Món Nợ Bất Tận (Vô Tẫn Trái Vụ)

Chương 16 : Ngã Ba Vô Định

Người đăng: cyv97

Ngày đăng: 19:26 08-03-2022

Thành phố của lời thề, Opus, Khe nứt lớn. Đây là một khe nứt khổng lồ, không ai có thể biết được nguồn gốc của nó. Giống như một vết sẹo bị cắt ra bởi các vị thần, chạy ngang qua thành phố của lời thề, Opus, sụp thành một cái rãnh sâu, chia thành phố ra làm hai khu vực lớn. Ngoại trừ những nơi giáp nhau phía bên ngoài thì người ta chỉ dựa vào một vài cây cầu bắc qua khe nứt để qua lại với nhau. Có rất nhiều truyền thuyết bí ẩn về nó, nhưng truyền thuyết cũng chỉ vỏn vẹn là truyền thuyết mà thôi. Vết nứt lớn hiện giờ do nhiều công ty chiếm giữ. Họ cho xây dựng nhiều mỏ khai thác trên khe nứt lớn và không ngừng đào xới nó, khiến cho vết sẹo dần mở rộng, các mỏ quặng phức tạp kéo dài khắp khe nứt lớn khiến cho môi trường bên trong ngày càng trở nên nguy hiểm và phức tạp. Điều càng tồi tệ hơn là, họ còn đổ đủ loại chất thải công nghiệp xuống những chỗ sâu không đáy trong khe nứt lớn. Theo thời gian, bên trong bốc lên làn sương mù màu xám độc hại, đôi khi chúng phun trào và trở thành cơn thủy triều xám bao phủ khắp thành phố, hay còn được gọi là thảm họa "thủy triều sương mù xám". Thành phố này nghe có vẻ hỏng bét đến cực độ, nhưng có thể là do nó bị kẹp giữa hai con vật khổng lồ, nên dù Opus có hỏng bét đến cỡ nào thì nó vẫn hoạt động trơn tru cho đến ngày nay. Bologo xuống tàu điện, đột ngột nhướng mày và chăm chú nhìn về phía trước. Một tấm biển cảnh báo được dựng lên cách đó không xa. Phía sau tấm biển cảnh báo chính là thế giới tối tăm, xám xịt, hắn đã tới gần khe nứt lớn. Khi "thủy triều sương mù xám" bùng phát, khói mù độc hại lan tràn khắp nơi, giống như một cơn bão cát bị cuồng phong khuấy động, nhấn chìm toàn thành phố, nhưng cư dân của Opus từ lâu đã quen với việc này, những tòa nhà gần khe nứt lớn đều có thêm biện pháp để bịt kín, hoặc là có hầm trú ẩn để đảm bảo tránh chú, cộng thêm với mặt nạ phòng độc… đã trở thành những vật dụng thường ngày trong thành phố. Khi mà sự bất thường xảy ra hàng ngày, thì nó cũng đã không còn gì khác lạ nữa. Khu rừng sắt thép dữ tợn gần trong gang tấc, những đám sương mù màu xám độc hại tuôn ra khỏi mặt đất, sau đó không lâu thì tan biến vào trong không khí và hòa vào bầu trời u ám. Vị trí hiện tại của Bologo chỉ là khu vực lân cận khe nứt lớn. Nó bị chiếm đóng bởi các công ty công nghiệp và dân nghèo. Hết cỗ máy khổng lồ này rồi lại đến cỗ máy khổng lồ khác dựng đứng, xen kẽ với những chiếc cáp treo vắt ngang qua bầu trời, trông giống như một cây đại thụ bằng kim loại cao chót vót. Phía dưới là vô số những ngôi nhà đổ nát, chất lỏng có màu sắc kỳ lạ chảy trên vùng đất hoang, tụ lại với nhau và rơi xuống cống rãnh, không biết đi về nơi nào. Bologo có thể nhìn thấy nhiều người nghèo mặc quần áo công nhân đang đi về phía ga cáp treo dẫn đến công trình, hình dáng ai cũng rất mơ hồ, chỉ để lại một cái bóng mỏng manh dưới làn sương mù mờ ảo. Cảnh tượng này rất phổ biến ở khe nứt lớn. Người nghèo đến cùng cực chỉ có thể sống cạnh đó. Để kiếm tiền, hầu hết họ sẽ trực tiếp trở thành công nhân của khe nứt lớn. Tương tự còn có những người tha hương từ xa đến đây, môi trường ở khe nứt lớn rất nguy hiểm, nhưng so với quê hương của họ, số tiền có thể kiếm được ở đây chắc chắn là nhiều hơn rất nhiều. Bologo đứng yên tại chỗ một lúc lâu, mặc dù sở hữu cơ thể bất tử nhưng cảm giác bỏng rát liên tục sau khi hít phải khí độc thực sự khiến người ta khó mà chịu đựng được. Hắn đeo mặt nạ phòng độc lên, tầm nhìn bị chặn lại bởi cặp kính dày cộp. Sải bước về phía trước, tiến về phía thế giới sương mù mông lung kia, hòa vào dòng người đang đi về phía trước, không một ai lên tiếng, xung quanh im lặng đến đáng sợ, ngoại trừ âm thanh trầm đục vang lên từ chiếc van thở, tất cả đan xen vào nhau, giống như một đám hồn ma trỗi dậy từ nấm mồ. Tầm nhìn hiện tại vẫn còn rõ ràng. Trong màu xám mờ ảo, có thể nhìn thấy nhiều bóng đổ với vô vàn sắc thái và màu sắc khác nhau, chúng mọc dày đặc dọc theo đường chân trời. Khi Bologo đến gần, từng tòa nhà màu trắng xám hiện lên trước mắt, con đường dưới chân thì lầy lội và trộn lẫn với những chất lỏng không biết tên. Nó giống như một thành phố chết bị bỏ hoang, nhưng vẫn có rất nhiều người đến sống ở đây. Mỗi người trên đường phố đều đeo mặt nạ phòng độc giống như Bologo. Mọi người tiến về phía trước trong im lặng, chỉ còn sót lại sự thờ ơ, lạnh lùng trong không khí. Còn có một vài người không chỉ đeo mặt nạ phòng độc mà còn mặc cả quần áo chống thấm nước, đây là những công nhân làm việc ở sâu trong khe vết nứt. Ở sâu bên trong đó, sẽ không chỉ có sương mù xám có mức độ độc hại rất cao, Mà còn cả nước thải công nghiệp nhỏ tí tách xuống không biết từ đâu, những chất lỏng không biết tên đó thường thường còn đáng sợ hơn sương mù màu xám rất nhiều. Càng tiến lên phía trước, tầm nhìn càng hỗn loạn, ánh sáng mặt trời biến mất, chung quanh chỉ còn sương mù xám xịt, nhưng chẳng mấy chốc sẽ thấy từng chiếc đèn sáng treo trên cao, chỉ đường cho người trong sương mù, sau đó thì những âm thanh máy móc gầm rú cũng dần trở nên rõ ràng. Bologo bước nhanh hơn, hắn không đến khe nứt lớn thường xuyên, nhưng cũng không phải là không biết tí gì về nơi này. Ngay sau đó, hắn liền thấy được từng dãy hàng rào rỉ sắt với những biển cảnh báo bắt mắt treo trên đó. Đứng bên cạnh, Bologo nhìn về phía trước, rất nhanh, tiếng gầm rú của máy móc ngày càng trở nên rõ ràng hơn, như thể tạo vật khổng lồ như dãy núi đó đang ở ngay trước mặt. Một luồng không khí mạnh tràn lên từ phía dưới hàng rào, lần lượt thoát ra khỏi các ống dẫn được che phủ bởi các cánh quạt, tạo ra một cơn gió mạnh cuốn làn sương mù độc hại lên không trung, nhưng rất nhanh lại lắng xuống một lần nữa. Một mái vòm màu xám hình vòng cung được hình thành trên cao, bao phủ lấy bầu trời bên trên khe nứt lớn. Sau khi luồng không khí phun trào, tầm nhìn dần trở nên rõ ràng hơn, Bologo nhìn thấy một khe nứt tựa như vực thẳm xuất hiện sau màn sương mù. Có rất nhiều giàn giáo được dựng ra cạnh khe nứt cùng với hàng loạt những hàng rào rỉ sét ở xung quanh. Giữa hành lang và dây cáp, có thể nhìn thấy vô số bóng người đang đi đi lại lại trong đó. "Cổng thoát nước số ba sắp mở, chú ý né tránh!" Giọng nói chói tai xen lẫn tiếng tạp âm của dòng điện phát ra từ trên loa, hơn mười giây sau, tiếng nước chảy ào ào từ phía dưới màn sương màu xám truyền đến. Bologo nhìn xuống, vô số những giàn giáo nhân tạo tràn ngập thành trong của khe nứt lớn, hành lang trên không trung trải dài quá tầm mắt của Bologo, những chiếc xe cáp từ từ lướt qua, chở đầy những hồn ma xám xịt giống hệt họ. Những chiếc ủng dẫm lên mặt kim loại, từng nhóm người đi ngang qua, mang trên lưng những thiết bị khai thác và tiến vào trong thang máy dẫn đến chỗ sâu của khe nứt lớn, giống như đang chìm xuống biển sâu và dần hòa vào trong làn sương mù. Tiếng sắt thép gầm rú, những tiếng loa vang lên không dứt, thỉnh thoảng còn cả những tiếng còi báo động, Bologo như đang ở một thế giới khác, một thế giới khác lạnh lẽo và trầm mặc, không có một cuộc trò chuyện nào ở đây, có thì chỉ là màn sương mù khổng lồ đang chậm rãi lan ra và âm thanh dưới van thở nghe như tiếng rên rỉ thảm thiết của người sắp chết đuối. Đây chính là khe nứt lớn. Bologo bước xuống cầu thang, có thể nhìn thấy cánh tay máy móc khổng lồ đang đi lên từ màn sương phía dưới, dây thép được kéo thẳng, không biết thứ gì được treo ở bên dưới. Khe nứt khổng lồ trước mặt là phần chính của khe nứt lớn. Nó cũng có nhiều khe nứt nhỏ mở rộng ra bên ngoài, đương nhiên là cũng có người sinh sống ở sâu trong những khe nứt đó. Theo thời gian, nơi này đã trở thành một khu vực màu xám của Opus, các loại hoạt động tội phạm thường xuyên xảy ra ở đây, cộng thêm tình hình phức tạp của khe nứt lớn, mặc dù chính quyền thành phố đã từng cố gắng quản lý nó, nhưng họ thậm chí còn không thể kiểm soát nổi các công ty đang chiếm đóng tại đây, chứ đừng nói là dọn dẹp sạch sẽ những con côn trùng ẩn nấp trong bóng tối này. Tuy nhiên, khe nứt lớn cũng không phải là hoàn toàn hỗn loạn, chẳng hạn như khu mỏ do công ty chiếm đóng cũng coi như an toàn, những kẻ có lòng dạ hiểm độc này sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai động đến việc kiếm tiền của mình, dù là xã hội đen cũng thế, cho nên các nhóm tội phạm sinh sống trong này đều rất hiểu chuyện, sẽ không đi can thiệp vào khu vực của công ty. Cứ như vậy, chẳng hiểu sao mà khe nứt lớn dần hình thành hệ sinh thái của chính nó. "Noam, Noam... Ngươi đang ở đâu?" Bologo lẩm bẩm, giọng nói đi qua van thở biến thành tiếng nỉ non vô nghĩa, nghe giống như một ác quỷ thì thầm trong đêm tối. Nhìn xung quanh, Bologo tiếp tục đi xuống theo bậc thang dài trên bức tường ngoài của vết nứt. Biển sương mù phía dưới cuộn lại, lộ ra ánh sáng mờ ảo, điểm đến của Bologo chính là chỗ sâu của biển sương mù này, là một nơi được gọi là Ngã Ba Vô Định. Đó là một khu mỏ bỏ hoang, bởi vì nó thông với một số khe nứt khác nên có rất nhiều người đi qua đường tắt này, lâu dần cũng có người đến sống ở đây, rồi họ gọi nó là Ngã Ba Vô Định. Ban đầu, một số công nhân sử dụng các vật liệu bỏ đi trong khu mỏ để xây dựng các giàn giáo và ngôi nhà treo trên vách đá. Thời gian dần trôi qua, ngày càng có nhiều người gia nhập, quy mô của nó không ngừng được mở rộng và biến thành khu vực tập trung nhiều người nhất ngoại trừ các khu mỏ khai thác của công ty bên trong khe nứt lớn. Ngã Ba Vô Định hiện là khu vực màu xám chính của khe nứt lớn, đủ loại người đi tới nơi đây, hiệu thuốc của Noam đặt ngay tại đó. Ở cuối con đường, Bologo đứng trước một cái thang máy, đợi một lúc sau, tiếng ma sát trầm đục vang lên, lồng thang máy rỉ sét chạy lên, cánh cửa sắt mở ra, vài người thợ mỏ phủ đầy bụi bước ra khỏi đó. Mặt nạ phòng độc che kín hết khuôn mặt của mỗi người. Bologo đi ngang qua họ, bước vào lồng thang, nhấn nút, sau vài giây, lồng thang hạ xuống và chìm vào màn sương mù dày đặc từng chút, từng chút một. Cảm giác này giống như đang lặn xuống biển sâu, Bologo đứng trong lồng lặn và từng đợt, từng đợt sương mù tràn qua khe hở khiến hắn cảm thấy khó mà thư thái, cơ bắp căng lên, đôi mắt dưới ống kính cảnh giác quan sát bốn phía xung quanh. Quy mô của Ngã Ba Vô Định lớn đến nỗi một số người từng nghĩ rằng đây là một khu đô thị mới, vì lý do này mà người dân Opus từ lâu đã không hiểu, tại sao một nơi như Ngã Ba Vô Định lại tồn tại, cho dù là một khu vực màu xám, tại sao lại phải tốn nhiều lợi ích như vậy để duy trì sự tồn tại của nó? Để bao nhiêu người bất chấp nguy hiểm mà vẫn muốn đặt chân vào đây. Bologo cũng từng không hiểu lắm, nhưng sau khi gia nhập Cục Trật tự, về cơ bản thì hắn đã hiểu. Dưới sự kiểm soát của Cục Trật tự, những ác ma và kẻ địch của Cục Trật tự muốn có một nơi tự do, thì nơi duy nhất còn lại cho bọn chúng chỉ có thể là khe nứt lớn bị bao trùm trong màn sương mù xám xịt này. Giống như bầy chuột, côn trùng bị xua đuổi, chỉ có nơi tối tăm và chật hẹp này mới có thể chứa chấp được sự tồn tại của chúng. Tiếng kim loại chói tai vang lên, lồng thang đã đến điểm cuối, cửa sắt bị kéo ra, Bologo lần nữa đặt chân vào con đường nhỏ tối tăm. Từ giờ trở đi hắn phải cực kỳ cảnh giác, không một ai biết kẻ ẩn sau lớp mặt nạ phòng độc kia đến tột cùng là người hay ác ma. Cổ tay có chút bên trên nhấc, Bologo cảm nhận được một trận băng lãnh, một con dao gấp được buộc vào đó, chỉ cần hắn hơi dùng lực, liền có thể vung ra, nắm chặt, sau đó chém giết. Bước ra khỏi bóng tối, tầm nhìn dần trống trải, Bologo nhìn ra phía xa, sau hành lang trải dài quanh co, hắn thấy một tia sáng chói rọi xuyên qua làn sương mù mà tới. Những tòa nhà ngoằn ngoèo và kỳ dị như thể đang còn sống, mọc lên dọc theo những vách đá dựng đứng đầy hoang dại, chằng chịt và chồng chất lên nhau, giống như một loài rong biển sinh trưởng cực tốt, phình ra trên nền đá cứng, cùng với rất nhiều sợi cáp bằng thép và hành lang trên không trung kết nối với nó. Ngoài ra còn có không ít giàn giáo có thể được nhìn thấy ở khu vực ngoại vi. Đi kèm với tiếng búa gõ, một miếng thép tấm được treo lên, gia cố trên những tòa nhà cao cồng kềnh. Từng tòa tháp cao chọc trời, trông vô cùng quái dị mọc lên từ đống kiến trúc này, tựa như những loài thực vật hướng về ánh mặt trời, phía dưới thì có thể nhìn thấy rất nhiều bảng hiệu đèn neon, chỉ có điều là bị sương mù bao phủ. Bologo cũng không nhìn rõ trên đó viết cái gì, càng đi xuống thì con đường càng chật hẹp, hàng loạt những ống dẫn đang xả nước thải, chúng biến thành những cơn mưa lớn đổ rào rào xuống chỗ sâu hơn của khe nứt lớn. "Ngã Ba Vô Định." Bologo thì thào gọi tên nó, toàn bộ Ngã Ba Vô Định trông như một boong-ke treo lơ lửng trên không, dưới đáy boong-ke là một cổng vòm rất lớn. Bên trong cổng vòm, cáp treo từ từ đi ra, dọc theo dây cáp bằng thép là lối thông sang các ngã rẽ khác nhau. Không dừng lại quá lâu, Bologo bước về phía hành lang đang khẽ lắc lư trên không trung, hướng về phía Ngã Ba Vô Định đi tới. Đây là mấy tuyến đường chính để đi vào Ngã Ba Vô Định. Khi leo lên hành lang trên cao, người xung quanh nhiều hơn không ít, tất cả đều im lặng và mang theo những mục đích khác nhau, tiến về phía khu đô thị boongke kỳ quái và ngoằn ngoèo này.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang