Mạt Thế Tiến Hóa
Chương 55 : Lần đầu tiếp xúc với gái đẹp
Người đăng: Lan_Thi
Ngày đăng: 13:26 12-05-2020
.
Cầm chai nước mà Tân đưa cho, An nhiên không vội uống ngay mà đưa tới cho mẹ mình. Mẹ cô bé nom chai nước trong tay con mình một chút, rồi ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn hắn. Thấy hắn khẽ cười và gật đầu thì cô ta liền vội vã mở nắp rồi đưa tới miệng giúp An Nhiên uống trước.
- Ừng ực.... – Trong không gian yên tĩnh, trống trải rộng lớn của gian đại sảnh biệt thự thì tiếng uống nước của An Nhiên tuy nhỏ nhưng cũng vang lên thật rõ ràng.
Nằm dưới ghế sofa, con Lu nghe thấy có tiếng uống nước liền cố gắng đưa đầu lại gần tay hắn rồi lè lưỡi liếm với vẻ đáng thương. Cúi xuống, Tân nhìn vào mắt con Lu là hiểu ngay nó muốn gì. Không để cho đồng bạn của mình phải chờ đợi, hắn nhanh chóng móc trong ba lô ra một chai nước nữa. Liếc mắt nhìn xung quanh một chút, hắn với lấy cái bát thủy tinh để trên bàn rồi đổ nước vào đó. Nâng nhẹ đầu con Lu nên, hắn đỡ lấy cho nó cúi cuống lè lưỡi uống nước. May mắn lúc trước hắn lấy được trong chiếc xe bán tải khá nhiều chai nước lọc, nếu không giờ chẳng biết tìm đâu ra vì bên trong nhà hai mẹ con An Nhiên nước đã mất từ lâu.
Trong lúc đỡ con Lu để nó uống nước, thỉnh thoảng Tân ngẩng đầu lên liếc nhìn hai mẹ con An Nhiên phía đối diện. Dưới ánh nến bập bùng, hắn thấy tình trạng của hai mẹ con không được tốt lắm. Sắc mặt của cô bé tái nhợt, cơ thể thỉnh thoảng lại run lên từng đợt dù đã mặc lớp áo khoác dày. An Nhiên thì còn đỡ, mẹ của cô bé mới thực sự nghiêm trọng cần phải được chăm sóc ngay. Không biết vì lí do gì mà mặt cô ta lúc này xanh lét như không còn một chút máu, đôi môi thì khô khốc nứt vỡ ra ở nhiều chỗ. Nhìn cơ thể gầy yếu mỏng manh cứ run lên nhè nhẹ của cô ta thì hắn cảm giác như cô ấy có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Với tình trạng bết đát như vậy, hắn hơi khó tin lúc nãy cô ta còn đủ sức để tấn công hắn.
Ngắm nhìn mẹ An Nhiên một lúc, hắn mới nhận ra một điều rất quan trọng. Đó là cô ta rất trẻ và đẹp, có thể nói là phụ nữ xinh nhất mà hắn được nhìn thấy ngoài đời thực kể từ bé đến giờ. Dù cho sắc mặt bây giờ không tốt, còn đầu tóc thì bết bẩn rối tung như tổ quạ nhưng như vậy cũng không thể làm lu mờ được nét đẹp tự nhiên hiếm có của cô ta. Cô ấy có dáng người rất cao, hơn hắn một nửa cái đầu và khá là mảnh mai. Cơ thể cô ta hơi gầy, nhưng khúc nào lại ra khúc đấy, ngực lớn, mông cong và eo theo gọn. Cho nên, dù cô ta đang mặc cái áo len dày và quần bò cũng cũng không át đi được những đường cong quyến rũ. Đặc biệt trên khuôn mặt trái xoan thanh tú, cô ta còn sở hữu hai hàng lông mày lá liễu hiếm có cùng đôi mắt trầm buồn và sống mũi cao nữa. Với sự kết hợp hoàn hảo trên khuôn mặt này, hắn đoán trước kia cô ta chắc chắn phải là một hotgirl xinh đẹp có tiếng. Nghĩ về thực tại, hắn khẽ thở dài một hơi. Có lẽ cô gái xinh đẹp này chắc chẳng bao giờ ngờ được rằng cũng có lúc bản thân lại rơi vào hoàn cảnh éo le thế này được.
Là một thằng độc thân lâu năm nên lần đầu tiên được nhìn thấy gái đẹp là Tân bất giác nhìn đến thẫn thờ cả người. Con Lu uống xong nước rồi nằm lại trên ghế từ lúc nào hắn cũng không hay. Một tay cầm bát nước, một tay thì vẫn trong tư thế đỡ cái gì đó, trông hắn lúc này ngu hết sức. Có lẽ, hắn cũng chẳng bao giờ tưởng tượng ra được, có một ngày mình được tiếp xúc với người đẹp ở tầng lớp thượng lưu, những người trước kia mà hắn chỉ có thể nhìn thấy trên tivi, tranh ảnh.
Phía đối diện, mẹ An Nhiên sau khi cho con mình uống no đủ thì cô ta mới cầm chai nước đưa lên miệng uống. Do nước bên trong chai đã vơi đi gần hết nên cô ta mới uống được hai hớp là chai nước cạn khô. Vẫn còn rất khát, cô ta liếm nhẹ đôi môi nứt nẻ của mình theo bản năng rồi liếc mắt về phía Tân. Bất ngờ cô ta thấy hắn nhìn mình đến thẫn thờ cả người. Dù là người đã có chồng con, nhưng cô ta vẫn cảm thấy xấu hổ, nóng rực cả mặt. Không biết phải làm gì trong trường hợp này nên cô ta đành cúi gằm xuống và ôm bé An Nhiên vào lòng rồi không dám ngẩng đầu lên nữa.
An Nhiên uống đủ nước xong, nhờ dòng nước mát lạnh lan tỏa khắp cơ thể nên cô bé tỉnh táo lại rất nhiều. Bình thường thì bản tính của cô bé vốn rất hoạt bát nên liếc thấy chú Tân nhìn mẹ mình chằm chằm liền không nhịn được tò mò hỏi:
- Sao chú Tân nhìn mẹ chằm chằm thế? – Ngẩng đầu lên, cô bé tròn mắt hỏi mẹ.
- ....
Nghe thấy con mình hỏi, nhưng mẹ cô bé không đáp lời mà cúi đầu thấp hơn nữa, còn Tân thì giật mình tỉnh lại. Tay chân lóng ngóng, hắn bất giác để bát nước vuột ra khỏi tay rơi xuống nền nhà một cách lãng phí. Nhớ lại hành động lúc nãy của mình, hắn xấu hổ đến đỏ cả mặt. May là ánh nến bập bùng không chiếu rõ được điều này, nếu không thì hắn chẳng biết phải chui vào đâu nữa. Nhất là khi An Nhiên lại đang nhìn mình chằm chằm thế này. Bầu không khí lúng túng mất mấy giây. Sau đó, hắn lắc lắc đầu cố gắng thu hồi cảm xúc. Trở về với thực tại, hắn nhận thấy mẹ An Nhiên vẫn còn khát liền lấy một chai nước lọc nữa đưa sang.
- Chị uống thêm nước chứ? – Cầm chai nước trên tay nhoài người về phía trước, hắn khẽ cười cất tiếng.
Nghe tiếng, mẹ An Nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn một chút rồi rụt rè đưa tay nhận chai nước. Cầm xong, cô ta chưa vội uống mà ấp úng trả lời với âm thanh thật nhỏ:
- Vâng. Cám... Cám ơn anh...
Ngồi trở lại ghế sofa, hắn hơi ngạc nhiên về mẹ của An Nhiên, bởi cô ta mang đến cho hắn cảm giác không giống như một người giàu có ở trong biệt thự cao cấp. Những người sống trong giàu sang từ bé dù có thân thiện thế nào đi chăng nữa thì lúc nói chuyện với họ, hắn luôn có cảm giác không tự nhiên. Nhưng mẹ của An Nhiên lại khác, cô ấy làm hắn liên tưởng đến một cô gái hàng xóm hiền lành vậy. Điều này thật tốt, nó giúp cho sự tự tin khi tiếp xúc với người lạ của hắn tăng cao hơn hẳn.
- Không có gì đâu chị!
Khách sáo đáp lại xong, nhìn thấy mẹ An Nhiên uống nước, nói chuyện không tiện, hắn định chuyển sang mở lời hỏi thăm An Nhiên thì đột nhiên có âm thanh lạ vang lên:
- Ọc... Ục... Ục... – Tiếng bụng của An Nhiên bất ngờ réo lên to và vô cùng rõ ràng khiến cô bé xấu hổ rúc đầu vào ngực mẹ không dám ló đầu ra nữa.
Nghe thấy âm thanh này, cơ thể hắn cũng tự động nổi lên phản ứng. Ngay lập tức, hắn cảm thấy mắt nhòe đi, hoa lên từng đợt choáng váng khiến chân tay bủn rủn, bụng thì nổ bùng lên cơn đói đến cồn cào hết cả ruột gan. Tay run run, hắn gấp gáp mở chai nước ra uống thêm mấy ngụm vào thì cảm giác xấu mới đỡ đi một chút. Xem ra,bây giờ không phải là lúc hắn ngồi nói chuyện, tán gẫu. Trước mắt, hắn phải giải quyết vấn đề của cái bụng ngay tức khắc, vì chắc hai mẹ con An Nhiên cũng đói lắm rồi.
Cúi xuống, lục ba lô, Tân móc mấy gói đồ khô ra rồi đặt lên bàn.
Nhìn thấy thức ăn, đôi mắt của An Nhiên sáng lên định vươn tay chộp lấy thì bị mẹ ngăn cản lại. Mắt nhìn chằm chằm vào đồ ăn với vẻ khao khát cực độ, nhưng mẹ của An Nhiên vẫn có thể kiềm chế không lao lên. Ý chí của cô ta thật mạnh mẽ, khác xa với vẻ yếu đuối bên ngoài làm hắn rất ngạc nhiên. Không để họ phải đợi lâu, hắn lên tiếng:
- Chị và cháu ăn tạm đi cho đỡ đói... – Hắn còn chưa nói hết câu liền trố mắt thẫn thờ cả người khi thấy cả hai mẹ con vồ lấy đống đồ khô với một tốc độ nhanh đến đáng sợ rồi xé mở tống vào mồm ăn.
Nghẹn giọng không biết nói gì hơn, hắn móc thêm mấy hộp thịt để lên bàn. Cơn đói đúng là đáng sợ, xem ra, đến lúc ấy thì ai cũng giống nhau thôi, có thể kiềm chế bình thản được thì là phật rồi chứ không phải người. Hai mẹ con An Nhiên ngấu nghiến ắn được một tí thì bị nghẹn, hắn đành phải đưa thêm cho họ mỗi người một chai nước để uống cho xuôi rồi ngồi chờ đợi.
Một lát sau, khi mẹ của An Nhiên ăn được một ít đồ khô vào bụng. Xoa dịu được phần nào cơn đói xong thì cô mới sực nhớ ra, trong nhà mìnhngoài hai mẹ con ra vẫn còn một người nữa. Ngẩng đầu lên liếc nhìn, cô vô cùng xấu hổ, ngại ngùng khi thấy chủ nhân của đống đồ ăn này vẫn chưa động vào cái nào và đang ngồi chăm chú xem hai người. Mặc dù vẫn còn rất đói, nhưng cứ thế mà ăn nữa thì thật không tiện. Hít sâu một hơi rồi thở nhẹ ra, cô ta cất tiếng hỏi:
- Anh không đói à? – Có lẽ đã ổn định cảm xúc, hoặc ăn vào có sức hơn nên giọng nói của mẹ An Nhiên rõ ràng rành mạch không còn ngắt quãng nữa.
- Không. Tôi có đói! – Tân lắc đầu trả lời.
- Vậy tại sao... – Mẹ An Nhiên ngập ngừng hỏi tiếp, nhưng chưa nói hết câu Tân đã ngắt lời.
- Ăn mấy thứ này không đủ no, dù có ăn nhiều thế nào đi chăng nữa! – Hắn cầm một túi bim bim lên, nhíu mày nhìn vào nó rồi giải thích.
Trả lời xong hắn lại hỏi tiếp luôn:
- Bếp ga nhà chị vẫn dùng được bình thường chứ?
- Vâng! – Hơi khó hiểu vì tại sao hắn hỏi vậy nhưng mẹ An Nhiên vẫn đáp lời ngay.
- Vậy tốt quá! – Tân mừng rỡ reo lên. Sau đó, hắn không dông dài nữa mà nói luôn mục đích chính của mình:
- Thế cho tôi mượn bếp của chị để làm mấy món ăn nóngcho ấm bụng nhé...
- Vâng! Anh cứ tự nhiên! – Nghe vậy, ánh mắt của cô ta toát lên vẻ chờ mong. Khẽ gật đầu đồng ý xong, mẹ An Nhiên nói tiếp luôn:
- Để em mang mấy cây nến xuống đốt lên cho sáng!
- Cũng được... – Gật đầu đáp lời xong, hắn ngập ngừng một tí rồi nói ra khả năng của mình:
- Thực ra tôi có thể nhìn thấy trong bóng tối. Không đốt cũng chả sao...
- Thật không? – Nghe hắn nói, mẹ An Nhiên kinh ngạc bật thốt lên.
- Oa! Chú Tân siêu quá... Cứ như siêu anh hùng vậy... – Đang miệt mài nhét đống đồ khô vào mồm, nghe thấy hắn nói hay quá cô bé An Nhiên cũng thể nhịn được phải ngừng lại hóng hớt.
Cười lên với An Nhiên một chút, Tân không ngờ được là cô bé giờ khác hoàn toàn so với ấn tượng lúc mới gặp. Điều này thật tốt vì như vậy đồng nghĩa với việc tinh thần của cô bé đang rất ổn và không bị ảnh hưởng bởi những điều đáng sợ đã xảy ra. Đeo ba lô lên trước ngực, hắn bế con Lu rồi vội vàng thúc giục:
- Chúng ta xuống bếp luôn chứ chị nhỉ?
- Vâng! – Đáp lời xong, mẹ An Nhiên cũng lập tức đứng lên. Với tay, cô ấy cầm lấy cây nến cắm trên bàn rồi dắt tay An Nhiên đi trước dẫn đường cho hắn.
Đi qua hành lang dài dẫn xuống bếp, hắn lại một lần nữa không thể không cảm thán rằng, tòa nhà này thật rộng. Nhưng to lớn, đẹp để rồi đến bây giờ thì làm sao chứ, mất đi ánh sáng của điện nó thật lạnh lẽo trống trải khiến người ta cô đơn đến tận cùng. Chỉ nghĩ đến cảnh một mình ở trong cơ ngơi này, hắn thà ở trong gian nhà trọ chật hẹp nhưng ấm cúng của mình hơn.
- Con Lu bị sao vậy chú Tân? – Đi ở phía trước, An Nhiên bỗng ngoái đầu lại đằng sau hỏi.
- Nó không sao đâu. Bị ốm, lát nữa ăn xong là khỏe ngay thôi! – Thu hồi cảm xúc, Tân nói dối cho qua để An Nhiên đỡ lo, chứ hắn không thể kể ra việc con Lu bị quái đỉa cắn để cô bé kinh hãi được.
- Anh chắc là rất yêu quý con chó này nhỉ? – Đang dẫn đường, mẹ của An Nhiên cũng tò mò xen vào.
- Đúng vậy! Đối với tôi nó không phải là con vật mà là đồng bạn của mình... – Nhìn lại con Lu, hắn nghiền ngẫm trả lời. Sực nhớ ra một điều khá quan trọng nên hắn cất tiếng hỏi luôn:
- À! Quên mất vẫn chưa hỏi, chị tên gì nhỉ?
- Em tên Huyền Linh... – Nghe hắn hỏi, mẹ An Nhiên đáp lời xong liền ngập ngừng nói tiếp.
- Có khi em còn ít tuổi hơn anh ấy...
- Vậy chị bao nhiêu tuổi? – Tân tò mò hỏi luôn.
- Em 25! Còn anh...?
Nghe đáp án, hắn hơi ngác nhiên khi biết được số tuổi thật của Huyền Linh. Ngẫm nghĩ tính nhẩm một chút, hắn trả lời cô ấy:
- Chúng ta bằng tuổi nhau rồi!
- ...
........MTTH.........
Một lát sau, xuống bếp.
Tân để con Lu nằm lên hai cái ghế của nhà ăn,xong hắn mang ba lô đi nhanh tới chỗ bếp ga kéo khóa rồi móc đồ. Trong khi đó, Huyền Linh thì tiến tới chỗ ngăn tủ ở góc khác rồi mang hết mấy cây nến ra để lên bàn. An Nhiên không có việc gì làm thì bắt đầu mon men lại gần con Lu, cô bé nhích từng chút một tìm cách tiếp cận nó. Sau khoảng thời gian buổi sáng đến bây giờ thì cô bé đã hoàn toàn không sợ hãi con Lu nữa. Thậm chí cô bé còn có vẻ yêu thích nó và muốn vuốt ve. Áp sát thành công, cô bé liền rón rén đưa tay xoa khẽ đầu con Lu. Một lát sau, thấy con Lu không có biểu hiện ghét bỏ cô bé mạnh dạn hơn thử đút bim bim cho ăn. Hành động ngây thơ của An Nhiên thật dễ thương, nhưng rất tiếc là con Lu bây giờ không thể ăn được mấy thứ này.
Để mặc An Nhiên vui đùa với con Lu, hắn nhanh chóng móc mấy tảng thịt bò, xương lợn và rau cải ra khỏi ba lô. Lấy một cái nồi to cho tất cả vào, hắn đổ nước rồi rửa sạch vụn đá bám ở trên. Rửa xong, gạn nước bẩn đổ đi, hắn nhấc mấy tảng thịt bò ra để lên thớt còn xương thì cứ để nguyên trong nồi. Lấy hai chai nước khác, hắn đổ thêm vào cho được lưng nồi nước thì thôi. Nêm các loại gia vị xong, hắn bật bếp to lửa ninh lên.
Trong khi chờ đợi nước sôi, hắn với lấy con dao làm bếp cắm trong hộp rồi nhanh chóng cắt mấy khối thịt bò ra từng khối hình vuông nhỏ để đấy, lát nữa cho vào nồi sau. Giải quyết xong xuôi mấy miếng thịt, hắn liền ngồi xuống gỡ mớ rau cải ra rồi nhặt. Hắn vừa mới nhặt được mấy cây thì Huyền Linh tới với hai cây nến cầm trên tay. Cắm một cây lên gần bếp, một cây ở gần bên cạnh hắn xong, cô ấy quay lại nhặt rau cùng hắn. Ngẩng đầu lên nhìn Huyền Linh một chút, mặc dù đang rất mệt mỏi và đói nhưng hắn vẫn thấy tim mình gia tốc lên đập bình bịch. Hắn muốn nói một cái gì đó cho có chuyện, nhưng suy nghĩ trong đầu lúc này lại hỗn loạn tưng bừng, chả biết nên nói cái gì nữa. May mắn, không để hắn phải lúng túng lâu, Huyền Linh đã mở lời cất tiếng trước:
- Anh định làm món gì vậy? – Cô ta ngẩng đầu lên liếc cái nồi đang đun trên bếp ga một tí rồi tò mò hỏi hắn.
- Thịt bò hầm với rau cải.... Chỗ thức ăn tôi kiếm được chỉ cho phép làm được thứ này! – Nghe tiếng nói dịu nhẹ của Huyền Linh, hắn cảm thấy khá là căng thẳng nên trả lời giọngcó chútcứng nhắc ngắt quãng.
- Được như vậy là tốt lắm rồi. Mà với tình hình bây giờ anh lấy được thịt ở đâu thế? – Ngước mắt lên nhìn hắn đánh giá, cô ấy háo hức hỏi.
- Tại một nhà hàng trên đường, nhưng không dễ chút nào vì bọn quái vật có ở khắp mọi nơi. Đồng bạn của tôi bị thương cũng là do việc này – Có lẽ đã quen hơn một chút nên lần này hắn không cảm thấy áp lực nữa mà đối đáptrôi chảy. Nói đến bị thương, hắn sực nhớ ra cô gái trước mặt mình cũng bị thương lên cất tiếng hỏi thăm:
- Mà vết thương của cô ổn chứ?
- Đỡ nhiều rồi anh. Nó đã bắt đầu đóng vẩy, em cũng không ngờ nó bình phục nhanh vậy! – Huyền Linh ngẫm nghĩ một tí rồi đáp lời.
- Anh đoán. Sau trận động đất kinh hoàng đó có một tác nhân gì đó xuất hiện đã biến đổi tất cả chúng ta từng chút một... – Vào câu chuyện chính, hắn nhíu mày suy nghĩ nói. Không biết có phải do quá tập trung hồi tưởng hay không mà hắn thay đổi cách xưng hô lúc nào không hay.
Bất chợt, hắn nhớ ra một vấn đề vô cùng quan trọng mà bản thân đã quên khuấy đi nên cất tiếng hỏi Huyền Linh:
- Mà người tấn công anh lúc mở cửa là em à?
- Xin lỗi... Lúc ấy, em tưởng... – Nghe Tân hỏi cái này, Huyền Linh tưởng hắn trách mình nên áy náy ngập ngừng giải thích. Nhưng cô chưa nói hết câu thì hắn đã ngắt lời nói tiếp:
- Không sao. Em làm như vậy là đúng, anh không có ý trách em mà chỉ muốn hỏi khi đó anh nhìn thấy cánh tay chìa ra giống như là khung xương... Có phải là tay em không.
- Là tay em đấy. Anh xem này!
-------OoO-------
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện