Mạt Thế Tiến Hóa

Chương 43 : Giải cứu thành công gần trong gang tấc

Người đăng: Lan_Thi

Ngày đăng: 23:12 10-05-2020

.
Giữa khoảnh khắc một phần một nghìn của giây, khi con quái vật nấm đầu người sắp chồm lên cơ thể bà mẹ trẻ thì lưỡi rìu của Tân chuẩn xác bay tới cắm vào đầu nó. - Phập… Ngay lập tức, lưỡi rìu sắc bén đâm xuyên ngập gần hết vào trán con quái vật. Lực đạo cực mạnh khiến đầu con quái nảy về đằng sau hơi chững lại một chút. Nhưng theo quán tính, nó vẫn thành công vồ lấy bà mẹ. Rống lên một tiếng giận dữ, con quái há to cái miệng bị xé rách rộng đến mang tai của mình chuẩn táp xuống. - GRAOOO!!! Đang dùng hết tốc lực chạy tới, chứng kiến việc này, trái tim của Tân treo lên như muốn vọt ra khỏi cổ họng. Còn vài mét nữa thôi là con Lu chạy tới nơi rồi, hắn không thể trơ mắt nhìn thảm kịch xảy ra được. Phát hiện trước mặt có một chiếc xe ô tô con, hắn cắn răng tung người bật nhảy lên rồi đạp hai chân vào mui xe. Trùng gối, hắn hạ thấp trọng tâm và hơi nghiêng cơ thể về phía sau. Thành công hãm lại khẩn cấp, hắn vội dùng tay trái nắm chặt lấy cổ tay phải rồi vận sức. Sau đó, hắn gồng mình đạp mạnh hai chân bật ngược về đằng sau, đồng thời hai tay giật mạnh và phát động năng lực thu sợi tơ trong lòng bàn tay phải về. - Phực… Gần như tức thời, khi con quái vật nấm đầu người đang táp xuống, sắp sửa cắn vào cái cổ non mềm của người mẹ thì bị lực kéo cực mạnh của Tân tác động. - Uỳnh... Ngay lập tức, con quái bị kéo vuột khỏi cơ thể bà mẹ, văng về đằng trước một đoạn rồi rơi xuống lòng đường. - GRUUU!!! Rú lên đau đớn, con quái vật vẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì cơ thể nó bị lôi về đằng trước. - XOẠT... XOẠT... XOẸT... Vô cùng hoảng sợ, con quái vật ra sức vùng vẫy kêu gào. - Graooo... Gruuu... Nhưng mọi nỗ lực của con quái không có một chút tác dụng, nó vẫn bị kéo rê đi trên mặt đường với một tốc độ ngày càng nhanh. Vài giây sau, khi khoảng cách của Tân và con quái đã thu ngắn chỉ còn hai mét. Hắn liền tụ lực vận sức đến mức nổi gân xanh trên trán, rồi gồng mình giật mạnh một lần nữa. - Pặc… Lưỡi rìu ghim vào đầu con quái rất chặt nên theo tác động của Tân nó bị kéo văng lên không trung. Đợi cho con quái bay đến khoảng cách thích hợp, hắn liền co người vung chân phải tung một cú đạp thẳng vào khuôn mặt tởm lợm của nó. - BỐP... Crắc... – Âm thanh xương gãy vang lên. Cú đá của hắn có lực rất mạnh, kết hợp với việc con quái đâm tới ngược chiều chuyển động nên cái đầu của nó lập tức bị vặn ngửa ra sau gãy cổ. - Phụt… – Lúc này, cái rìu cũng không còn ghim trên trán con quái vật được nữa mà tuột ra khỏi đầu nó rồi trở về lòng bàn tay phải của Tân. Người bình thường mà trúng đòn như thế này thì chắc chắn sẽ ra đi ngay không sống nổi. Nhưng đối với quái vật “Nấm đầu người” thì đây chỉ là vết thương nhẹ. Cho nên, không thể để con quái kịp trở mình phản ứng, hắn liền chủ động tấn công. Lao tới, hắn áp sát con quái vật khi nó vẫn còn đang quằn quại dưới lòng đường. Khóa chặt mục tiêu là cái cổ, hắn nắm chặt cán rìu bằng hai tay rồi chém một nhát cực mạnh vào đó. - VÚT… - PHẶC… Bịch… - Nhát chém với tất cả sức lực nhanh như chớp cắt đứt cổ con quái vật, khiến cái đầu mọc chi chít nấm của nó văng ra xa rồi rơi xuống lòng đường lăn lóc. Khi hắn vừa mới kết liễu con quái vật xong thì ở phía trước cũng vang lên tiếng sủa của con Lu. - GÂU... GỪ.... Vội ngẩng đầu lên nhìn, hắn vui mừng khi thấy con Lu đã đến nơi cứu viện kịp thời. Lúc này, nó đang đè lên người một con quái vật nấm đầu người, rồi dùng bộ hàm chắc khỏe của mình ra sức đay nghiến, cố gắng vặn đứt cổ nạn nhân một cách nhanh nhất. Ở gần chỗ con Lu, sau khi con quái vật đầu tiên bị Tân lôi đi thì hai mẹ con nọ cũng kịp phản ứng. Cố gắng dựng người đứng lên, bà mẹ vội bế đứa con loạng choạng chạy về phía hắn. Ngay sát phía sau họ là ba con quái vật còn lại vẫn đang điên cuồng đuổi theo. Thấy vậy, Tân không chút chậm trễ nhanh chóng xông lên tiếp ứng. Vừa chạy, hắn vừa vung tay xoay cái rìu vòng vòng. Đến khi lực quán tính đạt cực đại, hắn ngắm chuẩn lấy một con quái vật nấm đầu người theo sát hai mẹ con gần nhất, rồi quăng rìu tấn công. Vì đối tượng đang di chuyển nên để tránh cho mình ném hụt thì hắn chọn mục tiêu là phần ngực con quái. - Vù... Vù... Phập... – Với khoảng cách chỉ còn vài mét nên không có bất cứ sai sót nào để hắn ném trật mục tiêu. Ngay sau đó, hắn nhanh chóng thu sợi tơ lại, đồng thời giật mạnh tay phải. - Uỳnh... Con quái vật dính đòn gánh chịu lực tác động của Tân liền nhỡ đà ngã úp sấp xuống lòng đường. Khi nó vẫn chưa kịp làm ra phản ứng với tình huống thì bị con Lu vồ tới táp vào cổ đay nghiến. - GÂU... GỪ... Nỗ lực của Tân và con Lu đã thành công giải quyết ba con quái vật trong thời gian cực ngắn, nhưng số lượng của bọn chúng là năm nên vẫn còn lại hai đối tượng. Mặc dù chứng kiến đồng bạn bị diệt ngay trước mắt, nhưng hai con quái vật này không tỏ ra sợ hãi một chút nào, mà ngày càng khát máu điên cuồng. Bọn chúng gào rống lên liên tục, khi khoảng cách của hai con quái với đôi mẹ con rút ngắn đến mức nguy hiểm thì một con trong số đó đã tung người chồm lên tấn công dứt khoát. Trong ánh mắt mờ đục của nó thì hình ảnh con mồi đã hiện ra ngày một rõ ràng. Chỉ cần vồ được, cắn một nhát thôi là nó có thể hưởng thụ dòng máu nóng ngọt ngào rồi. Nó thích nhất những con mồi nhỏ bé non nớt thế này vì thịt vừa non lại vừa mềm,còn có thể ăn được cả xương. Mở rộng cái miệng hôi thối bị xé toạc đến tận mang tai của mình ra, nó chìa hàm răng nhọn hoắt chuẩn bị táp vào cái cổ mềm yếu của con mồi. Được mẹ bế trước ngực, bé gái ôm cổ đang ngoái đầu về đằng sau thì chứng kiến hình ảnh kinh dị khủng khiếp này. Quá sợ hãi, cô bé không chịu được nhắm mắt hét lên kinh hoàng: - Á Á Á!!! Tưởng chừng như thảm kịch sẽ phát sinh, nhưng không vì Tân đã ngăn cản điều đó. - PHẶC… – Tiếng lưỡi rìu đâm sâu vào xương thịt vang lên rợn người. Ngay trong tích tắc ngàn cân treo sợi tóc đó, hắn đã kịp thời áp sát và vung tay bổ chéo vào cái đầu lộ liễu của con quái vật. Nhát chém có lực đạo rất mạnh nên con quái lập tức bị chém một mảng đầu, khựng lại rồi rơi thẳng xuống lòng đường. - Rầm... Tân vừa tấn công con quái thứ nhất xong thì gần như tức thời con quái còn lại nhào lên nhảy bổ vào hắn. - GRAOOO!!! Với tinh thần đang tập trung cao độ, hắn lập tức làm ra phản ứng. Dùng chân phải làm trụ, hắn giậm mạnh xuống lòng đường đồng thời đưa chân trái lên tung cú đá thẳng vào ngực con quái vật. - RẦM... Rắc... – Âm thanh va chạm vang lên trầm thấp kèm theo tiếng xương sườn con quái vật đứt gãy bên trong. Sau va chạm, con quái vật lập tức bị đá văng, còn Tân thì khựng lại rồi bước lùi mấy bước về sau.Nhanh chóng ổn định trọng tâm đứng vững, hắn hít sâu một hơi nén xuống bụng. Ngắm chuẩn mục tiêu là cái đầu con quái mình vừa dùng rìu bổ vào đầu lúc nãy, hắn vung tay quăng rìu tấn công khi nó vừa chuyển mình đứng dậy. - Vù... Vù... Phập... Lưỡi rìu xoay tròn rồi chuẩn xác bổ thẳng vào đầu con quái vật một lần nữa. Giống như lúc trước, khi lưỡi rìu xuyên sâu và ghim vào hộp sọ xong hắn liền thu sợi tơ và giật lại. - Phực... Rầm… – Con quái vật không cam lòng lại phải ngã xuống lòng đường. - GRUUU!!! Rống lên một tiếng giận dữ, nó tạm thời bỏ qua hai con mồi ngon ăn kia mà quay lại tấn công kẻ ngăn chặn đáng ghét này. Đồng thời phía trước Tân, con quái bị hắn đạp ngã cũng đã vùng dậy rồi cùng đồng bạn lao tới. Nhưng nó vừa mới chạy được ba bước thì ở đằng sau bỗng vang lên tiếng sủa: - GÂU! Sau một khoảng thời gian, cuối cùng con Lu cũng xử lý xong con quái vật thứ hai. Vừa ngoái đầu quay lại, nó vô cùng giận dữ khi nhìn thấy chủ nhân của mình bị bao vây. Sủa lên một tiếng thị uy, nó nhe răng gầm gừ xông tới tiếp ứng. - GRỪ... Chồm tới, con Lu nhanh chóng vồ lấy con quái trước mặt Tân rồi cắn cổ giằng xé. Nhờ sự tiếp ứng của con Lu nên đối thủ của Tân chỉ còn lại một con quái vật nấm đầu người. Một đối một thì sao làm khó được hắn nên sau vài nhát chém là con quái bị chặt bay đầu. Kết liễu thành công con quái vật xong, hắn vội ngẩng đầu lên nhìn xem tình hình con Lu thế nào. Cũng giống như chủ nhân, con Lu sau khi biến đổi đã dễ dàng cắn đứt cổ, vặt đầu kẻ thù mà không có bất ngờ nào xảy ra. - Hộc... Hộc... Hộc... Diệt hết lũ quái vật thì tinh thần căng như dây đàn của hắn mới tạm thời được buông lỏng. Ngay tức thì cảm giác mệt mỏi ập tới khiến hắn phải thở dốc và mồ hôi vã ra như tắm. Dùng tay áo lau tạm những giọt mồ hôi chảy vào mắt xong, hắn hướng ánh mắt tới chỗ hai người mà mình vừa cứu được. Sau khi được hắn và con Lu tiếp ứng thì hai mẹ con nọ không cố gắng chạy trốn tiếp nữa mà nấp vào sau một chiếc ô tô con rồi ló đầu ra quan sát tình hình. Nhìn thấy đám quái vật bị tiêu diệt toàn bộ, cả hai liền dìu nhau loạng choạng lại gần chỗ hắn. Đây là một đôi mẹ con còn khá trẻ, người mẹ khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi còn người con là bé gái tầm năm đến sáu tuổi. Cô bé được mẹ bảo vệ nên không bị thương tích gì nhiều, còn người mẹ thì tình trạng không được tốt lắm. Hai đầu gối cô ta bị thương khá nặng, lớp da bên ngoài bị va đập xây xát gần như bào mòn đến xương. Máu vẫn đang rỉ ra từ miệng vết thương hòa lẫn với đất cát bết bẩn rất nguy hiểm. May mắn là người mẹ trẻ vẫn còn khập khiễng bước đi được. Như vậy thì cô ta chỉ bị thương ngoài da chứ chưa chấn động vào xương. Nhìn lướt qua, Tân biết được tình trạng của hai mẹ con đang cực kì không ổn nên không đứng yên một chỗ chờ họ đi tới nữa. Cất tiếng gọi con Lu trở lại, hắn vội bước nhanh tới để giúp đỡ. Phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này vì động tĩnh chiến đấu lúc nãy rất có thể sẽ thu hút đám quái vật khác kéo đến. - Lu... Lại đây.... - Gâu! Kết liễu mục tiêu xong, con Lu đang hung hăng cắn xé để thỏa mãn thú tính. Nghe tiếng gọi của chủ nhân, nó liền sủa nhẹ lên một tiếng như là đáp lời rồi nhanh chóng chạy tới đi song song với hắn. Khi cả hai tới chỗ hai mẹ con, Tân chưa kịp mở miệng thì cô bé đang dìu mẹ liền vội tiến lên dùng tấm thân nhỏ nhắn của mình chắn phía trước. Cơ thể run lên nhè nhẹ, cô bé tỏ ra rất sợ hãi khi nhìn thấy con Lu, nhưng vẫn cố gắng quật cường bảo vệ mẹ.Ở phía sau, người mẹ trẻ cũng vòng tay ôm con vào lòng lo sợ nhìn con Lu mà không dám thở mạnh. Sau khi biến đổi, bề ngoài của con Lu trở nên dữ tợn hơn trước rất nhiều. Vừa nãy, biểu hiện của nó khi hạ gục kẻ thù cũng rất hung tàn, khát máu. Bây giờ mõm nó thì nhoe nhoét máu đông và thịt vụn không khác gì quái vật trong phim kinh dị nên hai mẹ con hoảng sợ cũng là điều dễ hiểu. Vội lấy chai nước lọc trong ba lô ra, hắn cúi xuống rửa qua mõm cho con Lu. Vài giây sau, nhìn nó bớt kinh dị hơn hắn mới ngẩng đầu lên khẽ cười nói với cô bé: - Đừng sợ! Nó ngoan lắm, không cắn đâu! Nói xong, chợt hắn phát hiện hai mẹ con đang nhìn chằm chằm chai nước trên tay mình với ánh mắt khao khát và cực kì thèm thuồng. “Chắc cả đang khát lắm đây…”. Nghĩ vậy hắn móc hai chai nước khác trong ba lô ra đưa tới rồi nói: - Chị và cháu uống nước cho đỡ khát! - Cám... Cám... Ơn... Tiếp nhận hai chai nước từ trong tay hắn, người mẹ trẻ cất giọng khàn khàn cảm ơn. Đáp lời xong, cô ta vội vàng dùng đôi tay run rẩy mở nắp rồi đưa cho con uống trước. Đến lượt mình, cô ta cố gắng mở chai nước, nhưng có vẻ như cái nắp hơi chặt nên mãi mà không được. Nhìn đôi tay run lẩy bẩy của cô ta thật đáng thương, hắn vừa định cất tiếng giúp đỡ thì người mẹ trẻ bất ngờ ngã xuống. Theo phản xạ, hắn vội vùng lên dang tay đỡ lấy cô ta vào trong ngực. Ở sát bên cạnh, cô bé đang hì hục uống nước thì chứng kiến mẹ mình ngất đi liền kinh hãi đến ngây người. Vài giây sau, chai nước trên tay rớt xuống thì cô bé mới bừng tỉnh. Ngay lập tức, nước mắt trào ra như vỡ đê, cô bé nức nở gọi mẹ mình. - Hu Hu... Mẹ... Mẹ ơi... Hức Hức... – Vừa khóc, cô bé còn dùng tay đung đưa cơ thể mẹ cố đánh thức bà dậy. Dù không biết mẹ bị làm sao, nhưng thấy mẹ mình như thế này, cô bé cảm giác rất sợ hãi và hoảng loạn. Lần đầu tiên rơi vào trường hợp này nên Tân khá là cuống. Sau chiến đấu, hắn đang muốn rời khỏi đây ngay vì lo sợ những mối nguy hiểm khác ập tới. Nhưng xem ra trước mắt, hắn phải ưu tiên tìm hiểu tình trạng của người mẹ trẻ đã, rồi mới có thể tính đến việc tìm kiếm một chỗ kín đáo an toàn. Hồi nhỏ, lúc học võ hắn đã được bố dạy rất kỹ về huyệt đạo và sơ cứu. Cho nên, bây giờ chỉ cần hơi nhớ lại là hắn biết mình phải làm gì. Nhưng thực hiện ở giữa đường thế này thì thật không ổn, hắn cảm thấy không an toàn chút nào. Bế hẳn người mẹ trẻ lên trước ngực ở tư thế ôm công chúa, hắn đảo mắt nhìn quanh tìm kiếm một chút. Rất nhanh, hắn phát hiện ra cách không xa cuối con đường có một ngôi nhà dân hai tầng cửa mở toang rất thích hợp làm nơi trú tạm. Tình hình tuy đang rất khẩn cấp, nhưng hắn vẫn phải ổn định cô bé trước đã. Đưa tay, hắn xoa đầu cô bé rồi khẽ cất tiếng an ủi: - Đừng khóc! Ngoan! Cháu cùng chú ra đằng kia rồi chú đánh thức mẹ cháu nhé… Nghe Tân nói, cô bé ngước lên chăm chú nhìn thẳng vào mắt hắn. Vài giây sau, có lẽ cô bé cảm nhận được sự chân thành trong ánh mắt hắn nên khẽ gật đầu. Không ôm cứng mẹ nữa, cô bé tách ra một chút, nhưng nhất quyết không rời xa mà nắm chặt lấy tay mẹ mình. Thống nhất xong, hắn bế người mẹ trẻ cùng cô bé và con Lu gấp gáp chạy tới chỗ ngôi nhà dân. Đến nơi, hắn kêu con Lu đột nhập vào ngôi nhà thăm dò trước. Đợi khoảng mấy chục giây sau, khi con Lu đã lùng sục mọi ngóc ngách trong tòa nhà và an toàn trở ra thì hắn mới bế người mẹ trẻ vào trong. Leo lên tầng hai, hắn nhìn qua một chút rồi quyết định chọn căn phòng hướng ra ban công làm nơi cấp cứu. Trước kia chủ nhân của căn phòng này rất có thể là một cô thiếu nữ học sinh cấp ba, vì hắn thấy đồ đạc trong căn phòng đều theo kiểu dễ thương và màu hồng. Đặt người mẹ trẻ xuống nền nhà, hắn vội chạy tới cửa ban công giật cái rèm xuống để ánh sáng hắt vào. Sau đó, hắn không chậm trễ hơn nữa trở lại chỗ người mẹ rồi bắt đầu tiến hành kiểm tra. “Vẫn còn thở dù hơi yếu… Mạch rối loạn lúc có lúc không… Đây là biểu hiện của việc ngất xỉu đột ngột khi quá sức…”. Khám sơ qua một chút, rất nhanh thì Tân biết được tình trạng của người mẹ trẻ lúc này. Cô ta chỉ kiệt sức đến mức ngất xỉu thôi nên không quá đáng ngại. Bước tiếp theo, hắn bắt đầu thử các phương pháp sơ cứu. Đầu tiên, hắn hắn nâng hai chân cô ta lên cao khoảng ba mươi cen-ti-mét rồi dùng vài cuốn sách nằm lăn lóc dưới nền nhà lót xuống. Tiếp theo, hắn đặt tay lên mũi kiểm tra nhịp thở. Nhận thấy vẫn bình thường hắn liền bấm huyệt nhân trung và vẩy nước lạnh lên mặt. Trong lúc thao tác, thỉnh thoảng hắn lại lớn tiếng gọi cô ta. Mặc dù hắn đã nỗ lực hết sức, nhưng người mẹ trẻ này vẫn không có dấu hiệu nào là sẽ tỉnh lại. Sực nhớ trong ba lô vẫn còn lọ dầu gió để thử, hắn liền gấp gáp móc hộp cứu thương ra. Cầm lấy lọ dầu, hắn mở nắp dí sát mũi cho cô ta ngửi. Phương pháp này có khả năng rất lớn giúp người bị ngất xỉu đột ngột hồi tỉnh. Một lát sau, dù hắn đã đến biện pháp cuối cùng là xoa dầu vào huyệt thái dương, nhưng người mẹ trẻ vẫn nhắm nghiền hai mắt không phản ứng lại một chút nào. Vô cùng căng thẳng, mồ hôi của hắn bắt đầu vã ra ra liên miên chảy cả vào mắt gây xót mà không có thời gian lau. Vò đầu bứt tai, hắn cố gắng vắt óc nhớ lại xem còn cách nào không và đồng thời suy đoán tình trạng thực tế của cô ta lúc này. “Thế này thì không phải ngất xỉu thông thường rồi… Khả năng là cô ta đang chìm trong hôn mê sâu nên mấy biện pháp mình dùng mới không có hiệu quả… Nhưng chỉ đơn giản bị ngất xỉu vì mệt thì làm sao lại hôn mê sâu được. Quá vô lý… Trước kia bố chưa từng dạy mình trong trường hợp này. Phải làm sao đây?… Bây giờ làm gì còn bệnh viện để mà cấp cứu nữa...”. - Hu hư hư… Mẹ… Mẹ ơi… Ở bên cạnh, cô bé thấy hắn loay hoay mãi mà mẹ mình chưa tỉnh nên lại bắt đầu hoảng sợ khóc lớn. Tiếng khóc rả rích khiến đầu óc của hắn đang quay cuồng càng rối loạn hơn. Các ý nghĩ trở nên lộn xộn, tưởng chừng như hắn sắp vô kế khả thi không tìm được cách nào giải quyết thì sực nhớ đến một vấn đề rất quan trọng. “Đúng rồi!... Trường hợp của cô ta bây giờ không phải là ngất xỉu như mình nghĩ… Rất có thể cô ấy đang trong tình trạng mất ý thức hoàn toàn, quá trình đầu tiên trong giai đoạn thức tỉnh năng lực giống mình trước kia…”. Càng nghĩ, hắn càng cảm thấy lí do này thuyết phục. Chỉ có như vậy thì cơ thể cô ta mới không có một chút phản ứng nào với các biện pháp sơ cứu. Việc này không đến nỗi quá tệ, ít nhất thì hắn biết rõ cô ta sẽ ổn thôi. Giờ điều hắn cần làm là phải rời khỏi đây rồi tìm một chỗ khác an toàn hơn để làm sạch vết thương, băng bó cho cô ta và mớm thêm thức ăn, nước uống thúc đẩy quá trình biến đổi. Nơi này quá gần vị trí chiến đấu lúc nãy nên không thể ở lâu được. Thế là, hắn cất tiếng dỗ dành cô bé tiếp. - Đừng khóc nữa con! Mẹ cháu không sao đâu, chỉ mệt quá nên ngủ thôi. Chú hứa chắc đấy… Có lẽ là do Tân không đánh thức được mẹ mình nên lần này cô bé không tin tưởng hắn nữa. Cho nên sau lời an ủi, cô bé đáng thương chẳng những không ngừng khóc mà còn lớn tiếng hơn gọi mẹ: - Hức hức... Mẹ dậy đi mà… MẸ ƠI… Trong không gian yên tĩnh của thành phố lúc này thì tiếng của cô bé khá là lớn. Vội vung tay, hắn bịt mồm cô bé lại mặc cho cháu nó ra sức vùng vẫy. Nghển cổ lên, hắn nhòm qua ban công quan sát tình huống dưới lòng đường. Nghe ngóng để ý một chút, thấy không có dấu hiệu là sẽ có quái vật kéo tới đây hắn mới dám thở phào một hơi. Sự sợ hãi và hoảng loạn mất kiểm xoát của cô bé hắn có thể hiểu được, nhưng giờ không phải là lúc thông cảm mà phải nhanh chóng rời khỏi đây. Ngẫm nghĩ một chút, hắn nhìn vào mắt cô bé khẽ lên tiếng nói tiếp: - Chú nói thật đó. Mẹ cháu bây giờ không sao, chỉ đang ngủ để lại sức thôi. Giờ mẹ cháu cần phải đến một nơi an toàn để nghỉ ngơi và để chú băng vết thương trên đầu gối nữa… Cháu nhìn xem, máu vẫn đang chảy đây này. Chắc mẹ cháu đang đau lắm đấy… Nghe Tân nhủ thầm, cô bé dần yên tĩnh lại không cố gắng giãy giụa nữa. Cảm thấy có hiệu quả, hắn nhẹ nhàng khuyên tiếp: - Đừng khóc nữa. Cháu mà khóc là lũ quái vật lại kéo tới bây giờ. Đến thì lúc ấy không ai cứu được mẹ cháu đâu. Thật đó! Có lẽ cô bé đã thực sự hiểu lời hắn nói nên khẽ gật đầu và nước mắt không tuôn ra nữa. Thấy vậy, hắn vui mừng hỏi: - Cháu không khóc nữa chứ? Cô bé gật đầu rồi chớp đôi mắt to ướt át nhìn hắn. - Vậy giờ chú buông tay ra thì cháu không được khóc và lớn tiếng nữa nha! – Tân đưa ra giao kèo. Cô bé lại dứt khoát gật đầu đồng ý với hắn lần nữa. Cảm thấy cô bé đã thực sự hiểu chuyện, Tân liền chậm dãi buông tay để cô bé tự do. Đúng như hắn muốn, lần này cô bé chỉ yên tĩnh nhìn hắn, không khóc và cũng không cố gắng cất tiếng đánh thức mẹ mình nữa. Tuy nhiên, lúc trước do khóc nhiều nên giờ cô bé thỉnh thoảng lại nấc nghẹn lên từng đợt. Ổn định thành công bé gái, hắn không lãng phí thời gian thêm nữa mà đi vào mục đích chính luôn. Chạy ra ngoài ban công, hắn rút ống nhòm ra quét một vòng trước mặt. Quan sát một chút, hắn phát hiện cách không xa phía đầu con đường có một khu phố với rất nhiều tòa nhà biệt thự còn lành lặn, vững chãi. Nếu hắn chọn một trong số những ngôi nhà kia làm nơi trú ẩn thì quả là một ý tưởng tuyệt vời. Nhưng vấn đề là, hắn thấy những tòa nhà lớn kia chỗ nào cũng đóng kín cửa nên rất có thể đã bị khóa trong. Bây giờ, hắn muốn đột nhập vào trong thì sẽ phải phá khóa, việc này rất tốn thời gian mà chưa chắc đã hiệu quả. Ngẫm lại, hắn nhớ ra là hai mẹ con cô bé này giống như từ khu biệt thự kia chạy ra nên nhà của họ có khả năng sẽ ở gần đây. Nếu như nơi đó không quá xa như hắn đoán thì tìm đến nhà hai mẹ con là lựa chọn tối ưu lúc này. Nghĩ vậy, hắn cất tiếng hỏi: - Nhà cháu có ở gần đây không? - Hức... – Nấc lên một tiếng cô gật đầu với hắn. - Thế trong nhà cháu có an toàn không? Nghe hắn hỏi, cô bé lập tức quay đầu nhìn về khu bên phải con đường một chút rồi mới gật đầu tiếp. Ngoái đầu nhìn theo hướng của cô bé, hắn thấy trong tầm mắt là một dãy các tòa nhà biệt thự thuộc diện cao cấp. Hắn đoán chắc nhà của hai mẹ con cô bé nằm ở trong khu phố này. Chỉ là, chỗ ở của họ an toàn thì tại sao hai mẹ con lại đi ra ngoài lang thang để rồi bị quái vật đuổi giết. Chẳng lẽ họ cũng hết lương thực nên bắt buộc phải đi tìm kiếm giống hắn. Cảm thấy khó hiểu về điều này, hắn liền mở miệng tiếp tục hỏi: - Vậy tại sao hai mẹ con cháu lại bị quái vật đuổi giết? - Ục... Ọc... Ọc... – Cô bé còn chưa đáp thì cái bụng đã réo lên thay cho lời muốn nói. Hắn đã đoán đúng. Có vẻ như lượng thức ăn tăng lên không chỉ riêng mỗi hắn và con Lu, mà tất cả mọi người đều gặp vấn đề tương tự. Nhìn khuôn mặt lấm lem bùn đất và cơ thể gầy gò xanh xao run lên từng đợt, hắn bỗng thấy thương cảm bùng lên trong lòng. Chắc hai mẹ con phải đói lắm rồi mới ra ngoài liều lĩnh thế này. May mà lúc trước hắn có để trong ba lô một ít đồ ăn dự phòng, giờ chia sẻ cho hai mẹ con ăn tạm cũng được. Vì đằng nào lát nữa hắn cũng phải đi thu thập thêm. Nghĩ vậy, hắn đưa tay xoa khẽ đầu cô bé rồi nhẹ nhàng nói: - Ừ! Vậy cháu dẫn chú về nhà để chú chữa cho mẹ cháu rồi cho con đồ ăn nhé? Gật đầu, cô bé ngoái lại nhìn mẹ mình một chút, rồi ngẩng đầu ngước ánh mắt như biết nói lên nhìn hắn. Không cần cô bé mở miệng, nhưng hắn cũng đoán được ý muốn của cháu nó là gì nên nói tiếp: - Chắc chắn chú sẽ chia sẻ cho cả mẹ cháu nữa! Nói hết câu xong, hắn thu đồ vào ba lô rồi đeo lên. Sau đó, hắn vác mẹ cô bé lên vai rồi cất tiếng thúc giục: - Chúng ta đi thôi! -------OoO-------
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang