Mạt Thế Sinh Tồn Đại Sư

Chương 306 : Dãy núi

Người đăng: trungvodoi

.
Tắm rửa xong xuôi, Tần Mộ cảm thấy cả người thư thích thoải mải, nằm dài trên ghế nghiêng đầu ngắm nhìn bầu trời đủ mọi sắc màu mà dị tộc thế giới phản chiếu đến trái đất. Từ tận thế bắt đầu loài người đã không còn được thấy ánh mặt trời, nên cũng chẳng còn cái gọi là bình minh hay hoàng hôn. Nhưng qua ánh sáng từ dị tộc thế giới phản chiếu lại con người cũng có thể ngắm nhìn những hiện tượng kỳ diệu mà trước đó chưa từng có. Dị tộc thế giới không biết có cái gọi là tinh hệ không, nếu có chắc hẳn phải là hệ sao đôi,sao ba hay nhiều hơn, bởi có rất nhiều nguồn sáng ở đó,thời gian Tần Mộ ở dị tộc thế giới, số mặt trời quanh sát được trên bầu trời có lúc là 2 có lúc là 3, là 4....Vì thời gian quá ngắn nên hắn cũng chẳng thể tổng hợp ra quy luật thời gian nào, cũng chẳng có tâm tư đó. Nhưng những điều đó cũng chỉ là do tác giả đang suy nghĩ nhiều mà thôi, Tần Mộ giờ phút này đơn giản chỉ là đang ngắm nhìn màn trình diễn ánh sáng trên bầu trời. Các luồng ánh sáng đan xen giao thoa tạo lên kì quan ánh sáng lộng lẫy, sự thật mà như hư ảo, làm người ta như lạc vào cõi tiên cảnh. Những kẻ khác cũng đang ngẩn người quan khán, nhưng một người phát ra tiếng thở dài rồi quay lại làm việc, như lời nhắc nhở những kẻ khác cũng theo sau, tiếp tục bận bụi công việc của mình. Thiên nhiên vĩ đại mà lại thần bí để con người ta hướng tới, rồi lúc nào cũng nhắc nhở chúng ta chỉ là những sinh vật nhỏ bé tạo lên từ những tế bào vô tri. Vũ trụ thì rộng lớn bao la, không thể hiểu hết mà sinh mạng thì lại ngắn ngủi, nhỏ bé như hạt cát trong vũ trụ. Kẻ nào cũng ít nhất một lần suy nghĩ như thế trong đời, chỉ khác là người nhu nhược, vô dụng sẽ chìm đắm trong đó rồi sinh ra tâm lý chán đời, khinh rẻ mạng sống bản thân, không biết cái hạnh phúc trong chớp mắt của sinh mạng đó nằm ở đâu mà nắm bắt, nhất là trong hoàn cảnh tận thế lại càng dễ làm cho con người ta sinh ra tâm lý tiêu cực đó. Nhưng những người ở đây hiển nhiên không có kẻ nào nằm trong số đó, tồn tại được trong mạt thế rồi lại có thể tham gia đi truy quét thì không những thực lực hợp cách mà lòng dũng cảm, kiên định cũng đã qua kiểm chứng. Không ai muốn là đồng đội của những kẻ nhu nhược, đầu hàng hoàn cảnh, buông xuôi số phận cả. Muốn sống sót trong tận thế này thì phải có một tinh thần cầu sinh mãnh liệt, không đầu hàng trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Kẻ nào dù may mắn lúc đầu đoạt được kỳ ngộ, tiến hóa cường đại mà không có sức mạnh tinh thần tương ứng thì cũng chỉ có thể trở thành miếng mồi ngon cho dị tộc mà thôi. Duy trì sức mạnh tinh thần đó là điểm tựa tinh thần trong lòng mỗi người, có thể là những thứ muốn bảo vệ, một niềm tin hay lý tưởng. Có người sẽ chọn theo một tôn giáo, nếu thật sự tin một tôn giáo, coi giáo lý thành niềm tin sống, thành tư tưởng đúng đắn thì dù khi người đó bắt đầu phủ định bản thân thì chỉ cần còn niềm tin vào tôn giáo thì tinh thần sẽ không tan vỡ. Có người thì ý nghĩa sống hoàn toàn là để đi thủ hộ những điều quan trọng quý giá, là người thân, người yêu, bằng hữu hay kẻ bác ái lúc nào cũng muốn cứu giúp thế giới như cha con Ngụy Định Quốc, Ngụy Húc thì đó là toàn nhân loại. Hay là có kẻ chỉ đơn thuần là muốn sống sót, bản năng mạnh mẽ nhất của mọi sinh vật. Mỗi người sẽ có một bức tường tinh thần chống đỡ, dù khác nhau nhưng đều chính là điểm tựa, là ý nghĩa, động lực để tiếp tục vượt qua khó khăn, nguy hiểm trong thời đại tận thế này. “Đồ vật đã mang đến, đang để ở trong phòng của ngươi”. Tiếng nói của Trương Dao vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ linh tinh của tác giả. “Ừm” Tần Mộ ậm ừ một tiếng cũng không có ý định tiếp tục bắt chuyện, mà như là muốn đuổi người. Trương Dao hận đến nghiến nghiến răng nhưng vẫn nói tiếp. “Phía trước đoạn đường xuất hiện một dãy núi trông rất bất thường, trên bề mặt hoàn toàn không có cây cối trong khi xung quanh toàn là rừng rậm. Tuy diện mạo đất đai quanh đây thay đổi nhiều nhưng nhiều kẻ trong đoàn quen thuộc khu vực này khẳng định trước tận thế chưa từng thấy nó xuất hiện trên bản đồ. Dãy núi này rất dị thường, vượt qua khả năng sẽ xuất hiện nguy hiểm nhất định, còn nếu đi vòng phải mất thêm mấy ngày đường, đó còn là không xuất hiện địa hình không thể vượt qua. Ngươi nói xem chúng ta nên đi vòng qua hay là đi xuyên qua.” Chả lẽ đó chính là chỗ có thứ ta cần nhất hiện nay, trong lòng hiện lên suy nghĩ này, Tần Mộ mặt vẫn bình tĩnh đáp lại. “Ngươi là trưởng đoàn, tùy ngươi quyết định, ta nói rồi, bất kể các ngươi đi nơi nào, ta sẽ đi cùng các ngươi.” Lời này tuy giống như đang đề cao nàng nhưng Trương Dao nghe thế nào đều cảm thấy khó chịu. “Vậy được rồi, ngày mai chúng ta sẽ đi theo con đường vào dãy núi đó” Còn một chuyện Trương Dao không có nói cho Tần Mộ, đó là lời của Quan Vũ đạo sĩ nói với nàng trước lúc xuất phát, trong dãy núi này sẽ xuất hiện thiên chủng cấp 3, Trương Dao lại không phải là kẻ nhát gan, dù không có Tần Mộ nàng vẫn quyết định phải vào đó một chuyến. Trương Dao đi rồi, Tần Mộ cũng trở lại phòng của mình, nói là phòng nhưng thực ra là một chiếc xe tải đã được cải tạo, không gian vừa đủ để kê một chiếc giường, một bộ bàn ghế và một khoảng nhỏ để hoạt động. Giờ phút này chiếc thùng được kê giữa phòng đã chiếm non nửa không gian còn thừa đó. Tần Mộ lại bắt đầu công việc cường hóa vũ khí, giờ đây chỉ còn mỗi miêu đao, huyết tinh năng lại có một đống, hắn cũng chẳng cần phí sức dùng từng chút bôi lên làm gì, lấy ra miêu đao ném cả vào trong thùng. Nhất thời trong thùng sôi trào giống như trảo dầu đang sôi, bọt khí nổi lên ùng ục. Cả thanh miêu đao lúc này trông đã hoàn toàn biến dạng, lúc phồng to lúc thu nhỏ, thân đao trông có vẻ như bị tan chảy mềm nhũn. Nhưng kì lạ là thùng gỗ lại không có vấn đề gì, như thể nhiệt độ chưa từng thay đổi. Một lúc sau, máu trong thụng cạn đi quá nửa, màu máu trong thùng có vẻ nhạt đi rất nhiều, cũng dần dần không còn sôi trào nữa. Miêu đao cũng trở về hình dáng bình thường nhưng trông có vẻ tối màu hơn, đen bóng giống như than chì. Tần Mộ thấy cũng đủ rồi, đưa tay cầm miêu đao lên. Chỗ tiếp xúc một cảm giác lạnh lẽo lan tỏa, trọng lượng cả thanh đao cũng tăng thêm nhiều, ước chừng phải có mấy chục kg nhưng với Tần Mộ thì không có vấn đề gì. Cầm thanh đao trong tay vung vẩy vài cái trong không khí, cảm giác vẫn rất thuận tay, Tần mộ quyết định thử 1 chút độ sắc bén của nó. Một tay cầm đao nhẹ nhàng lướt qua vách tường bằng sắt, không hề có một điểm cản trở lưỡi đao kéo một đường dài trên vách. Trước kia tuy miêu đao cũng có thể chém đứt kim loại nhưng không thể nhẹ nhàng bằng bây giờ. Tay cầm đao lại vung ra nhưng lần này Tần Mộ là chém vào cánh tay còn lại, hắn cũng không phải muốn làm đại hiệp cụt tay mà là muốn thử xem miêu đao có thể đột phá phòng ngự nguyên năng giáp được hay không. Vòng sáng bao phủ cánh tay cùng với lưỡi đao tiếp xúc tạo thành những thanh âm ken két, nhưng cũng không hề có dấu hiệu sụp đổ, Tần Mộ lại thử chém vài cái nữa, nhưng cũng không thành công. Xem ra tuy sắc bén hơn nhiều nhưng cũng chỉ là vũ khí bình thường, bây giờ nếu dùng để chém giết kẻ yếu còn tốt nhưng nếu đánh với dị tộc mạnh mẽ còn không dùng tốt bằng đôi tay của hắn. Điều này hiển nhiên làm Tần Mộ hơi thất vọng. Thanh nỏ siêu vũ khí hắn đã cho Đường Tranh một phần vì muốn tăng cường thủ đoạn cho nàng một phần vì tốc độ bắn của nỏ khiến nó ngoài đánh nén ra thì không giúp gì thêm được hắn. Hắn hiện nay khuyết thiếu thủ đoạn công kích từ xa, miêu đao từ trước đến nay luôn là vũ khí sắc bén nhất hiện giờ cũng bắt đầu không theo kịp. Xem ra nếu không tiến hóa trở thành siêu vũ khí thì miêu đao sớm muộn cũng sẽ lỗi thời. Quay đầu nhìn lại viên pháp châu còn lại trên bàn, hiện nay hắn cũng chưa nghĩ ra cách hợp lí lợi dụng nó. Pháp châu cấp thấp chỉ có thể dùng như lựu đạn, nhưng kiếp trước nghe nói pháp châu cao cấp có thể dụng chế tạo vũ khí có khả năng phát ra công kích pháp thuật như tế sư. Vấn đề là hắn cũng không biết cách chế tạo cụ thể ra sao, ngẫm nghĩ Tần Mộ lại cất viên pháp châu vào trong người. (chả biết viết gì,nói nhảm 1 chương)
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang