Mạt Thế Chi Toàn Cầu Giai Binh

Chương 1 : Trần Quang Hưng - Người con đất Việt

Người đăng: Tuấn Trần

Ngày đăng: 15:12 25-02-2018

Chương 1: Trần Quang Hưng – Người con đất Việt Năm 2020, loài người chính thức nhận sự khảo hạch từ chư thần, khi hàng loạt các chiều không gian được kết nối mở ra các cánh cổng ở khắp nơi trên thế giới. Vực Mariana ở Thái Bình Dương mở cổng cho giống loài Nhân Ngư từ vũ trụ Atlantic. Bắc Cực có loài Valkyrie từ Valhalla, Nam Cực có Cự Nhân, Bắc Mĩ có Người lùn, Nam Mĩ có Yêu tinh,… Loài người chỉ có 2 lựa chọn, hoặc là diệt vong, hoặc là chiến thắng tất cả giống loài còn lại. 5 năm là thời gian huy hoàng, khi loài người chiến thắng ở hầu khắp các mặt trận, đẩy lui các quân đoàn xâm lược về bên kia cánh cổng. Nhưng 15 năm là thời kì sụp đổ, khi hàng loạt các chiến tuyến tan vỡ, hàng tỉ dị nhân của hàng trăm giống loài tràn ngập vào thế giới. Các đất nước lần lượt sụp đổ, thành phố hoang tàn, loài người bị đẩy dần, và tập trung về một số nơi như miền Đông nước Mĩ, Đông Âu, Bắc Phi, Trung Á,… Nhưng tất cả chỉ là mở đầu, chiến tranh vốn không có tạm dừng. Mãi đến hôm nay, năm 2040, loài người chỉ còn khoảng 2 tỉ dân so với đỉnh điểm 8 tỉ dân trước chiến tranh và chỉ còn tập trung sống ở khu vực Trung Đông. ===== 7:00 a.m; Học viện sĩ quan lục quân Ceasar Phòng thể dục “Tôi, Trần Quang Hưng, 16 tuổi, dân tộc Việt, mã số: VN-14512, đã có mặt, báo cáo, hết!” Một cậu bé da vàng, mắt đen, có gương mặt thanh tú đang đứng quân lễ báo cáo cấp trên. Gương mặt non nớt nhưng cậu sở hữu đôi mắt nghiêm nghị khác hẳn vóc dáng “thư sinh” của mình, bộ quân phục màu xanh ánh lên sự mạnh mẽ và thần thái sắc bén của người lính. Ánh mắt cậu nhìn thẳng vào đôi mắt một người đàn ông đứng tuổi, dĩ nhiên sẽ đúng hơn nếu nói con mắt thay cho đôi mắt, vì người đàn ông này vốn đã bị chột một mắt và vết sẹo dài từ trán xuống tới cằm chứng minh sự hiển hách mà người đàn ông tuổi tầm 40 này đã trãi qua. “Giọng cậu tốt hơn so với gương mặt của cậu đấy, về chổ đi!” Giọng người đàn ông ồm ồm vang lên. Học viện sĩ quan lục quân Ceasar là một trong ba học viện đào tạo sĩ quan tốt nhất bang, học viện tập trung tất cả các thanh thiếu niên tuổi từ 15-18 tuổi, đào tạo tất cả các ngành liên quan đến lục quân. Cung cấp cho chiến tuyến và quân đoàn 3 mỗi năm hàng trăm sĩ quan các loại phục vụ cho chiến trường, nhiều cái tên đã làm nên lịch sử và tên tuổi cho trường như Phùng Hải, John Terry hay gần đây là Phạm Văn Việt… “Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Lucas, là cựu học viên của học viện, tôi năm nay 26 tuổi, tham gia hơn 100 chiến dịch lớn nhỏ, giết 153 kẻ thù cho giống loài, 2 năm trước vì cố gắng cứu đồng đội khỏi vùng oanh tạc nên gãy 4 đốt xương sống và mất 2 chân, không thể tiếp tục tại ngũ nên mới về đây chỉ bảo cho các cô cậu!” Vừa nói, ông vừa kéo 2 cái ông quần của mình lên, để lộ ra cái chân bằng sắt của mình, gương mặt đắc ý “Các cô cậu, tôi không quan tâm là con cái của ai, thuộc dân tộc nào, nhưng vào tới đây thì ai cũng như người nấy, đều đã bước chân vào con đường quân nhân thì phải sống chết vì nhiệm vụ, vì đồng đội, vì giống loài. Ở đây, có thể sẽ có vài người trở thành tinh anh của quân đoàn số 3, cũng có thể vài người trở thành chỉ huy cấp cao, cũng có thể sẽ chẳng ai sống qua 10 chiến dịch, nhưng đã vào đây và trở thành học viên của lớp này thì các ngươi đều có 1 nhiệm vụ duy nhất là sống sót và hoàn thành chương trình học của học viện và của tôi!” Nhìn lướt qua đội ngũ gồm khoảng 100 học viên đang xếp làm 10 hàng ngang, mỗi người một gương mặt, một suy nghĩ nhưng đều ánh lên niềm tin và sự nhiệt huyết, Lucas gật đầu: “Như các cô cậu biết thì hằng năm, quân đoàn 3 đều đặc cách tuyển chọn các học viên ưu tú đủ 16 tuổi để tham gia quân đoàn, rèn luyện ở các mặt trận, tỉ lệ đào thải lên tới 50%, mất mạng hơn 45% và chỉ 5% còn lại đều sẽ trực tiếp trở thành chỉ huy cao cấp. Học kì này là học kì đầu tiên của năm, cũng là học kì xét duyệt các cô cậu ở đây, ai sẽ được có cơ hội vào quân đoàn 3 trực tiếp, nếu bỏ qua cơ hội lần này thì đồng nghĩa với việc sẽ phải mất 2 năm nữa, đến khi ra trường thì mới có cơ hội tham gia quân ngũ và cũng mất cơ hội nhanh chóng trở thành sĩ quan cao cấp và chỉ có thể trở thành binh sĩ, hoặc tối đa là sĩ quan cấp thấp. Học kì này sẽ quyết định ai sẽ có cơ hội làm vua của chiến trường, ai sẽ là lính của chiến trường. Trong lớp này, tôi không đào tạo những kẻ thất bại, chỉ đào tạo những chiến thần, vì vậy, đừng làm nhục mặt cái tên Lucas, rõ chưa?” “Rõ!” Cả lớp đồng thanh. Sau bài diễn thuyết, Lucas cho lớp huấn luyện các bài tập quân sự, từ thể lực, võ, bắn súng, lý thuyết quân sự, và bảo trì quân trang. Mỗi bài huấn luyện đều có một nhiệm vụ riêng, nhưng chung lại là giúp cho những người ở đây, không ai phải trở thành một cái xác trong ngày đầu ra quân, cũng như tìm kiếm một vài người ưu tú cho đợt xét tuyển sắp tới. Hưng là một kẻ vong quốc, gia đình cậu chuyển đến đây 2 năm trước theo diện di dời đặc biệt của quân đội, gia đình cậu gồm 7 người, trong đó 4 người đã hi sinh ở chiến trường Thái Bình Dương gồm cha và 3 người anh trai, mẹ bị thất lạc khi dị nhân tấn công và chiếm giữ VN, hiện tại gia đình chỉ còn 2 người là người ông đã già và cậu. Cậu luôn mang trong mình nỗi thù mất nước và khát khao tìm mẹ của mình, dù tất cả mọi người ai ai cũng nghĩ rằng đây là một niềm tin xa vời khi tin thua trận mỗi ngày một nhiều, biên giới càng ngày càng ngắn cùng với đó là sự diệt vong đang càng ngày càng hiện rõ. Nhưng với cậu, thì tất cả chỉ là dối trá. Cậu luôn tin sẽ có một ngày, loài người sẽ phản công, sẽ đánh lui bọn dị nhân đáng ghét và cậu sẽ tìm thấy mẹ của mình cùng những người bạn thời thơ ấu đã thất lạc của mình. “Hưng! Đến giờ nghỉ ngơi rồi đó! Ăn cơm với tụi mình đi!” Julia vỗ vai cậu. Julia là một cô bé người Czech bằng tuổi cậu, là bạn thân trong lớp cũng như là chiến hữu trong đội của cậu. Cô có mái tóc vàng hoe được búi cao, gương mặt thanh tú và cặp mắt xanh dương đẹp đẽ. “Cậu ăn trước đi, mình còn chưa tập xong!” Hưng cầm khẩu súng tập bắn laze lên vai, không vui buồn nói. “Chiều nay có kiểm tra thể lực đó, cậu nên ăn sớm đi!” “Được rồi, cảm ơn cậu” Nhìn vào ống ngắm, khẽ nhấc tay đưa tầm ngắm vào vòng tâm bia, Hưng nín thở, tay nhẹ ấn cò. CHÍU! Một đường tia laze đỏ chiếu thẳng từ bên kia ống ngắm đi vào mắt cậu, khiến cậu bị chói mắt. Vội vàng đưa mặt ra khỏi cây súng, một giọng cười mỉa mai vang lên: “Haha! Thấy tao bắn chính xác không?” “Anh Chen quả là cao thủ, bách phát bách trúng!” “Đúng đúng, thần xạ thủ! Là thần xạ thủ” Giọng nói, cười này không ai khác là Yu Chen và tụi đồng bọn của hắn, lũ Tàu Khựa. Yu Chen là học viên cùng lớp với Hưng và cũng là một đối thủ, kẻ thù của cậu. Ngày đầu vào lớp, chính hắn ta là người đã gây sự với Hưng khi biết Hưng là người Việt nhưng cao điểm đầu vào hơn hắn, Chen cũng là người đã phá hoại và cản đường Hưng biết bao lần trong các bài kiểm tra và là người sẵn sàng phê phán kịch liệt cậu mỗi khi cậu mắt sai lầm. “Chen! Mày muốn gì?” Hưng âm trầm.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang