tại lúc nào cũng tỉnh táo, điềm đạm và lí trí nếu trừ đi lần mất khống chế vào vài hôm trước. Lại nói về chuyện vài hôm trước, sau khi biết đầu đuôi, Giai Mẫn cảm thấy mình có thể thông cảm cho anh phần nào về thái độ khá quá quắt kia. Không ai có thể bình tĩnh khi mất đi một người bạn quan trọng, một người vốn là cây trụ tinh thần trong thế giới của mình. Mà ngẫm lại, hôm ấy phản ứng của cô cũng hơi dữ dội, vì thất vọng chăng? Không phủ nhận, từ ngày vào công ty và có nhiều cơ hội làm việc với Tạ Kha, cô thật sự rất ngưỡng mộ tài năng của anh ta. Tiếc thay, một người tưởng chừng như hoàn hảo như anh lại có một nhược điểm quá rõ ràng là cô gái đó...
Âm thầm hít một hơi thở thật sâu, cô mới nói với anh:
- Cố lên!
Sự chân thành trong lời nói Giai Mẫn đều rất chân thành làm Tạ Kha không khỏi xúc động. Anh cũng không hề che giấu sự bất lực của mình:
- Thật sự không biết cố thế nào. Tôi chỉ có thể trơ mắt ra nhìn bạn thân của mình chịu đựng tất cả...
Cụm từ "bạn thân" đập vào tai khiến tim Giai Mẫn không khỏi chệch đi vài nhịp. Một người quan trọng như thế, cô còn tưởng Tạ Kha đã yêu cô ấy, hóa ra anh chỉ xem là bạn thân? Lại kết hợp cùng với cuộc trò chuyện nãy giờ, trái tim cô lại càng lộn xộn hơn. Anh dễ dàng chịu kể cho cô nghe những chuyện riêng tư nhất của mình như vậy, không phải thích cô đó chứ? Cố gắng xua những ý nghĩ vẩn vơ ra khỏi óc, Giai Mẫn đâu hay mặt mình đã đỏ ửng. May mắn thay Tạ Kha không hề chú ý đến cô, mắt anh hướng về phía cửa, chẳng biết nghĩ gì mà thở dài. Lấy lại bình tĩnh, cô nàng động viên anh một câu "cố lên!". Anh ừ một tiếng rồi đứng dậy ra về.
Cũng như mọi ngày, vào lúc trở chiều, nắng buông. Thế nhưng, tiết trời không hề ấm bởi gió đông bắc đã đưa cả thành phố An Đình vào đợt lạnh mới. Đưa tay đón nắng, Tạ Kha thật sự cũng cảm thấy bất đắc dĩ, anh chẳng biết làm sao khi "vệt nắng ấm áp" mà mình rất trân quý cũng trở nên lạnh dần...
"Mọi chuyện sẽ sớm ổn thôi mà, phải không?"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện