Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)
Chương 3 : Ác ma, dao gấp và... nhạc rock
Người đăng: cyv97
Ngày đăng: 15:55 20-02-2022
.
Mở mắt ra, uể oải đứng dậy khỏi giường, Bologo thở ra một hơi dài và nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn là khung cảnh quen thuộc ấy.
Khói thải dày đặc bốc lên từ phía trên nhà máy, rồi chạy ngược lên bầu trời. Rất khó để dù chỉ một tia sáng xuyên qua đám mây đen khổng lồ này.
Đây chính là trạng thái bình thường của Opus. Đi cùng với sự tiến bộ của trình độ công nghiệp, các nhà máy trải rộng khắp thành phố. Tiếng sắt thép va vào nhau ầm ầm, khói bụi độc hại có thể nhìn thấy ở bất cứ đâu, tất cả cùng cộng sinh với thành phố này.
Ngoài cửa sổ là tiếng ồn ào của máy móc, sát vách thì vang lên tiếng tạp âm của TV, bên kia thì là tiếng cãi vã của cặp vợ chồng, và hành lang thì truyền đến tiếng đập cửa và chửi nhau không dứt, ngày này qua ngày khác.
Đây là cái giá của việc thuê nhà rẻ, nhưng Bologo không bận tâm. So với tiếng than khóc, rên rỉ trong ngục tối thì những âm thanh này dễ chịu gấp vạn lần, hơn nữa còn rất có hương vị của cuộc sống. Đôi khi, hắn thậm chí sẽ dựa vào tường và lắng nghe xem những người này đến tột cùng đang tranh cãi về điều gì.
Rời giường, rửa mặt, mặc quần áo.
Căn phòng của Bologo rất sạch sẽ, không có quá nhiều thứ linh tinh, thứ duy nhất có thể xem như đặc biệt là chiếc sa bàn bày ở phòng khách và cái máy phát nhạc nằm trong góc.
Trên sa bàn bày đầy quân cờ, mô phỏng thế trận tấn công và phòng thủ của quân đoàn, một bên còn dán mấy trương thiếp giấy, phía trên viết đầy chữ, dường như là tâm đắc của chủ nhân.
Phòng ngủ cũng rất đơn giản, chỉ kê một cái giường, một cái bàn, một cái đài trên bệ cửa sổ.
Đây là nhà của Bologo, hắn đã sống ở đây kể từ khi rời khỏi chiếc ghế sô pha ở nhà Adele. Thỉnh thoảng Bologo cũng sẽ mời Jeffrey tới nhà uống một hoặc hai chén, hoặc dẫn hắn đến nhà Adele và ăn bánh quy do bà ấy làm.
Bà ấy vẫn luôn lo lắng cho hắn, nghĩ rằng hắn vừa mới ra tù sẽ không thể tìm được việc làm vì tiền án. Vì vậy, để trấn an Adele, hắn đã nhờ Jeffrey giả làm ông chủ của mình. Lúc đó, bà ấy mới thực sự bỏ nỗi lo đi. Mặc dù về một khía cạnh nào đó thì Jeffrey cũng coi như là ông chủ của hắn.
Jeffrey đã dạy Bologo rất nhiều thứ, những tri thức về ma quỷ đều đến từ hắn, bởi vậy Bologo luôn cảm thấy Jeffrey không đơn giản như vậy, nhưng hỏi thế nào hắn cũng không nói, nên Bologo chẳng còn cách nào khác ngoài từ bỏ.
"Tiếp theo sẽ là ai chứ?"
Hắn vừa lẩm bẩm, vừa mở chiếc tủ quần áo treo đầy những chiếc áo sơ mi trắng giống hệt nhau ra.
"Ban ân" đã giao phó cho Bologo một khả năng hồi phục cực kì mạnh mẽ, và vì lý do này, trong quá trình đi săn ác ma, hắn luôn không thèm để ý đến sự an toàn của bản thân, mà dù sao thì hắn cũng không chết được.
Máu thịt sẽ không chết đi, nhưng quần áo của hắn sẽ bị tổn hại. Ngoài việc trả tiền thuê nhà thì khoản chi lớn nhất của Bologo chính là mua quần áo dự phòng. Kiểu dáng của chúng là đồng nhất để có thể ngụy trang như đang bán buôn.
Sau khi vệ sinh cá nhân, hắn ngồi trên giường, đối diện với bức tường được phủ một tấm vải đen.
Mở lon bia mua tối hôm qua ra, cắn một miếng bánh mì, đứng dậy, vén tấm vải đen lên, để lộ bức tường khuất sau đó.
Trên bức tường dán vô số tờ giấy nhớ, cùng với rất nhiều ảnh đen trắng, còn cả một số tờ báo đã được cắt nhỏ. Chúng được cố định bằng đinh ghim và nối bằng những sợi tơ đỏ, quấn vào nhau như mạng nhện.
Nhìn vào góc mạng nhện, người trong ảnh rất quen thuộc, Bologo thì thào lẩm bẩm tên hắn, rồi cầm bút vẽ lên tấm ảnh chụp một dấu gạch đỏ.
Doron Nord.
Đây là người cuối cùng trên danh sách, Bologo không còn việc phải làm cho đến khi Jeffrey gửi thông tin mới.
Ngồi trở lại giường, liếc đống "chiến công hiển hách" này, tâm trạng Bologo rất bình tĩnh. Hắn liền bắt đầu suy tính tới chuyện kế tiếp.
Và sau đó là… kỳ quan sát kết thúc.
Bologo không biết chuyện tiếp theo sẽ xảy ra với mình, liệu sẽ bị đưa trở lại ngục tối hay trở thành một thành viên của Jeffrey, nhưng điều có thể chắc chắn là hắn không thể bị đưa trở về ngục tối.
Cúi người xuống, chống hai tay lên mặt, vẻ trầm tư.
Cuộc sống ngăn cách trong nhà tù tối tăm ấy đã khiến Bologo bị tách biệt hoàn toàn với thế giới này. Dù có một năm giảm xóc nhưng hắn vẫn luống cuống chân tay. Ở trong thành phố này, hắn không có bạn bè hay là người thân quen nào, thường thì hắn sẽ chỉ đến thăm Adele.
Nhưng sau cái chết của Adele, mối liên hệ cuối cùng của hắn cũng không còn nữa, giờ hắn chỉ có một thân một mình.
Không có ác ma cần bị đi săn, cũng không có người thân hay bạn bè để thăm hỏi, về phần người nhà. . .
Bologo không tiếp tục suy nghĩ.
Sau cơn mê mang ngắn ngủi, Bologo quay trở lại phòng khách, cầm một đĩa nhạc lên và đặt nó vào máy phát nhạc. Sau đó không lâu, tiếng ca vang lên.
Có lẽ do trải nghiệm trong ngục tối nên Bologo là người rất dễ thỏa mãn, ham muốn hưởng thụ vật chất cũng rất thấp, sở thích duy nhất chính là âm nhạc và sử dụng sa bàn để tái hiện lại các trận đánh lịch sử.
Giọng ca cất lên mang theo chút tạp âm và sai lệch, những cũng chẳng còn cách nào khác, chiếc máy phát nhạc này là đồ cũ từ chợ secondhand, nó còn có thể chạy tiếp đã xem như là một kỳ tích rồi.
Miệng ngâm nga bài hát, Bologo trầm ngâm suy nghĩ, cuối tuần này là kết thúc kỳ quan sát, cũng là lúc quyết định hắn ở lại hay đi. Phải nói là hắn vẫn có chút lo lắng, kể cả trong chút thời gian rảnh rỗi hiếm hoi như hôm nay, hắn cũng không biết nên làm gì.
"Chắc chắn rồi, không thể bị giam trở về."
Sau một hồi suy nghĩ, Bologo phát ra tiếng thở dài như vậy.
Mối thù của Adele, áp chế nóng nảy phệ chứng, khả năng bù đắp linh hồn... còn cả những chuyện quan trọng kia nữa.
Chính xác thì Bologo đã giao dịch gì với ma quỷ?
Hắn không thể nhớ rõ, đoạn ký ức ấy giống như đã bị cố tình xóa đi. Bologo thậm chí còn không nhớ nổi tên và khuôn mặt của tên ma quỷ đó, mà chỉ nhớ được sự tồn tại của giao dịch, về phần nội dung giao dịch thì hắn cũng không rõ ràng.
Theo hồi ức thì khi Bologo tỉnh lại, mọi chuyện đã kết thúc...
Trong cuộc giao dịch ấy, Bologo đã mất đi một phần linh hồn, để rồi trở thành người đi vay như hôm nay.
Đến giờ hắn vẫn chưa rõ, mình đến tột cùng bỏ ra dạng gì đại giới? Thực sự chỉ có một phần linh hồn này hay sao? Vẫn là nói. . . Có càng nhiều đại giới đã bị mình lãng quên.
Bologo rùng mình, cảm giác này thực sự rất tồi tệ. Hắn thậm chí còn không biết mình đang mang “món nợ” gì trên lưng, chỉ biết rằng linh hồn của mình bị thiếu.
Về phần mình tại sao tới thế giới này, thì đó lại là một bí ẩn càng khó để chạm đến hơn.
"Như vậy, kết quả đến tột cùng là gì?"
Bologo cầm con dao gấp lên, tùy ý thưởng thức.
Vũ khí này rất thú vị. Khi chưa mở ra, nó là một tay cầm dài bằng kim loại. Với sự chuyển động của kết cấu cơ học, vỏ kim loại ở một bên sẽ bật ra, sau đó giống như một thanh công tắc, đoạn “thân dao” thứ hai sẽ bật ra từ bên trong, nắp của phần đầu tiên sẽ được đặt lại và trở thành "chuôi", tiếp theo là đoạn “lưỡi dao” sắc bén thứ ba sẽ trượt ra từ bên trong đoạn của “thân dao” thứ hai.
Kim loại lạnh lẽo vươn ra từng đoạn đặt ở trước mặt hắn với sát ý nặng nề.
Bologo thở dài, chờ đợi luôn khiến người nôn nóng.
. . .
Màn đêm buông xuống, Jeffrey đứng tại trên sân thượng, từ nơi này vừa vặn có thể nhìn thấy sát vách lâu, đó chính là nơi Bologo đang sống.
Tòa nhà cao tầng đổ nát được bao phủ bởi lớp rêu và dây leo trên các bức tường bên ngoài. Hầu hết các bức tường đã bị bong tróc và vỡ vụn ra, để lộ ra những mảng gạch đá màu đỏ trên đó.
"Bologo Lazarus có thể được tuyển hay không còn phụ thuộc vào kết quả bài đánh giá hôm nay."
Giọng nói vang lên từ phía sau Jeffrey, một người đàn ông cao, gầy chậm rãi bước tới, đứng cùng Jeffrey và nhìn sang phía tòa nhà cao tầng hiu quạnh dưới màn đêm.
"Ta cảm thấy hắn không cách nào thông qua đánh giá, Jeffrey." Người đàn ông kia nói.
"Tại sao? Chỉ vì hắn là một người đi vay? Yas," Jeffrey nhìn Yas và hỏi với vẻ không hiểu, "Hắn ưu tú như thế nào, ta nhớ là đã đề cập với ngươi qua điện thoại."
"Ta biết, nhưng ưu tú là một chuyện, thân phận của hắn lại là một chuyện khác… Ta đã không đồng ý ý định thuê người đi vay này ngay từ đầu." Yas bất thiện nói.
Jeffrey không nói gì thêm. Là đồng nghiệp cũ, hắn có thể hiểu được sự phản cảm của Yas đối với người đi vay, hay cũng có thể nói là sự phản cảm đối với tất cả mọi thứ có liên quan đến ma quỷ.
"Nhưng chúng ta xác thực cần dạng này người, dạng này vượt qua lẽ thường người." Jeffrey nghiêm túc nói.
Yas không phản bác bất cứ điều gì, hoặc cũng có thể nói là, đã đến bước này, phản bác cũng không có tác dụng gì nữa, chỉ cần lặng chờ kết quả phát sinh là đủ.
" ‘Phòng Khai Hoang’ đã hoàn toàn bao trùm, hiện tại kia tòa nhà cao tầng kia đã trở thành một bộ phận của ‘Phòng Khai Hoang, tiếp theo liền nhìn Lebius muốn đánh giá như nào… Nói thật, so với người đi vay, ta còn ghét Lebius hơn một chút." Yas nói.
"Đáng chết Lebius."
Jeffrey cũng mắng, nhưng cũng chỉ vỏn vẹn là mắng, nếu tất cả mọi chuyện là do "Lebius" kia làm, thì hắn không có quyền can thiệp vào.
"Được rồi, cùng ngồi một chỗ xem màn biểu diễn đi."
Yas đặt tay lên vai Jeffrey, thuận miệng nói.
"Ta cược ba trăm đồng Wenger, hắn sẽ chết trong bài đánh giá này, cho dù là khả năng tự lành quái dị kia, cũng sẽ cứu không nổi hắn."
Nghe vậy, trong mắt Jeffrey lóe lên một tia sáng kỳ lạ. Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, áp lực trên mặt biến mất.
"Ta đánh cược với ngươi, nhưng ta cược hắn sẽ giết chết tất cả vướng bận gia hỏa, thông qua đánh giá."
"Ừm? Tại sao ngươi lại tự tin về tên kia như vậy?"
Tại sao tự tin như vậy?
Jeffrey trên mặt lộ ra ý cười, hắn hỏi ngược lại.
"Ngươi biết 'Ban ân' của Bologo đến tột cùng là cái gì không?"
"Tự lành. . ."
Yas nói một nửa liền dừng lại, hắn cũng ý thức được vấn đề.
Hắn chưa bao giờ rõ "Ban ân" của Bologo là cái gì, chỉ chỉ nghĩ rằng đó là "tự lành" dựa trên báo cáo.
Nhìn thấy hắn phản ứng như vậy, Jeffrey hài lòng cực kỳ, "Đúng vậy, đối với chúng ta mà nói, 'Tình báo' là thứ quan trọng nhất, cho dù là ngươi, cũng không có quyền xem Bologo hồ sơ đúng không?"
"‘Ban ân’ của hắn là gì?" Yas có vẻ hơi vội vàng xao động.
Jeffrey giữ yên lặng, lộ ra ánh mắt như biết cười.
"Bất quá, dù cho không có cái gọi là 'Ban ân', ta cũng cảm thấy hắn có thể vượt qua bài đánh giá." Jeffrey nói, trong đầu hồi tưởng lại trước đây không lâu một màn.
Đó là những gì đã xảy ra ngay sau cái chết của Adele.
Jeffrey bất ngờ nhận được thông báo rằng người đi vay dưới sự giám sát của hắn đã mất kiểm soát.
Khi đó, Jeffrey đã sẵn sàng vô hiệu hóa Bologo và tống hắn trở lại ngục tối, nhưng khi đến nơi, thì mọi chuyện đã kết thúc.
Nhà kho khổng lồ như vậy chứa đầy những xác chết nát bét, còn cả mấy tên quỷ xui xẻo bị treo cổ trên xà nhà, tử trạng rất thảm thương, có vẻ như đã phải chịu rất nhiều sự tra tấn trước khi chết.
Lúc Jeffrey tìm thấy Bologo trong góc nhà kho, hắn đã biến thành một người dính đầy máu. Không biết hắn đã trải qua trận đại chiến gì, nhưng có thể thấy hắn đang rất mệt, thậm chí tốc độ tự lành cũng bắt đầu chậm lại, như thể thực sự sắp chết đi.
"Cho."
Nhìn thấy Jeffrey, Bologo lộ vẻ cao hứng, hàm răng nõn kết hợp khuôn mặt dính đầy máu đen tạo ra một cảm giác buồn cười đến khó tả.
Hắn giơ tay lên, đưa cho Jeffrey một tờ giấy.
Dòng chữ trên danh sách ngoằn ngoèo, đầy đau đớn và tuyệt vọng. Dòng chữ màu đen thấm đẫm máu, trông rất nặng nề.
Danh sách, đám ác ma danh sách.
Danh sách được Bologo dùng dao và máu nạy từ trong miệng lũ ác ôn này ra. Mỗi cái tên đều là một ác ma tiềm ẩn, bọn chúng đều tham dự vào hành động buôn lậu hòn đá triết gia.
Thoát ra khỏi hồi ức, Jeffrey thế mà cảm thấy mình có chút phấn khích.
"Bologo sẽ vượt qua, chỉ khi giành lại tự do, hắn mới có thể tiếp tục tiến lên, cho dù đó là để báo thù Adele hay để bù đắp linh hồn của mình."
Jeffrey lẩm bẩm nói.
"Không từ thủ đoạn, vô luận đại giới."
Ở phía xa "Phòng Khai Hoang" đã được kích hoạt, chỉ gặp xám trắng gạch đá bắt đầu di động, ngăn chặn cao ốc tất cả cửa ra vào, tinh mịn rườm rà đường vân tản ra ánh sáng nhạt, tại đại lâu trên vách tường chớp hiện không ngừng.
. . .
Bologo khoan thai tỉnh lại từ trên sô pha, dụi dụi đôi mắt mệt mỏi, lắc lắc cái đầu hơi đau, ánh sáng trong phòng lờ mờ.
Từ trước đến nay hắn không có thói quen ngủ trưa, bởi vì Bologo thường xuyên sẽ ngủ một mạch hết cả buổi chiều, đến khi tỉnh lại thì chính là đêm tối cô đơn... Cảm giác này cũng không tốt, mỗi lần khi tỉnh lại, giống như bị cả thế giới bỏ rơi.
Duỗi lưng, ngáp một cái thật dài, còn không đợi cơ thể thả lỏng hoàn toàn, hắn đã cảnh giác, mỗi một khối cơ bắp đều căng thẳng, tựa như dây cung bị kéo căng ra.
Bologo ngửi được một hương vị mục nát.
Tà dị, vặn vẹo, mục nát, tựa như những đống xác chết ngâm trong nước đọng. Nước và máu trộn lẫn vào nhau, phía trên ruồi muỗi bay đầy, phát ra tiếng ong ong nhức đầu.
Hương vị kinh tởm như vậy, nhưng dưới cái mũi của Bologo, nó lại có vẻ cực kì thơm ngon, vỏn vẹn chỉ cần ngửi thấy loại mùi này thôi cũng đã khiến cho hắn có chút hưng phấn, ngay cả cả máu cũng nóng lên.
Ác ma.
Đây là hương vị của ác ma.
"Linh hồn là 'cội nguồn' quý giá nhất của chúng ta, mọi sự thay đổi của linh hồn sẽ thể hiện trên thể xác, kẻ thiếu linh hồn sẽ xuất hiện bệnh trạng, kẻ mất đi hoàn toàn linh hồn cũng chính là ác ma. Cơ thể của chúng biến thành cái vỏ rỗng, phân hủy không ngừng, giống như một xác sống, chỉ còn cách nuốt chửng linh hồn mới có thể ngăn chặn sự thối rữa của thân thể và thỏa mãn cơn đói trong nội tâm.
Vì vậy, nhiều khi, ngươi có thể biết sự hiện diện của ác ma bằng mùi."
Những lời của Jeffrey văng vẳng bên tai, đây là điều hắn đã từng dạy Bologo. Kể từ đó, Bologo rất nhạy cảm với các mùi, dù là mùi thơm hay mùi hôi thối.
Ác ma sẽ tạm thời thỏa mãn cơn đói trống rỗng bằng cách nuốt chửng linh hồn và dùng cách này để ức chế nóng nảy phệ chứng, nhưng trên cơ thể vẫn sẽ thoang thoảng mùi thối rữa, sau đó phải dùng rất nhiều nước hoa để che dấu.
"Ác ma sao?"
Bologo lẩm bẩm, nhặt con dao gấp đang mở ra, ánh mắt cảnh giác.
Hắn không rõ ràng ác ma tại sao lại xuất hiện ở nơi này, nhưng hắn biết, trong tòa nhà cao tầng này ngoại trừ Bologo ra thì đều là người bình thường, đối mặt với ác ma, những người này không có chút sức phản kháng nào, bọn họ sẽ bị giết chết, nuốt chửng.
Mặc dù hàng xóm của mình rất khiến người ta chán ghét, nhưng bọn hắn cũng không nên biến thành khẩu phần lương thực của ác ma.
"Ta đây coi là chúa cứu thế sao?"
Bologo nói một mình.
Mở tủ quần áo ra giống như một nghi thức kỳ diệu nào đó, Bologo mặc một chiếc áo sơ mi trắng, thắt lại cà vạt và chỉnh lý bản thân trước gương, như thể hắn đang chuẩn bị đi làm.
Đúng, đây đúng là đi làm, chính xác hơn mà nói. . . thì là tăng ca.
Kéo ngăn kéo trong tủ ra, bên trong bày đầy những con dao gấp lạnh lẽo, Bologo thích những vũ khí như vậy, vừa chết chóc, vừa dễ cất giữ, quan trọng hơn là không có tiếng ồn quá mức.
Cầm lấy mấy con dao gấp, cắm vào dây đeo của áo lót chiến thuật, một con rồi lại một con, nhặt chiếc áo khoác đen lên, đem cái này trí mạng phong mang toàn bộ thu nạp.
Đi tới gần, mùi thối tràn ra từ khe cửa.
Trên mặt không hề sợ hãi, mà ngược lại, Bologo có chút mừng rỡ.
Những người khác có thể sợ ác ma, nhưng đối với Bologo, ác ma tượng trưng cho mảnh vụn của linh hồn, khả năng bù đắp linh hồn và ngăn chặn sự phát tác của nóng nảy phệ chứng.
Càng quan trọng hơn là, có thể phát tiết một cách hợp lý.
Ra khỏi phòng ngủ, đi ngang qua phòng khách, tùy ý cầm một đĩa hát lên và đặt trên máy phát nhạc. Đĩa hát màu đen bắt đầu quay chậm, có tiếng ma sát sột soạt.
Đẩy cửa ra, ánh đèn trên hành lang chập chờn, hắn từng phàn nàn rất nhiều lần với quản lý tòa nhà, nhưng gia hỏa này chỉ quan tâm đến tiền thuê, chứ chưa từng nghĩ đến việc sửa chữa.
Tiếng ồn ào thường ngày không còn nữa, hành lang im ắng đến lạ thường. Những bức tường ố vàng dán đầy những mẩu quảng cáo lộn xộn, dường như trong phút chốc cả tòa nhà chỉ còn lại Bologo.
Trong tòa nhà cao ốc cũ, con dao gấp kéo lê trên mặt tường, phát ra tiếng vang chói tai.
Bologo nhìn về phía cửa phòng của những người bạn hàng xóm, thì thấy những “cánh cửa” đã biến mất, thay vào đó là những bức tường xi măng trắng xám, không chỉ những người hàng xóm của Bologo, ngoại trừ căn phòng của Bologo, tất cả các cửa phòng khác đều bị tường xi măng chặn lại, ngay cả cửa sổ cũng như thế.
Toàn bộ tòa nhà cao tầng bị phong tỏa và biến thành một cái lồng giam.
"Sát trận chỉ nhắm vào ta sao?"
Không rõ "ác ma" đã làm điều này như thế nào, nhưng thay vì lo lắng, Bologo cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nó đồng nghĩa với việc hắn không phải tốn sức vào việc chiếu cố cho những người bạn hàng xóm.
Đã chứng kiến đủ loại sự kiện siêu phàm, Bologo nhanh chóng tiếp nhận tình hình hiện tại.
Dù sao ma quỷ và linh hồn đều thực sự tồn tại, vậy thì còn gì là không thể?
Sự im lặng chết chóc và mùi hôi, một cảm giác ớn lạnh kỳ lạ dâng lên trong tòa nhà bị phong bế, nhưng vào lúc này, một âm thanh trầm thấp đột nhiên phát ra từ phòng của Bologo, tiếp theo là nhịp trống nhấp nhô và tiếng guitar dần dần sôi động.
Tiếng nhạc Rock n' Roll khô nóng vang lên.
Khi mới đến thế giới này, Bologo hết sức đau khổ, hạng mục giải trí không chỉ thưa thớt mà lại còn “nguyên thủy”, trình độ khoa học kỹ thuật cũng lạc hậu chưa từng có, nhưng khi nhớ lại kiếp trước của mình, cũng chẳng kém là bao.
Từ sang thành kiệm khó, tâm trạng của Bologo lúc đó đại khái chính là như vậy, nhưng may mắn thay, trên đời này vẫn còn một số thứ khiến Bologo cảm thấy hứng thú.
Tỉ như nhạc rock.
"Tà dị với ngươi như bóng với hình! Tà dị với ngươi cùng giường chung gối! Tà dị kêu gọi dục vọng của ngươi!"
Trên máy thu âm, ca sĩ chính hát cháy hết mình đến khản cả giọng.
Bologo cũng ngâm nga giai điệu tương tự, cầm con dao gấp lạnh lẽo lên, tựa như tử thần đang đi dạo trong đêm tối.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện