Mạo Bài Đại Tướng Quân

Chương 11 : Thập bát mô

Người đăng: Phương

Nhìn điểm đen xa xa đang rậm rạp chạy nhanh, trong lòng Hoắc Nhĩ giáo quan khó chịu giống như ăn ruồi bọ. Hắn như thế nào cũng thật không ngờ gã béo kia, gã béo ngay từ khi bắt đầu liền muốn đầu hàng, không ngờ có thể trong ngắn ngủn mười mấy phút đồng hồ liền đột phá phòng ngự của một vạn quân. Phải biết rằng cho dù tập trung đột phá là vương bài Hắc Nhĩ công tước sợ rằng cũng chỉ có thể làm được trình độ như thế. Một loại cảm giác rất kỳ quái, ba thế hệ ông cháu cha con, Sư Tâm công tước, Hắc Nhĩ bá tước, còn có gã béo đang đào vong ở phía xa xa, trong ba thế hệ đó, rõ ràng đối với hai thế hệ trước, trong lòng Hoắc Nhĩ giáo quan nghiêm cẩn tôn kính, thậm chí nguyện ý dưới sự chỉ huy của họ vượt lửa qua sông, nhưng đối với gã béo trước mắt này, cho du hiện tại gã béo đã biểu hiện ra nghệ thuật chỉ huy tương đối khá, vô luận như thế nào hắn cũng tôn kính không được. Khi mới bắt đầu Hoắc Nhĩ giáo quan không rõ, nhưng dần dần tựa hồ hắn hiểu được một vài thứ. Đây không phải vấn đề năng lực chỉ huy, đây là vấn đề nhân phẩm. Nếu như nói công tước cùng với bá tước đại nhân là chính trực, cao thượng, như vậy gã béo này là người nhát gan, yếu đuối, sợ chết... V.v, tất cả một loạt từ ngữ phản diện đặt trên người gã béo cũng không đủ. Nhưng trong lòng Hoắc Nhĩ giáo quan tồn tại một điều nghi hoặc thật sâu, gã béo chết bằm kia như thế nào lập tức biến thành thông minh như vậy. Thay đổi trận hình phong thỉ trận, tại một khắc đột phá cuối cùng, cũng chính là một khắc cuối cùng hắn đuổi tới, hắn nhìn thấy trong mắt, loại thay đổi phức tạp này, tuyệt đối không phải một người trẻ tuổi có thể dễ dàng làm được. Tin tưởng cho dù Hắc Nhĩ bá tước cũng không nhất định làm tốt hơn so với gã béo ở trước mắt. Đương nhiên gã béo làm ra bố trí cũng tồn tại nhược điểm rất lớn, Đó là hiểu biết đối với chiến lực của binh lính phỏng chừng không đủ. Ở điểm này, tại khắc cuối cùng biểu hiện hết sức rõ ràng, rõ ràng hơn mười binh lính bình thường tạo thành mũi tiến công đủ để đột phá phòng ngự trước mắt, nhưng cố tình phải thay hơn mười người hộ vệ, rõ ràng ba người hộ vệ có thể ở trên phòng tuyến ngăn một lỗ hổng, nhưng lại thay bằng mấy trăm bộ binh tới tiến hành phá vây, còn có uy lực cung tiến thủ, nỗ binh bắn ra vũ tiễn.... Đây đều là một vài chuyện làm cho người ta không thể nghĩ tới. Bởi vì cơ hồ tất cả đệ tử muốn thi vào mưu lược hệ của Hoàng Gia Học Viện tại ngày đầu tiên phải học tập gì đó không phải cái gì khác, chính là học hiểu biết đối với chiến lực các binh chủng. Mà loại kiến thức cơ hồ là phổ biến đến mức chỉ cần người hơi chút hiểu biết đối với quân đội, chiến tranh đều biết rõ. Một thiên tài trên lĩnh vực chỉ huy chiến trận, một người ngu ngốc trống rỗng đối với chiến lực binh lính, chỉ huy dựa vào cảm giác, Hoắc Nhĩ giáo quan như thế nào cũng vô pháp đem hai người kia dung hợp vào nhau. Nhưng hiện tại, hết thảy đều chân thật hiện ra trước mắt hắn. Trong đầu Hoắc Nhĩ giáo quan không ngừng xẹt qua một ý tưởng, nếu như nói hiện tại gã béo có khả năng phát huy ra chiến lực của phong thỉ trận là lục tinh, như vậy khi hắn nắm giữ chiến lực cơ bản nhất của các binh chủng thì sao? Ý tưởng này trong đầu Hoắc Nhĩ giáo quan chợt lóe qua. Hắn không tiếp tục suy tiếp, bởi vì hiện tại trong lòng Hoắc Nhĩ giáo quan rất nghẹn khuất, nghẹn khuất đến nghiến răng nghiến lợi, muốn đem gã béo mạnh mẽ nuốt rụng. Bình nguyên, một địa hình nguyên bản rất có lợi đối với hắn, hiện tại lại trở thành chướng ngại lớn nhất để hắn diệt trừ gã béo. Gã béo chết tiệt khi mang theo hắn không ngừng trên bình nguyên chạy vòng quanh. Mà hiện tại hắn căn bản không dám chia quân đi vây gã béo, nếu năng lực chỉ huy chiến trận kia lại suất hiện, ai biết quân đội phân ra có thể hay không bị gã béo một ngụm nuốt rụng. Cho nên hắn chỉ có thể cùng với gã béo hao tổn. Về phần gã béo hiện tại lại dương dương tự đắc, hơn nữa còn phi thường tự đắc, cưỡi trên chiến mã, gã béo lại không tự chủ được nổi lên tiểu khúc. "Vội vã bồn chồn tới đánh la, dừng la gõ trống nghe ca hát, giải khuây cũng nghe ca hát, nghe ta hát thập bát mô. Duỗi tay sờ mặt tỷ, sợi tóc..." ......... Đã xong, hết thảy đều đã xong, nhìn thấy gã béo mang theo Hoắc Nhĩ giáo quan trên bình nguyên rộng lớn lối thành vòng tròn, Tàng Phong giáo quan liền biết trận chiến kỳ này không thể liên tục. Dưới ý kiến của Tàng Phong giáo quan, ma pháp sư già đình chỉ tiếp tục phóng thích ma lực, gã béo cùng Hoắc Nhĩ giáo quan đều từ trong ma pháp trận tỉnh lại. Tỉnh táo lại, sắc mặt gã béo là một bộ tiểu nhân đắc chí, trên mặt đầy tươi cười, trong miệng còn đang không ngừng hừ hừ làn điệu thập bát mô, mà biểu tình trên bộ mặt Hoắc Nhĩ giáo quan sớm vặn vẹo vô cùng, răng nanh cắn chặt, song quyền nắm chặt, gắt gao nhìn chằm chằm gã béo, nhìn bộ dáng kia, tùy thời có thể bùng nổ. "Tốt lắm, ngươi có thể trở về." Vẻ tức giận trong mắt Hoắc Nhĩ giáo quan đột nhiên biến mất, nhàn nhạt hướng về gã béo nói. "Giáo quan tái kiến." Gã béo ngây thơ cười cười, sau đó đắc ý phi thường lôi kéo Thanh Âm đang muốn nói lại thôi hướng về cửa tiến vào không gian đi ra. Sau khi lão ma pháp sư đi ra không gian luyện kim, Tàng Phong giáo quan đột nhiên lắc lắc đầu, bất đắc dĩ hướng về Hoắc Nhĩ giáo quan nói: "Cái này phiền toái." Hoắc Nhĩ giáo quan tự nhiên biết Tàng Phong giáo quan nói cái gì, biểu tình vặn vẹo hơi chút dịu đi chút, hướng về Tàng Phong nói: "Cái này làm sao bây giờ? Kết quả như vậy ngoài dự đoán của mọi người." "Ngoài dự đoán của mọi người? Đâu chỉ ngoài dự đoán của mọi người? Chiến lực lục tinh cấp, chính là Hắc Nhĩ cũng không nhất định làm tốt hơn so với hắn. Nếu kết quả này truyền ra, lập tức sẽ oanh động đế đô, oanh động toàn bộ đế quốc." Tàng Phong cười khổ hướng về Hoắc Nhĩ nói. Mặt Hoắc Nhĩ hơi chút vặn vẹo, bất quá rất nhanh liền dịu đi: "Như vậy không tốt sao? Đế quốc sinh ra một vị thiên tài tương lai có thể xâm nhập danh tướng bảng ?" "Tốt? Vỗ mông ngựa khá..." Tàng Phong giáo quan không tự chủ được mở miệng mắng, bất quá tựa hồ ý thức được trước mắt là chiến hữu cùng mình xuất sinh nhập tử, ý thức được tất cả giác ngộ làm kỵ sĩ của mình, nghiêm mặt nói: "Về mặt chiến thuật hắn làm rất tốt, nhưng trên chiến lược thì sao? Ngươi gặp qua danh tướng vừa lên đã muốn đầu hàng, vừa lên đã đem ý đồ chiến lược chế định vì chạy trốn sao? Tử cục, kia đích thật là tử cục, nếu không chạy trốn, liền chỉ có một đường tử vong. Nhưng thường thường hoàn cảnh tồi nhất có thể thể hiện ra giác ngộ của một người đối với quân đội, gia tộc, quốc gia. Công tước đại nhân nói đúng, nếu hiện tại để cho gã béo tiến vào quân đội, đó chính là tai họa, một tướng lãnh có nghệ thuật chỉ huy thiên tài thì tai họa còn lớn hơn nữa." Nghe Tàng Phong lời nói, Hoắc Nhĩ lâm vào trầm tư. Dùng cao hứng phấn chấn để hình dung gã béo, hoàn toàn chưa thể hiện hết, về phần dương dương tự đắc, thì phải chân thật thấy hắn. Dựa theo lẽ thường mà nói, một đại tướng quân kiếp trước sáng tạo ra nhiều kỳ tích như vậy, từ một cái tiểu binh từng bước một dần dần đạt được quyền lợi lớn nhất, đến lúc này, đối với thắng lợi nhỏ đó hoàn toàn chướng mắt mới đúng, nhưng sự thật gã béo lại càng tỏ ra đắc ý. Theo gã béo nói, nếu thắng lợi cũng phải làm ra bộ dáng trầm ổn, đó là giả dối. Gã béo là một người thuần khiết, cho nên hắn phải biểu lộ chính mình, hoàn toàn bộc phát cảm tình chất chứa trong lòng. "Thiếu gia..." Sau khi rời khỏi không gian luyện kim, ánh mắt Thanh Âm luôn luôn lưu chuyển trên người gã béo, tại đây, nàng tựa hồ nhớ tới bẩy năm trước, giống như một người yếu đuối theo đuôi gã béo, nhát gan, thẹn thùng, nhưng vô luận lúc nào cũng không sợ hãi, bởi vì có gã béo bảo hộ nàng. "Ta làm sao vậy?" Gã béo tủm tỉm cười xoay đầu nhìn Thanh Âm, hắn dùng bàn tay phì độn nắm chặt bàn tay giống như chạm ngọc của Thanh Âm, chỉ không thể nhận ra đến tột cùng là bởi do thắng lợi mà quá mức cao hứng, lên nắm thật chặt, hay bởi vì từ bản tính phát ra như thế. Nói đơn giản điểm, đến tột cùng đó là cố ý hay vô tình. "Thiếu gia đã khôi phục ?" Hai gò má Thanh Âm hơi hơi có chút phiếm hồng nhìn gã béo nói, vào lúc này nàng đã sớm đánh mất trấn định ngày xưa, có thể thấy rõ ràng nàng là một cô gái thẹn thùng. "Khôi phục?" Nghe Thanh Âm nói, gã béo hơi hơi giật mình, bất quá sau đó rất nhanh liền gật đầu, bởi vì hắn thấy được ở trong mắt Thanh Âm một ánh mắt mong chờ. Lúc này tâm tư gã béo có chút cổ quái, hắn không nguyện ý để cô bé trước mắt này thất vọng. Nhưng trong nháy mắt, trong con ngươi Thanh Âm liền toát ra một giọt nước mắt sáng ngời giống như sương sáng sớm, đôi mắt của nàng lại một lần nữa đỏ lên, đôi môi đỏ mọng hơi hơi mở ra, lộ ra hàm răng trắng noãn giống như trân châu. Đúng lúc này, một thanh âm ầm ầm lại bao phủ hết thảy, khiến gã béo chỉ có thể chứng kiến môi Thanh Âm hơi hơi mấp máy, nhưng cái gì cũng nghe không rõ ràng lắm. "Ta kháo..." Gã béo không khỏi chửi ầm lên. Cùng với thanh âm ầm ầm, dòng người xuyên qua bên cạnh gã béo và Thanh Âm, hướng về cửa lớn học viện tụ lại. Rất xa có thể thấy những người này đang vây xem cái gì. "Hách Nhĩ tiền bối muốn tới học viện chúng ta..." Hai thân ảnh vội vã chạy qua gã béo. "Hách Nhĩ tiền bối?" Gã béo hơi hơi nhíu mày, đối với người đánh vỡ sự yên lặng của hắn cùng với Thanh Âm, gã béo cũng không có hảo cảm gì. Bất quá gã béo duy nhất có thể xác định, người được gọi là Hách Nhĩ tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản, chỉ cần từ vẻ hưng phấn cùng cuồng nhiệt trên mặt người xuyên qua bên cạnh liền có thể nhìn ra. Đại bộ phận dòng người đều tụ lại tại cửa học viện, lúc này mới thanh tĩnh một chút, sau đó gã béo hướng về Thanh Âm nhỏ giọng than thở hỏi: "Hách Nhĩ là ai?" Thanh Âm có chút kinh ngạc nhìn gã béo, sau đó hướng về gã béo nói: "Hách Nhĩ là chiến vương duy nhất của A Nhĩ A Tư đế quốc." "Chiến vương?" Gã béo đảo cặp mắt trắng dã, trực giác nói cho hắn biết chiến vương nhất định rất lợi hại, nhưng đến tột cùng lợi hại tới trình độ nào hắn căn bản không thể tưởng tượng. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang