[Ngôn tình] Vận Mệnh
Chương 19 : Mập mờ
Người đăng: TuNguyetLien
Ngày đăng: 00:53 13-04-2020
.
Cuối cùng, ngày mà nhà họ Lý tổ chức tiệc rượu cũng đã đến. Nghe qua thì cũng không mấy đặc biệt, những bữa tiệc xa xỉ là một phần không thể thiếu của giới thượng lưu. Thỉnh thoảng, người ta có thể tổ chức tiệc có lí do hoặc không lí do, điều ấy chẳng quan trọng lắm. Chủ yếu là các bữa tiệc sẽ liên kết những người trong cùng tầng lớp lại với nhau và âm thầm khẳng định vị thế của chính họ. Gần như toàn bộ những đứa trẻ trong giới đều quen với tiệc tùng thế này, dự tiệc là kĩ năng cơ bản mà chúng cần phải biết. Ít nhất, với giới thượng lưu, một đứa trẻ xuất hiện trên mặt báo sẽ không được đánh giá cao bằng một đứa trẻ biết vị thế của mình ở đâu trong những buổi tiệc.
Thế nhưng, Tạ Kha hiểu buổi tiệc này không phải một dịp tụ tập đơn giản. Với một kẻ "thượng lưu giữa đường" như anh lại càng có nhiều vấn đề cần phải chú ý hơn mọi người. Cũng dễ hiểu thôi, khi Tạ Kha còn nhỏ, nhà họ Tạ không hề liên quan đến mấy chữ "danh môn vọng tộc". Cha anh tuy nổi danh, nhưng danh tiếng ấy chỉ dừng lại trong bóng tối. Còn mẹ anh, bà ấy tuy là thiên kim tiểu thư nhưng vì tiếng gọi của tình yêu cũng đã sớm đoạn tuyệt với gia đình. Cả hai người ấy đều không có hứng thú bồi dưỡng anh trở thành một người của giới thượng lưu, thế là anh cứ khôn lớn tự do như một loài cây dại. Thích học gì cứ học, tác phong muốn thế nào thì thế nào, chỉ cần luôn ghi nhớ hai chữ nhân nghĩa là được. Phải đến khi đi du học, tiếp xúc với một môi trường mới, anh mới tự giác thay đổi chính mình. Đơn giản là vì đất nước kia quá giàu truyền thống, hành vi cử chỉ nếu không tao nhã sẽ rất dễ làm người ta đánh giá bản thân là thiếu lịch sự, anh buộc phải thay đổi.
Thế nhưng, kể cả khi đã có đầy đủ kĩ năng để ứng phó những buổi tiệc, một người như Tạ Kha vẫn không có hứng thú với tiệc tùng của giới thượng lưu. Có lẽ là trong cốt cách của anh vẫn còn một phần gì đó rất hoang dã. Đặt chân vào những buổi tiệc sang trọng, anh chỉ cảm thấy tù túng và trói buộc. Anh không thích nhất cử nhất động của mình đều bị người khác soi xét, càng lười đeo mặt nạ để ứng phó với bao nhiêu người. Thế nhưng, vào những dịp thật sự quan trọng thì vẫn phải đến thôi. Như hôm nay, tiệc rượu của nhà họ Lý tổ chức, Tạ Kha cũng đã đến với một vẻ ngoài chỉnh chu nhất.
Vừa đến cổng lớn nhà họ Lý và đưa thiệp mời, đã có người hướng dẫn anh đến sảnh tổ chức tiệc. Vẫn vẻ mặt ôn hòa của thường ngày và một nụ cười mỉm trên môi, Tạ Kha ung dung bước vào buổi tiệc. Sảnh được trang trí đơn giản với gam màu tối nhưng không vì thế mà nhạt nhẽo bởi hoa tươi được bố trí hài hòa, đúng chỗ. Những người hầu đi lại khắp sảnh, mời mọi người dùng rượu hoặc những món nhắm nhỏ xinh. Riêng cocktail thì mọi người có thể dùng loại pha chế sẵn, hoặc nếu muốn thì có thể yêu cầu Banterder pha chế theo ý thích của mình. Đảo mắt nhìn một vòng sảnh, thấy các phu nhân, tiểu thư danh môn ai nấy ăn mặc lộng lẫy vui vẻ bắt chuyện với nhau, anh cảm thấy nhàm chán vô cùng. Theo thói quen, anh tự giác bước sang một góc khá vắng.
Tuy nói là góc vắng nhưng ở đây vẫn rải rác vài người. Ngay trước mặt anh, có một cô gái mặc chiếc đầm dạ hội xinh đẹp màu xanh bạc hà đang đứng đó, chỉ thấy nửa sườn mặt. Tay cô nàng cầm một ly cocktail cũng được trang trí bởi bạc hà, Tạ Kha phỏng đoán đó là Mint Julep. Anh lắc đầu khe khẽ, ly nước ấy thoạt nhìn có vẻ hợp với chủ nhân, không phô trương và vô cùng tỉnh táo. Trong lúc anh vì nhàm chán mà đảo mắt nhìn khắp chung quanh, cô gái kia bỗng xoay người lại. Đôi mắt thoáng hiện chút ngạc nhiên, cô nàng nhoẻn miệng cười và gật đầu chào anh. Tạ Kha cũng cười, tiến gần về phía cô nàng. Phải thừa nhận anh càng lúc càng kém, đến nhân viên mình cũng chẳng nhận ra. Cô gái áo xanh mà anh quan sát nãy giờ chẳng phải ai xa lạ mà chính là Giai Mẫn.
Gặp người quen giữa bao nhiêu người xa lạ, anh thuận miệng đùa một câu:
- Sao nào, phó tổng giám đốc Mẫn hôm nay lại có nhã hứng đến dự tiệc tùng kiểu này cơ đấy!
Không thèm che giấu vẻ chán chường trên gương mặt, cô nàng đáp lại lời anh:
- Phó tổng giám đốc Mẫn tất nhiên là không có nhã hứng, nhưng cô nàng tên Thi Giai Mẫn lại buộc phải có nhã hứng.
Lời của Giai Mẫn nhắc anh nhớ đến thân thế của cô, thiên kim nhà họ Thi. Dòng họ ấy vốn dĩ rất danh giá, địa vị của họ không nằm trên thương trường mà nằm ở chính trường. Thế nhưng, từ ngày đứa con trai độc đinh và con dâu cùng lúc qua đời trong một vụ tai nạn, gia đình ấy cũng hiếm khi lộ diện trước công chúng, dù sao người thế hệ trước đã quá già. Đứa cháu duy nhất là Giai Mẫn thì sang nước ngoài từ nhỏ cũng chẳng mấy khi lộ diện trước kẻ khác. Vậy mà hôm nay, cô nàng lại phải xuất hiện trước mặt đông đảo mọi người với thân phận là đại tiểu thư nhà họ Thi.
Tạ Kha không khỏi nghiền ngẫm xem rốt cục nhà họ Thi đang toan tính những gì. Trước nay Thi Giai Mẫn là người của Dạ Quỷ, gia đình ấy biết và nhắm mắt làm ngơ, nhưng nếu giờ họ lại tỏ thái độ thì sẽ vô cùng phức tạp. Ai bảo cô nàng vừa là đứa cháu gọi ông trùm Dạ Quỷ là cậu mà cũng là cháu gái của một người từng làm đặc nhiệm chống khủng bố! Dẫu sao thì cũng chuyện nhà người ta, anh chỉ có thể hi vọng họ tính đơn giản một chút, ví dụ như tìm bạn đời cho đứa cháu đến tuổi trưởng thành chẳng hạn. Bằng không, Chu Tước Đường lại được một phen căng não để giải quyết "chuyện nội bộ" này.
Đúng lúc này, một người hầu tiến đến gần họ. Tỏ vẻ vui mừng, y nói ngay với Tạ Kha:
- Mời ngài đi theo tôi.
Lúc này, anh mới chú ý đến việc trong sảnh này hầu hết là các phu nhân, tiểu thư và những gã công tử ở độ tuổi trưởng thành, còn những người có vị thế cao hơn thì không thấy bóng dáng. Nhanh chóng bước theo người bồi bàn nọ, Tạ Kha đến một gian khác. Vừa bước vào, anh đã thấy không ít gương mặt quen thuộc nhìn mình tủm tỉm cười.
- Tổng giám đốc Kha hôm nay trễ thế?
Một người đàn ông trung niên lên tiếng. Ông ta là Hạ Xương, chủ của một công ty chuyên bên dệt và nhập khẩu các loại vải và cũng là đối tác của Thiên Ân. Ông ta vừa dứt lời đã có người phụ họa ngay:
- Anh ấy bận trò chuyện với hồng nhan mà!
Một tràn cười vang lên, tỏ vẻ đã hiểu. Tiệc rượu mà, ngoài nói chuyện làm ăn vốn là một nơi để nam thanh nữ tú kết giao. Tạ Kha đến giờ vẫn còn độc thân, có ý định tìm một người bầu bạn cũng là lẽ thường tình.
Vốn định giải thích nhưng nhìn những người kia trêu mình đến hăng hái, anh biết mình nói gì cũng thành thừa. Dù sao cũng chỉ là vài câu bông đùa, chẳng mấy quan trọng. Vẫn giữ vẻ mặt hòa nhã của mọi ngày, anh không mất bao nhiêu công sức đã lái họ sang một đề tài có sẵn ở đây: rượu. Rượu là đề tài kinh điển của các quý ông và cũng là nhân vật chính của ngày hôm nay. Đều là người trong giới thượng lưu, mọi người ở đây đâu mấy ai xa lạ với thức uống này. Thế nhưng, những người sành sỏi thật sự cũng không nhiều lắm, dù sao, hầu hết mọi người chỉ chú tâm vào giá rượu cũng như đẳng cấp của chúng.
Lẳng lặng nghe những người khác nói, thỉnh thoảng phát biểu vài câu, Tạ Kha vui vẻ nhấm nháp ly vang đỏ. Nhìn qua thông tin trên thẻ thử rượu, anh không khỏi mỉm cười, đúng là xa xỉ thật mà. Comte De Vogue Musigny, tuy không phải năm Vitage nhưng giá trị của mỗi chai rượu như thế này đều không nhỏ. Anh khá thích dòng rượu này, hầu như chai rượu sản xuất vào mỗi năm đều khác nhau về mùi cũng như vị, mỗi lần uống lại là một trải nghiệm mới hoàn toàn. Như ly rượu anh đang uống, anh cảm nhận được mùi quả mọng, thảo mộc và hình như có cả một chút mùi hoa violet. Chúng vừa đan xen hòa quyện vào nhau lại có những lớp lan nhất định, không hề lấn át nhau.
- Ồ, xem ra tổng giám đốc Kha cũng rất am hiểu về rượu nhỉ?
Trong lòng thầm nghĩ "cuối cùng cũng đến rồi", Tạ Kha đặt ly rượu xuống rồi cười tươi:
- Nếu không biết chút gì đó, kẻ hậu bối như tôi làm sao dám đến dự tiệc rượu của ngài cơ chứ!
Người kia cười phá lên, gương mặt già nua không che giấu vẻ hài lòng. Ông ta chính là chủ nhân của tiệc rượu hôm nay và cũng là người đứng đầu nhà họ Lý, Lý Bình Trị.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện