Một Lần Lịch Kiếp, Dây Dưa Cả Đời

Chương 4 : Hạnh Phúc Ngắn Chẳng Tày Gang

Người đăng: Ngôn Thiếu

Ngày đăng: 13:44 30-03-2019

.
Ta mang hạt sen đem từ sông Cừ Phù về trồng trong ao thưởng ngoạn bên ngoài Hàm Sương viện. Bản đế cơ thi triển một thuật pháp nhỏ dẫn nước từ Thiên hà xuống thay cho nước trong ao. Hạt sen kia nhận được linh khí từ nước trong dòng Thiên hà, nửa tháng sau đã mọc thành hàng trăm cây sen khác phủ rợp cả ao. Thanh Thu luôn đứng trước ao sen trầm trồ hồi lâu, khen bản đế cơ có tài trồng sen, ta chỉ có thể cười trừ cho qua. Từ hôm từ sông Cừ Phù trở vè, mối quan hệ giữa ta và Thái tử nói thân không thân, nói xa lạ cũng không xa lạ. Ngài ấy là người bận rộn, tấu chương của Hoàng đế một nửa đều bay đến Đông cung; vậy mà mỗi lúc rảnh, ngài ấy đều mò đến phủ Tướng gia. Đỉnh điểm mấy lần Thái tử lén lút trèo vào hậu viện lúc nửa đêm, bắt bản đế cơ bồi ngài ấy hàn thuyên đến tờ mờ sáng mới chịu rời đi, hại ta ngủ không ngon giấc. Bản đế cơ nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ có nên thương lượng với Ti Mệnh, tiễn vị Thái tử này về chầu trời sớm hơn một chút, miễn cho anh ta tiếp tục ảnh hưởng đến giấc ngủ quý giá của ta hay không. Nhưng sau những lần trò chuyện ấy, bản đế cơ cảm thấy, Bạch Dạ là một người rất cô đơn. Vương thất họ Bạch cầm quyền đã trăm năm có dư, Đương kim hoàng đế hiệu là Cảnh Hy, đến nay đã trải qua ba mươi sáu năm trị vì. Cảnh Hy hoàng đế có đến mười bốn đứa con trai, Thái tử Bạch Dạ vừa là trưởng tử của Hoàng thất, vừa là con trai độc nhất của Hoàng hậu; sinh ra đã được sắc phong trữ quân, khó tránh khỏi niềm úy kị và ganh ghét của các hoàng tử còn lại. Trong số mười ba người đệ đệ của ngài, Bạch Hoằng là kẻ thể hiện sự ganh tị ấy ra mặt không hề giấu giếm. Tam hoàng tử Bạch Hoằng kém Thái tử hai tuổi, thân mẫu là Tống Hiền phi xuất thân danh gia vọng tộc, ngoại tổ mẫu là Ngũ công chúa được tiên đế sủng ái nhất, người trong tộc đều nắm những chức quan trọng yếu trong triều. Vốn liếng như vậy, khó tránh khỏi nhìn không vừa mắt kẻ ở trong Đông cung kia...Vừa hay hắn lại có tài ăn nói, lôi bè kết phái, kéo khá nhiều đại thần cùng các vị hoàng tử khác về phe mình; Ta còn nghe kể rằng, Bạch Hoằng cũng đã rất nhiều lần mượn tay kẻ khác cản trở công việc của Thái tử . Bản đế cơ cho rằng Bạch Dạ luôn biết điều này, chỉ là tâm tính anh ta quá lương thiện, trước nay chưa từng nghĩ đến chuyện đề phòng các em trai của mình. "Thái tử, ngài không cảm thấy ngài đối đãi với huynh đệ của mình quá sức dung túng hay sao?" Bản đế cơ cùng Thái tử ngồi trong lương đình, trước mặt liên hoa nở rộ, ánh nắng lấp lánh nhảy nhót trên cánh hoa, đẹp đến mê ly huyền ảo. Thái tử nghiêng người duỗi tay cầm chén trà thơm trên bàn nhấp một ngụm, nói: "Đều là máu mủ một nhà, người làm huynh trưởng như ta tại sao không thể để các đệ ấy tùy ý một chút?" Bản đế cơ chống cằm không hài lòng, phản đối lại: "Người ta đều không biết đến sự nhường nhịn hết mực của ngài, bọn họ còn tưởng ngài nhu nhược, cái gì cũng không dám làm đó !" Thái tử mỉm cười: "Tương lai tất cả đều là thần tử của ta, người là quân vương phải có lòng độ lượng, nàng có hiểu không?" Độ lượng cái đầu ngài ! Ta chống mắt chờ xem bao giờ ngài bị đạp xuống khỏi cái ghế Đông cung Thái tử đây ! ... Mỗi lần Thái tử ghé thăm phủ Tướng gia đều không hề che giấu, hơn nữa tần suất lại nhiều, trong kinh thành bắt đầu lan truyền tin tức Thái tử đến thương nghị chính sự với Tướng gia, nhân tiện tăm tia luôn nữ nhi độc nhất của ông ta. Xưa nay bản đế cơ rất ít xuất hiện ở mấy buổi tiệc tùng của giới quan lại quý tộc kinh thành, tạo dựng nên hình tượng thần bí; Tướng gia lại cố tình an bài nhân thủ truyền ra tin tức: đại nữ nhi của Thừa tướng dung mạo như thiên tiên, thông minh lanh lợi hiếm có khó tìm; khiến hình tượng Triệu Khuynh Họa trong lòng mọi người càng tăng thêm bội phần hấp dẫn. E hèm...không phụ lòng Tướng gia tạo ra hình tượng tốt đẹp cho ta, chỉ sau nửa tháng, gia đình lão Hoàng đế sai người đến chỉ đích danh ta tiến cung gặp mặt. Thực ra thì, dung mạo của ta coi như cũng có chút vốn liếng để kiêu ngạo, nếu không Tướng gia đã không dám khua chiêng gióng trống như thế; còn chuyện thông tuệ uyên bác, còn phải xem lại. Bản đế cơ tiến cung vào một ngày đẹp trời, Tử Cấm Thành hoa bay phấp phới, cung điện mái ngói hoàng cung lấp lánh lóa mắt như từng mũi kim nhọn đâm vào mắt ta. Ta vốn không thích những nơi tập trung quyền lực, nơi mà người ta sẵn sàng đấu đá hạ bệ người khác, nơi mà chỉ cần sơ sảy một chút liền không còn mạng để quay về...Một kiếp hồng trần này của ta cùng đế quân lại định sẵn bị cuốn vào vòng xoáy thâm cung, tranh chấp đế vị, thực khiến người ta mất cả hứng. Nhưng chung quy mệnh cách đã định, ta không tuân theo thì đừng hòng về lại Cửu Trùng Thiên. Bản đế cơ là đại nữ nhi nhà Thừa tướng, tuy nhiên vẫn là nữ tử không có phẩm cấp, chỉ có thể ở Minh Ninh điện chờ tuyên triệu. Ta nhập cung một canh giờ, thái giám mới đến thông báo Hoàng đế vừa thiết triều xong, hiện cùng Hoàng hậu chờ nàng ở Thọ Diên cung, bản đế cơ vội vàng đi qua đó. Thừa tướng đối với lần gặp gỡ này vô cùng kỳ vọng, đặc biệt sai người chuẩn bị xiêm y màu sắc ưa thích của đế hậu. Bản đế cơ mặc một bộ cung trang màu lam, hoa lan thêu chỉ bạc ẩn hiện giữa nếp váy lung linh tỏa sáng theo từng bước chân, búi tóc giản dị cài trâm ngọc đồng màu với quần áo - y phục vừa đúng quy củ, càng không có vẻ diễm quang quá lễ, khiến ta muôn phần tươi trẻ, càng tôn lên dung mạo như lê hoa e ấp tuyệt diễm vô song. Ta hành lễ trước mặt hai người bọn họ, thầm nghĩ đôi phàm nhân này nhận một cái nhún người của ta, ít nhất cũng tổn hại mười hai mươi năm dương thọ; sự thật chứng minh, có lẽ thời gian bọn họ sống cũng không còn là bao... Tính ra bản đế cơ khá giỏi trong việc kết thân, chỉ cần không phải người ta ghét, ta hoàn toàn có biện pháp khiến họ tươi cười tít mắt, vừa gặp đã thích. Ta cùng đế hậu trò chuyện hơn một canh giờ, long nhan có vẻ vô cùng vui lòng với đại nữ nhi nhà Thừa tướng khiêm nhường hữu lễ lại xinh đẹp. Bản đế cơ âm thầm đánh giá lão hoàng đế, tướng mạo cùng mi tâm ẩn hiện long khí đều chứng tỏ nhân mạng xứng đáng ngồi lên ngôi cửu ngũ chí tôn. Có điều long khí ở mi tâm có phần đã ảm đạm đi, đại biểu cho chuyện sắp sửa bị thay thế; hơn nữa bản đế cơ nghe nói, đương kim hoàng đế cùng lắm chỉ mới năm mươi tuổi, vừa qua tuổi tráng niên một chút, thế nhưng dáng vẻ đã có chút chật vật khó khăn tuổi già, tay đã hơi phát run, nhìn kĩ sẽ thấy chút tiều tụy nơi quầng thâm đuôi mắt...Có lẽ nào đã bị lực lượng của Tướng gia động tay động chân? Ta lại thầm than thở, Tướng gia cuối cùng cũng bắt đầu hành động, không biết thời gian tới sẽ phát sinh chuyện gì đây? Ta từ Thọ Diên cung đi ra liền có thông báo Thái tử muốn gặp, cung nữ thái giám dẫn đường, ta đi theo sau. Hoàng cung vốn dĩ rộng lớn, Ngự Hoa Viên đường đi uốn khúc, kỳ trân dị thảo đi nhau khoe sắc, hòn giả sơn bày biện phóng khoáng, ẩn hiện đạo lý trận pháp bát quái âm dương; cảnh vật thực có phần đẹp đẽ lóa mắt; ta vốn mải mê ngắm nhìn, đột nhiên thân ảnh một nam tử trẻ tuổi lọt vào tầm mắt ta. Người này vận tử y cẩm bào, tua vàng rủ xuống, thân áo thêu kỳ lân bảy sừng, đầu đội ngọc quan sang trọng quý báu. Lại nhìn dung mạo người này bảy phần quý khí, ba phần sắc sảo, mang dáng dấp hoàng gia; tâm nhãn vừa động, bản đế cơ liền hướng người này nhẹ nhàng thi lễ: "Thần nữ bái kiến Tam hoàng tử". Người kia rõ ràng hơi kinh ngạc, đáy mắt tràn ra một tia hứng thú khó thể che giấu, khóe môi nở một nụ cười, nói: "Vị tiểu thư này vừa liếc mắt đã biết thân phận của bản vương, thực khiến người ta mở rộng tầm mắt. Chẳng hay khuê danh của tiểu thư là gì?" Hoàng thất có một quy định, các hoàng tử đến tuổi trưởng thành đều phong vương có phủ đệ riêng. Tam hoàng tử Bạch Hoằng hiện tại mang phong hiệu Tấn Vương, phủ đệ kiến tạo xa hoa ở phía đông kinh thành; nếu không có việc gì, chắc chắn không thể xuất đầu lộ diện trong hoàng cung. Thế mà hiện tại hắn xuất hiện ở đây, chẳng phải nghe tin ta tiến cung, đặc biệt đến kiếm chuyện hay sao, còn tỏ vẻ vô tội như vậy? Bản đế cơ nghiêng đầu mỉm cười, nói: "Thần nữ tin trong lòng điện hạ đã có câu trả lời, cần gì phải câu nệ thế đây? Kỳ thực chỉ là một lần gặp mặt, điện hạ lại gấp rút chạy đến như lửa đốt sau mông...Điều này càng chứng tỏ trong lòng ngài đang lo sợ..." Tấn Vương thu lại nét cười, lộ ra ba phần âm ngoan; hắn ghé lại gần ta, nói: "Ta tin ngươi cũng biết ta cùng tên tiểu tử kia thủy hỏa bất dung, nếu trong lòng ngươi thực có ý định trèo lên phượng vị(*), ta khuyên ngươi vẫn nên suy nghĩ kĩ càng. Cây to đón gió, hắn liệu có thể đứng vững sao?" Bản đế cơ nhẹ nhàng mỉm cười, nói: "Tấn Vương điện hạ trăm công ngàn việc mà vẫn có thời gian đến nhắc nhở ta, thần nữ thực vô cùng cảm kích. Có điều ngài cứ thử xem, thiên hạ này, một chút ngài cũng đừng hòng có được !" "Ngươi dám nói với ta như vậy !" Tấn Vương ẩn ẩn bộ dáng tức giận khó có thể kiềm chế, bản đế cơ phủi mấy hạt bụi vô hình trên tay áo, thong dong nói: "Thần nữ chỉ nói sự thật, điện hạ cần gì tức giận như bị giẫm phải đuôi vậy đâu?". Nói xong ta lại hướng hắn thi lễ, sau đó liền rời đi. Tấn Vương điện hạ nôn nóng bước lên chắn ngang đường ta đi, gằn giọng: "Triệu Khuynh Họa, nói vậy ngươi đã quyết định phò tá Thái tử?!" " Thần nữ chỉ là một nữ tử yếu đuối thì có thể làm được chuyện gì? Tấn vương đã quá đề cao ta rồi..." "Mặc kệ ngươi làm gì, kẻ thắng cuộc sẽ là ta thôi !" Bàn tay giấu dưới ống tay áo của Bạch Hoằng âm thầm cuộn chặt, bản đế cơ đã nhìn thấy rõ ràng. Ta vén làn tóc mai, nói: "Vậy thần nữ sẽ chống mắt chờ xem người thiếu kiên nhẫn như điện hạ làm sao ngồi lên được long ỷ kia đây..." (*)phượng vị: ý nói lên làm Hoàng Hậu. ... Thái tử thân là trữ quân, tọa tại Đông cung. Bản đế cơ là lần đầu tiên đặt chân đến địa bàn riêng của đế quân, quả nhiên thanh cao thoát tục, bài trí thập phần đơn giản, thầm nghĩ cung Đại Tử Minh của ngài ấy chắc cũng là phong cách này. Cung nữ bên trong xếp thành hai hàng nghênh đón, bẩm báo rằng Thái tử đang phê duyệt công văn ở Tuyên Hòa điện, bảo ta trực tiếp đến đó. Theo hướng cung nữ chỉ, ta đi theo hành lang, băng qua thiên sảnh, vừa kịp nhìn thấy ba chữ "Tuyên Hòa điện" ở phía xa, đột nhiên trước mặt xẹt qua một cái bóng đen. Bản đế cơ tự thấy mình là một người to gan, thế mà vẫn bị một cục đen thùi lùi ngã sõng soài trước mặt dọa cho giật nảy mình. Cục đen thùi lui kìa lồm cồm bò dậy phủi phủi quần áo, hiện ra thân ảnh một thiếu niên chừng mười lăm mười sáu tuổi, môi hồng răng trắng nom khá đáng yêu; cậu ta hướng bản đế cơ thi lễ, cười nói: "Nghe nói hôm nay ý trung nhân của Thái tử điện hạ tiến cung, chẳng lẽ chính là vị tiểu thư này?", giọng nói có mấy phần tò mò. Ta đờ mặt, đáp lại: "Không biết từ lúc nào ta lại thành ý trung nhân của Thái tử điện hạ vậy? Còn nữa, ngươi là ai thế?!" "Tại hạ là tam thập lục ám vệ của Thái tử, tên gọi Tô Duệ !"_Cậu thiếu niên kia cười hì hì, lộ ra mấy cái răng trắng muốt vô cùng đáng yêu_" Triệu tiểu thư quả nhiên huệ chất lan tâm, khuynh quốc khuynh thành, sánh đôi với điện hạ như chim liền cánh, làm một đôi oan gia vui vẻ, ha ha !" Ta: "..." Tên này thực sự là ám vệ của Thái tử sao...Nhìn qua chẳng có chút cơ bắp nào, miệng lưỡi lại dẻo như vậy, nhìn thế nào cũng giống tiểu bạch kiểm Thái tử nuôi trong nhà hơn... "Bạch Duệ, đệ không đi luyện chữ với Thái phó, ở đây nói lung tung gì đó?!" Trong lúc bản đế cơ không để ý, Thái tử đã tiến lại gần từ lúc nào. Anh ta gõ đầu thiếu niên áo kia, sau đó quay sang ta, nhẹ nhàng nói: "Nhóc con này là Cửu đệ của ta, Bạch Duệ. Hắn suốt ngày đều thích múa đao lộng thương, đi đâu cũng tự nhân mình là ám vệ của ta, nàng đừng để ý đến hắn làm gì..." Bản đế cơ thực không biết nói gì hơn, cả nhà họ Bạch này, ngay cả một tên đầu óc bình thường cũng không có... ... Bên ngoài Tuyên Hòa điện là một ao sen rất lớn; tiết trời vừa Lập hạ, sen hồng đua nhau khoe nở, tuy cũng đẹp, nhưng so với ao sen nhà ta vẫn kém một chút. Bản đế cơ ngồi ở ghế quý phi trong lương đình, Thái tử nhàn tản tựa vào cây cột sau lưng, nói: "Chắc nàng cũng đã biết, ý tứ của Phụ hoàng ta cùng Tướng gia chính là muốn hai chúng ta hỷ kết lương duyên, đem nàng gả cho ta làm Thái tử phi, nàng cảm thấy thế nào?" Tuy thời gian quen biết của hai chúng ta chưa lâu, nhưng cả hai đều rất thẳng thắn với nhau. Ta tựa vào lưng ghế, nói: "Có những việc tất nhiên phải xảy đến, tiểu nữ còn có thể nói gì đây?" "Điều ta muốn biết là, nàng đối với cuộc hôn nhân này...có vừa ý hay không?" Thái tử có chút ngập ngừng, ta mơ hồ nhìn thấy trong mắt ngài ấy nhen lên một tia nôn nóng. Bản đế cơ bật cười: "Gả cho Thái tử điện hạ đương triều, lại là vị trí chính phi, tương lai một bước ngồi lên hậu vị, trở thành mẫu nghi thiên hạ, bất cứ cô nương nào cũng vừa ý đến mức chỉ hận không thể gả ngay ngày mai đấy chứ !". Thái tử nhíu mày, nói: "Ta muốn nghe lời thật lòng của nàng..." "Đó đều là lời thật lòng của ta..." "Họa nhi, thực ra ta luôn cảm thấy, cách nàng nhìn ta không giống như cách ta nhìn nàng; Ánh nhìn của nàng thực bình thản, dường như đã thấu suốt mọi chuyện ...Ta thực sự không tìm ra một chút tình cảm nào trong mắt nàng...Điều đó làm ta thực sự khó chịu..."_Thái xoay người không dám nhìn ta_"Tiếp xúc với nàng bao lâu nay, ta vô cùng hoảng sợ, vì ta hoàn toàn không thể hiểu được nàng..." Bản đế cơ cười xòa, đứng dậy đi đến bên cạnh Thái tử, nói: "Thực ra tâm tư tiểu nữ cũng không khó đoán vậy đâu..."_Ta lấy từ trong lòng ra một miếng ngọc bội đồng tâm, làm ra vẻ lơ đãng nói tiếp_"Vài ngày trước đi ra ngoài vừa vặn thấy nó, trong lòng liền nghĩ muốn tặng ngài...Không biết tâm ý của tiểu nữ, Thái tử điện hạ có muốn nhận hay không?" Diễn kịch phải diễn cho trót, ngọc bội đồng tâm là vừa mới dùng thuật pháp biến ra, còn dám nói mua mấy ngày trước, Thái tử điện hạ không cảm động rớt nước mắt mới là lạ. Quả nhiên trong ánh mắt Thái tử lấp loáng lệ quang, sau đó dường như cảm thấy khá mất mặt liền bày ra dáng vẻ kiên định nắm chặt tay ta nói: " Tâm tư của nàng ta nhất định sẽ trân trọng, Bạch Dạ ta nguyện dùng cả đời này cùng nàng vĩnh kết đồng tâm !" Bản đế cơ âm thầm thở dài, vì đã biết trước kết cục, nên bốn chữ 'vĩnh kết đồng tâm' này khiến ta có chút nực cười.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang