[Ngôn tình] Vận Mệnh

Chương 21 : Dấu vết

Người đăng: TuNguyetLien

Ngày đăng: 00:53 13-04-2020

.
Mới rạng sáng, có một cô gái đã ngồi bên cửa sổ. Cô chăm chú nhìn ra khung cảnh bên ngoài, nhìn những thảm cỏ xanh um, nhìn đàn sẻ đang líu lo khúc hân hoan. Mặt trời đã lên khá cao. Chẳng biết làm gì hơn, cô cúi mặt nhìn vào quyển vở chi chít chữ, rồi thở dài. Thật ra, cô đã ngồi ở đây từ lúc mặt trời vẫn còn ẩn khuất sau những tầng mây, chỉ mới lộ trên nền trời xanh thẳm vài vệt hồng phơn phớt. Ngồi nhìn đất nhìn trời vì mất ngủ. Rơi vào hoàn cảnh như thế này, cô chẳng còn tâm trạng để ngắm bình minh... Đã hai tuần kể từ ngày lại bị bắt cóc đến một nơi xa lạ, Thư Uyển cũng bình tĩnh hơn rất nhiều so với lúc mới tỉnh dậy. Vẫn nhớ cái cảm giác khi ấy, một cảm giác khó diễn tả bằng lời, đại khái là cô vừa sợ hãi vừa bối rối đến tột cùng. Cô tưởng tượng như mình có thể chết vì sợ và tuyệt vọng nữa, vậy mà ý chí sinh tồn đã giúp cô lấy lại được một chút bình tĩnh trong nghịch cảnh với hi vọng biết đâu tình hình không đến nỗi nào. Cô đã sống thấp thỏm trong tình cảnh như thế này suốt hai tuần qua - bị giam lỏng tại một căn biệt thự nằm ở phía Bắc thành phố An Đình. Nhìn sang chiếc giường ngủ rộng rãi và êm ái, Thư Uyển cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng. Kẻ bắt cóc cô luôn tỏ ra hào phóng, mọi đồ dùng của cô đều là đồ tốt, cả thức ăn hàng ngày cũng vậy. Đãi ngộ này đúng là khác một trời một vực so với khoảng thời gian trước. Nếu không phải bản thân vẫn đang bị giam lỏng, có lẽ cô sẽ có tâm trạng để đùa rằng có bị bắt cóc cũng cần được bắt bởi người quen... Phải rồi, kẻ bắt cóc lần này Thư Uyển cũng biết tên. Lâm Huyền, một kẻ học cùng trường cấp ba, là học sinh lớp bên cạnh, rất thường hay chạy sang lớp cô để đọc truyện tranh chung với một vài tên con trai trong lớp. Ai biết một tên thanh niên có vẻ khá hiền, mỗi lần gặp cô đều hay cúi mặt vậy mà lớn lên lại có gan để đi bắt cóc người khác cơ chứ! Lúc mới tỉnh dậy, nhìn thấy hắn, cô còn không nhận ra. Phải đợi hắn "nhận thân", cô mới lờ mờ nhận ra người "bạn cũ". Từ ngày hôm ấy đến nay, cô cố ý tỏ đủ thái độ để thăm dò cá tính của tên này. Càng dò xét, cô càng thấy hắn... giống một kẻ điên. Điều đó càng làm Thư Uyển sợ, cô không dám phản kháng công khai, chống đối người điên chẳng phải lựa chọn khôn ngoan gì. Ở một mặt khác, cô cũng có cách để tạm ứng phó với hắn ta. Chỉ cần cô đừng tỏ ra quá gắt gỏng hay bảo mình muốn rời đi, hắn sẽ dễ dãi đi nhiều. Hắn sẽ không kiểm soát những việc cô làm hàng ngày, dù sao, trong phòng cô chẳng có bất kì thiết bị nào có thể liên lạc với bên ngoài cả. - Uyển, em đang làm gì đó? Hắn cố ý hạ giọng xuống để giọng nghe có vẻ trầm hơn. Nhưng loại âm thanh nửa vời xuất hiện đột ngột ấy chỉ làm Thư Uyển thêm phản cảm, cô rùng mình vì sợ. Thế nhưng, khi ý thức được phản xạ của mình trông không hề ổn, cô nàng liền xoay đầu và quát khẽ: - Anh làm tôi giật mình. Nghe lời cô nói, vẻ khó chịu trên mặt người kia cũng lui bớt đi. Hắn ta bước đến gần thì thấy quyển vở trước mặt Thư Uyển đã chi chít chữ. Nhìn thoáng qua nội dung, có vẻ như cô lại viết tiểu thuyết. - Anh tránh ra đi, nhìn hoài làm sao tôi viết. Không chút nghi ngờ, Lâm Huyền lập tức nép sang một bên. Hắn biết Thư Uyển rất ghét người khác nhìn khi đang viết. Tính khí ấy có từ thời đi học, bất kể là ai nhìn bài khi cô đang viết dở dang thì cũng chọc cô nổi cáu. Thư Uyển bảo rằng "sẽ không để bất kì ai thấy những thứ không hoàn hảo". Nhớ lại chuyện cũ, vẻ mặt hắn hiện lên nét si mê. Cô luôn cầu toàn như vậy, luôn xuất hiện trước mặt hắn một cách hoàn hảo và xuất sắc nhất. Lại chăm chú nhìn bóng lưng cô một lúc, hắn mới mở cửa phòng rời khỏi. Tiếng đóng cửa vừa vang lên, Thư Uyển lập tức thở ra một hơi. Tay trái cô nắm lấy tay phải chính mình, hai bàn tay run rẩy truyền cho nhau một chút hơi ấm để trấn an chủ của chúng. Luôn tỏ ra bình thản trước mặt Lâm Huyền, nhưng thật sự cô cực kì sợ hãi. Hắn chính ta chính là một kẻ biến thái! Hắn điên rồi! Phải trốn, cô phải tìm cho được cách để trốn ra khỏi cái lồng giam này, càng sớm càng tốt. Lại hít một hơi thật sâu, Thư Uyển lật ra phía sau quyển vở. Đây là một trong những thứ mà cô đã "tranh thủ" cho bản thân ngay lúc tỉnh lại ở nơi này. Một quyển vở, nơi cô có thể ghi ngầm vài thông tin mình quan sát được và cũng là nơi để cô cân bằng tâm trạng của mình. Thử tưởng tượng xem, bị giam ở một chỗ, không điện thoại không ti vi, thậm chí không có cả sách, nếu không có vở để viết ra vài dòng chắc cô sẽ sớm phát điên mất! Lật ra phía sau quyển vở, đó là nơi cô ghi lại các đặc điểm nhân vật của quyển tiểu thuyết "đang sáng tác". Lại lật thêm vài trang, cô dừng tay khi thấy phác thảo về tính cách một nhân vật X, thoạt nhìn cũng giống như một nhân vật mà cô chưa kịp nghĩ ra tên. Nhìn mục tính cách của hắn, bên cạnh các đặc điểm điên rồ, ảo tưởng, cô do dự một hồi rồi hạ bút ghi thêm hai từ "cuồng tín". Nhân vật X này vốn là những gì Thư Uyển đúc rút ra được từ đặc điểm của tên Lâm Huyền, cô ghi lại tất cả, biết đâu có lúc chúng sẽ giúp cô thoát thân. "Cuồng tín" có lẽ không phải là từ chính xác để mô tả hắn ta nhưng Thư Uyển cứ mơ hồ cảm thấy tên điên Lâm Huyền có chút gì sùng bái mình. Chỉ cần cô tỏ ra lạnh nhạt với hắn ta, cao cao tại thượng yêu cầu này nọ thì hắn đều rất vui vẻ mà thỏa mãn, thái độ đó cứ hệt như những kẻ ngoan đạo dâng lễ vật lên cho thần thánh. Cảm giác này đã xuất hiện khá nhiều lần, cô chắc chắn rằng mình không lầm lẫn. Có lẽ đây là điểm quan trọng mà cô có thể lợi dụng được. Đóng vở lại, cô ngã người xuống giường, kéo chăn quấn kín người. Phải suy nghĩ nhiều trong hoàn cảnh thiếu an toàn nhanh chóng vắt kiệt sức lực của Thư Uyển. Ở một nơi như thế này, cô đâu dám ngủ sâu, cô rất sợ tên Lâm Huyền kia sẽ bước vào phòng khi cô ngủ. Cách đây vài hôm, hắn đã bước vào phòng cô khi trời tối, may mà cô giật mình tỉnh giấc đúng lúc. Bị phát hiện, hắn cười trừ rồi bỏ chạy ngay. Tuy thoát được một kiếp nhưng ngày hôm ấy đã khiến cô càng ý thức rõ tình cảnh của mình. Vậy nên lúc nào cô cũng trùm chăn thật kín, ít nhất nó sẽ cho cô thêm một chút thời gian để phản ứng. Lại ôm chặt gối ôm trong tay, cô hi vọng rằng nếu tình huống tệ nhất xảy ra thì cũng có cái gì để ném vào mặt y, tranh thủ một chút thời gian ít ói. Chớp mắt nhìn trần nhà, cô bỗng cảm thấy cực tuyệt vọng. Có bao giờ cô sẽ bị giam ở chỗ này chỗ mãi hay không? "Đừng mà Uyển, đừng nghĩ như vậy. Cố lên, cậu ấy nhất định sẽ đến!" Nhắm mắt lại, tâm trí cô dần dần mơ hồ. Ý nghĩ cuối cùng của Thư Uyển chính là phải tìm cho được cách để liên lạc với Tạ Kha, hoặc phải tạo ra càng nhiều dấu vết càng tốt. Điều cô cần làm chỉ có thế, bằng mọi giá cũng phải giúp anh xác định vị trí nơi cô đang bị nhốt rồi chờ. Phải tin anh, cô tuyệt đối không thể mất lòng tin vào lúc này được! "Kha, tớ thậm chí không thể tin chính mình nữa rồi. Nhưng tớ tin cậu."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang