Một Lần Lịch Kiếp, Dây Dưa Cả Đời

Chương 5 : Cầu Mà Không Được

Người đăng: Ngôn Thiếu

Ngày đăng: 13:50 30-03-2019

"Xuân hạ thu đông, trời đất tuần hoàn; thiên mệnh như dòng nước róc rách chảy xuôi, bất cứ ai cũng không thể chống cự..." ... Lần triệu kiến này của đương kim thánh thượng đối với đại tiểu thư nhà Thừa tướng tạo ra một làn sóng thị phi vô cùng to lớn; từ đại hào môn thế gia đến trọng thần triều đình và cả bá tánh bình dân đều chắc rằng Đế - Hậu đã lựa chọn Triệu tiểu thư trở thành con dâu đầu tiên của Hoàng thất - ngồi vào vị trí Thái tử phi - từ nay cả nhà họ Triệu toàn tâm toàn ý phò tá Thái tử. Nhưng đó chỉ là ý nghĩa của phàm nhân thiển cận mà thôi, tất cả cơ duyên xảo hợp ở kiếp này đều đã được viết rõ ràng trên sổ mệnh cách, ngay cả đương kim Thiên Đế huynh trưởng ta cũng không thay đổi được. Bản đế cơ lúc này đang ngồi trên lầu hai Đế Minh lâu vừa thưởng thức điểm tâm vừa nhàn hạ nghe dân chúng bàn tán về mình. Bên cạnh ta có một thiếu niên chừng mười lăm tuổi, chính là Cửu hoàng tử Bạch Duệ đang hào hứng xoay tới xoay lui trên đệm mềm, phấn khởi nói: " Khuynh Họa tỷ tỷ, đây là lần đầu tiên ta tới tửu lâu, bên ngoài quả thực náo nhiệt nha !" Bản đế cơ có chút bó tay với hài tử này. Từ sau khi gặp nhau ở Đông cung, Cửu hoàng tử đặc biệt có cảm tình với ta, cách hai ba ngày lại cùng Thái tử giá lâm phủ Thừa tướng. Cái tên tiểu gia hỏa này nghịch phá như quỷ, liên tục đòi ta bồi hắn đi dạo xung quanh phủ, đi chán lại bày ra vô số trò chơi ấu trĩ bắt ta chơi cùng. Bản đế cơ vốn không phải người kiên nhẫn chịu đựng gì cho lắm, mấy lần định hung hăng dạy dỗ hắn một phen, kết quả bị vẻ mặt cùng biểu cảm thiên chân vô tà của hắn đánh ngã, bản năng làm tỷ tỷ trỗi dậy, không nỡ nói nặng lời với hắn. Dần dà hắn đối với ta bám dai như đỉa, bản đế cơ đi đâu cũng đòi bám theo, tỷ như hôm nay. Cửu hoàng tử là con trai Minh quý phi, thường ngày ôn nhu xinh đẹp, thấu hiểu lòng người, lại có quan hệ sâu xa với mẫu tộc của Hoàng hậu đương triều. Mẫu hậu Thái tử dường như cũng yêu quý đứa trẻ này, xem như con mình mà dốc sức che chở; trong mười mấy huynh đệ, Bạch Duệ là đệ đệ có thể tùy ý ra vào Đông cung như nhà mình, khuôn mặt lại thiên chân đáng yêu, không giống như đám hoàng tử lòng lang dạ sói kia. "Cửu hoàng tử, người xuất cung đã có sự đồng ý của Hoàng thượng và quý phi hay chưa?" Ta nhìn bộ dạng phấn khích của Bạch Duệ, rất không khách khí tạt một gáo nước lạnh. Cậu ta lúng túng nhìn ta, rồi lại nhìn qua Thái tử, nói: "Có ca ca ở đây, phụ hoàng và mẫu phi sẽ không nói gì đâu !" . Bản đế cơ lại không cho là đúng, nghiêm khắc nhắc nhở: "Điện hạ thân là hoàng tử lại tự ý xuất cung, chưa kể đến việc hoàng thất sẽ bị chê cười thế nào; chỉ ngộ nhỡ điện hạ xảy ra chuyện gì, người đầu tiên gặp họa sẽ là Thái tử cùng những hộ vệ của điện hạ ! Vì chút sở thích của điện hạ mà làm hại nhiều người như vậy bị khiển trách, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng, điện hạ có cảm thấy vui vẻ không?" Bạch Duệ hiển nhiên đã quen với bộ dạng nhường nhịn hết mực của ta đối với cậu ta, nay bản đế cơ lại nghiêm mặt, cậu ta tức khắc thu mình sợ sệt lí nhí nói: " Những lần trước đệ đều bình an vô sự mà...Đệ sẽ không gây chuyện đâu..." "Điện hạ ngoan ngoãn không gây chuyện nhưng chưa chắc người khác không tìm điện hạ gây chuyện. Hơn nữa không chỉ hại đến một mình điện hạ, mà người ta còn muốn cắn chặt lấy Thái tử ca ca của ngài đến mức không chết không chịu dừng ! Cửu hoàng tử, ngài muốn vậy lắm sao?" Bản đế cơ phiền chán xoa xoa thái dương, chẳng hiểu sao ta vừa nhìn cậu ta đã có cảm giác tâm phiền ý loạn, dường như có một chuyện rất lớn sắp xảy đến với đứa trẻ này....Bạch Duệ còn quá nhỏ, bao nhiêu nguy cơ sắp xảy đến đều không đủ tâm nhãn để nhận biết, ta thực không biết phải làm sao mới tốt. Thái tử ngồi đối diện vội giảng hòa: "Cửu đệ còn nhỏ tuổi có chút nghịch ngợm nhưng cũng là đứa trẻ hiểu chuyện, hơn nữa còn có ta ở đây, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu..." Ta lắc đầu, từ chối đưa ra ý kiến. Lúc này đột nhiên dưới phố huyên náo, tiếng trống dồn dập theo tiết tấu vui tươi, hẳn là một đoàn xiếc đang đi ngang qua. Bản đế cơ đỡ trán nhìn Cửu hoàng tử nhấp nha nhấo nhổm ngồi không yên, hẳn là chẳng để lời giáo huấn của ta vào đầu. "Ca ca, ta có thể xuống đó xem không?" Bạch Duệ nắm tay áo Thái tử, bày ra dáng vẻ đáng yêu động lòng người mà năn nỉ. Bạch Dạ khổ hết chỗ nói, đành phải an bài bốn năm nhân thủ đi theo bảo hộ cậu bé. Ta âm thầm gieo một mống linh lực trên người Bạch Duệ, có thể bảo vệ cậu ấy lúc cần thiết. Bạch Duệ đi rồi, ta và thái tử liền rơi vào trầm mặc, hồi lâu anh ta mới nói: "Họa nhi, nàng biết có người sẽ làm hại Cửu đệ sao?" "Ta đã nói rất nhiều lần, chẳng lẽ người còn không rõ?" "Nhưng đó là..." "Thái tử à Thái tử, cho dù muốn hay không ngài vẫn phải chấp nhận: Người mà ngài hết lòng yêu thương kỳ vọng cũng sẽ có lúc chỉ muốn ngài chết nhanh một chút... Trên đời này lòng người còn khó đoán hơn cả tiết trời ấm lạnh... Nếu ngài cứ cố chấp như vậy, chằng những không thể bảo vệ người khác, mà còn thiệt thòi cho bản thân..." "Vậy ta phải làm sao..." Bạch Dạ nhìn bản đế cơ bằng ánh mắt ảm đạm, ta âm thầm thở dài, con người này đối với tình cảm của bản thân rõ ràng có chút bất lực, trước nay chưa từng nghĩ người khác xấu xa. Đối diện với ánh mắt này ta bỗng chột dạ, liệu có phải bản thân mình hơi nặng lời rồi không? Bản đế cơ vội vàng nói: "Thực ra ngài không cần làm gì cả, tiểu nữ chỉ hy vọng Thái tử có thể đề phòng một chút, tránh chuyện bất trắc xảy ra mà thôi..." Lúc ấy ta chỉ hy vọng có thể dọa Thái tử, ai ngờ rằng, bất trắc ấy rất nhanh đã xảy đến. Đường phố vì sự xuất hiện của gánh xiếc mà nhộn nhịp hẳn lên; lại chẳng biết hôm nay là ngày gì mà người người xe xe đua nhau ra phố, chẳng mấy chốc đường cái đã chật ních, trước cửa Đế Minh Lâu loạn thành một đống bu xung quanh gánh xiếc. Ta nhấp một ngụm trà thơm, tựa người trên đệm mềm nhắm mắt dưỡng thần. Tiếng huyên náo quẩn quanh bên tai không dứt, ta chẳng nghe rõ được bên dưới nói gì... Tim ta chợt nhói lên dữ dội, chùm sáng trong tâm thức le lói rồi phụt tắt... tiếng huyên náo như rõ ràng hơn, biến thành tiếng la ó thất thanh. Bản đế cơ mở choàng mắt vội lao đến đẩy cửa nhã gian chạy ra ngoài; Thái tử Bạch Dạ cùng đám hộ vệ ẩn nấp bên ngoài bị hành động của ta dọa giật mình, mãi một lúc sau mới có phản ứng, vội vàng đuổi theo. Mầm mống linh lực ta để lại trên người Bạch Duệ đã bị hủy ! Bản đế cơ là tốt xấu gì cũng là một thượng thần đứng đầu Thiên giới, không có lý nào linh lực của ta lại bị hủy đi vì một đám phàm nhân chen lấn xô đẩy được, chẳng lẽ xung quanh cũng có thần tiên nhất quyết muốn lấy tính mạng của Bạch Duệ? Bản đế cơ bị chặn lại ngay chân cầu thang, Ti Mệnh một thân áo lam yên lặng đứng đó, bộ dạng như muốn cản đường ta. Ta nghiêm mặt hỏi: "Là ngươi?" "Đúng, chính là ta..." Ti Mệnh đáp. "Tại sao ngươi lại làm vậy?" Ti Mệnh nhìn bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống hắn của ta, thế mà lại chẳng tỏ thái độ gì, chỉ nói: "Trầm Họa, ngươi quên mất vì sao ngươi lại có mặt ở đây rồi ư?" "Ngươi muốn nói gì?" Bản đế cơ khoanh tay lại. "Ngươi xuất hiện ở chỗ này là để lịch kiếp, không phải để phá hỏng số mệnh ! Ngươi là Diệp Trầm Họa, là tiểu nữ thần của Cửu Trùng Thiên ! Mệnh cách đã ghi rõ hôm nay Bạch Duệ phải chết, ngươi đi cứu nó là phá hỏng số mệnh của nó ! Ngươi nghĩ ngươi sẽ được yên sau khi làm chuyện đó ư?!" Lần đầu tiên Ti Mệnh nặng lời với ta như vậy, bản đế cơ còn chưa bình tĩnh, lại thấy Thái tử Bạch Dạ lướt qua ngay bên cạnh nhưng không nhìn thấy ta; hiển nhiên Ti Mệnh đã dựng một màn chướng nhãn pháp. Bản đế cơ cảm thấy tâm phiền ý loạn, thân thể bỗng nhiên chán chường mệt mỏi, cả giọng nói cũng chẳng còn hứng thú: "Vậy theo ngươi, ta không nên làm gì cả?" "Đúng vậy, việc của ngươi chính là trở về, không làm gì cả, không nói gì cả, chờ đợi chuyện tiếp theo đến mà thôi..." - Ti Mệnh nhìn sâu vào mắt ta -" Hy vọng ngươi hiểu được việc mình làm, hiểu được có những chuyện ngươi không thể nhúng tay vào; bằng không chẳng những ngươi không thể bảo vệ người khác, mà bản thân ngươi cũng sẽ bị liên lụy..." Nói xong, Ti Mệnh cũng rời đi. Chẳng những ngươi không thể bảo vệ người khác, mà bản thân ngươi cũng sẽ bị liên lụy... Câu nói này, thực giống lúc trước ta đã nói với Thái tử; bản đế cơ nhìn theo bóng lưng Ti Mệnh, trong lòng cảm thấy thực trào phúng; ta luôn cho rằng chỉ cần có ta ở đây, người bên cạnh ta sẽ không phải gặp nguy hiểm. Nhưng mà, cuối cùng ta cũng đành lực bất tòng tâm. Thân bất do kỉ chính là thế này sao? Bạch Duệ, dẫu sao cũng chỉ là một đứa trẻ thôi mà, tại sao phải đối xử tàn nhẫn với nó như vậy? Khuôn mặt rạng rỡ của Bạch Duệ chầm chậm xuất hiện trước mắt ta, sau đó biến thành một bức tranh máu. Bản đế cơ vung tay thu lại chướng nhãn pháp, xung quanh thực ồn ào, tiếng la thất thanh và tiếng bước chân hoảng loạn gấp gáp; loáng thoáng ta nghe thấy người nào đó nói: " Có người mất mạng rồi !" Bạch Duệ lúc đi vẫn còn là một đứa trẻ hoạt bát, khi trở về đã thành một cái xác không hồn. Hoa sảnh nhà Thừa tướng chưa bao giờ đông đúc đến vậy. Minh quý phi bất chấp quy củ mà xuất cung, lúc này đang ôm lấy thi thể Cửu hoàng tử khóc đến cơ hồ sắp ngất đi; Thái tử cùng Tướng gia đứng bên cạnh, Kinh Triệu Doãn đại nhân và thuộc hạ vây xung quanh. Còn bên ngoài hoa sảnh, ám vệ của Thái tử và thân tín của phủ Tướng gia đã vây chặt ba vòng trong ngoài, đảm bảo không ai có thể đến gần. Lúc này năm tên hộ vệ đi theo Cửu hoàng tử lúc trước đang quỳ thành một hàng, thủ lĩnh của bọn họ cung kính dâng lên Thái tử một mảnh của kim bài đã vỡ, nói: "Bọn thuộc hạ vốn đi theo bảo vệ Cửu hoàng tử, đột nhiên trong đám người đông đúc có mấy kẻ mạnh mẽ bắt lấy hoàng tử mang đi; lúc đó quá hỗn loạn, bọn thuộc hạ cố hết sức đuổi theo vào trong một ngõ nhỏ. Trong lúc giao đấu với chúng thuộc hạ đã đánh vỡ lệnh bài của một tên, nhưng bọn chúng quá đông, bọn thuộc hạ vô năng, không thể cứu được Cửu hoàng tử... Xin Thái tử ban tội chết !" Năm tên hộ vệ quần áo đầy những vết cắt, máu vẫn không ngừng chảy, bộ dạng thảm hại vô cùng - đến lúc này mọi người đều rõ ràng có kẻ đã nhắm vào tính mạng Bạch Duệ. Thái tử tiếp nhận mảnh lệnh bài trong tay thủ lĩnh hộ vệ, sắc mặt đen lại... Đây là ấn ký thể hiện thân phận của Tấn Vương gia. ... Hoàng thành phủ mù trong một cơn mưa máu, Tấn Vương bị giam lỏng, những quan viên có liên quan đến hắn đều bị lôi ra, xử chém có, lưu đày cũng có; tiếng kêu thấu trời đất khiến lòng người nguội lạnh như tro tàn. Mọi người đều kinh hoàng thất sắc: Tấn Vương có ngoại tổ mẫu hùng mạnh, quyền khuynh triều dã, vậy mà nói đổ là đổ được. Cũng khó trách, chỉ vì muốn kéo Thái tử xuống nước, châm ngòi ly gián Minh quý phi và Hoàng hậu mà giết đi Cửu đệ của mình; tội này chính là sát thân diệt tộc, Hoàng đế bệ hạ chưa giết luôn hắn ta đã là nể tình máu mủ lắm rồi. Sáng nay trời không được đẹp, mưa rả rích, hoa lê đẫm nước ủ rũ nép mình dưới hàng hiên; bản đế cơ ngồi bên cửa sổ lơ đãng nhìn ra ngoài. Bóng nam nhân mặc áo bào trắng thuần lọt vào tầm mắt, Thái tử điện hạ che ô rảo bước trên con đường đầy sỏi đá và hoa lê rụng lả tả như tấm thảm trắng ngần. Thanh Thu ở bên cạnh khẽ hắng giọng, ta như chợt bừng tỉnh khỏi cơn mê, vội đứng dậy ra ngoài nghênh đón. Vai áo Thái tử hơi ẩm ướt, ta liền sai Thanh Thu đi lấy khăn đến, không vui nói: "Trời mưa lớn như thế ngài còn chạy đến đây làm chi?" "Ta muốn gặp nàng..." Thái tử đáp, giọng điệu có chút áy náy " Mấy hôm nay bận rộn quá, không thể đến thăm nàng, nàng giận ta sao?" "Tiểu nữ là người không hiểu lý lẽ đến thế ư?" Bản đế cơ mỉm cười. "Không phải thì tốt rồi.." - Thái tử cầm lấy tay ta nói - "Thực ra hôm nay ta đến còn mang theo chỉ dụ của Hoàng thượng; người muốn thúc đẩy hôn sự của chúng ta nhanh một chút, thánh chỉ tứ hôn sẽ công bố trong chuyến du ngoạn mùa hè của hoàng thất... Họa nhi, nàng thấy sao?" Bản đế cơ im luôn. Dạo này xảy ra nhiều chuyện, quên khuấy mất ta và Bạch Dạ có hôn ước bằng miệng với nhau. Lão hoàng đế này cũng thực quá nhanh quá nguy hiểm, đùng một phát đã ấn định luôn ngày cưới, chắc định dùng hôn lễ này lấp liếm đi chuyện mất mặt của hoàng gia đấy phỏng? Bản đế cơ từng tự hào bản thân dù trời sập cũng không thèm đổi sắc mặt, có điều chuyện thành thân với đế quân... Sau này trở lại Cửu trùng thiên sao ta dám nhìn mặt ngài ấy nữa ? Chuyện này dù thế nào cũng quá khó xử đi? Thôi thì tới đâu hay tới đó vậy. Buổi tối hôm đó, ta bị Tướng gia kêu đến thư phòng. Thư phòng, lại là thư phòng ! Mỗi lần đến đây chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp ! Qua nhiên Tướng gia hỏi ta: "Khuynh Họa, bao lâu nay ngươi kề cận Thái tử có nảy sinh tình cảm với hắn hay không?" Ta mân mê vạt áo của mình, lơ đãng nói: "Nếu ta nói là có thật, thì người sẽ cho ta thích hắn sao?" "Ngươi dám?!" - Tướng gia đập bàn quát - "Nếu ngươi dám vì tình cảm mà tha cho hắn, người ta giết đầu tiên chính là ngươi đó ! Khuynh Họa à Khuynh Họa, sau này ngươi là Công chúa đương triều, còn sợ thiếu nam nhân cho ngươi lựa chọn ư?" "Người khỏi lo lắng, ta biết mình phải làm gì..." - Bản đế cơ cười nhạt - "Ta cũng chưa từng nói ta thiếu thốn thứ gì, đừng mở miệng ra là nói những lời ghê tởm đó nữa..." "Được..." - Tướng gia nở nụ cười gian xảo vặn vẹo, nói tiếp - "Ta đã sắp xếp trong chuyến đi mùa hè này, cần ngươi làm cho ta một chuyện..." ... Thấm thoát một tháng trôi qua, Hoàng đế hạ chỉ hưu tuần, đem Hoàng hậu và các quý phi cùng với quan viên cận thần của mình xuôi theo sông Cừ Phù về phía nam tránh nóng. Buổi tối ngày đầu tiên đoàn người hạ trại bên bờ sông Cừ Phù, cách kinh thành nửa ngày đường. Ta mang danh phận con dâu ngầm thừa nhận của hoàng thất mà đi theo cùng các vị quý phi; đêm khuya trăng lạnh sao thưa, ta một mình đi ra bờ sông hóng mát, một lúc sau Thái tử cũng xuất hiện. Người mặc bộ giáp mềm ánh bạc, bội kiếm giắt bên hông, lờ mờ hiện ra dáng vẻ chiến thần Tử Dạ đế quân trong kí ức của ta. Bản đế cơ cảm thấy lòng dạ rối bời, tùy tiện nói: "Ta cứ nghĩ Thái tử còn bận, sẽ không tới chứ?" "Chỉ là gác đêm thôi, rời đi một lát cũng không sao đâu..." Trên tay Thái tử là chiếc áo choàng lông cáo của ta "Ban nãy gặp Thanh Thu, nói nàng đi ra ngoài cũng không thèm khoác thêm áo. Tại sao lại coi thường sức khỏe của mình như vậy?" anh ta từ tốn khoác áo cho ta, không vui nói. Ta lúng túng túm lấy vạt áo, nói: "Cũng không lạnh lắm đâu, Thái tử không cần lo lắng cho tiểu nữ..." "Được rồi..." - Thái tử cẩn thận kéo nón áo choàng cho ta xong mới hỏi - "CÓ chuyện gì mà nàng tìm ta vậy?" "Tiểu nữ...có vài câu hỏi...muốn hỏi Thái tử..." - Bản đế cơ biết xung quanh chỗ này đều đã có mai phục của Tướng gia, chỉ cần ta ra lệnh, bọn chúng sẽ xông ra làm thịt Thái tử ngay lập tức. Kế hoạch của Tướng gia chính là vậy, chia tách hai cha con Hoàng đế, sau đó thịt luôn cả hai. Thái tử vẫn mỉm cười trìu mến với ta, nói: "Nàng muốn hỏi gì?" Ta hít sâu một hơi, nói: "Thái tử, ta và giang sơn thiên hạ này, cái nào quan trọng với ngài hơn?" "Tại sao nàng lại hỏi như vậy?" "Tiểu nữ muốn nghe câu trả lời !" "Đều quan trọng như nhau cả..." Thái tử gắt gao cầm lấy cánh tay ta hỏi: "Nàng làm sao vậy? Có chuyện gì phải không? Nói ta nghe có được không?!" "Vậy, đem ta đổi lấy thiên hạ, ngài có đổi không?" "Tại sao..." Thái tử còn chưa nói hết, phía sau chợt vang lên tiếng nổ lớn, bầu trời bên trên nơi hạ trại của chúng ta sáng bừng, pháo hoa màu đỏ máu bung nở như thêu vào nền trời đen như mực. Từ trong những lùm cây xung quanh, hắc y nhân như nước thủy triều đồng loạt xông ra bao vây hai chúng ta. Đây là ám hiệu của Thừa tướng, rằng ông ta đã thịt xong Đương kim hoàng thượng; Thái tử quay đầu nhìn ta, đáy mắt dần kết thành băng lạnh: "Triệu Khuynh Họa, chuyện này là sao?" "Như ngài thấy đó..." - Ta cúi đầu nói - "Có lẽ hoàng đế đã băng hà, còn ngài rất nhanh sẽ đi theo ông ta..." "Tại sao? Ta đối xử với nàng chưa tốt?" "Không...không có, ngài đối xử với ta rất tốt...nếu không, ta đã chẳng do dự như thế này..." Bản đế cơ cảm thấy cổ họng đắng chát, hô hấp khó khăn, bao nhiêu câu chữ cứ ngắc ngứ trong cổ họng mà không thể thốt ra. Thái tử cầm chặt bội kiếm, dường như đang cố gắng kìm chế cảm xúc của bản thân, nói: "Họa nhi, trước nay nàng có từng đặt ta ở trong lòng chưa?" "Ta...không biết..." Có lẽ đời này kiếp này, Thái tử Bạch Dạ sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho Triệu Khuynh Họa - người lừa gạt tình cảm của hắn, người lợi dụng sự tin tưởng của hắn...và là người phản bội hắn. Chúng ta từng có khoảng thời gian vui vẻ bên nhau, đáng tiếc thay đó chỉ là một vở kịch nực cười. Có thể vãn hồi được sao? Không thể. "Ngươi còn chần chừ gì nữa? Tại sao còn chưa giết hắn?" Tiếng của Tướng gia vang lên trước mặt ta, ta ngẩng đầu lên, ông ta cưỡi ngựa ngạo nghễ xuất hiện, xung quanh là cấm vệ quân đông nghìn nghịt. Ta vốn biết Tướng gia đã mua chuộc cấm vệ quân hộ tống hoàng thượng từ lâu, nhân chuyến du ngoạn này mà tạo phản, cũng là để hoàng đế và Thái tử trở tay không kịp, càng không thể điều viện binh đến. Con người này ẩn nhẫn đã rất lâu, cuối cùng cũng đến ngày bùng nổ, cả con gái mình ông ta cũng đem ra làm quân cờ. Chẳng lẽ trong lòng ông ấy không có gì khác ngoài ngôi vị hoàng đế sao? "Ta làm không được..." - Bản đế cơ cười nhạt, hình như có giọt nước ương bướng lăn ra khỏi khóe mắt - "Ông nói đúng, ta vì tình cảm mà không thể xuống tay được..." "Hừ, một đứa vô dụng !" - Thừa tướng quát - " Các ngươi còn không mau giết hắn cho ta?!" Tức thì hắc y nhân lao lên, trong ánh đao loang loáng chói mắt, Thái tử như mãnh hỗ kiên cường chống đỡ, bóng kiếm vẽ thành những vầng sáng bạc tuyệt mỹ trong không trung. Thừa tướng hả hê đứng nhìn, còn ta bỗng trở nên thừa thãi. Nhưng Thái tử chỉ là người phàm, không phải là chiến thần Tử Dạ bách chiến bách thắng... Đã mấy lần đao của hắc y nhân lướt qua thân thể Thái tử để lại một đường máu đỏ tươi, Thái tử cũng biết đau... Trong lúc này chỉ cần ta búng tay một cái, bọn họ sẽ không thể nào thương tổn Thái tử được nữa, nhưng ta lại không thể làm vậy ! Đây là số mệnh của anh ta, là kiếp số của Tử Dạ đế quân; ta không thể bồng bột như đối với Bạch Duệ trước đây được... Đây không phải là nơi ta có thể tùy tiện tự tung tự tác, Trầm Uyên cũng không thể ngăn cản được sự trừng phạt của thiên mệnh... Trong lòng nghĩ là vậy, nhưng bàn tay đã mấy lần muốn vung lên... Ta thầm khinh bỉ sự mất bình tĩnh của mình, càng khinh bỉ cái kiểu đánh hội đồng mất hết cả tiết tháo của đám hắc y nhân. Thái tử Bạch Dạ vẫn rất kiên cường chống đỡ, lần lượt có hắc y nhân ngã xuống nhưng Thái tử cũng không khá là bao, toàn thân đều đẫm máu. Thừa tướng vốn nghĩ có thể giải quyết Bạch Dạ dễ dàng, lúc này mới thực sự sốt ruột ! Ông ta xuống ngựa tự tay cầm thanh loan đao gia nhập vào cuộc chiến. Một giây. Loan đao len qua đám người, chuẩn xác nhắm vào con người mặc nhuyễn giáp kia. Bội kiếm cũng đâm tới, mạnh mẽ phản kích. Bản đế cơ lao ra. Tất cả chỉ trong một giây. Có những chuyện ngươi không thể nhúng tay vào, bằng không chẳng những ngươi không thể bảo vệ mình, mà người bên cạnh ngươi cũng sẽ bị liên lụy...Trước tầm mắt ta mơ hồ, chỉ có câu nói của Ti Mệnh quẩn quanh bên tai. Cuối cùng vẫn là kết cục này sao? Hôm nay dù ta có cố gắng thế nào cũng sẽ có máu đổ tại đây sao? Bản đế cơ không cam tâm. Ta nhìn thấy vẻ mặt kinh hoàng của Thái tử, khuôn mặt anh ta loang lổ máu, nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời như tinh quang. Bản đế cơ ho sù sụ nhìn xuống xiêm y đang dần ngấm máu loang lổ - bội kiếm của Thái tử đâm vào bụng ta; còn phía sau thanh loan đao của Thừa tướng cũng bổ trúng lưng ta. Trong một khoảnh khắc kia, pháp thuật ngưng đọng thời gian của ta đã mất tác dụng. Cả Thừa tướng lẫn Thái tử đều giật mình, theo bản năng rút vũ khí về; bản đế cơ như hoa lê rời cành, mềm nhũn ngã xuống... Ta sắp chết. Đây là đâu? Năm nay là năm nào? Trước mặt ta xuất hiện một đôi giày Cẩm Vân thêu hoa văn mây khói, Ti Mệnh đứng trước mặt ta, cười khẩy: "Trầm Họa à Trầm Họa, nếu không có ta, ngươi suýt nữa đã gây họa..." Thần thức của ta vẫn còn mắc kẹt trong thân xác Triệu Khuynh Họa, chịu đựng cơn đau xé da cắt thịt; nhưng ta cũng không để tâm, chỉ cố gắng giơ tay muốn chạm vào má Bạch Dạ. Trên môi nở nụ cười, ta thều thào nói: "Dùng ta đổi lấy thiên hạ cho người, người có hài lòng không?" "Không...không được !" Bạch Dạ cuống quýt ôm lấy ta, dồn dập nói: "Ta không đổi, tuyệt đối không đổi ! Ta đã nói với nàng rồi mà, thứ ta cần vốn không phải thiên hạ !" Trái tim ta như bị bóp mạnh, đột nhiên nhớ tới một ngày nắng rất đẹp, bên bờ sông Cừ Phù phủ rợp sen hồng như mộng như thực, ta đã hỏi tâm nguyện của Thái tử là gì. Câu nói "ta cũng vậy" khi ấy của người, thì ra cũng là "không cầu thiên hạ, chỉ cần tri âm" ư? Nhưng cũng không còn quan trọng nữa rồi. Hồn phách ta lơ lửng trôi ra khỏi thân xác Triệu Khuynh Họa, cánh tay nàng ta buông thõng trên đất, mắt đã nhắm nghiền như an nhiên ngủ say. Bản đế cơ hiện tại chỉ là một linh thể, đứng bên cạnh Ti Mệnh âm thầm thở dài. "Trở về thôi..." Ti Mệnh kéo tay ta bay lên giữa lưng chừng mây mù. Bản đế cơ không cam lòng quay đầu nhìn lại, giây phút ấy ta thấy, loáng thoáng lệ đã dâng trong đôi mắt chàng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang