Mãn Đường Hoa Thải
Chương 1 : Trường An tuyết
Người đăng: Bạch Tiểu Thái
Ngày đăng: 16:47 05-03-2024
.
Mùa đông, tháng mười một, Trường An.
Ngoài cửa sổ, tuyết rơi lả tả. Trong thư phòng, đa bảo các bày đầy thư tịch, trên bàn trà để một cái đai lưng, trên đai lưng treo một ngư đại màu bạc.
Ngư phù thì lại nằm ở bên ngoài, chính giữa nhô lên chữ “Đồng”, dùng để xác minh thân phận, hai bên phân biệt khắc là “Thái Tử Tả Xuân Phường” và “Tán Thiện Đại Phu Đỗ Hữu Lân”.
Đỗ Hữu Lân đang ngồi trên ghế cầm thư uyển chuyên chú phẩm duyệt, đắm chìm trong tiên hiền học thuật.
Chợt nghe ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập, tái giá thê tử của hắn, Lư Phong Nương hốt hoảng hô to “Lang quân”, rồi vội vàng đẩy cửa bước vào.
Bị quấy rầy thanh tĩnh Đỗ Hữu Lân lập tức nhíu mày, hỏi: “Lại xảy ra chuyện gì?”
“Không xong rồi.” Lư Phong Nương hoảng đến nỗi lắp bắp, nói: “Ngũ Lang ở bên ngoài bị người ta bắt nạt!”
Đỗ Hữu Lân để xuống thư quyển, không kiên nhẫn nói: “Nói rõ một chút.”
“Liễu Tích đưa Ngũ Lang đến Bình Khang phường, cũng không biết mâu thuẫn với công tử nhà ai, mà đánh...... đánh nhau rồi.”
“Đồ súc sinh, dám đến chỗ như vậy.” Đỗ Hữu Lân nghiêm khắc quát lên, “Còn không mau mang về? Lưu lại bên ngoài muốn hủy Kinh Triệu Đỗ thị thanh danh hay sao?”
“Con ta chưa từng đi qua nơi như vậy? Còn không phải do đại nữ tế của ngươi mang theo.”
Lư Phong Nương mặt béo tràn đầy uất ức, lại nói không rõ ràng, đành phải dậm chân quay người chỉ tay, gọi một tiểu đồng đang chờ bên ngoài thư phòng đi vào.
“Nhanh, ngươi tới nói.”
Đỗ Hữu Lân nhìn thấy là tiểu đồng bên cạnh đại nữ tế, ánh mắt lộ vẻ ghét bỏ, quay mặt đi.
“Hồi bẩm A Lang, nhà ta lang quân chỉ muốn mang Đỗ Ngũ Lang đến Nam Khúc uống trà, Đỗ Ngũ Lang nhìn thấy dinh thự của Hữu tướng ở phía đông phường lâu, liền hỏi một câu ‘Hữu tướng sao lại ở chốn hoan lạc này’, đúng lúc bị Cát Đại Lang nghe được, nên xảy ra cãi vã, Cát Đại Lang cho người trói lại Đỗ Ngũ Lang, nói sẽ áp giải đến tướng phủ để bồi tội.”
Nghe đến đây, Đỗ Hữu Lân đã biến sắc, hỏi: “Cát Đại Lang nào?”
“Là trưởng tử của Kinh Triệu phủ Cát Pháp Tào.”
Đỗ Hữu Lân đột nhiên đứng dậy, xỏ giày đi ra ngoài, hô: “Toàn Thụy.”
Trong nhà quản sự Toàn Thụy sớm đã đợi ở hành lang, cúi thấp người, bước nhỏ tiến lên đáp: “Tiểu nhân ở đây.”
“Mau mang tên súc sinh đó về!”
“Tiểu nhân sẽ đi ngay.”
Toàn Thuỵ liền bảo tiểu đồng kia dẫn đường, vội vàng ra cửa đi về hướng Bình Khang phường.
Đỗ Hữu Lân mặt đầy bất mãn, đi qua đi lại vài bước rồi ngồi xuống, cầm lên thư quyển tiếp tục xem.
Hồi lâu sau.
Lư Phong Nương đi đi lại lại ở hành lang, trông thấy quản gia Toàn Thuỵ một mình vội vã chạy về.
“Ngũ Lang đâu?”
“Tiểu nhân tìm không thấy Ngũ Lang.”
Toàn Thụy vẫn đang thở hổn hển, vừa trả lời chủ mẫu, vừa gõ cửa thư phòng.
“Sao lại thế?” Lư Phong Nương hoảng loạn, đuổi theo hỏi: “Tìm không thấy là sao?”
“Cát Đại Lang cũng không mang Ngũ Lang đến Hữu tướng phủ, lại không biết mang tới nơi nào, tiểu nhân đã lưu người ở phụ cận tìm kiếm.”
Nói đến đây, Toàn Thuỵ ngập ngừng.
Đỗ Hữu Lân nghe thấy động tĩnh bên ngoài, mở cửa bước ra.
“A Lang.” Toàn Thụy thấp giọng nói: “Nghe người xung quanh nói hôm nay ở Nam Khúc có người chết, chỉ sợ đã xảy ra chuyện lớn, A Lang phải chăng ra mặt đến Cát gia một chuyến?”
Lư Phong Nương nghe thấy có người chết, sợ hãi đến mức run rẩy, vội nói: “Lang quân, ngươi nhanh đi cầu......”
“Câm miệng.” Đỗ Hữu Lân quát lại thê tử, phân phó nói: “Lại đi tìm, tìm thấy Ngũ Lang rồi tính.”
Toàn Thụy lau mồ hôi trán, nói: “A Lang, trong phủ chỉ có hơn mười tôi tớ, tiểu nhân có nên sang đối diện Ngụy gia mượn một ít nhân thủ cùng nhau tìm kiếm không?”
Đỗ Hữu Lân thoạt nhìn bình tĩnh, kỳ thực không nhiều chủ ý, hỏi: “Có được không?”
“Tiểu nhân đi ngay.”
Lần này Lư Phong Nương đứng chờ ở cửa bên, lo lắng không yên.
Cuối cùng, tỳ nữ Thanh Lam chỉ một ngón tay, nói: “Phu nhân, mau nhìn.”
Chỉ thấy hai thanh y tôi tớ đang chạy về phía này, một người còn cõng ai đó trên lưng, từ xa đã hô hào.
“Tìm thấy rồi, Đỗ Ngũ Lang là do chúng ta tìm thấy!”
“Hài nhi của ta!” Lư Phong Nương vui mừng, vừa khóc vừa chạy tới.
Hai tôi tớ của Ngụy gia này rất là nhiệt tình, một người tiếp tục chạy tới, cõng Đỗ Ngũ Lang vào trong viện, người còn lại an ủi không ngừng.
“Đỗ phu nhân yên tâm, còn sống...... Tiểu nhân vừa kiểm tra, tưởng không còn thở nữa, kiểm tra lại, thì còn sống, còn sống.”
Đủ thấy, có thể cứu được Đỗ gia tiểu lang quân, bọn hắn cũng rất vui mừng.
Thật vất vả, thiếu niên hôn mê kia được đặt xuống hành lang ở tiền viện Đỗ trạch.
Hắn nhìn chừng mười lăm tuổi, dung mạo cực hảo, ngũ quan tinh tế, dù nhắm mắt cũng khiến người ta cảm nhận được khí chất không tầm thường.
Chỉ là trên thân chỉ mặc áo mỏng, trên cổ còn có vết bầm, rõ ràng bị người hung ác bóp qua.
“Hài nhi của ta......”
Lư Phong Nương khóc lớn nhào tới trước, định nhãn xem xét, tiếng la trong miệng liền bỗng dưng dừng lại.
Nàng ngơ ngác một lúc, kinh ngạc nói: “Đây không phải hài nhi của ta a.”
“Đây không phải Đỗ gia lang quân sao?”
Hai tôi tớ của Ngụy gia quay sang nhìn nhau.
“Sao lại không phải là Đỗ gia lang quân? Lúc chúng ta nhặt được......”
Đột nhiên, ngoài cửa lại có tiếng ồn ào.
Toàn Thụy vội vã chạy về, bảo một tôi tớ đặt thiếu niên đang cõng xuống.
“Nhanh, trước tiên để xuống, ấn huyệt nhân trung.”
Lần này thiếu niên được mang về nhanh chóng tỉnh lại, ngồi dậy trên hành lang.
Hắn năm nay vừa tròn mười lăm, khuôn mặt tròn trĩnh giống hệt Lư Phong Nương, mũi tẹt, mắt nhỏ, tuy không quá xấu nhưng lại có vẻ rụt rè.
Lúc này hắn phảng phất từ trong ác mộng giật mình tỉnh giấc, toàn thân đều đang run rẩy, trong miệng còn đang thì thào gì đó.
“Hài nhi của ta?” Lư Phong Nương đẩy ra người bên ngoài, định nhãn xem xét, khóc lớn nói: “Đây mới là hài nhi của ta!”
“Ngũ Lang, không sao chứ?”
“......”
Đám người đằng sau, có một thanh y tôi tớ thò đầu vào nhìn, ảo não vỗ trán của mình.
“Ôi, thiếu niên xấu này mới là Đỗ Ngũ Lang.”
Ngụy gia quản sự vội vàng kéo ra tên lỗ mãng này, hướng Lư Phong Nương cáo lỗi, dẫn người rời đi Đỗ gia tiền viện.
“Miệng không có cửa à? Sao lại nói thẳng như thế.”
“Thúc à, ta cõng thiếu niên tuấn tú kia cả một đường từ Bình Khang phường về đây.”
“Liền là ai cũng không biết, trách được ai đây? Ngươi cũng không chịu tìm Toàn Thụy phân biệt trước.”
“Còn không phải là vì...... lãnh thêm chút tiền thưởng sao.”
“Nói mới nhớ, Đỗ phu nhân thật sự không thưởng một đồng nào.”
“Quá keo kiệt mà.”
Trong lúc nói chuyện, bọn hắn dừng bước.
Chỉ thấy trong ngõ nhỏ có một thi thể được bao bởi chiếu cói, máu từ trong chiếu dần dần chảy ra, nhuộm đỏ tuyết đọng trên mặt đất.
“Ôi trời, có người chết thật sao?”
“Là tiểu đồng bên cạnh Đỗ Ngũ Lang, nghe nói tên là Đoan Nghiễn, bị Cát Đại Lang đánh chết tươi, Đỗ Ngũ Lang lúc này mới bị dọa ngất đi.”
Thanh y tôi tớ nhỏ giọng nói, thổn thức không thôi.
Đồng dạng là tiện tịch tư nô, khó tránh khỏi thỏ tử hồ bi......
~~
Trong thư phòng, Đỗ Hữu Lân đang cầm ngư phù, nhẹ nhàng vuốt ve.
Đỗ Ngũ Lang quỳ trước mặt đã khóc không thành tiếng.
“Hài nhi luôn miệng nói ‘Ta sai rồi’, nhưng Cát Tường lại không chịu dừng tay, hài nhi bị nhấn xuống đất, bất lực nhìn bọn hắn đánh Đoan Nghiễn...... Đoan Nghiễn...... Bị đánh......đến chết.”
Nói đến đây, Đỗ Ngũ Lang nghẹn lại, suýt thở không ra hơi.
Đỗ Hữu Lân thở dài, hỏi: “Cát Đại Lang còn nói gì?”
“Hắn hỏi ta ‘Nuốt trôi cơn tức này không?’ Phụ thân, chúng ta tìm nhị tỷ đòi công đạo cho Đoan Nghiễn được không?”
“Hỗn trướng!” Đỗ Hữu Lân vỗ bàn quát lên: “Còn muốn gây thêm rắc rối cho Đỗ gia à?”
Đỗ Ngũ Lang lại càng hoảng sợ, bờ môi run rẩy, nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn Đỗ Hữu Lân, trong ánh mắt tràn đầy sự cầu xin.
Lư Phong Nương không đành lòng nhìn nhi tử, lau nước mắt nói: “Lang quân, Ngũ Lang bị người bắt nạt như thế!”
“Đủ rồi, Cát Đại Lang có làm Ngũ Lang bị thương không? Đến Kinh Triệu phủ tố cáo hắn đánh chết tôi tớ, trượng hình một trăm, bồi thường năm vạn, ngươi liền hài lòng? Ra ngoài.”
“Lang quân.” Lư Phong Nương ấm ức kêu lên.
Đỗ Ngũ Lang nước mắt rơi như mưa, bờ môi vẫn đang run rẩy, nói: “Phụ thân, Đoan Nghiễn từ nhỏ đã......”
Đỗ Hữu Lân thở dài một tiếng, nhắm mắt lại, phân phó nói: “Toàn Thụy, lấy thứ dân chi lễ an táng Đoan Nghiễn, thành toàn chủ tớ tình nghĩa, Đỗ gia nhân nghĩa a.”
“Vâng, A Lang.”
“Tất cả lui đi.” Đỗ Hữu Lân chỉ Đỗ Ngũ Lang, quát lên: “Từ hôm nay ngươi cấm túc ở nhà, về sau đừng qua lại với Liễu Tích nữa!”
“Đại tỷ phu hắn......”
“Ngươi còn quản đồ ăn hại đó.”
Lư Phong Nương không để Đỗ Ngũ Lang nói tiếp, kéo hắn ra ngoài.
Ra ngoài thư phòng, còn nhỏ giọng phàn nàn một câu.
“Trước khi xuất giá cũng là danh môn khuê tú, gả vào Đỗ gia lại phải chịu khổ thế này.”
Ngoài hành lang tuyết vẫn đang rơi, trong đình viện đã an tĩnh lại, bọn tôi tớ ai làm việc nấy.
Toàn Thụy đi theo, thấp giọng nói: “Tiểu nhân liền đi làm hậu sự cho Đoan Nghiễn, đạo can ba thước, minh khí chín món, đại phu nhân thấy sao?”
“Lúc này mới biết hỏi ta?” Lư Phong Nương biết quản sự đơn giản là đang đòi tiền, không vừa ý nói: “Hỏi A Lang đi.”
“A Lang không để ý tới tục vụ.” Toàn Thụy đáp, cực kỳ ngượng ngùng.
Đỗ Ngũ Lang thế là kéo kéo góc áo của Lư Phong Nương, khóc lóc nói: “Mẫu thân, hãy chôn cất Đoan Nghiễn tử tế.”
“Một chức quan hờ, dưỡng đại tổ trạch như thế, còn thay hai huynh trưởng của ngươi thu xếp, ta......”
Lư Phong Nương thì thầm trong miệng, nhưng nhìn xem nhi tử bi thương thần sắc, cuối cùng cắn răng đáp: “Người chết là đại sự, làm đi.”
“Vâng, còn có một chuyện, buổi chiều Liễu lang tế đi tìm bằng hữu giúp đỡ, có nên để người báo tin đã tìm thấy Ngũ Lang rồi không.”
“Hắn thật nghĩ mình giao du rộng rãi lắm sao.” Lư Phong Nương thầm mắng, phất tay để quản gia tự quyết.
Nàng chẳng thèm quản đại nữ tế kia.
“Thải Vân, ngươi đi Huyền Đô Quan mời chân nhân làm phép trừ tà cho Ngũ Lang.”
Đỗ Ngũ Lang vẫn còn nghẹn ngào, nói: “Mẫu thân, ta không cần trừ tà.”
“Ngươi nhìn ngươi xem, mất hồn mất vía.” Lư Phong Nương vuốt vai Đỗ Ngũ Lang, “Mời đi, cũng để chân nhân độ kiều cho Đoan Nghiễn.”
“Vậy cũng tốt.”
Bên ngoài nghi môn, Thải Vân mới từ nhị tiến viện rời đi, Thanh Lam đã từ tiền viện đi vào, nói: “Phu nhân, thiếu niên kia tỉnh rồi.”
“Ngươi đỡ Ngũ Lang đi nghỉ ngơi.” Lư Phong Nương nói: “Ta đi xem một chút.”
Đỗ Ngũ Lang vừa tỉnh đã để ý đến thiếu niên đang hôn mê kia, có chút lưu tâm, nhất quyết muốn đi cùng.
Trên hành lang tiền viện, thiếu niên chống đỡ thân thể ngồi dậy.
Nếu nói khi hôn mê hắn khiến người khác cảm thấy là một vị công tử cao quý nhu nhược, nhưng khi hắn mở mắt ra, khí chất lại hoàn toàn thay đổi, khiến người khác cảm thấy một sự trầm ổn cực kỳ không hợp với niên kỷ.
Kỳ quái hơn chính là, trong sự trầm ổn lại mang theo vẻ mơ hồ.
“Tiểu lang quân, ngươi là tử đệ của nhà nào?” Lư Phong Nương hỏi: “Vì sao hôn mê trên đường?”
Thiếu niên kia đang nghi hoặc mà nhìn xem xung quanh, do dự một lúc, chậm rãi hỏi một câu
“Ta, chưa chết sao?”
Giữa chừng ngừng lại, dường như hắn nói không quá sõi.
“Ngươi chưa chết.” Lư Phong Nương nói: “Chính là được Đỗ gia cứu về.”
Ánh mắt của thiếu niên vẫn còn chút mê mang, gật đầu cảm tạ.
“Không cần sợ, ngươi có tên không?”
“Tiết Bạch.”
“Có phải xuất thân từ Hà Đông Tiết thị?” Lư Phong Nương lại hỏi.
Tiết Bạch lắc đầu, ánh mắt rơi vào mái tóc của Đỗ Ngũ Lang, nhìn rất chăm chú, như là đang quan sát gì đó.
Đỗ Ngũ Lang bị hắn nhìn đến có chút bối rối, gãi gãi cổ, cúi đầu xuống.
Nghĩ một lúc, mở miệng nói: “Mẫu thân, hắn hình như bị bệnh, cũng cho hắn bát canh gừng đi?”
Canh gừng vừa được nấu cho Đỗ Ngũ Lang, Lư Phong Nương liền sai người mang thêm một bát đến.
Lúc này, Tiết Bạch đứng dậy, loạng choạng đi ra ngoài.
Thân thể của hắn còn có chút suy yếu, vịn tường, đứng trên bậc thềm nhìn ra ngoài.
Đỗ Ngũ Lang không nhịn được đi theo, đứng trên ngưỡng cửa thò đầu ra, nhìn theo ánh mắt của Tiết Bạch về phía tây.
Bên cạnh con ngõ còn lưu lại một vũng máu.
Xa xa, trong khoảng cách hai tấc giữa cổng chào của Thăng Bình phường và tường vây của Ngụy Trạch đối diện, là ngựa xe như nước trên Chu Tước đại lộ.
“Đây là đâu?” Tiết Bạch hỏi.
“Trường An, Vạn Niên huyện, Thăng Bình phường.”
“Trường An?”
Trên bầu trời vẫn đang rơi xuống tuyết nhỏ, trong tường viện đối diện ngõ nhỏ lộ ra đình đài lầu các, từng tầng từng tầng đấu củng bằng gỗ, mái nhà chồng chất như núi, trên mái là diều hâu đang đứng há miệng giương cánh.
Gió lay động linh đang treo dưới mái hiên, vang lên thanh hưởng.
“Đây là triều đại nào?”
“Ngay cả điều này ngươi cũng không biết sao?” Đỗ Ngũ Lang nói: “Đại Đường Thiên Bảo năm thứ năm.”
“Thiên Bảo ngũ niên sao?”
Tiết Bạch nghe xong khe khẽ thở dài, thổi ra một ngụm bạch khí, phiêu tán trong gió lạnh tại năm Thiên Bảo Đại Đường này.
Y phục trên người hắn rất mỏng, bờ môi đã cóng đến trắng bệch.
“Tái, không phải niên, là tái.” Đỗ Ngũ Lang nhắc nhở: “Hạ nói tuế, Thương nói tự, Chu nói niên, Đường Ngu nói tái. Chỉ có Nghiêu Thuấn chi quân dùng tái kỷ niên, hiện nay Thánh Nhân coi công lao của mình có thể so với Nghiêu Thuấn, nên nói tái.”
Tiết Bạch nhìn hắn một chút, thần sắc mê mang, cũng không kính sợ.
Đỗ Ngũ Lang không khỏi rụt lại đầu nhỏ, thì thầm: “Ngoài chuyện đọc sách không tốt cũng không sao, chuyện này cần phải nhớ kỹ.”
“Hảo.”
“Nhà ngươi ở nơi nào?”
“Không nhớ rõ.” Tiết Bạch nói: “Chết...... Ngất đi sau đó, ta rất nhiều chuyện đều không nhớ rõ.”
“Là có người muốn đánh chết ngươi sao?” Đỗ Ngũ Lang dùng rất nhỏ động tác chỉ chỉ Tiết Bạch trên cổ vết bầm.
“Nhớ không ra.”
Đỗ Ngũ Lang bắt đầu lo lắng, đến bên cạnh Lư Phong Nương nhỏ giọng nói: “Mẫu thân, hắn bơ vơ lẻ loi, chúng ta thu lưu hắn đi?”
Nghe vậy, tỳ nữ Thanh Lam liền nói: “Phu nhân, nô tỳ nhìn thấy trên mắt cá chân của hắn có vết bầm do dây thừng siết chặt, phía sau gáy có vết bỏng do bị đóng dấu, lại được tìm thấy ở Bình Khang Phường, có lẽ là quan nô, phạm lỗi bị đánh như vậy rồi vứt ngoài đường.”
“Quan nô?” Lư Phong Nương tự lẩm bẩm: “Vừa hay cần mua tôi tớ mới cho Ngũ Lang.”
Thanh Lam thấy chủ mẫu không hiểu, lại nhắc nhở: “Tình cảnh này cũng không tốt lập khế nhập tiện, lưu lại sợ rằng không ổn, vạn nhất gây thêm rắc rối, dù sao Đỗ gia không phải là bình thường môn hộ.”
Lư Phong Nương nghe xong, lập tức do dự.
Đỗ Ngũ Lang vội la lên: “Nhưng hắn thế này sẽ chết ở bên ngoài, lập tức sẽ cấm đi lại ban đêm......”
“Ngũ Lang thiện tâm, không nỡ nhìn người chịu khổ, cho ít lộ phí cứu tế là được.”
Đỗ Ngũ Lang rất muốn thu lưu Tiết Bạch, nhưng miệng lưỡi kém xa Thanh Lam, gấp đến độ không biết nói gì.
Nhưng đoạn đối thoại này lọt vào tai Lư Phong Nương, nghĩ đến vừa phải cho tiền cứu người, vừa phải mua nô lập khế, nhịn không được hỏi Tiết Bạch: “Ngươi có biết chữ không?”
“Biết chữ.”
Bây giờ ở Tây thị một cái đầy tớ như vậy có thể không tiện nghi, Lư Phong Nương liền động tâm, hỏi: “Hôm nay con ta bị dọa sợ, cần có người bồi tiếp. Ngươi vừa lúc không có chỗ đi, tạm thời lưu lại làm thư đồng, thế nào?”
Tiết Bạch không trả lời ngay, mà lại tỉ mỉ quan sát mọi người trong đình viện.
Thanh Lam nhìn qua, chỉ cảm thấy trong ánh mắt của hắn mang theo ý dò xét, sau đó dường như đang cân nhắc trong lòng mới khẽ gật đầu.
Đây cũng không phải là dáng vẻ của một thiếu niên mười mấy tuổi nên có, lại là người lai lịch không rõ ràng, Thanh Lam không khỏi có chút lo lắng.
Nhưng thân là tỳ nữ, đã hoàn thành trách nhiệm nhắc nhở, cũng không tốt nói thêm gì nữa, chỉ hi vọng hắn sẽ không mang tai họa đến cho Đỗ gia a.
-------------
*đa bảo các: 多宝搁, giống kệ sách.
*Ngư đại: 鱼袋, là cái túi đựng ngư phù.
*Ngư phù: 鱼符, là lệnh bài hình con cá, dùng để xác minh thân phận của quan viên thời Đường.
*A Lang: chỉ lão gia, gia chủ, chủ nhân, đại nhân.
*Thánh Nhân: là Đường Huyền Tông Lý Long Cơ, được đánh giá là một trong những vị Hoàng đế đáng chú ý nhất của nhà Đường, danh tiếng không thua kém ông cố nội của ông là Đường Thái Tông Lý Thế Dân, vì đã góp phần tạo nên giai đoạn thịnh trị tột bậc cho triều đại này. Tuy nhiên về cuối đời, ông ham mê tửu sắc (cướp vợ của con trai là Dương Quý Phi), bỏ bê triều chính, tin dùng gian thần khiến cho triều Đường dần suy tàn.
*Nghiêu, Thuấn: hai vị vua huyền thoại của Trung Quốc thời cổ đại, tài năng và đạo đức, lòng nhân từ và sự cần cù của họ được coi là kiểu mẫu cho mọi bậc Đế vương khác noi theo.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện