Một Lần Lịch Kiếp, Dây Dưa Cả Đời
Chương 6 : Chương 6: Lòng Dạ Rối Bời.
Người đăng: Ngôn Thiếu
Ngày đăng: 19:47 17-06-2019
.
Thần Sơ cung mây tía vờn quanh, linh khí nồng đậm thấm đẫm từng phiến hoa quế ngạo nghễ vươn mình dưới ánh trăng. Con suối nhỏ róc rách chảy quanh hậu viện lóng lánh màu bạc đẹp mê người, đâu đó vọng lại tiếng dế kêu; khung cảnh náo nhiệt về đêm trong vườn càng làm nổi bật dáng vẻ an tĩnh của người nửa nằm nửa ngồi bên bờ suối.
Nữ nhân ấy mày ngài mắt phượng, làn da tuyết trắng ẩn hiện sau lớp y phục sa hồng nhạt. Nàng khẽ nhướng mày, cổ tay cử động khiến tay áo trượt xuống, lộ ra chiếc vòng mã não đỏ rực; mà từ lòng bàn tay nàng bỗng nhiên tràn ánh sáng bảy màu kì ảo, một pháp bảo làm bằng lưu ly đẹp tuyệt mỹ xuất hiện trên tay.
Nữ nhân ấy, chính là chủ nhân của tòa Thần cung này - Diệp Trầm Họa đế cơ của Thần tộc.
Quan Trần Kính lưu ly bảy sắc trong tay nàng chầm chậm bay lên, ánh sáng chói lóa tỏa khắp vườn, mặt kính hiện ra bóng người uy nghi đĩnh đạc, khuôn mặt như thiên tiên, có điều giữa mi tâm lại ẩn hiện một cỗ khí suy tàn, hệt như sắp rời khỏi thế tục.
Bản đế cơ nhìn Thái tử Bạch Dạ, trong lòng không kìm được tràn ra một tiếng thở dài. Ta đã trở về Cửu Trùng Thiên mấy ngày, tính ra phàm giới đã trải qua mấy năm ròng; Thái tử Bạch Dạ đã sớm dẹp xong bạo loạn, lên ngôi vua, ổn định thế cục, trở thành vị quân vương được ngàn dân tôn kính. Ngày Tân đế đăng quang ta cũng chứng kiến: Vẫn là khuôn mặt đó, dáng vẻ đó nhưng ta mơ hồ cảm thấy Bạch Dạ mà ta nhìn thấy lúc ấy và người trong kí ức hoàn toàn khác nhau. Thái tử Bạch Dạ là một thiếu niên như ánh mặt trời, còn người này...thực lạnh lẽo như băng.
Bạch Dạ ơi Bạch Dạ, vì sự ra đi của Triệu Khuynh Họa mà người đến nông nỗi này sao?
Ta vốn nghĩ trong kiếp này của hai chúng ta, tất cả ôn nhu lãng mạn đều chỉ là lừa gạt, ngay cả tình cảm cũng chỉ là tình tiết thêm thắt vào mà thôi. Vậy mà nhìn đế quân với bộ dạng bi thương ấy, ta lại cảm thấy tim mình có chút đau.
Tân đế đăng cơ trong tiếng tung hô vang trời, ngàn hoa bay phấp phới khắp kinh thành Phong Ca, khung cảnh hoành tráng khiến người chứng kiến phải kinh tâm động phách. Thế nhưng người ở trên lầu cao ấy chẳng mảy may lộ ra chút xúc động nào, ống tay áo vung lên như muốn thâu trọn cả trời đất; Bạch Dạ ngước mắt lên trời xanh, giọt lệ ở khóe mắt chực trào. Giây phút ấy, ta chỉ hận không thể lập tức trở về làm Triệu Khuynh Họa, trở lại bên cạnh người, khiến người vui vẻ như trước đây.
Vốn dĩ một kiếp phàm trần này đã không còn liên quan đến ta, thế nhưng Thái tử Bạch Dạ cứ như ung nhọt trong lòng bản đế cơ. Vài lần ta còn kích động muốn hạ phàm nhìn người ấy một cái; có điều đem cái bản mặt người đã đắp mộ mấy năm trước đi gặp người ta, không chừng lại dọa người ta sợ chết khiếp, nghĩ đến đây thôi đã thấy nản.
Thế nên bản đế cơ đành mượn Quan Trần Kính của Ti Mệnh nhìn tạm. Thời gian qua Bạch Dạ vẫn quan tâm triều chính, chăm lo cuộc sống cho bá tánh, nhưng duy có bản thân mình là người bỏ bê hết thảy.
Suốt mấy năm nay, số lần ta nhìn thấy Bạch Dạ nghỉ ngơi ít đến thảm thương. Người ở Tuyên Hòa điện còn nhiều hơn ở phòng ngủ, cơm tới bữa cũng ăn qua loa cho xong. Cả ngày không phải thiết triều thì là duyệt tấu chương, không phải duyệt tấu chương thì là xuất cung thị sát, lúc rảnh rỗi không còn chính sự để làm thì ngồi ngẩn người. Bạch Dạ đã gầy đi rất nhiều, khí sắc không tốt, dạo này còn hay đổ bệnh. Những lần hiếm hoi người ngủ thiếp đi bên long án(*) cũng vì mơ thấy ác mộng mà thức giấc.
(*) long án: bàn làm việc của vua.
Trong giấc mơ ấy, người đã bao lần mơ hồ gọi cái tên Triệu Khuynh Họa, đã bao lần khóc đến thương tâm. Cảnh tượng đó khiến ta thực không còn can đảm mà nhìn tiếp.
Một năm ở hạ giới chỉ bằng một ngày ở Thiên giới, những gì ta chứng kiến qua Quan Trần Kính thực quá ngắn ngủi; còn đế quân người phải dùng từng tháng từ năm dài đằng đẵng của cuộc đời mà từ từ gặm nhấm nỗi đau, cảm giác ấy thực tàn khốc biết bao.
Chỉ vì một chữ tình, mà làm con người ta tan nát cả tâm can.
Trong vô số vàn những mệnh cách về tình cảm mà ta đọc được từ chỗ Ti Mệnh, cũng chưa từng có cái mệnh cách nào thảm thương như số mệnh của đế quân đang trải qua. Qua mấy lần bị ta phá suýt tan nát, mệnh cách của đế quân bị biến thành chắp vá đủ tình tiết cẩu huyết thê thảm không chịu nổi. Tên Ti Mệnh này chẳng lẽ có thù hằn gì với đế quân, muốn nhân cơ hội này cho người ăn hành ngập mồm, bù đắp lại uất ức trong lòng? Nhưng thế này cũng thực quá tàn nhẫn rồi.
Bản đế cơ bị ảnh hưởng tâm trạng trầm trọng, ăn không ngon ngủ không yên, quyết định ra ngoài cho khuây khỏa.
...
Côn Luân tiên sơn sừng sững chọc thẳng vào tầng mây mù đầy linh khí. Trên đỉnh cao nhất của toà tiên sơn là một biệt viện đơn giản, bao bọc bởi mười dặm hồ nước trồng đầy hoa sen nở rộ rực rỡ.
Tiên sơn Côn Luân cực kỳ rét lạnh, thế mà nước hồ không đóng băng, hoa sen cũng trổ bông tươi tốt, vừa nhìn đã biết là được bao bọc bởi kết giới hùng mạnh. Bản đế cơ cong môi, tên này chấp niệm thực sâu...Ta hướng vào trong viện kêu to: "Trác Huyền, Trác Huyền! Ngươi rõ ràng đã biết ta đến, còn định làm con rùa rút đầu hả?! Còn không mau ra mở kết giới cho ta?"
Lúc này trong viện truyền ra một giọng nói bất mãn: "Từ lúc nào ngươi để ý đến cái kết giới của ta vậy? Mọi lần chẳng phải đều xông vào sao?"
Bản đế cơ mỉm cười, ngón tay búng một cái, pháp nhãn của kết giới hiện ra, ta nhẹ nhàng bước vào bên trong.
Bên trong kết giới tựa hồ là một thế giới khác hẳn, nắng xuân chan hòa, oanh ca yến vũ, mười dặm sen trắng đượm nồng linh khí khẽ đong đưa. Ta đưa mắt nhìn quanh, Trác Huyền hắn đang ngồi trong đình hóng mát giữa hồ vẫy tay với ta, bản đế cơ liền đi qua đó. Vừa đặt mông ngồi xuống, Trác Huyền đã dùng giọng điệu ngả ngớn hỏi: "Sao nào? Tự dưng hôm nay lại tới tìm ta? Nhớ ta không chịu nổi rồi đúng không?"
"Ngươi đang nằm mơ hả?" Ta ném cho hắn ta một cái lườm, tự nhiên như ruồi cầm bình trà rót tự rót tự uống, sau đó....phun ra bằng sạch, lắp bắp nói: "Ng...ngươi vẫn uống cái thứ quái quỷ này hả???"
Trác Huyền nhìn ta, cay đắng gật đầu.
Ta biết tên quái gở Trác Huyền này tính ra cũng đã gần mười ba vạn năm, nhưng thực ra hắn đã sống rất lâu trước đó. Khi Ma Thần dấy lên cuộc chiến tam giới, hắn đã là Quân Vương của Nam Hoang, vì Phụ Thần thuyết phục đã liên thủ cùng ngài và Tử Dạ đế quân bức Ma Thần hồn phi phách tán. Công danh hiển hách như vậy, nhưng khi trở về hắn lại tự tay hủy đi Côn Luân cung của mình, giải tán quốc gia của mình, chỉ dựng lên biệt viện nhỏ bé này sống qua ngày. Lần đầu tiên gặp Trác Huyền là khi ta còn bé theo Phụ Thần đến thăm hắn. Hắn nhìn Phụ Thần, cười chua chát: "Lưu lạc đến bước này, là nàng sai, hay chúng ta sai?"
Phụ Thần cong mi cụp mắt: "Là chúng ta hiểu lầm nàng ta, lưu lạc đến bước này, dù ai đúng ai sai, thì chúng ta vẫn phải bù đắp cho nàng ta..."
Lúc đấy ta vừa sinh ra được mấy trăm năm, vẫn còn là một tiểu hài nhi, hai người họ nói gì ta đều không hiểu. Chỉ là nụ cười và giọng điệu chua chát ấy khiến ta không thể nào quên. Sau này gặp được Ti Mệnh ta mới biết, trong cuộc chiến với Ma Thần kéo dài mấy trăm năm ấy, Tử Dạ đế quân và thần quân Trác Huyền đã từng bị Ma Thần bắt giữ một lần; từng sống ở Ma giới một thời gian, bên cạnh Ma thần. Lúc nghe Ti Mệnh kể xong ta mới thở dài một tiếng, hiểu ra vì sao Trác Huyền lại có dáng vẻ chua chát như vậy: Có lẽ "nàng ta" trong câu chuyện của bọn họ chính là vị Ma Thần bạc mệnh kia; và có lẽ, Trác Huyền đã động chân tình với nàng ấy.
Chân thân của Ma Thần là một đoá hồng liên, thế nên Thiên giới căm ghét hồng liên, là vì nhớ đến nàng ta; Trác Huyền ở đỉnh Côn Luân trồng ra mười dặm hồ sen, cũng là vì nàng ta. Nhưng linh khí ở Côn Luân cực thịnh, sen hồng mang âm khí cũng sẽ dần bị tẩy tuỷ biến thành trắng tinh khiết...Ta nhìn mười dặm sắc trắng tang thương, lắc đầu thở dài: "Trác Huyền, ngươi ngây ngốc ở đây trồng sen nàng ta có biết không? Hơn nữa thứ ngươi trồng ra nào phải hồng liên, ngươi hà tất phải cố chấp thế?"
Hắn nhìn ta bật cười: "Ngươi thì hiểu cái gì? Ta trồng sen là vì ta thích, liên quan gì đến "nàng ta" nào đó?"
"Vậy ngươi cũng không cần ngày ngày uống thứ trà hoàng liên đắng ngắt này!" Ta bĩu môi, Trác Huyền đồ sĩ diện hão, ngươi si mê Ma Thần ta nào có ý kiến gì! Còn bày đặt giấu giấu giếm giếm!
Trác Huyền nhìn vẻ mặt bất mãn của ta, kìm không được bật cười, xua xua tay: "Trong bếp có phần đồ ăn cho ngươi, mau vào ăn đi kẻo nguội. Còn phòng của ngươi chắc không cần ta dẫn đi nữa đâu nhỉ?"
Ta tròn mắt ngạc nhiên: "Sao ngươi biết ta đến? Dạo này ngươi càng lợi hại ra nha!"
"Từ lúc ngươi bước chân vào Nam Hoang ta đã biết rồi...Ngươi thực sự xem địa vị quân vương của ta lúc trước là đồ bỏ đi hả?" - Trác Huyền khinh thường nhìn ta - "Lần này định ở bao lâu đây hử tiểu yêu tinh?"
"Chưa biết !" Bản đế cơ lè lưỡi làm mặt xấu với hắn ta rồi chạy vụt vào trong bếp.
Trác Huyền nấu đồ ăn rất ngon, mỗi lần ta chạy đến chỗ hắn đều được hưởng không ít chỗ tốt; cơm ngon canh ngọt, phòng của ta cũng là gian lớn nhất trong biệt viện. Hơn nữa mọi yêu cầu của ta, dù quá đáng, hắn đều giúp ta làm. Có lần ta muốn Trú nhan hoa trên đỉnh Linh sơn của Tây Vương Mẫu, hắn nửa đêm dám lẻn vào Tây Vương cung trộm ra, bị thần thú Lưu Ly của Vương Mẫu cào cho hai cái, dưỡng thương mất ba tháng. Ta cực kỳ hối hận, từ đó trở đi không dám làm phiền hắn nữa. Có điều mỗi lần có chuyện ta đều chạy tới chỗ hắn đầu tiên.
Ta ăn xong liền về phòng ngủ một giấc, buổi tối vui vẻ tỉnh dậy gọi Trác Huyền kê ghế ra trước hiên ngắm sao. Sao ở Thiên giới xem chán phèo, chính là dạng một đám đá lỗ chỗ có thể phát ra ánh sáng mà thôi. Chỉ ở dưới trần gian ngẩng đầu lên nhìn thế này mới thấy nó huyền ảo lung linh. Ta bất giác nhìn đến ngây ngẩn, cõi lòng vướng phải cái gì đó mà chùng xuống. Trác Huyền ở bên cạnh có lẽ là đang nhìn vẻ mặt kì lạ của ta, tò mò hỏi: "Ngươi có tâm sự?"
"Ờ, có chút chút..." - Bản đế cơ ngả người tựa vào lưng ghế. Trác Huyền nhe nanh múa vuốt: "Ngươi có tâm sự thì nói thẳng ra đi! Còn học người ta ngập ngà ngập ngừng, định làm ta tò mò chết đấy hử!"
Ta bị doạ cho giật mình vội phân bua: "Ta có bảo là không nói đâu, chỉ là ta không biết phải nói như thế nào..."
"Có thế nào thì nói thế đấy thôi!"
Ta ngập ngừng đem chuyện đế quân lịch kiếp kể một lượt, càng kể càng thấy trong lòng chua chát, giọng nói càng lí nhí khó nghe. Trác Huyền ở bên cạnh dường như nhận ra sự miễn cưỡng của ta bèn lên tiếng: "Sao vậy? Ngươi vì hắn mà không vui sao?"
"Không có !" - Ta hoảng hồn vội vàng phản bác - "Chỉ là trong lòng hơi khó chịu chút, dù sao ta cũng từng cùng ngài ấy diễn trò ân ái, diễn hơi nhập vai, bây giờ vẫn chưa bình thường lại được..."
Trác Huyền nhìn ta, bật cười: "Thì ra ngươi nghĩ đơn giản như vậy?"
"Không như thế...thì còn thế nào nữa?" Bản đế cơ khó hiểu.
"Điều khiến ngươi không thể buông được, chính là tâm ma của ngươi đó..." - Trác Huyền nghịch nghịch lọn tóc rơi bên vai áo ta, mỉm cười nói - "Ngươi có dám nói rằng: trong thời gian ở bên cạnh hắn, trong lòng ngươi không có tình cảm với hắn, không yêu hắn hay không?"
Tình cảm là gì? Yêu là cái quái gì? Hắn đang nói ta yêu đế quân đó hả?!
Bản đế cơ lại hoảng hồn lần nữa.
Đế quân quả thực là một con người quá đỗi thập toàn thập mỹ, trên Cửu Trùng Thiên không thiếu cung nga tiên nữ nhìn thấy người là mê mẩn đến đảo điên thần trí: bản đế cơ thừa nhận, bản thân cũng là một trong số đó. Tình cảm đó gọi là thế nào? Chẳng phải chỉ là ngưỡng mộ đơn thuần thôi sao? Tại sao nghe Trác Huyền nói ra lại có vẻ sai trái như thế?
Ở chỗ Ti Mệnh có rất nhiều thoại bản về tình yêu ta đã đọc qua, cũng đã rất nhiều lần tự cảm thấy tình cảm ta dành cho đế quân hoàn toàn không giống như thế. Bọn họ tất cả đều nói rằng sẽ yêu nhau đến đầu bạc răng long, đòi sống đòi chết cũng phải được ở bên nhau. Còn ta chỉ cần nhìn thấy gương mặt, phong thái của đế quân hoặc chỉ là một bóng lưng thoáng qua cũng đủ cảm thấy vui vẻ rồi; đúng thế, bản đế cơ không truy cầu được ở bên ngài ấy thật lâu thật lâu... Người xứng đáng ở bên cạnh đế quân phải là ai đó thực hoàn mỹ giống như người mới được.
Còn ta, ta không xứng.
Cũng có đôi lúc bản đế cơ cảm thấy mâu thuẫn. Tỷ như lúc biết được có vị tiên nữ nào đó quyến rũ đế quân; hay gan hơn là đi nhờ cậy Nguyệt Lão se duyên ta đều âm thầm khinh bỉ nàng ấy mấy lượt. Vóc dáng này, cái khuôn mặt này, còn lại chẳng có tài cán gì, lấy cái tư cách gì mà dám mó vào đế quân, hử?!
Tóm lại, bản đế cơ tự kiểm điểm bản thân, thấy mình thuộc hội người hâm mộ cuồng nhiệt của đế quân, sống chết cũng không để ngài ấy rơi vào tay ai hơn là đang yêu ngài ấy.
Đúng, chính thế !
Vì ta hâm mộ đế quân nên được lịch kiếp chung với ngài ấy ta mới cảm thấy xoắn xuýt như vậy !
Vì ta hâm mộ đế quân nên khi thấy ngài ấy buồn bã ta mới buồn theo !
Đúng, chính thế !
Giải thích quá hợp lý, tình tiết rõ ràng mạch lạc, Trác Huyền lần này rõ ràng sai lè ra rồi !
Ta đắc ý ngoay ngoắt qua muốn phản bác Trác Huyền, có điều liền phát hiện hắn ta chống cằm tựa đầu vào lưng ghế ngủ mất từ đời nào rồi.
Bản đế cơ ngẩn tò te tại trận.
Tên này ngủ cũng nhanh quá đó !
Ta vụng trộm nghiêng đầu chăm chú nhìn hắn: Thực ra Trác Huyền cũng rất tuấn tú: Lông mày lưỡi mác, rèm mi cực dài, sống mũi cao, môi mỏng hồng nhuận. So với Tử Dạ đế quân...Không đúng, Trác Huyền giống như mặt trời ấm áp, còn đế quân giống như mặt trăng lành lạnh, căn bản không thể so sánh.
Một mình sống ở Côn Luân mười mấy vạn năm qua, hắn ta có thấy cô độc không nhỉ? Ta ở Thiên giới tuy phần lớn thời gian đều nhốt mình trong Thần Sơ cung, nhưng thỉnh thoảng vẫn cùng Ti Mệnh chè chén, cùng Trầm Uyên đùa giỡn, lén lút nghe đám cung nha tiên tì tám chuyện bát quái, cuộc sống không tính là cô tịch. Còn Trác Huyền hắn một mình trên đỉnh Côn Luân này, ngoài mười dặm bạch liên thì chính là muôn ngàn dặm tuyết trắng, không có một người bầu bạn, ngày ngày thơ thẩn ra ra vào vào mà vẫn chưa phát điên lên, quả thực đáng nể.
Bản đế cơ nảy ra ý định đùa dai, bứt một cọng tóc chọc chọc vào mũi hắn.
Trác Huyền như có cảm ứng, thình lình bắt lấy cổ tay ta, cả mắt cũng không thèm mở ậm ừ nói: "Ngươi đừng nháo, để ta ngủ một lát..."
"Được rồi, được rồi..." Ta hạ giọng.
"...Nhưng ngươi...có thể buông tay trước không?"
Có lẽ giọng ta quá nhỏ, Trác Huyền căn bản là ngủ mất rồi nên không hề nghe thấy. Ta thở dài, nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế ngồi bớt mỏi mệt hơn rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện