Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)
Chương 70 : Trò đùa
Người đăng: cyv97
Ngày đăng: 22:22 24-04-2022
.
Đợt tuôn trào của Aether biến mất, không để lại chút dấu vết nào, cứ như thể tất cả chỉ là ảo giác.
Ngước nhìn người bạn cũ đang mỉm cười, lúc này Yas mới nhớ ra rằng Lebius là kẻ kỳ quặc nhất trong số bọn họ từ rất lâu rồi.
Ít ai biết Lebius đang nghĩ gì, và hắn cũng ít khi nói ra những điều đang nghĩ trong đầu. Hắn chỉ giữ tất cả chúng trong lòng và không ngừng ấp ủ.
So với một người bình thường, đôi khi Lebius cho người ta cảm giác hắn giống như một thanh kiếm sắt lạnh như băng hơn.
Im lặng, lạnh lùng, tàn nhẫn, sắc sảo và đầy trí mạng.
Lebius không bao giờ nói những điều vô nghĩa, hắn sẽ chỉ gạt bỏ mọi cảm xúc của mình, sau đó biến suy nghĩ thành hành động và âm thầm thực hiện ý định của mình.
"Đúng là một bất ngờ, Lebius."
Yas nói nhỏ.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Ma trận giả kim của Lebius, điều thực sự khiến hắn ngạc nhiên là cho đến khi hiện tượng này bắt đầu xuất hiện, hắn không phát hiện ra được những Aether đang trôi nổi quanh Lebius, như thể chúng vẫn luôn quẩn quanh đó, giữ cho ma trận giả kim được vận hành.
Đây không phải là Năng lượng bí mật được kích hoạt, mà là nó vẫn luôn được kích hoạt, chỉ là trong khoảnh khắc đó, Lebius đã từ bỏ việc ẩn giấu nó và để lộ ra mà thôi.
"Ngươi thực sự không phát hiện ra sao?" Lebius hỏi.
Yas cứng ngắc lắc lắc đầu. Thấy vậy, Lebius tự hào nói, "Có vẻ như ta đã nắm rất rõ về 'Aether ẩn nấp'. Ngay cả một người thuộc 'Học phái Bản Nguyên' như ngươi cũng không phát hiện ra nó".
Aether ẩn nấp.
Kỹ năng Cực hạn này có thể làm giảm đáng kể sự dao động của Aether của bản thân và hạn chế hiện tượng khi kích hoạt, nhằm giải phóng Năng lượng bí mật một cách âm thầm, rất khó để những Người thăng hoa khác phát hiện ra người kích hoạt.
"Ngươi vẫn luôn giữ trạng thái này ư?" Giọng Yas trở nên khàn khàn, "Luôn duy trì Năng lượng bí mật, luôn duy trì 'Aether ẩn nấp' ".
"Gần như là vậy, làm việc trong văn phòng khá nhàn rỗi, chẳng bằng rèn luyện thêm những kỹ năng Cực hạn này."
Lebius mỉm cười, nhưng nụ cười này giờ lại có vẻ sâu xa đến lạ thường, giống như một vùng biển sâu thăm thẳm đầy chết chóc.
"Ngươi đã như thế này bao lâu rồi?"
"Rất lâu rồi, ta cũng không nhớ rõ lắm", Lebius bình tĩnh nói, "Đại khái là kể từ khi về làm trong văn phòng từ bảy năm trước".
Yas im lặng, sau đó hít thở sâu liên tục để cố gắng trấn tĩnh tinh thần, hắn sờ lên mặt mình, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Hắn cảm thấy giọng mình đang run: "Ta có nên mừng vì ngươi là bạn của ta không?"
"Ai mà biết được?"
Lebius rất hài lòng với phản ứng của Yas. Cứ như thể đây là một trò đùa giỡn, và Lebius đã chuẩn bị nó trong nhiều năm chỉ để trêu đùa Yas vào lúc này.
Trò đùa này rất thành công, nó đã thành công khiến Yas cảm thấy sợ hãi sau một thời gian dài.
Yas không phải là môt kẻ yếu. Là người phụ trách Đội 6, hắn cực giỏi về các kỹ năng của "Học phái Bản Nguyên", thậm chí cả hai kỹ năng Cực hạn cực kỳ khó luyện tập là "Aether Câm Lặng" và "Aether Ngăn Cấm" cũng đã được hắn nắm giữ từ lâu.
Nhưng ngay cả như vậy, dù làm việc sớm chiều với Lebius, hắn lại hoàn toàn không biết chút gì về sức mạnh của Lebius.
Lebius vẫn luôn tự mài dũa bản thân, khiến bản thân ngày càng trở nên sắc bén hơn… Trong suốt bảy năm này, Lebius có thực sự chỉ đang luyện "Aether ẩn nấp"? Còn các kỹ năng Cực hạn khác thì sao? Lebius đang sở hữu thứ sức mạnh gì vào lúc này?
Yas ngừng suy nghĩ và thì thầm, "Ta đang tự hỏi liệu mình có nên cầu nguyện cho kẻ thù của chúng ta không."
"Cầu nguyện cho chúng?"
"Cầu nguyện cho chúng thành thật chút, như thế thì sẽ không phải gặp ngươi, không phải sao?"
Đây là một trò đùa rất nhạt nhẽo, nhưng nói xong, Yas đã cười hai lần, nụ cười đó nhanh chóng biến mất, hắn nhìn Lebius với vẻ mặt u ám và lẩm bẩm liên tục trong miệng.
"Lebius... Lebius của bầy sói..."
Cuối cùng, Yas lại cười lớn và đứng dậy nói.
"Vậy thì giao tất cả cho ngươi, Lebius."
Ngoại trừ một chút bàng hoàng và hoảng sợ, tâm trạng của Yas lúc này rất thoải mái đến không ngờ.
Đẩy cửa ra, định rời đi thì Yas quay đầu lại hỏi.
"Ngươi không cố ý để lộ cho ta xem phải không? Ngươi đã trở lại, Lebius của bầy sói đã trở lại."
Lebius mỉm cười không nói gì. Thấy vậy Yas liền đóng cửa lại, cũng không hỏi thêm câu nào, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng cười từ sau cánh cửa.
Sau khi mọi thứ trở nên yên ắng, Lebius vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, lần này hắn không phải là giả vờ nhếch mép nữa, mà thực sự rất vui.
"Trở lại chiến trường?"
Lebius thì thầm, rồi mở ngăn kéo dưới bàn làm việc ra, hắn đưa tay chạm vào thứ gì đó, nó bám đầy bụi, những nét vẽ không đồng đều phác họa ra một khuôn mặt gớm ghiếc.
...
Mỗi lần sử dụng "Chìa khóa mê cung" xong, Bologo đều cảm thấy chóng mặt mất một lúc, lần này cơn chóng mặt càng dữ dội hơn, như thể cả cơ thể của hắn bị đôi chân của một người khổng lồ nhấc lên và sút bay vài vòng giữa không trung.
Cũng may người khổng lồ này tương đối ôn nhu, không có đem mình đập mạnh trên mặt đất, cho nên ngoại trừ ý thức choáng váng bên ngoài, Bologo không có cái khác dị cảm giác.
Điều kỳ lạ là cảm giác chóng mặt khi sử dụng "Chìa khóa mê cung" trước đây không hề mạnh mẽ đến như vậy. Hắn che đầu và đợi cho đến khi tầm nhìn của mình dần trở nên rõ ràng. Sau đó, Bologo mới nhận ra rằng hắn không hề xuất hiện ở "Trạm trung chuyể" mà đang ở trong một địa điểm không xác định khác.
"Ọe..."
Tiếng nôn ọe vang lên, Palmer vừa nôn vừa dựa vào tường, tên này phản ứng dữ dội hơn Bologo, sau khi nôn hai lần, mắt lờ đờ, sau đó lại ưỡn người lên nôn ọe.
"Mọi người thế nào? Phản ứng như vậy sau khi sử dụng 'Chìa khóa mê cung' nhiều lần trong khoảng thời gian ngắn là rất bình thường, đừng lo lắng."
Giọng Jeffrey vang lên, phản ứng của hắn không quá nặng nhưng sắc mặt cũng có chút tái nhợt.
"A… Ta cảm thấy ruột của mình như đang xoắn vào nhau", Palmer nói một cách yếu ớt, bước lên hai bước, loạng choạng, mất thăng bằng và ngã xuống đất. "Ta sắp chết rồi sao."
"Không, ngươi chỉ là hơi say xe."
Bologo đưa tay ra và kéo Palmer dậy.
"Say xe? Vậy tương lai ta không thể lát xe nữa?", Palmer bàng hoàng nói.
"Ta không biết ngươi có còn lái xe được nữa không, nhưng có thể chắc chắn là não của ngươi bị choáng nên xảy ra chút vấn đề."
"A? Rất tốt, rất tốt, còn có thể lái xe."
Biểu cảm của Bologo rất phức tạp, lẽ ra hắn không nên bận tâm đến con hàng Palmer này ngay từ đầu.
"Chúng ta đang ở đâu đây, Jeffrey." Bologo hỏi.
"Đi rồi sẽ biết, nhân tiện, Palmer, nhớ xử lý bãi nôn của ngươi", Jeffrey nói, "Đây không phải là địa phận của Cục Trật tự, những tên kia vui buồn thất thường, không biết chừng sẽ giữ ngươi lại làm người phục vụ".
"Hả? Lái xe không cần người phục vụ."
Palmer khoác một tay lên vai Bologo, đầu hắn vẫn chưa tỉnh táo lại.
"Được rồi, đừng để ý đến hắn."
Thấy vậy, Jeffrey cũng là bất lực, xoay người đi về phía trước.
Dưới chân có một sàn gỗ sẫm màu, xung quanh rất yên tĩnh, có thể mơ hồ nghe thấy một vài giọng hát, nhưng âm thanh quá yếu nên khó có thể phân biệt được.
Bologo ngửi thử một phát, khắp nơi đều có mùi thơm của rượu, nhưng ngoài mùi rượu còn có mùi cũ kỹcủa bụi bặm và một chút mùi ôi thiu, như thể có con chuột đã chết trong góc, xác của nó đã bị phân hủy và chứa đầy giòi.
"Hầm rượu? Nơi này vốn là như vậy, không chừng 'Cửa' ngay tại cái nào mở ra."
Jeffrey nhìn xung quanh, hai bên là vô số thùng rượu gỗ sồi, mùi thơm từ rượu tỏa ra, trên thùng rượu còn có một tấm bảng tên bằng sắt ghi thời gian cất giữ.
Bologo nhìn thoáng qua, thời gian ghi trên đó ít nhất cũng đã mấy chục năm, cách đó không xa là từng dãy kệ bày đầy những chai rượu.
"Đồ tốt a!"
Palmer đang lơ mơ chợt tỉnh táo lại khi ngửi thấy mùi thơm của rượu, hắn nằm xuống bên cạnh thùng rượu và ngắm nhìn những bảo bối phủ đầy bụi này.
"Là đồ tốt. Ở Cục Trật tự không uống được mấy thứ đồ tốt này. Mùi vị rất thơm. Đây là thêm vào một ít nguyên liệu giả kim sao? Thật xa hoa, ta thích."
"Những loại rượu này có đắt không?" Bologo không hiểu thứ này.
"Đương nhiên, ít nhất ta không đủ khả năng chi trả với mức lương hiện tại… nhưng ta cũng đã từng uống rất nhiều khi ở nhà", Palmer nói về quá khứ huy hoàng của mình, "Phòng của ta có một lối đi bí mật dẫn thẳng đến hầm rượu. Suốt một thời gian dài ta được 'uống rượu miễn phí', mãi cho đến khi mấy lão già hôi hám kia phát hiện ra lối đi bí mật đó".
"Mấy lão già chết tiệt đó."
Nói đến chuyện này, Palmer không quên mắng chửi những trưởng bối của mình, sau khi mắng chửi thì sắc mặt hắn vui vẻ trở lại.
"Không được, ta phải lấy một ít. Lâu rồi không được uống, miệng nhạt nhẽo quá!"
Bologo vốn đã quen với Palmer như vậy, nhưng khi nhìn vào đôi mắt sáng trưng kia, Bologo lại nhớ tới thân phận còn lại của Palmer, người thừa kế của nhà Krex.
Nhà Krex.
Gia tộc siêu phàm chiếm giữ Cao nguyên Nguồn Gió, một trong những người sáng lập Cục Trật tự, nắm giữ khối tài sản và quyền lực khổng lồ, cũng như sức mạnh siêu phàm đầy bí ẩn, còn Palmer thì là người thừa kế được chỉ định của gia tộc siêu phàm này.
Palmer không phải là ngậm thìa vàng từ khi ra đời nữa mà phải nói là ngậm Hòn đá triết gia kể từ khi ra đời. Từ khi còn nhỏ đến khi trưởng thành, mọi thứ về hắn đều đã được gia tộc sắp đặt cực kì cẩn thận, nếu sắp xếp và viết ra thì tựa đề cuốn sách có thể được gọi là "Cuộc đời của một người thành công".
Còn về trang sức xa hoa, đồ uống đắt tiền... Đối với Palmer, tất cả những thứ này chỉ là một phần của cuộc sống, căn bản không có gì đáng chú ý, giống như bia chai mà Bologo hay uống hàng ngày, hoặc là mấy cái đĩa nhạc cũ...
So với Palmer, gọi Bologo là một con chó đất cũng có thể coi là một lời khen ngợi đối với Bologo.
Ngôi sao sáng chói của thế giới siêu phàm, người thừa kế được chỉ định của nhà Krex, Palmer Krex, người đã được trời phú cho danh dự và quyền lực, một người như vậy hẳn sẽ cao quý, tao nhã và bí ẩn như trong câu chuyện truyền thuyết đã biết.
Nhưng hắn vừa mới nôn mửa như một con chó bị ngộ độc thực phẩm.
"Palmer, đến tột cùng thì nhân sinh của ngươi đã xảy ra sai lầm gì..."
Bologo nhìn Palmer, người đang tìm kiếm chén ở khắp mọi nơi, và tự lẩm bẩm trong lòng.
"Yo! Jeffrey Kaga!"
Những tiếng hò hét đầy say mê vang lên, nhìn về phía giọng nói, trên bậc thang dài của hầm rượu chẳng biết lúc nào đã xuất hiện một người. Hắn mặc một bộ trang phục màu đen quý phái, giống như những quý tộc từ hàng trăm năm trước, khuôn mặt anh tuấn, trắng nõn như thiếu máu.
Hắn nhìn Bologo, ánh mắt cả hai va vào nhau, một đôi đồng tử màu đỏ phản chiếu trong mắt Bologo.
Màu đỏ đó thật thuần túy, thật tươi sáng, như thể có máu ngưng kết lại trong đồng tử.
"Đây có phải là quý ngài Bologo Lazarus không?"
Người đàn ông hỏi.
"Đúng, Bologo Lazarus."
Jeffrey vỗ vào vai Bologo, rồi chỉ về phía Palmer, người đang đứng như trời trồng.
Ngay từ khi nhìn thấy người đàn ông này, vẻ mặt của Palmer trở nên nghiêm túc, như thể đang phải đối mặt với một kẻ địch lớn, chỉ là hành động cúi xuống bên cạnh thùng rượu, chuẩn bị mở vòi để lấy rượu bằng miệng trông thực sự rất buồn cười.
"Đây là cộng sự của hắn, Palmer Krex, kiểu gì về sau cũng sẽ phải tiếp xúc, nên ta đã dẫn hắn theo cùng, hy vọng không có vấn đề gì."
"Không sao, ta rất thích những người bạn mới, chứ đừng nói là mấy chàng trai nhà Krex", người đàn ông mỉm cười với Palmer, "Những ông già trong nhà ngươi vẫn ổn chứ? Không đến nỗi đã chết đi".
"Ừm, cơ thể rất cứng rắn, đến giờ vẫn có thể đuổi theo ta để đánh", Palmer đáp lại, hít một hơi thật sâu và cố gắng thả lỏng bản thân, "Những kẻ bất tử khác… Ta nên nghĩ ra nó sớm hơn, trong số những kẻ bất tử sao có thể thiếu nhà Villelis".
"Ngươi biết ta?" Nghe thấy nhà Villelis, người đàn ông hỏi.
"Không biết, nhưng ta nhận ra cặp mắt kia."
Ngay từ khi còn là một đứa trẻ, Palmer đã nhìn thấy đôi mắt đáng sợ này trên tư liệu của gia tộc, cùng những vết sẹo mà nhà Villelis để lại trên cơ thể của mấy lão già hôi hám đó.
"Ồ? Vậy sao? Ta chưa từng thích đôi mắt này, nên đừng quá lo lắng, ta không giống với người của nhà Villelis... mặc dù họ của ta là Villelis."
Nụ cười của người đàn ông trở nên thân thiết hơn, hắn dang tay ra và nói lớn.
"Các ngươi có thể gọi ta là Sore Villelis."
"Sau đó..."
Hắn bước sang một bên và làm một động tác chào đón.
"Chào mừng những người bạn mới đến với 'câu lạc bộ Kẻ bất tử."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện