Mãn Đường Hoa Thải

Chương 50 : Chớ luận thật giả

Người đăng: Bạch Tiểu Thái

Ngày đăng: 19:20 21-04-2024

.
Bất tri bất giác, trời đã gần tối. Đỗ Ngũ Lang ngồi dưới mái hiên của tiền viện, ngái ngủ, ngáp liên hồi, nhưng nhất định không chịu đi ngủ. Lư Phong Nương đích thân đến xem, trông thấy vết bầm tím trên mặt nhi tử, không khỏi khóc nhiều lần. Đỗ Cấm nói với nàng, hôm qua Ngũ Lang cùng Tiết Bạch đến Thanh Môn ăn cơm, gặp phải vài tên vô lại, bị đánh một trận. Bọn họ lỡ giờ giới nghiêm, nên nàng và đại tỷ đành phải đợi đến sáng mới có thể đón hai người về. Nhưng Lư Phong Nương lại không tin lắm, có điều gì đó là lạ mà nàng không lý giải được. Đang minh tư khổ tưởng, nàng ngẩng đầu lên, liền thấy Thải Vân đang đứng bối rối, sắc mặt ửng hồng. “Ngươi biết chuyện gì, đúng không?” Lư Phong Nương ngay lập tức nghiêm mặt, nói: “Nói mau, mấy đứa nhỏ này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” “Phu nhân, ta…” Thải Vân khó xử, không dám nói gì, cho đến khi bị Lư Phong Nương trừng mắt, không còn cách nào khác, mới ấp a ấp úng mà bắt đầu kể lại. “Sáng nay, lúc bọn họ vừa trở về, nô tỳ nhìn thấy… Nhìn thấy, đại tiểu thư theo Tiết lang quân vào khách phòng… rồi cởi áo của hắn, chắc là đùa giỡn thôi.” Thải Vân nhắm chặt mắt, cố gắng nói ra một hơi, “Sau đó Tiết lang quân hoảng sợ bỏ chạy…” “Cái gì?” Lư Phong Nương hoàn toàn không tin. Tuy nàng chỉ là mẹ kế, nhưng nàng biết Đỗ Xuân là người đoan trang, giữ nề nếp, tuyệt đối không thể làm ra chuyện như vậy. “Chắc chắn ngươi nhìn nhầm rồi, đừng nói bậy.” Thải Vân vội vàng quỳ xuống, hoảng hốt đáp: “Không chỉ nô tỳ, mà còn nhiều người khác cũng tận mắt nhìn thấy, nếu không nô tỳ sẽ không dám nói ra như thế…” “Câm miệng, câm miệng, câm miệng.” Lư Phong Nương nhanh chóng ngắt lời. Nàng sợ tới mức không biết phải làm sao, chỉ có thể trợn tròn mắt, tỏ ra hung dữ để dọa nạt tỳ nữ này. “Không được nhắc lại chuyện này, nếu không ta sẽ xé toạc miệng ngươi. Còn ai đã nhìn thấy nữa, mau dẫn bọn họ tới đây.” Nói là không tin, nhưng sau khi vài tỳ nữ được đưa đến, ai ai cũng nói là tận mắt chứng kiến, khiến Lư Phong Nương không khỏi bối rối. Nghĩ lại, hôm nay từ khi Tiết Bạch rời đi, Đỗ Xuân quả thật có chút kỳ lạ, cứ ru rú trong phòng, ngay cả cơm trưa cũng không ăn. Bình thường, hai tỷ muội rất thân thiết, lần này dù là Đỗ Cấm gõ cửa, Đỗ Xuân cũng không trả lời, chỉ thoái thác bản thân không khỏe. Suy diễn thêm một chút, tuy Tiết Bạch tuổi còn nhỏ, nhưng thật ra tính tình lại rất già dặn, tài mạo song toàn, mà Đỗ Xuân thì đang tuổi như hoa như ngọc, góa chồng một mình… Lư Phong Nương vội lắc đầu, thầm nghĩ nữ nhi thủ tiết ở nhà bị người ta hiểu lầm, khó tránh khỏi có những lời đồn thổi. Vẫn nên sớm tái giá thì hơn. Lần này nhất định phải chọn kỹ. Nhưng tựa hồ tái giá không dễ như dự tính, bởi như ý lang quân khó tìm… Đột nhiên bên ngoài có tiếng bẩm báo, vô tình cắt ngang dòng suy nghĩ của Lư Phong Nương. “Phu nhân, có khách đưa danh thiếp tới, đề tên là Ngự Sử Đài Dương trung thừa, người đã đi rồi.” Lư Phong Nương nhất thời không có tâm tư để ý, chỉ dặn dò: “Có lẽ là lễ tết, cứ cất đi, sau này lại đáp lễ.” Nói xong, nàng đứng dậy, mở một chiếc hộp, lấy ra vài xâu tiền, do dự phút chốc, rồi trả về một xâu. “Sắp hết năm, thưởng cho các ngươi một ít, nhớ là phải giữ kín miệng.” “…” Sau khi hối lộ đám tỳ nữ này, Lư Phong Nương vội vàng đi đến thư phòng, càu nhàu mãi không ngừng với Đỗ Hữu Lân. “Hai đứa con gái, một đứa góa chồng, một đứa ly hôn, sau này phải làm sao đây? Ngũ Lang bị đánh không còn hình dạng, thật đáng thương, tại sao những người này cứ đánh con ta? Hu hu hu…” “Ai, đừng phiền lão phu.” “Lang quân, chàng cũng nên quản quản chúng đi, không thì còn ra thể thống gì nữa?” “Được!” Đỗ Hữu Lân vung lên thư quyển trong tay, lớn tiếng quát: “Mang tên súc sinh dám đánh nhau ngoài đường ra đây, ta phải xử theo gia pháp!” Lư Phong Nương vốn xuất thân từ danh gia vọng tộc, nghe hắn nói muốn đánh nhi tử của mình, liền nổi giận, hét to. “Lão thất phu, ngươi nghĩ nhà mẹ ta không có người à?!” ~~ Tiết Bạch say khướt được người dìu xuống xe ngựa, Đỗ Ngũ Lang đang ở tiền viện, vội vàng chạy lên, cùng Toàn Thụy nhận lấy Tiết Bạch từ trong tay Điền gia huynh đệ. Khi đi tới đệ tứ tiến viện, vừa hay thấy Đỗ Hữu Lân đang đứng trước cửa chính phòng, hảo ngôn khuyên bảo Lư Phong Nương. “Lão phu há không suy xét? Tuy hiện giờ không còn bổng lộc, nhưng Đỗ gia ta vẫn còn chút điền sản ở ngoại thành, chỉ cần tiết kiệm một chút…” Đỗ Hữu Lân liếc thấy có người tới, liền đứng người, khoanh tay sau lưng, ho hai tiếng. Lại nhìn hai thiếu niên, một đứa mặt mày bầm tím, một đứa say mèm, không khỏi tức giận mắng: “Hai đứa vô dụng, suốt ngày lang thang ngoài đường, nhìn xem ra thể thống gì nữa!” “Lang quân bớt giận.” Lư Phong Nương tính tình hiền lành, quay lại trấn an Đỗ Hữu Lân, cho hắn đủ thể diện, dỗ hắn về trong phòng. Lại quay ra, thấy Tiết Bạch đang lắc lư đầu, cố gắng thanh tỉnh. “Đứa trẻ này.” Lư Phong Nương thở dài bất lực, bảo Đỗ Ngũ Lang dìu Tiết Bạch vào phòng. “Thải Vân, xuống bếp nấu một bát canh giải rượu. Thanh Lam, giúp hắn lau khô nước tuyết trên tóc, ngẩn người ra làm gì? Thời tiết thế này không khéo lại bị cảm lạnh.” Sắp xếp ổn thỏa cho Tiết Bạch xong, nàng lại gọi thêm vài tiếng, Thanh Lam mới ngơ ngác quay đầu lại. Lư Phong Nương thầm mắng tiểu tỳ này giống như đã bị mê hoặc, lại nhìn sang Tiết Bạch, đột nhiên hiểu ra chuyện gì, liền nhanh chóng sai Thanh Lam đến viện phía sau làm việc, còn nàng thì trở lại chính phòng thì thầm với Đỗ Hữu Lân. “Nghĩ kỹ lại, thiếp thật là sai lầm, khi để một nam nhân tuấn tú như vậy ở hậu viện, lang quân nên nghĩ cách đi.” “Ai, đàn bà con gái làm việc...” Đỗ Hữu Lân khó chịu nói: “Lão phu sẽ sắp xếp.” “Quá tốt rồi, chỉ cần lang quân chịu quản việc nhà, hết thảy mọi chuyện đều sẽ ổn thỏa.” Lư Phong Nương hoàn toàn quên mất lúc trước còn mắng Đỗ Hữu Lân hồ đồ, giờ chỉ thấy hắn vừa uy nghiêm lại vừa chính trực. Uy nghiêm là ở tướng mạo khí chất, chính trực là ở đức tính không thích nạp thiếp. Ân, hắn còn bác lãm quần thư, đương nhiên sẽ có cách giải quyết. Trống chiều vang lên, sắc trời dần tối. Ăn tối xong, Lư Phong Nương có chút không yên lòng Tiết Bạch, liền quay lại đông sương. Trong màn đêm, nàng chợt giật mình, vì thấy hai bóng người lén lút đến trước cửa phòng của Tiết Bạch, mà không mang theo đèn lồng. Cửa phòng bị đẩy ra, mờ tỏ ánh trăng, mới thấy được bóng váy thướt tha, chính là Đỗ gia tỷ muội vội lách mình vào trong. Nhìn kỹ lại, Lư Phong Nương còn phát hiện thêm Khúc Thủy đang đứng ở góc khuất canh chừng, khiến nàng không khỏi phiền muộn. ~~ Tiết Bạch đang ngủ rất ngon, thì bỗng cảm thấy có ai đó lay mình, trong mũi còn ngửi thấy mùi tô hợp hương thoang thoảng. Mở mắt ra, liền thấy Đỗ Cấm đang cúi xuống trước người. “Uống bao nhiêu mới thành thế này? Say rồi à?” “Ba chén thôi, ta có chừng mực. Không quá say, chủ yếu là vừa buồn ngủ vừa say, uống canh giải rượu đã đỡ hơn nhiều rồi.” “Chúng ta lo lắng muốn chết, còn ngươi thì ngủ ngon lành.” “Không cần quá lo, Bùi Miện đã ra tay, tội của Cát Ôn đã bị chứng thực.” Tiết Bạch hỏi: “Ngươi có biết hắn không?” Đỗ Cấm lắc đầu, nói: “Chưa từng nghe đến người này.” “Đó là nội gián của Lý Hanh, được cài vào chỗ then chốt trong Hữu tướng phủ.” Đỗ Xuân lo lắng hỏi: “Ngươi biết thân phận của hắn, liệu hắn có muốn diệt khẩu ngươi?” Tiết Bạch buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, tùy tiện đáp: “Cho nên, nếu ta gặp nạn, các ngươi liền tố giác hắn với Hữu tướng.” “Đến lúc đó chúng ta cùng nhau chết thì mới là thật đấy.” Đỗ Cấm hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngày mai ta sẽ đi tìm Bá thái công, nhờ ngài ấy bảo vệ chúng ta.” “Ân, khổ cực ngươi.” Đi theo nhiều phe phái là điều đại kỵ trong quan trường, nhưng lúc này cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể cầu sinh trong khe hở mà thôi. Tiết Bạch chợt nhớ ra, liền thò tay vào ngực lấy một xấp khế thư đưa cho Đỗ gia tỷ muội nhìn xem. “Đây là gì?” “Là khế thư bán thân của nô tỳ ở Cát gia. Khi chia của, những vật quý giá đã bị mang đi hết, Dương Chiêu quyết định cho ta hai mươi tên nô tỳ. Hôm nay bọn họ vẫn còn bị La Hi Thích giữ lại, muốn thẩm vấn thêm một lượt. Hai ngày nữa phiền bá phụ hoặc bá mẫu đi một chuyến, đến Đông thị thự lập khế quá tiện, đem người mang về.” Đỗ gia tỷ muội nhận lấy khế thư, ánh mắt lại thoáng ảm đạm một chút. Các nàng không hẹn mà cùng nghĩ đến, nếu không phải nhờ Tiết Bạch chạy đôn chạy đáo cứu giúp, Đỗ gia đã bị chia năm xẻ bảy như thế này rồi. Có lẽ các nàng cũng sẽ có khế ước bán thân, số phận bị thay đổi chỉ trong một cái gật đầu… Đỗ Xuân lau mắt, nhẹ giọng hỏi Tiết Bạch: “Ngươi không quản mệt nhọc mà chạy ngược chạy xuôi cả ngày hôm nay, chỉ vì những người này sao?” “Đã đáp ứng, không thể thất hứa.” Tiết Bạch giao phó xong chuyện này, liền trở mình, lẩm bẩm: “Ngã túy dục miên quân thả khứ.” Đỗ Xuân chợt ngẩn ra, kinh ngạc vì hắn đang buồn ngủ mà cũng có thể tùy tiện ngâm một câu thơ đầy ý vị như vậy. “Đi thôi.” Đỗ Cấm vẫn cố lay Tiết Bạch, hỏi: “Ngươi đã nói gì với tỷ tỷ? Không tin ta sao?” Không ngờ nàng lại nhận ra. “Người là giết trước mặt ngươi, bàn chuyện với Đông Cung là nhờ ngươi làm, sao ta có thể không tin ngươi?” Tiết Bạch chỉ nói một câu đã trấn an Đỗ Cấm, lại nói: “Ngươi đã muốn xem, thì xem một chút cũng được.” Thế là, Đỗ Xuân đóng chặt cửa sổ, quay lưng lại, lấy ra những món đồ bí mật kia… ~~ “Lúc trước có nói, Hàm Nghi công chúa gả cho Trường Ninh công chúa chi tử Dương Hồi, sống trong phủ Trường An công chúa tại Bình Khang phường, ngươi bị ngất và được cứu ở đó, vì thế Tân Thập Nhị mới giả mạo khế thư, nói ngươi bị bán cho Hàm Nghi công chúa?” “Không phải ta.” Tiết Bạch nói: “Người được nhắc đến trong khế thư là Tiết Bình Chiêu, điểm này các ngươi luôn bỏ qua.” “Được tả theo dáng vẻ của ngươi, ai xem khế thư này mà không nói là ngươi?” “Đúng rồi, các ngươi vẫn chưa kể với ta Tiết Tú là ai.” “Ngươi dậy đi, ta sẽ kể chi tiết cho ngươi.” Tiết Bạch đành phải ngồi dậy, Đỗ Xuân thắp sáng ngọn nến, rót một chén nước nóng, còn Đỗ Cấm thì bắt đầu từ tốn kể lại. “Tiết thị ở Hà Đông quả thực hiển hách, con cháu nổi tiếng vì vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú, thường làm phò mã, quận mã. Như, Tiết Quán là phò mã của Thái Tông đích nữ Thành Dương công chúa; Tiết Thiệu là phò mã của Thái Bình công chúa; Tiết Cảnh là phò mã của Tức Quốc công chúa.” “Đến đời của Tiết Tú, huynh trưởng hắn là Tiết Sùng Nhất cưới Nghi Quân quận chúa; Muội muội hắn gả cho Thái tử Lý Anh làm Thái tử phi; Còn chính hắn thì cưới Thánh Nhân đệ tứ nữ Đường Xương công chúa.” Nghe đến đây Tiết Bạch đã hiểu ra, liền hỏi: “Tiết Tú bị cuốn vào vụ án phế Thái tử?” “Ân, có liên quan đến Lý Lâm Phủ.” Đỗ Cấm khẽ thở dài, “Chuyện này dài lắm…” Đương kim Thánh Nhân thuở thiếu thời từng bị nhà Võ Chu đàn áp, có thể bước lên hoàng vị, quả thật không hề dễ dàng. Nhưng không ai ngờ, sau này hắn lại đem lòng yêu con gái nhà họ Võ là Võ Lạc Hành, mà còn yêu sâu đậm không dứt ra được, không ngần ngại phế truất Vương hoàng hậu, người đã kết tóc phu thê với hắn, người từng cùng hắn đồng cam cộng khổ, vì hắn “lấy bào đổi bánh” trong lúc khó khăn nhất. Vương hoàng hậu vừa qua đời, hắn lập tức muốn phong Võ Lạc Hành làm hoàng hậu, nhưng bị quần thần kịch liệt phản đối, hắn đành phải tự chế ra danh hiệu “Huệ phi” để an ủi nàng ta. Võ huệ phi tuy không giành được ngôi hoàng hậu, nhưng nhất quyết muốn đưa con trai mình là Lý Mạo lên ngôi thái tử. Song, bá quan văn võ từng trải qua triều đại Võ Chu đều vô cùng cảnh giác với nàng, nên ra sức ngăn cản. Lúc đó, Lý Lâm Phủ chỉ mong có được một chức quan nhỏ, nhưng lại bị họ hàng cười nhạo “Làm quan phải có tài năng và danh vọng, người như Ca Nô há có thể làm quan?” Quan lộ không thuận, Lý Lâm Phủ đành phải bám víu vào Võ huệ phi, thề sẽ ra sức giúp Lý Mạo lên làm Thái tử, từ đó thăng quan tiến chức, một đường trở thành Lễ bộ Thượng thư... “Năm Khai Nguyên thứ 14, sinh mẫu của thái tử Lý Anh là Triệu lệ phi qua đời, Võ huệ phi lập tức sai người vu cáo Lý Anh ‘Ngầm kết bè phái’. Thánh Nhân định phế thái tử, nhưng bị tể tướng Trương Cửu Linh ngăn lại, thậm chí còn nổi giận quát mắng Võ huệ phi. Lý Lâm Phủ bèn ngấm ngầm công kích Trương Cửu Linh đang can thiệp quá sâu vào chuyện nhà của Thánh Nhân, khiến mối quan hệ giữa hai người dần rạn nứt.” “Năm Khai Nguyên thứ 24, Lý Lâm Phủ lập mưu hãm hại, khiến Trương Cửu Linh bãi tướng, rốt cuộc cũng thành công dẹp bỏ tảng đá cản đường lớn nhất. Tháng tư năm đó, Võ huệ phi triệu thái tử Lý Anh cùng hai vị đệ đệ đồng mẫu và phò mã Tiết Tú vào cung bắt trộm, chờ bọn họ khoác giáp tiến vào, liền vu cáo bọn họ muốn binh biến mưu phản, Lý Lâm Phủ thì lấy danh nghĩa chuyện nhà của thiên tử để ngăn cản bá quan cầu tình. Kết quả, Thánh Nhân giáng ba huynh đệ Thái tử thành thứ dân, sau đó ban chết. Tiết Tú cũng bị giết tại Lam Điền dịch trạm.” “Những người chủ mưu trong chuyện này, ngoài Võ huệ phi, Lý Lâm Phủ, còn có nhi nữ của Võ huệ phi là Hàm Nghi công chúa và phò mã Dương Hồi. Buồn cười thay, Võ huệ phi trong năm đó cũng chết vì bệnh. Và rồi hai ba năm sau, chính tại sân bóng của Hàm Nghi công chúa, Thánh Nhân để mắt đến hôn thê của Lý Mạo, cuối cùng Lý Mạo vẫn không có duyên với ngôi vị thái tử…” Nghe đến đây, ánh mắt Tiết Bạch thoáng động, trầm ngâm nói: “Nói như vậy, Lý Lâm Phủ, Hàm Nghi công chúa và Dương Hồi, đều có liên quan đến cái chết của Tiết Tú, nên Tân Thập Nhị mới viết người mua quan nô là Hàm Nghi công chúa?” “Ta không tin một tên gia nô có thể có tâm cơ như thế.” Đỗ Cấm nói. “Ân.” Tiết Bạch lộ vẻ suy tư, khẽ nhíu mày. Đỗ Xuân nói: “Ta lo lắng nhất là… quá tiện khế thư thường có hai bản.” Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên ngột ngạt. Bọn họ đều biết, khế thư có thể là giả, nhưng cũng có thể là thật. Tất nhiên, Tiết Bạch cũng chưa chắc chính là Tiết Bình Chiêu. “Nếu muốn tra.” Đỗ Cấm từ từ nói, “Ta có thể đến phủ của Hàm Nghi công chúa một chuyến…” “Không cần tra.” Tiết Bạch nói: “Tân Thập Nhị vừa mới tìm thấy tên Nô nha lang kia, bái thiếp của Cát Tường còn chưa gửi đi, hơn nữa ta vẫn còn sống, Hàm Nghi công chúa chắc chắn không biết chuyện này, không thể đả thảo kinh xà.” “Đây có thể là manh mối về thân thế của ngươi…” “Là giả.” Tiết Bạch hoàn toàn không quan tâm đến chuyện thân thế là thật hay giả. Tỉnh lại ở Đại Đường, thật giả đối với hắn đã không còn một tơ một hào ý nghĩa. Hắn có cha mẹ của mình, dù họ đã mất từ lâu, nhưng ký ức kiếp trước vẫn còn đọng lại. Vậy thì, thân thế cũng chỉ liên quan đến lợi ích mà thôi. Nếu một ngày nào đó, thân thế này có giá trị cho tiền đồ, hắn hoàn toàn có thể thừa nhận mình chính là Tiết Bình Chiêu, giả cũng có thể thành thật; Nhưng hiện tại, đây chỉ là một mối nguy hiểm trí mạng, điều duy nhất hắn cần làm là che đậy nó, dù là thật cũng phải biến thành giả. Tiết Bạch tỏ ra vô cùng lạnh nhạt, bởi hắn tự thấy bản thân là một chính khách vừa dơ bẩn lại vô tình. “Ta phải có một thân thế an toàn, càng sớm càng tốt, phải nhanh hơn trước khi chuyện này bị phanh phui, vả lại cần có người đủ quyền thế bảo chứng cho thân phận này, để mọi người đều phải thừa nhận nó.” ----------- *bác lãm quần thư: có nghĩa là đọc qua nhiều loại sách khác nhau, thường được dùng để miêu tả những người có kiến thức uyên thâm, học thức sâu rộng. *Ngã túy dục miên quân thả khứ: ta say muốn ngủ, xin người đừng phiền.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang