Mạt Thế Tiến Hóa
Chương 42 : Bắt đầu di chuyển và cứu người
Người đăng: Lan_Thi
Ngày đăng: 23:03 10-05-2020
.
Đứng trước mái hiên, Tân lưỡng lự một tí rồi tiến thẳng tới chỗ cổng sắt của tòa nhà. Hắn muốn đi ra bên ngoài bằng lối này để giữ bí mật cho khu trọ.
- Két…
Cẩn thận kéo then, hắn hé mở cánh cổng ló đầu ra quan sát một chút. Thấy xung quanh không có mối nguy hiểm nào hắn và con Lu mới bước hẳn ra bên ngoài. Đóng cánh cổng lại như cũ xong, hắn ngoái đầu cẩn thận đánh giá xung quanh. Đến hôm nay thực vật gần như trùm kín mọi ngóc ngách, từ kẽ nứt mặt đường, đống đổ nát, thậm chí dây leo còn bắt đầu trèo lên các tòa nhà cao tầng còn đứng vững. Nhiệt độ ấm lên đã thúc đẩy cây cỏ nở hoa góp phần tô điểm cho tấm nền xanh biếc một vài tông màu rực rỡ. Tình cờ hắn liếc mắt thấy cách không xa nơi mình đứng, trên đống đổ nát cống ngầm mọc lên một bụi cỏ lạ nở hoa màu sắc rất đẹp. Tò mò, hắn cùng với con Lu tiến tới chỗ bụi cỏ rậm rạp để quan sát kỹ hơn. Bụi cỏ này là loại mới hoàn toàn, trước kia hắn chưa nhìn thấy bao giờ nên đây chắc là loại thực vật mới, mọc lên sau khi trận động đất diễn ra. Ngắt một bông hoa lên xem, hắn thấy nó có màu tím thẫm, cánh hoa dạng chùm, nhỏ như mũi kim nhìn rất lạ và đẹp mắt. Đưa lên mũi ngửi thử, hắn kinh ngạc vì không ngờ bông hoa có mùi thơm rất dễ chịu. Nó gần giống như hoa nhài, nhưng hương đậm và nồng nặc hơn nhiều.
- Xì... ! Xì... ! Xì... !
Tân đang chăm chú nghiên cứu bông hoa thì ở bên cạnh, con Lu đột nhiên hắt xì làm hắn giật bắn mình. Vội đưa mắt nhìn sang, hắn thấy hơi buồn cười vì con Lu bắt chước mình ngửi hoa xong liền ăn quả đắng. Hắn đoán chắc là cái mũi nhạy cảm của nó đã bị dị ứng bởi phấn hoa. Đưa tay xoa đầu con Lu mấy cái coi như an ủi, hắn thầm cảm khái. “Hoa thơm thế này thảo nào ong bướm kéo đến nhiều vậy… Trước kia mà có mình hái mang đi tán gái chắc em Thư phải đổ như điếu đổ đây…”.
Tưởng tượng ra hình ảnh bản thân cầm bó hoa lạ mang đến cửa tiệm bán bánh mỳ nhỏ đầu ngõ tặng cho em Thư mà hắn bất giác hé miệng cười. Theo thói quen, hắn ngoái đầu liếc mắt tới chỗ đầu ngõ thì thấy cửa tiệm quen thuộc giờ đây đã biến thành một đống phế tích. Sững người, hắn thức tỉnh khỏi mơ mộng. Thở dài một hơi, hắn nguyền rủa trận động đất và thầm cầu nguyện. “Mẹ nó! Trận động đất chết tiệt… Nếu đây chỉ là ác mộng thì hãy tỉnh ngay thôi, mình chịu đủ lắm rồi…”.
Trở về với thực tế tàn khốc, tâm trạng vừa tốt lên một chút của hắn lại xuống dốc. Nhớ đến vấn đề lương thực, hắn bỗng cảm thấy áp lực đè nặng trước ngực mình. Mặc dù trải qua vài lần đứng trước ranh giới sinh tử, hắn đã dần chấp nhận môi trường sống mới, nhưng trong tâm vẫn chưa thể hoàn toàn thích nghi với được. Đang sống trong thời bình mà đột ngột bị ném vào nơi hỗn loạn, nguy hiểm dình dập ở khắp nơi thì ai cũng như vậy thôi.
Không để cho tinh thần của mình bất ổn thêm nữa, hắn nhắm mắt rồi điều tiết hơi thở theo phương pháp thiền. Một lát sau, khi cảm giác lo lắng vơi đi hắn mới mở mắt ra thở nhẹ một hơi. Ném bông hoa trên tay đi, hắn vừa tập trung tính toán việc di chuyển thì tình cờ nhìn thấy điều lạ. Hắn phát hiện ra bụi cỏ cạnh chân mình đột nhiên xuất hiện một sinh vật lạ mang hình dáng kì dị nên giật nảy mình. Vội lùi vài bước về sau, hắn nhìn chằm chằm vào sinh vật kia trong khi nhịp tim đã tăng mạnh đập bịch bịch như trống trận.
Kích cỡ của nó to khoảng bằng hai đốt ngón tay, dài tầm bốn đến năm phân, cơ thể mọng dẹt giống y sì chiếc lá cả về màu sắc và đặc điểm. Nó ngụy trang tốt quá, nếu như không chuyển động để lộ mấy cái chân thì hắn còn lâu mới phát hiện ra được. Ngẫm lại, lúc vừa hắn ung dung đứng sát bụi cỏ, bên cạnh một sinh vật lạ mà bất giác rùng mình. Măc dù, nhìn qua nó có hình dáng là một loại côn trùng hiền lành, nhưng ai biết nó nguy hiểm ra sao, có độc tố hay không.
Quan sát một lát, thấy sinh vật lạ không có dấu hiệu nào là sẽ gây nguy hiểm cho bản thân, hắn mới thở phào một hơi thả lỏng tinh thần. Trong tự nhiên, các loài ngụy trang chỉ có hai mục đích là săn mồi hoặc trốn tránh kẻ thù. Mà con côn trùng này thì rất có thể là thuộc diện thứ hai nên hắn không phải sợ nó nữa. Đang nhìn con “bọ lá”, chợt trong đầu hắn nảy sinh một ý tưởng rất hay.
Đó là ngụy trang.
Nghĩ cái là làm luôn, hắn quay đầu nhìn ngắm xung quanh một tí. Tìm tới chỗ bụi cây rậm rạp, hắn kiểm tra kĩ một lượt. Thấy nó an toàn, hắn liền vung rìu chặt hai bụi. Sau đó, hắn tháo ba lô xuống mở khóa giắt vào trong.
Một lát sau, trang trí xong xuôi hắn đeo ba lô có thêm cây xanh lên. Nhìn lại bản thân, hắn cảm giác mình giờ rất giống bộ đội cụ Hồ thời kháng chiến. Ngụy trang quả là một ý tưởng tuyệt vời, hắn đang cảm khái trong lòng thì liếc sang thấy bộ lông đốm của con Lu rất bắt mắt trái ngược với mình. Hắn định bắt tay vào phủ màu xanh giúp nó, nhưng nhìn đồng hồ thấy thời gian khá muộn nên thôi. Việc này chắc sẽ mất kha khá thời gian, mà ở bên ngoài càng lâu thì khả năng dị biến phát sinh sẽ càng lớn.
Giơ cánh tay trái lên nhìn vào la bàn trong đồng hồ, hắn quay người theo hướng đánh dấu từ trước. Dựa vào trí nhớ lúc nhìn từ trên cao, hắn quyết định đi đến điểm đầu tiên là siêu thị mini VinMart ở hướng đông bắc. Hắn ước lượng khoảng cách từ đây đến đích chỉ khoảng vài trăm mét, khá là gần so với những điểm khác.
Xác định tốt phương hướng xong, Tân liền khom người dẫn con Lu vượt qua đống đổ nát trước kia là tòa nhà cao tầng đang xây dở. Trong lúc di chuyển, hắn chặt một thân cây bằng cổ tay dài hơn một mét làm gậy chống dò đường. Lớp cỏ mọc lên rậm quá, không cẩn thận là lọt hố như chơi, chưa kể ai biết được trong những cái hố đó có con gì không. Đối với hắn cẩn thận không bao giờ là thừa cả. Ở bên cạnh, con Lu bám sát song song theo hắn. Nó vẫn như vậy, không cần biết phải đi đâu, chỉ cần đi theo chủ nhân là đủ rồi.
Khoảng mười năm phút sau, cả hai đã di chuyển được khá xa so với điểm bắt đầu. Vượt qua đống đổ nát, hắn cố gắng di chuyển theo thẳng theo một hướng để tránh lạc đường và tiết kiệm thời gian. Những chỗ nào không thể thì hắn mới bất đắc dĩ phải đi vòng qua. Mỗi khi như vậy, hắn lại tìm những điểm đặc biệt trên đường rồi đánh dấu vào đó, phòng trường hợp muốn quay về lại không tìm thấy đường cũ. Mặc dù đã cẩn thận nhất có thể, nhưng trận động đất đã phá hủy các khu phố quen thuộc, rồi bị cỏ cây bao trùm nên chỗ nào cũng hao hao như nhau khiến hắn có làm ký hiệu cũng không ăn thua. Đến giờ, hắn cũng không biết mình ở chính xác mình ở nơi đâu nữa. Thông qua địa chỉ trên biển hiệu các ngôi nhà lành lặn, hắn chỉ đoán đại khái được vị trí mình đang đứng là khu phố “Nhổn” mở rộng, gần trường đại học Công Nghiệp Nội Hà.
May mắn, suốt quãng đường đi vừa rồi hắn chưa gặp vấn đề gì, không chạm trán với đám quái vật nấm đầu người, cũng không gặp mối nguy hiểm nào khác. Trên đường, hắn lại một lần nữa phải kinh ngạc vì sự biến đổi của thiên nhiên sau tận thế. Không chỉ cỏ cây mà những sinh vật lạ cũng bắt đầu xuất hiện nhiều hơn trong mắt hắn. Đa số bọn chúng đều là côn trùng, có kích thước lớn hơn bình thường rất nhiều, hắn đoán tất cả những sinh vật này là loài mới hoàn toàn. Chẳng hạn như con gì đó khá giống xén tóc, nhưng cơ thể lại lớn bằng nắm đấm. Hay con bướm lạ khổng lồ to có cánh như hai cái quạt lan, bên trên điểm đầy những hình thù, họa tiết kì quái. Rồi cả những đám ong mật đột biến với cơ thể to bằng cái chén nữa, nghe tiếng ong ong mà đập cánh của bọn nó mà hắn cảm thấy tê cả da đầu.... Một số loài ngụy trang rất tốt giống như “bọ lá”, một số thì lại có màu sắc sặc sỡ nhìn rất đẹp mắt. Do không biết lũ côn trùng này nguy hiểm ra sao nên bắt gặp là hắn lựa chọn tránh ra không động chạm nghiên cứu.
Đi thêm một đoạn nữa đến khi con đường trước mặt bị chặn lại bởi đống đổ nát thì hắn và con Lu mới tạm dừng lại. Đảo mắt nhìn quanh, hắn tìm xem lối đi khác và đồng thời xác định lại phương hướng trong la bàn. Khoảng một phút sau, hắn xác định được con đường để di chuyển tiếp. Nhưng cứ mò mẫm đi thế này thì không hay lắm, hắn cần phải biết rõ vị trí của mình là ở đâu và cách mục tiêu bao xa. Sực nhớ ra mình có chụp hình ảnh những điểm đặc biệt nên hắn lấy máy ảnh ra rồi tìm xem quanh đây có chỗ nào giống vậy không.
Đang chăm chú quan sát, bỗng hắn nghe thấy tiếng động lạ vọng vào tai.
- Bịch... Bịch... Bịch....
- GRAOOO... GRUUU.... Uỵch... Uỵch...
Có dị biến phát sinh ở phía sau đống đổ nát chặn đường.
Biết được việc này, Tân vội kéo con nu nép sát vào một góc khuất trong đống đổ nát rồi lặng yên nghe ngóng.
- Uỵch… Uỵch… Uỵch…
- GÀOOO… Gruuu…
Động tĩnh ngày càng lớn, hắn cảm giác giống như ở bên kia đống đổ nát giống như đang xảy ra một cuộc rượt đuổi của đám quái vật “Nấm đầu người” và nạn nhân xấu số. Xiết chặt cái rìu trong tay, tim hắn gia tốc đập bình bịch. Hắn muốn leo lên đống đổ nát nhòm xem có chuyện gì xảy ra, nhưng lại sợ không may bị lũ quái vật phát hiện thì khổ. Thân mình còn lo chưa xong, hắn không muốn dính vào rắc rối để rồi gặp nguy hiểm.
Tân định bụng như vậy, nhưng phía bên kia bất ngờ vang lên tiếng gào khóc non nớt khiến hắn không thể bỏ mặc được nữa.
- NHANH… MẸ ƠI… NÓ SẮP ĐUỔI KỊP RỒI… Hu hu…
- GRUUUU…. GAOOOO…
Máu sôi lên, hắn cắn răng xiết chặt cái rìu rồi leo lên đống đổ nát. Nhổm đầu, hắn hé mắt nhìn sang phía bên kia.
Trước mặt hắn lúc này là một con đường khá lớn, hai bên là các tòa nhà biệt thự, một số đang xây dở bị đổ sập, một số thì đã hoàn thiện nhìn rất khang trang. Lúc này, ở giữa lòng đường đường là hình ảnh người mẹ bồng con hoảng loạn chạy trốn khi bị năm con quái vật nấm đầu người đuổi sát theo sau. Cả hai đang chạy thẳng tới chỗ của hắn, có lẽ do quá sợ hãi họ không phát hiện ra trước mắt mình đã là đường cụt. Hoặc cũng có thể người mẹ nhắm tới lối rẽ ở ngay cạnh đống đổ nát đâm sâu vào khu phố với rất nhiều tòa nhà biệt thự bên đường. Nhưng vì lí do gì đi nữa thì hắn cảm thấy cả hai không cầm cự được lâu nữa. Người mẹ hình như đã đuối sức nên tốc độ ngày càng chậm lại, thỉnh thoảng loạng choạng như sắp ngã tới nơi, chỉ khi nào cô ta nghe thấy tiếng con mình thúc giục thì mới vượt nhanh lên chút. Cô ta đến giới hạn rồi, còn chạy được chắc là nhờ bản năng sinh tồn và bản năng làm mẹ là che chở cho con đến hơi thở cuối cùng.
Trong khi đó, đằng sau hai mẹ con đám quái vật áp sát ngày càng gần. Thỉnh thoảng bọn chúng lại gào rú lên ghê rợn giống như cười nhạo nỗ lực của hai người và hưng phấn khi sắp được thưởng thức bữa tiệc lớn. Rồi cái gì phải đến thì sẽ đến. Dù đã dùng hết khả năng của mình, nhưng sức người có hạn. Chỉ một khoảnh khắc không may thôi, người mẹ vấp phải vật cản dưới lòng đường đã mất thăng bằng ngã xuống. Cô bé được bế theo quán tính liền văng ra khỏi vòng tay của mẹ ngã lăn một đoạn trên đường. Tuy nhiên, gần ngay sau khi bị ngã, người mẹ đã không quản đau đớn vùng lên ôm chầm đứa con vào lòng. Cô ta có vẻ như đã không thể đứng dậy chạy được nữa nên muốn dùng tấm thân mảnh mai của mình che chắn cho con. Ở ngay sau, đám quái vật đã áp sát rất gần rồi.
Cảm nhận được tinh thần quật cường của người mẹ, rồi nghe tiếng gào khóc thảm thương của bé gái, hai mắt của hắn đỏ ngàu lên. Nỗi tức giận bùng lên như muốn nổ tung lồng ngực, hắn không nghĩ nhiều nữa mà làm ra quyết định.
Cứu người.
Hắn đúng là cẩn thận, sợ rắc rối thật đó. Nhưng như vậy không có nghĩa hắn là người lạnh lùng, ích kỷ, chỉ bo bo giữ lấy bản thân. Dòng máu chảy trong người hắn là máu nóng nên thấy đồng loại bị đuổi giết ngay trước mắt hắn không chịu được. Trèo lên hẳn lên đống đổ nát, hắn gằn lên từng chữ ra lệnh cho con Lu:
- LU... Cắn cổ chúng nó!
Nói hết câu xong, hắn tung mình nhảy xuống khỏi đống đổ nát rồi lao nhanh tới.
- GÀUUUU... – Nghe lệnh chủ nhân, con Lu như được uống thuốc kích thích. Nó sủa lên một tiếng inh tai rồi điên cuồng lao tới như một cơn bão với tốc độ còn nhanh hơn cả chủ nhân.
Ngay lúc này, ở phía trước, bọn quái vật cuối cùng cũng áp sát tới nơi. Đến khoảng cách thích hợp, con quái vật nấm đầu người chạy nhanh nhất liền rú lên một tiếng rồi tung người vồ tới.
- GRAOOO!!!
Chứng kiến cảnh này, mí mắt Tân trợn lớn như muốn nứt. Hét lớn lên một tiếng, hắn bất chấp tất cả quăng rìu tấn công.
- KHÔNG!!!
- Vút... Vù... Vù... – Lưỡi rìu vuột khỏi tay xoay tròn từng vòng trên không trung kéo theo đoạn tơ nối đằng sau bay tới.
- PHẬP…
-------OoO-------
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện